[Myungyeon ver.] Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em - Lâm Ái Dĩnh (Quyển 3)
Chương 16: Yong Junhyung phản bội (Park Jiyeon tha thứ) .
Quả nhiên giống như Kim Myungsoo nói, bọn người Sungjong sau ba ngày đã tìm ra chỗ này. Thấy bọn họ, Kim Myungsoo lạnh giọng hỏi:
"Sao lại chậm trễ như vậy?"
"Xin lỗi Môn chủ, thuộc hạ làm việc chậm trễ. Mấy ngày nay do vụ nổ quá lớn, không cách nào xác định được vị trí cụ thể cho nên tìm sai hướng, đến giờ mới tìm được."
Sungjong cung kính đáp.
"Ừ được rồi."
Kim Myungsoo biết bọn họ nhất định vì tìm anh mà ngày đêm không nghỉ ngơi.
"Đây là bổn phận của chúng thuộc hạ phải làm."
Tứ Đại Hộ Pháp đồng thanh trả lời.
Về đến nhà, Park Jiyeon lập tức gọi điện thoại cho Hoya. Hoya kiểm tra vết thương cho Kim Myungsoo, khâu lại rồi xoa thuốc sau đó quấn băng gạc, anh kinh ngạc thốt lên:
"Là ai đã xử lí vết thương cho cậu?"
Đứng bên cạnh Park Jiyeon còn tưởng rằng mình dùng không đúng thảo dược cho Kim Myungsoo, lo lắng hỏi:
"Là tôi xử lí cho anh ấy, sao vậy? Tôi dùng không đúng thuốc hả?"
"Không phải đâu chị dâu, chị làm rất đúng. Nếu như không có chị dâu xử lí vết thương thì cánh tay của cậu ấy có lẽ đã tàn phế rồi."
Hoya nhìn Park Jiyeon nói.
"Cầu xin cậu lần sau nói chuyện đừng úp úp mử mở vậy nữa, hù chết người khác đó."
Park Jiyeon vỗ ngực an ủi bản thân.
"Là tôi chưa nói hết lời chị đã ngắt đó chứ."
Hoya nhẹ giọng phản bác.
"Hả?"
Kim Myungsoo bên cạnh dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Hoya.
"Myungsoo, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn."
Hoya thấy Kim Myungsoo che chở cho Park Jiyeon như thế, đã đến độ không phân trắng đen, không khỏi tức giận nói.
"Vợ mình không che chở thì che chở ai, vợ chỉ có một còn bạn thì có thể tìm."
Kim Myungsoo lạnh giọng nói với Hoya.
"Xem như cậu lợi hại, mình đi được chưa. Không thèm nhìn loại người qua cầu rút ván như cậu nữa, khám xong là đuổi đi, hừ."
Hoya bị hai vợ chồng này làm cho tức chết.
Bên kia Yoon Heejun nghe tin Kim Myungsoo bình an vô sự trở về, càng thêm tức không chịu dược, quẳng hết đồ đạc trên bàn xuống, tức giận mắng:
"Các ngươi đúng là lũ phế vật, toàn bộ đều cút hết cho ta."
Thấy Yoon Heejun tức giận, Ahn Sojin lập tức bước đên khuyên can:
"Heejun, buông tay đi. Nhiều năm như vậy chúng ta cũng nên buông tha, tại sao anh mãi không bỏ được."
"Cô có tư cách gì nới những lời này, cô chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi."
Yoon Heejun nhẫn tâm nói, tiếp theo liền thô bạo hôn lên môi của Ahn Sojin. Cô bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, nước mắt không tự chủ được chảy xuống theo khóe mắt.
"Nếu như vậy có thể làm anh buông tay, em nguyện làm thế thân của chị cả đời."
Bị Yoon Heejun đẩy tới giường Ahn Sojin bi ai nghĩ trong lòng.
Bởi vì Ahn Sojin và Ahn Sohee có gương mặt giống nhau đến mấy phần cho nên Yoon Heejun không nhịn được trong lòng nhớ nhung mà muốn cô.
"Sohee."
Vuốt ve mặt của Ahn Sojin, Yoon Heejun dịu dàng kêu.
"Lúc nào thì anh sẽ dịu dàng như vậy mà kêu tên Sojin chứ không phải là Sohee."
Vì có thể được ở lại bên cạnh Yoon Heejun, Ahn Sojin đã bỏ qua tính cách tinh quái của mình, học theo chị gái trở thành một cô gái khuê các, học từng lời nói cử chị. Vì Yoon Heejun, Ahn Sojin đã không còn nhận ra chính bản thân mình nữa.
Cô sống bởi vì yêu một người tên Yoon Heejun nhưng cũng vì thế mà bi ai cả đời. Nhưng cô vẫn tin tưởng rằng có một ngày Yoon Heejun sẽ thấy ưu điểm của mình. Ngày đó rốt cuộc còn bao lâu nữa?
Kim Myungsoo ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Park Jiyeon cũng tính sẽ tới trường học, điện thoại bỗng vang lên, thấy người gọi tới là Yong Junhyung, cô do dự một chút sau đó nhận máy:
"A lô."
"Jiyeon có thời gian không ra ngoài uống ly cà phê với mình được chứ?"
Bên kia điện thoại Yong Junhyung nhỏ giọng nói.
"Ừ."
Park Jiyeon sảng khoái đồng ý. Giữa hai người cần phải nói chuyện một chút. Yên tĩnh ngồi trong quán cà phê hai người lặng lẽ uống cà phê của mình mà không nói gì. Yong Junhyung phá vỡ trầm mặc trước.
"Jiyeon, cậu từ lúc nào đã hoài nghi mình?"
Park Jiyeon trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói:
"Lần đầu tiên là ở sân bay lúc bị sát thủ bắn đã bắt đầu nghi ngờ. Vì chúng ta đổi chuyến bay trừ cậu ra không có ai biết, khi đó mình chỉ nghi mình tin cậu sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên dò xét thêm lần nữa, không ngờ đúng như mình đã nghi ngờ."
Park Jiyeon có chút đau đớn nói.
"Có phải cậu thất vọng mình lắm không?"
Yong Junhyung bi thương nói.
Park Jiyeon lắc đầu một cái: "Không có, mình chỉ nghĩ tại sao cậu lại làm như vậy?"
"A...Ngay cả bản thân mình cũng không rõ, có lẽ là do đố kị."
"Jiyeon, mình có thể kể cho cậu nghe một chuyện cũ được không?"
"Ừ." Park Jiyeon khuấy cà phê, nhỏ giọng đáp.
Yong Junhyung chậm rãi kể:
"Ngày trước có một đứa trẻ, cậu ta rất nhát gan cũng rất tự ti. Bởi vì ba mẹ cậu ta đều là công nhân. Cậu ta không phải đứa bé sống trong gia cảnh khá giả cho nên thường bị những đứa trẻ nhà giàu khi dễ. Nhưng có một ngày một cô bé xuất hiện. Cô cao ngạo như một công chúa, đem những người khi dễ đứa trẻ kia đuổi đi. Từ lần đầu tiên đó cậu ta đã bị bé gái kia thu hút. Từ đó về sau cậu ta cố gắng đọc sách, vì muốn vào trường Quý tộc học cùng cô bé đó. Rốt cuộc cũng như cậu ta mong muốn, được học cùng cô bé kia từ cấp một đến cấp hai.
Thấy cô bé kia càng ngày càng trở nên xinh đẹp, người theo đuổi cô cũng càng ngày càng nhiều. Cậu ta sợ, không biết nên như thế nào cho phải. Cậu ta không dám thổ lộ với cô bé kia, bởi vì sợ cô cự tuyệt, cũng biết rõ mình không xứng với cô.
Cậu ta biết cô thích khiêu vũ, cho nên quyết định đi Anh quốc du học, học tập vũ đạo. Chỉ vì mong có một ngày xứng với cô, lúc đó mới dám thổ lộ với cô, còn mong muốn được cưới cô làm vợ.
Trước hôm đi, cậu ta đứng trước cửa sổ nhà cô thật lâu, chính là vì muốn nhìn cô thật kĩ. Cậu ta không có dũng khí nói câu từ biệt với cô nên chỉ có thể âm thầm rời đi.
Cuộc sống của cậu ta ở nước ngoài cũng không khá lắm, cậu ta phải vừa đi làm vừa đi học vũ đạo. Mỗi ngày nghỉ ngơi không tới hai giờ. Nhưng cậu ta may mắn, được một vũ công người Anh quốc nổi tiếng coi trọng, cũng thu làm học trò, cậu ta vì có thể sớm trở lại gặp cô mà không ngừng luyện tập, không ngừng luyện tập, rốt cuộc cậu ta đã giành quán quân khi tranh tài. Sự nghiệp thành công thì cậu ta ngay lập tức thu dọn trở về nước.
Nhưng mà thời điểm ở tại phi trường, nghe được học sinh của thầy giáo gọi điện thoại nói, thầy bởi vì khiêu vũ mà bị gãy chân. Hết cách rồi, cậu con trai kia chỉ cõ thể hoãn ngày về lại. Nhưng không khỏi lưu luyến ngẩng đầu nhìn trời mà hô to: "Chờ mình."
Cậu ta ở lại nước Anh gần hai tháng, khi trở về cậu không kịp chờ đợi muốn gặp cô gái. Nhưng cậu nghĩ không muốn gặp cô đơn giản như vậy, cậu nghĩ cần cho cô một kinh hỉ, nên đã tham gia tranh tài trong một cuộc khiêu vũ.
Quả nhiên cô gái có tham gia. Cuộc thi vừa kết thúc, cậu thấy cô có gì đó không đúng, vừa định tiến lên liền nhìn thấy một người đàn ông ôm cô gái đi. Lúc ấy, cậu ta liền kinh ngạc không biết làm gì cho phải.
Trải qua nhiều lần hỏi thăm, cậu ta biết cô gái đã kết hôn, hơn nữa còn đúng vào dịp ba tháng trước. Cậu ta cực kỳ hối hận, lúc ấy cậu không ở lại thì có lẽ cô gái đã không gả cho người đàn ông kia.
Cũng bởi vậy cậu cảm thấy ngày càng khó lại gần cô gái hơn.
Cậu ta không cam lòng, cảm giác cô gái đáng ra phải thuộc về mình, luôn cho là chỉ cần người đàn ông kia biến mất cô gái sẽ thuộc về mình. Cậu ta bị ghen tỵ làm mờ mắt, lựa chọn cùng hợp tác với ma quỷ.
Nhưng khi thế lực đen tối đem bom hướng về phía cô gái cùng người đàn ông kia, cậu liền hối hận về quyết định của mình, nhưng hối hận đã không kịp rồi. Cậu ta nhìn thấy du thuyền của cô gái nổ tung, trong lòng hối hận cực kỳ. Trong một khắc kia cậu liền hiểu mình thật sự sai lầm rồi, thì ra yêu một người không nhất định phải có được, mà là chỉ cần nhìn đối phương vui vẻ đó chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Nhưng cậu có sám hối cô gái cũng không nghe được nữa. Cậu ta thẫn thờ ở nhà vượt qua chừng mấy ngày. Nghe được tin cô gái không chết thì cậu vui mừng tới phát điên.
Muốn gọi điện thoại hỏi một chút cô gái thế nào. Lại phát hiện mình thật sự không còn mặt mũi gọi cho cô nữa. Do dự thật lâu rồi cậu mới quyết định bấm điện thoại hẹn cô gái ra ngoài. Chuyện xưa kể xong rồi, không biết sau khi nghe xong chuyện xưa cô gái có hay không tha thứ cho những lỗi lầm mà cậu ta đã gây ra hay không?"
Kể xong chuyện xưa, Yong Junhyung đã không cầm được nước mắt, vừa khóc nhìn về phía Park Jiyeon đặt câu hỏi. Cặp mắt Park Jiyeon đã sớm khóc đến sưng đỏ, lập tức gật đầu khàn khàn nói:
"Tha thứ, mình nghĩ cô gái kia nhất định sẽ tha thứ. Bởi vì cô gái tin tưởng cậu ta cũng không phải cố tình hại cô, chỉ là bị ghen tỵ che mắt, nên mới làm chuyện sai lầm. Chỉ cần cậu ta chịu thay đổi, cô gái cùng cậu ta vẫn là bằng hữu, một ngày là vậy cả đời cũng thế."
Park Jiyeon nhìn Yong Junhyung kiên định nói .
"Cám ơn cậu Jiyeon, cám ơn cậu còn coi mình là bằng hữu, như vậy mình đã không còn gì để tiếc nuối."
Yong Junhyung vui mừng nhìn Park Jiyeon nói.
"Jiyeon, ý định của mình là trở về nước Anh."
"Tại sao?" Park Jiyeon có chút không rõ hỏi.
"Mình cảm thấy được mình không thích ứng được với nhịp sống trong nước, Anh quốc có vẻ thích hợp với mình hơn." Yong Junhyung nhẹ giọng nói.
"Khi nào thì đi?"
"Tuần sau."
"Lúc nào thì trở lại?"
"Xem một chút đã, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại, nơi này đã không còn gì để mình ở lại." Yong Junhyung nhìn Park Jiyeon cười nói. 'Cha mẹ đã chuyển đến Anh quốc, lại thấy cô gái mình yêu mến nhất đã có cuộc sống hạnh phúc, Yong Junhyung này cũng không có gì tiếc nuối.'
Biết Yong Junhyung đã quyết định, Park Jiyeon cười trong nước mắt nói với Yong Junhyung:
"Muốn thì quay trở lại, đừng quên nơi này còn có mình cùng Hyomin chờ cậu đấy. Lần tới trở lại phải mang bạn gái về."
Park Jiyeon đùa giỡn nói .
"Tốt, đừng đến tiễn mình, mình không thích nhìn cảnh ly biệt."
Nói xong Yong Junhyung đứng lên xoay người rời đi. Thời điểm đi tới cửa, Yong Junhyung quay đầu nhìn Park Jiyeon một cái, lầm bầm lầu bầu nói:
"Jiyeon, gặp lại sau. Chúc cậu mãi mãi hạnh phúc." Sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
"Ô ô. . . . . . ." Nhìn Yong Junhyung rời khỏi Park Jiyeon ở cũng không khống chế được nước mắt khóc nấc lên. Park Jiyeon khóc không phải vì yêu, mà là không bỏ được, không bỏ được phần tình bạn này.
Kim Myungsoo đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê, thấy Park Jiyeon khóc đau lòng như vậy cảm thấy đau lòng, cô cư nhiên lại đi khóc vì người đàn ông khác, Kim Myungsoo có thể không tức giận sao?
"Đừng khóc, như vậy anh sẽ đau lòng."
Kim Myungsoo sớm đã biết rõ Yong Junhyung bán đứng bọn họ, cho nên biết Park Jiyeon cùng Yong Junhyung hẹn gặp, Kim Myungsoo không yên lòng, cho nên đi theo tới đây. Nghe được Yong Junhyung nói buông tha phải về Anh quốc, lúc này mới bỏ qua cho Yong Junhyung. Anh nghĩ Park Jiyeon cũng không muốn thấy anh làm khó Yong Junhyung.
"Tại sao, tại sao mỗi một người đều lần lượt rời em, có phải hay không em đã làm sai điều gì? Ba mẹ rồi hiện tại Yong Junhyung cũng rời đi."
Park Jiyeon ở trong ngực Kim Myungsoo nức nở.
"Không có, Jiyeonie không có làm sai điều gì, anh sẽ cả đời ở bên cạnh em chăm sóc em."
Kim Myungsoo vừa vuốt ve Park Jiyeon vừa an ủi cô. Park Jiyeon khóc đến bất tỉnh trong ngực anh.
Kim Myungsoo đi đi lại lại trong phòng, Hoya kiểm tra nhanh chóng cho Park Jiyeon:
"Chị dâu mang thai. Phụ nữ có thai không nên bị kích động như thế, về sau phải chú ý."
"Cái gì, cậu nói gì? Jiyeonie mang thai?"
Kim Myungsoo thừa nhận đây là lần đâu tiên trên đời anh mất khống chế như vậy. "Vậy mình phải làm gì, nên mua quần áo trước hay là mua sữa bột trước. Thật đúng là nhiều thứ cần chuẩn bị." Kim Myungsoo không mạch lạc lẩm bẩm.
"Thiếu gia, thiếu gia...những thứ đó đợi phu nhân sinh em bé ra rồi mua cũng được."
Thím Jang nhìn dáng vẻ của luống cuống của thiếu gia không khỏi buồn cười.
"Đúng đúng, là do tôi quá kích động rồi. Hoya cậu nói mình cần chú ý gì nữa không?"
Kim Myungsoo nhìn Hoya, nghiêm túc hỏi: "Hiện tại mới mang thai được một tháng, là thời điểm mấu chốt, trong ba tháng đầu cấm chuyện phòng the."
Hoya nhìn Kim Myungsoo cười nói.
"Còn gì nữa không?"
Kim Myungsoo khiêm tốn ghi nhớ từng câu nói của Hoya.
"Còn phải giữ cho tâm tình thai phụ thoải mái không được kích động như vừa rồi."
Hoya tỉ mỉ dặn dò sau đó rời đi. Kim Myungsoo đi tới bên giường của Park Jiyeon, không biết làm sao cho phải. Thím Jang nhìn thấy anh như vậy, bà nhắc:
"Thiếu gia, việc cấp bách bây giờ là báo tin cho phu nhân và lão gia."
"A đúng rồi, thím xem tôi có phải do kích động quá mà hồ đồ rồi không."
Kim Myungsoo vỗ đầu mình.
Tại Thái Lan, Kim Jaejoong và Kim Yujin vừa nghe tin Kim Myungsoo nói con dâu mang thai, lập tức từ Thái Lan bay về.
Kim Myungsoo nói chuyện điện thoại xong, lẳng lặng chờ Park Jiyeon tỉnh lại. Đến gần tối cô mới tỉnh, mở mắt ra đã thấy Kim Myungsoo ở bên giường, kinh ngạc hỏi:
"Đây là phòng của chúng ta, em nhớ mình đang ở quán cà phê mà?"
"Em nha, ở quán cà phê lại kích động đến ngất đi."
"Ahhh."
Park Jiyeon muốn vén chăn ngồi dậy.
"Em làm gì thế?"
Thấy động tác của Park Jiyeon, Kim Myungsoo lo lắng hỏi.
"Em khát, muốn xuống giường uống nước."
Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo trả lời, cô có chút không rõ nhìn anh, tại sao lại kích động như vậy.
"Muốn uống nước thì nói cho anh biết, anh đi lấy cho em. Sau này những chuyện như vậy cứ nói cho anh, anh làm."
Kim Myungsoo vừa cầm nước đưa cho Park Jiyeon, vừa dặn dò cô.
"Anh phát sốt à?"
Park Jiyeon không nhận lấy nước anh đưa, mà dùng tay sờ trán của anh. Kim Myungsoo đặt nước qua một bên, sau đó bắt lấy tay cô, nói:
"Vợ à, anh không có phát sốt bởi vì hiện tại em không phải là một người, cho nên đừng có lanh chanh nữa."
Park Jiyeon càng nghe càng hồ đồ, Kim Myungsoo cười, đem tay cô để xuống bụng cô nói:
"Bởi vì nơi này đã có một tiểu bảo bối, cho nên về sau không cho phép em kích động nữa, như vậy không tốt cho bảo bảo."
Kim Myungsoo dặn dò cô.
"Anh nói cái gì, em đã mang thai? Có thật không?"
Park Jiyeon kích động không thể tin được nhìn anh hỏi.
"Ừ, vợ, chúng ta có bảo bảo."
Kim Myungsoo nhìn cô, hưng phấn nói.
"Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc có bảo bảo rồi. Bảo bảo con ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn đó."
Park Jiyeon vừa vuốt ve bụng của mình vừa nói. "Em đã mang thai, nên tạm thời nghỉ học. Ở nhà an tâm dưỡng thai thôi được không?"
Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon hỏi.
"Ừ, vậy cũng được. Dù sao lúc trước học ba ngày hai bữa lại xin nghỉ, giờ đã có bảo bảo nên nghỉ học một năm cũng tốt. Bảo bảo con xem mẹ vì con mà cả sách cũng không đọc được, con nhất định phải ngoan ngoãn đó."
Park Jiyeon nói với Kim Myungsoo xong liền thủ thỉ với bụng của mình, trên người tản ra nồng đậm tình mẫu tử.
"Vậy thì tốt, anh sẽ tìm người trông em. Giờ chúng ta đi xuống ăn cơm. Hôm nay em nhất định phải ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể." Kim Myungsoo ôm Park Jiyeon xuống lầu.
Mặc dù cô có thể tự đi nhưng anh không yên tâm tự mình cô đi. Lúc cô chưa mang thai anh đã cưng chiều cô như nữ vương, giờ cô mang thai Kim Myungsoo càng cưng chiều cô vô pháp vô thiên.
Ngày hôm sau, Kim Jaejoong và Kim Yujin đến. Vừa vào cửa không kịp chờ đợi đã gọi:
"Jiyeonie, Jiyeonie."
Park Jiyeon mới từ trên lầu rửa mặt xong đã nghe được có người gọi mình. Xuống nhà thì thấy Kim Yujin và Kim Jaejoong, cô kinh ngạc hỏi:
"Ba mẹ, sao hai người tới đây?"
Kim Yujin vui vẻ nói: "Con dâu mẹ có thai, sao mẹ không về được?"
"Mẹ, mọi người đều biết rồi sao?"
Park Jiyeon có chút ngượng nghịu.
"Mẹ quyết định trước khi đứa bé được sinh ra, mẹ ở lại đây chăm sóc con." Kim Yujin hồ hởi nói.
"Vâng."
Park Jiyeon cầu còn không được, nhưng Kim Myungsoo đang xuống lầu đã nghe thấy liền không vui.
"Cha, quản lí vợ mình tốt đi. Chớ đem vợ con dạy hư."
"Con có bản lĩnh thì quản vợ con đi."
Kim Jaejoong xem thường nhìn Kim Myungsoo. Ai bảo đàn ông nhà họ Kim đều có tính cưng vợ. Kim Yujin nhìn Park Jiyeon có chút đau lòng nói: "Jiyeonie, sao con lại gầy như vậy?"
"Nào có mẹ."
"Tiểu tử thúi, con qua đây cho mẹ."
Nhìn Park Jiyeon gầy đi nhiều, Kim Yujin đau lòng, bà kéo lỗ tai của Kim Myungsoo.
"Á...đau quá." Kim Myungsoo khổ sở kêu lên.
"Tiểu tử thối, thành thật khai báo mau, có phải con khi dễ con bé nên con bé mới gầy như vậy?"
Kim Yujin tức giận quát.
"Không phải đâu mẹ, mẹ thả tay ra trước nghe con giải thích đã." Kim Myungsoo đau đớn kêu lên.
"Mẹ, Myungsoo không có khi dễ con, anh ấy đối với con rất tốt."
Park Jiyeon giải thích giúp Kim Myungsoo.
"Hừ, may mắn con không ngược đãi vợ nếu không thì lão nương sẽ lột da con cho mà xem."
Kim Yujin hướng về phía Kim Myungsoo đe dọa. Nghe thấy lời nói của Park Jiyeon, Kim Yujin mới thả tai Kim Myungsoo ra.
"Thật không biết, ai mới là con của mẹ nữa."
Kim Myungsoo vừa xoa xoa lỗ tai của mình vừa nói.
Kim Yujin nhìn Kim Myungsoo lớn tiếng chất vấn.
"Mẹ đi máy bay một ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi." Kim Myungsoo lấy lòng mẹ mình.
"Ngoan, đây mới là con trai tốt của mẹ."
Kim Yujin hài lòng nói.
Buổi tối lúc ăn cơm Kim Yujin không ngừng gắp thức ăn cho Park Jiyeon, muốn cho Park Jiyeon bồi bổ thân thể mới có thể sinh ra một tiểu tử mập mạp.
"Sao lại chậm trễ như vậy?"
"Xin lỗi Môn chủ, thuộc hạ làm việc chậm trễ. Mấy ngày nay do vụ nổ quá lớn, không cách nào xác định được vị trí cụ thể cho nên tìm sai hướng, đến giờ mới tìm được."
Sungjong cung kính đáp.
"Ừ được rồi."
Kim Myungsoo biết bọn họ nhất định vì tìm anh mà ngày đêm không nghỉ ngơi.
"Đây là bổn phận của chúng thuộc hạ phải làm."
Tứ Đại Hộ Pháp đồng thanh trả lời.
Về đến nhà, Park Jiyeon lập tức gọi điện thoại cho Hoya. Hoya kiểm tra vết thương cho Kim Myungsoo, khâu lại rồi xoa thuốc sau đó quấn băng gạc, anh kinh ngạc thốt lên:
"Là ai đã xử lí vết thương cho cậu?"
Đứng bên cạnh Park Jiyeon còn tưởng rằng mình dùng không đúng thảo dược cho Kim Myungsoo, lo lắng hỏi:
"Là tôi xử lí cho anh ấy, sao vậy? Tôi dùng không đúng thuốc hả?"
"Không phải đâu chị dâu, chị làm rất đúng. Nếu như không có chị dâu xử lí vết thương thì cánh tay của cậu ấy có lẽ đã tàn phế rồi."
Hoya nhìn Park Jiyeon nói.
"Cầu xin cậu lần sau nói chuyện đừng úp úp mử mở vậy nữa, hù chết người khác đó."
Park Jiyeon vỗ ngực an ủi bản thân.
"Là tôi chưa nói hết lời chị đã ngắt đó chứ."
Hoya nhẹ giọng phản bác.
"Hả?"
Kim Myungsoo bên cạnh dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Hoya.
"Myungsoo, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn."
Hoya thấy Kim Myungsoo che chở cho Park Jiyeon như thế, đã đến độ không phân trắng đen, không khỏi tức giận nói.
"Vợ mình không che chở thì che chở ai, vợ chỉ có một còn bạn thì có thể tìm."
Kim Myungsoo lạnh giọng nói với Hoya.
"Xem như cậu lợi hại, mình đi được chưa. Không thèm nhìn loại người qua cầu rút ván như cậu nữa, khám xong là đuổi đi, hừ."
Hoya bị hai vợ chồng này làm cho tức chết.
Bên kia Yoon Heejun nghe tin Kim Myungsoo bình an vô sự trở về, càng thêm tức không chịu dược, quẳng hết đồ đạc trên bàn xuống, tức giận mắng:
"Các ngươi đúng là lũ phế vật, toàn bộ đều cút hết cho ta."
Thấy Yoon Heejun tức giận, Ahn Sojin lập tức bước đên khuyên can:
"Heejun, buông tay đi. Nhiều năm như vậy chúng ta cũng nên buông tha, tại sao anh mãi không bỏ được."
"Cô có tư cách gì nới những lời này, cô chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi."
Yoon Heejun nhẫn tâm nói, tiếp theo liền thô bạo hôn lên môi của Ahn Sojin. Cô bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, nước mắt không tự chủ được chảy xuống theo khóe mắt.
"Nếu như vậy có thể làm anh buông tay, em nguyện làm thế thân của chị cả đời."
Bị Yoon Heejun đẩy tới giường Ahn Sojin bi ai nghĩ trong lòng.
Bởi vì Ahn Sojin và Ahn Sohee có gương mặt giống nhau đến mấy phần cho nên Yoon Heejun không nhịn được trong lòng nhớ nhung mà muốn cô.
"Sohee."
Vuốt ve mặt của Ahn Sojin, Yoon Heejun dịu dàng kêu.
"Lúc nào thì anh sẽ dịu dàng như vậy mà kêu tên Sojin chứ không phải là Sohee."
Vì có thể được ở lại bên cạnh Yoon Heejun, Ahn Sojin đã bỏ qua tính cách tinh quái của mình, học theo chị gái trở thành một cô gái khuê các, học từng lời nói cử chị. Vì Yoon Heejun, Ahn Sojin đã không còn nhận ra chính bản thân mình nữa.
Cô sống bởi vì yêu một người tên Yoon Heejun nhưng cũng vì thế mà bi ai cả đời. Nhưng cô vẫn tin tưởng rằng có một ngày Yoon Heejun sẽ thấy ưu điểm của mình. Ngày đó rốt cuộc còn bao lâu nữa?
Kim Myungsoo ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Park Jiyeon cũng tính sẽ tới trường học, điện thoại bỗng vang lên, thấy người gọi tới là Yong Junhyung, cô do dự một chút sau đó nhận máy:
"A lô."
"Jiyeon có thời gian không ra ngoài uống ly cà phê với mình được chứ?"
Bên kia điện thoại Yong Junhyung nhỏ giọng nói.
"Ừ."
Park Jiyeon sảng khoái đồng ý. Giữa hai người cần phải nói chuyện một chút. Yên tĩnh ngồi trong quán cà phê hai người lặng lẽ uống cà phê của mình mà không nói gì. Yong Junhyung phá vỡ trầm mặc trước.
"Jiyeon, cậu từ lúc nào đã hoài nghi mình?"
Park Jiyeon trầm mặc một hồi rồi chậm rãi nói:
"Lần đầu tiên là ở sân bay lúc bị sát thủ bắn đã bắt đầu nghi ngờ. Vì chúng ta đổi chuyến bay trừ cậu ra không có ai biết, khi đó mình chỉ nghi mình tin cậu sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên dò xét thêm lần nữa, không ngờ đúng như mình đã nghi ngờ."
Park Jiyeon có chút đau đớn nói.
"Có phải cậu thất vọng mình lắm không?"
Yong Junhyung bi thương nói.
Park Jiyeon lắc đầu một cái: "Không có, mình chỉ nghĩ tại sao cậu lại làm như vậy?"
"A...Ngay cả bản thân mình cũng không rõ, có lẽ là do đố kị."
"Jiyeon, mình có thể kể cho cậu nghe một chuyện cũ được không?"
"Ừ." Park Jiyeon khuấy cà phê, nhỏ giọng đáp.
Yong Junhyung chậm rãi kể:
"Ngày trước có một đứa trẻ, cậu ta rất nhát gan cũng rất tự ti. Bởi vì ba mẹ cậu ta đều là công nhân. Cậu ta không phải đứa bé sống trong gia cảnh khá giả cho nên thường bị những đứa trẻ nhà giàu khi dễ. Nhưng có một ngày một cô bé xuất hiện. Cô cao ngạo như một công chúa, đem những người khi dễ đứa trẻ kia đuổi đi. Từ lần đầu tiên đó cậu ta đã bị bé gái kia thu hút. Từ đó về sau cậu ta cố gắng đọc sách, vì muốn vào trường Quý tộc học cùng cô bé đó. Rốt cuộc cũng như cậu ta mong muốn, được học cùng cô bé kia từ cấp một đến cấp hai.
Thấy cô bé kia càng ngày càng trở nên xinh đẹp, người theo đuổi cô cũng càng ngày càng nhiều. Cậu ta sợ, không biết nên như thế nào cho phải. Cậu ta không dám thổ lộ với cô bé kia, bởi vì sợ cô cự tuyệt, cũng biết rõ mình không xứng với cô.
Cậu ta biết cô thích khiêu vũ, cho nên quyết định đi Anh quốc du học, học tập vũ đạo. Chỉ vì mong có một ngày xứng với cô, lúc đó mới dám thổ lộ với cô, còn mong muốn được cưới cô làm vợ.
Trước hôm đi, cậu ta đứng trước cửa sổ nhà cô thật lâu, chính là vì muốn nhìn cô thật kĩ. Cậu ta không có dũng khí nói câu từ biệt với cô nên chỉ có thể âm thầm rời đi.
Cuộc sống của cậu ta ở nước ngoài cũng không khá lắm, cậu ta phải vừa đi làm vừa đi học vũ đạo. Mỗi ngày nghỉ ngơi không tới hai giờ. Nhưng cậu ta may mắn, được một vũ công người Anh quốc nổi tiếng coi trọng, cũng thu làm học trò, cậu ta vì có thể sớm trở lại gặp cô mà không ngừng luyện tập, không ngừng luyện tập, rốt cuộc cậu ta đã giành quán quân khi tranh tài. Sự nghiệp thành công thì cậu ta ngay lập tức thu dọn trở về nước.
Nhưng mà thời điểm ở tại phi trường, nghe được học sinh của thầy giáo gọi điện thoại nói, thầy bởi vì khiêu vũ mà bị gãy chân. Hết cách rồi, cậu con trai kia chỉ cõ thể hoãn ngày về lại. Nhưng không khỏi lưu luyến ngẩng đầu nhìn trời mà hô to: "Chờ mình."
Cậu ta ở lại nước Anh gần hai tháng, khi trở về cậu không kịp chờ đợi muốn gặp cô gái. Nhưng cậu nghĩ không muốn gặp cô đơn giản như vậy, cậu nghĩ cần cho cô một kinh hỉ, nên đã tham gia tranh tài trong một cuộc khiêu vũ.
Quả nhiên cô gái có tham gia. Cuộc thi vừa kết thúc, cậu thấy cô có gì đó không đúng, vừa định tiến lên liền nhìn thấy một người đàn ông ôm cô gái đi. Lúc ấy, cậu ta liền kinh ngạc không biết làm gì cho phải.
Trải qua nhiều lần hỏi thăm, cậu ta biết cô gái đã kết hôn, hơn nữa còn đúng vào dịp ba tháng trước. Cậu ta cực kỳ hối hận, lúc ấy cậu không ở lại thì có lẽ cô gái đã không gả cho người đàn ông kia.
Cũng bởi vậy cậu cảm thấy ngày càng khó lại gần cô gái hơn.
Cậu ta không cam lòng, cảm giác cô gái đáng ra phải thuộc về mình, luôn cho là chỉ cần người đàn ông kia biến mất cô gái sẽ thuộc về mình. Cậu ta bị ghen tỵ làm mờ mắt, lựa chọn cùng hợp tác với ma quỷ.
Nhưng khi thế lực đen tối đem bom hướng về phía cô gái cùng người đàn ông kia, cậu liền hối hận về quyết định của mình, nhưng hối hận đã không kịp rồi. Cậu ta nhìn thấy du thuyền của cô gái nổ tung, trong lòng hối hận cực kỳ. Trong một khắc kia cậu liền hiểu mình thật sự sai lầm rồi, thì ra yêu một người không nhất định phải có được, mà là chỉ cần nhìn đối phương vui vẻ đó chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Nhưng cậu có sám hối cô gái cũng không nghe được nữa. Cậu ta thẫn thờ ở nhà vượt qua chừng mấy ngày. Nghe được tin cô gái không chết thì cậu vui mừng tới phát điên.
Muốn gọi điện thoại hỏi một chút cô gái thế nào. Lại phát hiện mình thật sự không còn mặt mũi gọi cho cô nữa. Do dự thật lâu rồi cậu mới quyết định bấm điện thoại hẹn cô gái ra ngoài. Chuyện xưa kể xong rồi, không biết sau khi nghe xong chuyện xưa cô gái có hay không tha thứ cho những lỗi lầm mà cậu ta đã gây ra hay không?"
Kể xong chuyện xưa, Yong Junhyung đã không cầm được nước mắt, vừa khóc nhìn về phía Park Jiyeon đặt câu hỏi. Cặp mắt Park Jiyeon đã sớm khóc đến sưng đỏ, lập tức gật đầu khàn khàn nói:
"Tha thứ, mình nghĩ cô gái kia nhất định sẽ tha thứ. Bởi vì cô gái tin tưởng cậu ta cũng không phải cố tình hại cô, chỉ là bị ghen tỵ che mắt, nên mới làm chuyện sai lầm. Chỉ cần cậu ta chịu thay đổi, cô gái cùng cậu ta vẫn là bằng hữu, một ngày là vậy cả đời cũng thế."
Park Jiyeon nhìn Yong Junhyung kiên định nói .
"Cám ơn cậu Jiyeon, cám ơn cậu còn coi mình là bằng hữu, như vậy mình đã không còn gì để tiếc nuối."
Yong Junhyung vui mừng nhìn Park Jiyeon nói.
"Jiyeon, ý định của mình là trở về nước Anh."
"Tại sao?" Park Jiyeon có chút không rõ hỏi.
"Mình cảm thấy được mình không thích ứng được với nhịp sống trong nước, Anh quốc có vẻ thích hợp với mình hơn." Yong Junhyung nhẹ giọng nói.
"Khi nào thì đi?"
"Tuần sau."
"Lúc nào thì trở lại?"
"Xem một chút đã, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại, nơi này đã không còn gì để mình ở lại." Yong Junhyung nhìn Park Jiyeon cười nói. 'Cha mẹ đã chuyển đến Anh quốc, lại thấy cô gái mình yêu mến nhất đã có cuộc sống hạnh phúc, Yong Junhyung này cũng không có gì tiếc nuối.'
Biết Yong Junhyung đã quyết định, Park Jiyeon cười trong nước mắt nói với Yong Junhyung:
"Muốn thì quay trở lại, đừng quên nơi này còn có mình cùng Hyomin chờ cậu đấy. Lần tới trở lại phải mang bạn gái về."
Park Jiyeon đùa giỡn nói .
"Tốt, đừng đến tiễn mình, mình không thích nhìn cảnh ly biệt."
Nói xong Yong Junhyung đứng lên xoay người rời đi. Thời điểm đi tới cửa, Yong Junhyung quay đầu nhìn Park Jiyeon một cái, lầm bầm lầu bầu nói:
"Jiyeon, gặp lại sau. Chúc cậu mãi mãi hạnh phúc." Sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
"Ô ô. . . . . . ." Nhìn Yong Junhyung rời khỏi Park Jiyeon ở cũng không khống chế được nước mắt khóc nấc lên. Park Jiyeon khóc không phải vì yêu, mà là không bỏ được, không bỏ được phần tình bạn này.
Kim Myungsoo đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê, thấy Park Jiyeon khóc đau lòng như vậy cảm thấy đau lòng, cô cư nhiên lại đi khóc vì người đàn ông khác, Kim Myungsoo có thể không tức giận sao?
"Đừng khóc, như vậy anh sẽ đau lòng."
Kim Myungsoo sớm đã biết rõ Yong Junhyung bán đứng bọn họ, cho nên biết Park Jiyeon cùng Yong Junhyung hẹn gặp, Kim Myungsoo không yên lòng, cho nên đi theo tới đây. Nghe được Yong Junhyung nói buông tha phải về Anh quốc, lúc này mới bỏ qua cho Yong Junhyung. Anh nghĩ Park Jiyeon cũng không muốn thấy anh làm khó Yong Junhyung.
"Tại sao, tại sao mỗi một người đều lần lượt rời em, có phải hay không em đã làm sai điều gì? Ba mẹ rồi hiện tại Yong Junhyung cũng rời đi."
Park Jiyeon ở trong ngực Kim Myungsoo nức nở.
"Không có, Jiyeonie không có làm sai điều gì, anh sẽ cả đời ở bên cạnh em chăm sóc em."
Kim Myungsoo vừa vuốt ve Park Jiyeon vừa an ủi cô. Park Jiyeon khóc đến bất tỉnh trong ngực anh.
Kim Myungsoo đi đi lại lại trong phòng, Hoya kiểm tra nhanh chóng cho Park Jiyeon:
"Chị dâu mang thai. Phụ nữ có thai không nên bị kích động như thế, về sau phải chú ý."
"Cái gì, cậu nói gì? Jiyeonie mang thai?"
Kim Myungsoo thừa nhận đây là lần đâu tiên trên đời anh mất khống chế như vậy. "Vậy mình phải làm gì, nên mua quần áo trước hay là mua sữa bột trước. Thật đúng là nhiều thứ cần chuẩn bị." Kim Myungsoo không mạch lạc lẩm bẩm.
"Thiếu gia, thiếu gia...những thứ đó đợi phu nhân sinh em bé ra rồi mua cũng được."
Thím Jang nhìn dáng vẻ của luống cuống của thiếu gia không khỏi buồn cười.
"Đúng đúng, là do tôi quá kích động rồi. Hoya cậu nói mình cần chú ý gì nữa không?"
Kim Myungsoo nhìn Hoya, nghiêm túc hỏi: "Hiện tại mới mang thai được một tháng, là thời điểm mấu chốt, trong ba tháng đầu cấm chuyện phòng the."
Hoya nhìn Kim Myungsoo cười nói.
"Còn gì nữa không?"
Kim Myungsoo khiêm tốn ghi nhớ từng câu nói của Hoya.
"Còn phải giữ cho tâm tình thai phụ thoải mái không được kích động như vừa rồi."
Hoya tỉ mỉ dặn dò sau đó rời đi. Kim Myungsoo đi tới bên giường của Park Jiyeon, không biết làm sao cho phải. Thím Jang nhìn thấy anh như vậy, bà nhắc:
"Thiếu gia, việc cấp bách bây giờ là báo tin cho phu nhân và lão gia."
"A đúng rồi, thím xem tôi có phải do kích động quá mà hồ đồ rồi không."
Kim Myungsoo vỗ đầu mình.
Tại Thái Lan, Kim Jaejoong và Kim Yujin vừa nghe tin Kim Myungsoo nói con dâu mang thai, lập tức từ Thái Lan bay về.
Kim Myungsoo nói chuyện điện thoại xong, lẳng lặng chờ Park Jiyeon tỉnh lại. Đến gần tối cô mới tỉnh, mở mắt ra đã thấy Kim Myungsoo ở bên giường, kinh ngạc hỏi:
"Đây là phòng của chúng ta, em nhớ mình đang ở quán cà phê mà?"
"Em nha, ở quán cà phê lại kích động đến ngất đi."
"Ahhh."
Park Jiyeon muốn vén chăn ngồi dậy.
"Em làm gì thế?"
Thấy động tác của Park Jiyeon, Kim Myungsoo lo lắng hỏi.
"Em khát, muốn xuống giường uống nước."
Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo trả lời, cô có chút không rõ nhìn anh, tại sao lại kích động như vậy.
"Muốn uống nước thì nói cho anh biết, anh đi lấy cho em. Sau này những chuyện như vậy cứ nói cho anh, anh làm."
Kim Myungsoo vừa cầm nước đưa cho Park Jiyeon, vừa dặn dò cô.
"Anh phát sốt à?"
Park Jiyeon không nhận lấy nước anh đưa, mà dùng tay sờ trán của anh. Kim Myungsoo đặt nước qua một bên, sau đó bắt lấy tay cô, nói:
"Vợ à, anh không có phát sốt bởi vì hiện tại em không phải là một người, cho nên đừng có lanh chanh nữa."
Park Jiyeon càng nghe càng hồ đồ, Kim Myungsoo cười, đem tay cô để xuống bụng cô nói:
"Bởi vì nơi này đã có một tiểu bảo bối, cho nên về sau không cho phép em kích động nữa, như vậy không tốt cho bảo bảo."
Kim Myungsoo dặn dò cô.
"Anh nói cái gì, em đã mang thai? Có thật không?"
Park Jiyeon kích động không thể tin được nhìn anh hỏi.
"Ừ, vợ, chúng ta có bảo bảo."
Kim Myungsoo nhìn cô, hưng phấn nói.
"Thật tốt quá, chúng ta rốt cuộc có bảo bảo rồi. Bảo bảo con ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn đó."
Park Jiyeon vừa vuốt ve bụng của mình vừa nói. "Em đã mang thai, nên tạm thời nghỉ học. Ở nhà an tâm dưỡng thai thôi được không?"
Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon hỏi.
"Ừ, vậy cũng được. Dù sao lúc trước học ba ngày hai bữa lại xin nghỉ, giờ đã có bảo bảo nên nghỉ học một năm cũng tốt. Bảo bảo con xem mẹ vì con mà cả sách cũng không đọc được, con nhất định phải ngoan ngoãn đó."
Park Jiyeon nói với Kim Myungsoo xong liền thủ thỉ với bụng của mình, trên người tản ra nồng đậm tình mẫu tử.
"Vậy thì tốt, anh sẽ tìm người trông em. Giờ chúng ta đi xuống ăn cơm. Hôm nay em nhất định phải ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể." Kim Myungsoo ôm Park Jiyeon xuống lầu.
Mặc dù cô có thể tự đi nhưng anh không yên tâm tự mình cô đi. Lúc cô chưa mang thai anh đã cưng chiều cô như nữ vương, giờ cô mang thai Kim Myungsoo càng cưng chiều cô vô pháp vô thiên.
Ngày hôm sau, Kim Jaejoong và Kim Yujin đến. Vừa vào cửa không kịp chờ đợi đã gọi:
"Jiyeonie, Jiyeonie."
Park Jiyeon mới từ trên lầu rửa mặt xong đã nghe được có người gọi mình. Xuống nhà thì thấy Kim Yujin và Kim Jaejoong, cô kinh ngạc hỏi:
"Ba mẹ, sao hai người tới đây?"
Kim Yujin vui vẻ nói: "Con dâu mẹ có thai, sao mẹ không về được?"
"Mẹ, mọi người đều biết rồi sao?"
Park Jiyeon có chút ngượng nghịu.
"Mẹ quyết định trước khi đứa bé được sinh ra, mẹ ở lại đây chăm sóc con." Kim Yujin hồ hởi nói.
"Vâng."
Park Jiyeon cầu còn không được, nhưng Kim Myungsoo đang xuống lầu đã nghe thấy liền không vui.
"Cha, quản lí vợ mình tốt đi. Chớ đem vợ con dạy hư."
"Con có bản lĩnh thì quản vợ con đi."
Kim Jaejoong xem thường nhìn Kim Myungsoo. Ai bảo đàn ông nhà họ Kim đều có tính cưng vợ. Kim Yujin nhìn Park Jiyeon có chút đau lòng nói: "Jiyeonie, sao con lại gầy như vậy?"
"Nào có mẹ."
"Tiểu tử thúi, con qua đây cho mẹ."
Nhìn Park Jiyeon gầy đi nhiều, Kim Yujin đau lòng, bà kéo lỗ tai của Kim Myungsoo.
"Á...đau quá." Kim Myungsoo khổ sở kêu lên.
"Tiểu tử thối, thành thật khai báo mau, có phải con khi dễ con bé nên con bé mới gầy như vậy?"
Kim Yujin tức giận quát.
"Không phải đâu mẹ, mẹ thả tay ra trước nghe con giải thích đã." Kim Myungsoo đau đớn kêu lên.
"Mẹ, Myungsoo không có khi dễ con, anh ấy đối với con rất tốt."
Park Jiyeon giải thích giúp Kim Myungsoo.
"Hừ, may mắn con không ngược đãi vợ nếu không thì lão nương sẽ lột da con cho mà xem."
Kim Yujin hướng về phía Kim Myungsoo đe dọa. Nghe thấy lời nói của Park Jiyeon, Kim Yujin mới thả tai Kim Myungsoo ra.
"Thật không biết, ai mới là con của mẹ nữa."
Kim Myungsoo vừa xoa xoa lỗ tai của mình vừa nói.
Kim Yujin nhìn Kim Myungsoo lớn tiếng chất vấn.
"Mẹ đi máy bay một ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi." Kim Myungsoo lấy lòng mẹ mình.
"Ngoan, đây mới là con trai tốt của mẹ."
Kim Yujin hài lòng nói.
Buổi tối lúc ăn cơm Kim Yujin không ngừng gắp thức ăn cho Park Jiyeon, muốn cho Park Jiyeon bồi bổ thân thể mới có thể sinh ra một tiểu tử mập mạp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com