TruyenHHH.com

My Thuc Gia O Di The

Chương 41: Triệu như ca bị chinh phục

To gan!

Tròng mắt Triệu Như Ca co lại, một tay vỗ lên bàn, gầm lên.

Chiếc bàn chợt rung lên, làm cho mọi người ở đây đều sợ hết hồn, trong lòng họ đều cảm thấy người đàn ông thần bí này có chút cuồng vọng. 

Tả tướng là người như thế nào? Đó chính là đại thần có quyền cao chức trọng của Đế quốc, ngay cả tướng quân Tiếu Mông cũng không thể nào sánh kịp, trong lời nói của người này lại mang vẻ khinh thường đối với Tả tướng, không biết là do phấn khích hay cố ý ngông cuồng.

Lúc này con mắt Triệu Như Ca lóe tinh mang, khí thế từ trên người nhanh chóng tăng lên, lúc này khí lưu xung quanh hắn lưu động giống như có đám côn trùng đang vây quanh, chân khí nhanh chóng hội tụ.

- Om sòm! Nếu đã tới chỗ Bộ lão bản, vậy thì ngồi yên ăn cơm, còn muốn gây rối thì cút ra ngoài cho ta. 

Người đàn ông thần bí nhìn thấy Triệu Như Ca đang muốn nổi giận, không quan tâm lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời, ngón tay hắn đưa ra rồi búng một cái, hành động này không để ý này giống như là giết một con ruồi vậy.

“Ông!” 

Xa xa Âu Dương Tam Man thấy thế tóc gáy đều dựng lên, thân hình chợt lóe chắn ngay trước người Âu Dương Tiểu Nghệ, ngưng trọng nhìn về phía nam tử thần bí kia.

Ánh mắt Tiếu Yên Vũ cũng co rút một cái, theo bản năng ngưng tụ lại chân khí trong cơ thể.

“Phốc xuy!” 

Khi ngón tay bắn ra, một đạo chân khí vô hình nhanh chóng tràn ra, làm cho thân hình Triệu Như Ca chậm lại, sau đó khí thế trên người hắn giống như quả khí cầu bị đâm phá, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Bực bội hừ một tiếng, ngửa mặt té xuống đất...

Hai tròng mắt Triệu Như Ca đờ đẫn, cả người có chút run rẩy, môi đang không ngừng run run, quá đáng sợ... Một cái chớp mắt như vậy, Triệu Như Ca cho là mình sẽ chết! 

Ở giữa trán hắn trong nháy mắt xuất hiện một điểm đỏ, rồi sau đó nhanh chóng to lên.

- Nếu như không phải có Bộ lão bản ở đây, bây giờ ngươi đã là một cỗ thi thể rồi.

Người đàn ông thần bí chậm rãi thu tay về, lãnh đạm nói, sau đó cũng không nói nữa. 

Bầu không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Sắc mặt Triệu Như Ca khó coi từ dưới đất bò dậy, chật vật trở lại chỗ đám người Tiếu Yên Vũ, an tĩnh ngồi xuống.

Âu Dương Tam Man đứng chắn trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ ở xa nhìn một màn này, hắn thấy từ trình độ xuất thủ đáng sợ của nam tử thần bí kia, ít nhất là một vị ngũ phẩm chiến vương. 

Đây chỉ là phỏng đoán, dẫu sao Triệu Như Ca đã là một tam phẩm chiến cuồng đỉnh phong, cơ hồ chỉ nửa bước nữa là vào tứ phẩm chiến linh cường giả. Nếu chiến vương muốn trong nháy mắt dễ dàng giết hắn, độ khó không nhỏ, cho nên nói người đàn ông này có thể là một vị lục phẩm chiến hoàng!

Ngay tại bầu không khí hết sức khó xử, bỗng mọi người cảm nhận được mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra.

- Món cơm chiên trứng bản nâng cấp xong rồi. 

Giọng nói nhàn nhạt của Bộ Phương từ phòng bếp bay ra, một chén cơm chiên trứng tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ bày trên cửa sổ.

Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới, bưng ra.

Mùi thơm nồng nặc mang theo ấm áp tựa hồ đem bầu không khí lạnh lẽo kia xua tan không ít, mùi thơm kia như tơ lụa vậy quất vào mặt, để cho người cảm giác nội tâm tựa như bị khiêu khích. 

- Thật là thơm!

Triệu Như Ca ngửi thấy mùi thơm này, cảm giác đau đớn trên trán biến mất không ít.

Tiếu Tiểu Long vui vẻ đem cơm chiên trứng kéo đến trước mặt mình, cầm chiếc muỗng thanh hoa, bắt đầu cật lực ăn. 

Triệu Như Ca nuốt một ngụm nước miếng, hắn chưa từng ăn cơm chiên trứng qua, nhưng khi ngửi thấy mùi này, hắn cũng cảm giác bụng phát ra tiếng “ùng ục”.

Tiếu Tiểu Long ăn đến mức dính cả hạt cơm trên khóe miệng, cảm giác được ánh mắt khát vọng của Triệu Như Ca, nhất thời toét miệng cười một tiếng, nói:

- Muốn ăn hả? 

Triệu Như Ca nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu một cái.

-  Muốn ăn thì lần tới tự mang tiền của mình đến mà mua.

Tiếu Tiểu Long lấy đầu lưỡi liếm một cái, đem hạt cơm trên khóe miệng nuốt vào, hài hước nói. 

Triệu Như Ca nhất thời hơi chậm lại, hai tròng mắt như muốn phun lửa, người này lại dám trêu đùa hắn!

- Bánh bao hoàng kim xong rồi.

Giọng nói Bộ Phương vang lên lần nữa. 

Sau đó bánh bao hoàng kim được Âu Dương Tiểu Nghệ bưng lên.

Đặt ở trước mặt Tiếu Yên Vũ, nhìn nó tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, sáng chói cơ hồ muốn nở rộ kim mang, đẹp không thể tả.

Tiếu Yên Vũ dùng đũa trúc tử xốc lên, nước canh từ trong vẩy ra, mùi thịt đậm đà trong nháy mắt nở rộ, để cho mọi người say mê không dứt. 

Tiếu Yên Vũ trước đem nước canh trong đó hút vào trong miệng, đôi môi đỏ mọng mềm mại dính dầu càng thêm mị hoặc.

Ánh mắt Triệu Như Ca cơ hồ muốn dại ra, không biết là hắn đang nhìn thức ăn ngon hay đang nhìn mỹ nhân, nhưng... ít nhất một màn trước mắt thật là đẹp.

Tiếp theo tốc độ làm thức ăn của Bộ Phương nhanh hơn. 

Cá ướp bã rượu cũng được bưng lên, cá ướp bã rượu lượng tương đối lớn nên Bộ Phương phải tự mình bưng ra, hắn đi vào trong tiệm, thấy nam tử thần bi đội nón lá thì hơi sững sờ.

Nam tử thần bí hướng hắn gật đầu một cái, khuôn mặt không chút cảm giác của Bộ Phương cũng gật đầu.

Cá ướp bã rượu vừa ra, mùi rượu nồng nặc chính là cơ hồ muốn lấn át tất cả mùi thơm, ngay cả người đàn ông thần bí cũng sững sờ, ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn về món cá ướp bã rượu. 

- Nhìn... tựa hồ không tệ.

Đàn ông ở trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ tới nơi này trừ rượu là cực phẩm ra, thức ăn cũng là hạng nhất.

- Thịt chua ngọt xong rồi. 

Sau khi trở lại trong phòng bếp, chỉ chốc lát giọng nói Bộ Phương đã vang lên.

Âu Dương Tiểu Nghệ thì đã sớm ở cửa sổ giương mắt chờ, tài nghệ của ông chủ thối thật giỏi, đáng mong đợi.

Khi món ăn đã làm xong, mùi thịt đậm đà của thịt chua ngọt xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, lúc đó hắn ngây dại, chẳng qua là ngửi được chút mùi vị, cổ họng lại ừng ực không ngừng, nước miếng cũng sắp chảy xuống. 

Quá thơm! Hơn nữa mùi thơm này thật ngọt ngào, đúng là khiêu khích người ta mà.

Đáng tiếc... Thức ăn này là của Triệu Như Ca!

Ánh mắt không tình nguyện đem thức ăn bưng đến trước mặt Triệu Như Ca, hắn lúc này đã sớm thèm thuồng, cầm đũa trúc tử đang chờ đợi món thịt chua ngọt đến, mùi thơm đậm đà để cho hắn cơ hồ chìm đắm trong đó, không cách nào kiềm chế được. 

Dùng đũa kẹp một khối thịt chua ngọt bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt mùi vị chua ngọt ở trong miệng như muốn nổ tung lên, mùi thịt đậm đà mãnh liệt dâng trào, hơi có chút nóng, để cho hắn nhịn không được thở ra một hơi.

Nồng đậm mùi thịt nhất thời lung bao lại toàn bộ tiệm nhỏ.

Tiếu Tiểu Long đang ăn cơm chiên trứng động tác cũng hơi chậm lại, Tiếu Yên Vũ cũng nhìn về Triệu Như Ca… thầm nói “thật sự là quá thơm!” 

Triệu Như Ca hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt, thật sự là ngon vô cùng, năm mươi nguyên tinh không xài uổng!

Dưới ánh mắt hâm mộ của Âu Dương Tiểu Nghệ hắn hanh chóng gắp một miếng lên nhét vào trong miệng, ăn đến nỗi dính cả nước sốt vào khóe miệng, hắn thở hổn hển đem miếng thịt nuốt xuống.

Nhưng vào lúc này, Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra, thức ăn lúc này đều đã nấu xong, còn dư lại chính là một bầu Băng Tâm Ngọc Tửu. 

Hắn ôm hai vò Băng Tâm Ngọc Tửu, chia ra đặt ở trước mặt Tiếu Tiểu Long cùng Âu Dương Tam Man, sau đó lại đi vào phòng bếp, rồi ôm ra một vò, bày ở trên bàn nam nhân thần bí kia.

- Đây là Băng Tâm Ngọc Tửu của các ngươi, mời dùng từ từ.

Khuôn mặt Bộ Phương không cảm xúc nói. 

- Xuy... Ông chủ... Ngươi... Rượu này thật sự có thể so với... Quỳnh Tương Ngọc Dịch sao?

Triệu Như Ca còn đang ngậm một miếng thịt chua ngọt còn tản ra hơi nóng, hà hơi hoài nghi hỏi.

- Ta không biết Quỳnh Tương Ngọc Dịch thế nào, các ngươi trực tiếp nếm thử sẽ biết. 

Bộ Phương thản nhiên nói.

Thanh âm khàn khàn của nam tử thần bí cũng vang lên:

- Rượu của Bộ lão bản Quỳnh Tương Ngọc Dịch há có thể so sánh? Rượu ngon nhất Thanh Phong đế quốc chính là Băng Tâm Ngọc Tửu của Bộ lão bản đây. 

Hắn nói xong, rồi lấy tay bỏ nắp kín ra, trong chốc lát, một cổ mùi thơm tươi mát đậm đà bay ra, đem tất cả mọi người bao phủ.

Mùi rượu này thoải mái vô cùng, nồng mà không tán, đem cá ướp bã rượu tách ra hoàn toàn, để cho tất cả mọi người đều chìm đắm vào.

Khuôn mặt trắng noãn của Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Tiếu Yên Vũ đỏ lên, nhìn thật mê người. 

Chỉ là mùi rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch đã bại hoàn toàn.

Khi ngửi mùi rượu... Tiếu Tiểu Long cùng Âu Dương Tam Man đã không thể chờ đợi.

Chương 42: Tại sao lại là ngươi?

Cho tới bây giờ Triệu Như Ca cũng chưa từng ngửi qua mùi rượu dễ chịu như vậy, dưới mùi thơm này, hắn tựa hồ đã quên mất mình đang bưng cực phẩm Quỳnh Tương Ngọc Dịch.

Tiếu Tiểu Long không kịp đợi gỡ nắp đậy kín vò rượu ra, rót rượu vào trong ly, nhìn ly rượu trong suốt phản chiếu lại cái bóng cộng thêm mùi rượu thấm lòng người, để cho hắn không khỏi chìm đắm, hãm sâu vào.

Giơ chiếc ly lên, Tiếu Tiểu Long thích ý đem ly đặt ở trước lỗ mũi ngửi một cái, vẻ mặt đầy hưởng thụ, đối với một người yêu rượu mà nói, một ly rượu ngon không thua gì một mỹ nhân tuyệt thế. Khi tận hưởng bọn họ sẽ buông xuống tất cả phòng bị, toàn thân toàn ý đi hưởng thụ cùng thưởng thức. 

Rượu vào miệng, tựa như băng tinh từ lưỡi đi qua, theo cổ họng tràn vào trong dạ dày của hắn, bỗng Tiếu Tiểu Long rùng mình một cái, để cho tóc gáy của hắn dựng đứng lên, da gà nổi lên.

Rượu vào dạ dày trong thoáng chốc, làm cho hắn có cảm giác giống như ngọn lửa đang cháy, cảm giác nóng ran từ trong dạ dày lan ra ngoài, trong nháy mắt xông lên ngực, để cho cả người Tiếu Tiểu Long đắm chìm trong trạng thái băng cùng lửa giằng co.

- Nga. 

Khuôn mặt Tiếu Tiểu Long đỏ gay, cảm giác thoải mái khiến cho hắn không nhịn được ngâm một tiếng.

- Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon!

Tiếu Tiểu Long khen không dứt miệng, làm một hớp đem rượu trong ly đổ vào trong miệng, híp mắt, cả người lung lay tựa như tiến vào trạng thái ngây ngất. 

Âu Dương Tam Man thấy hắn như vậy, không nhịn được nữa, ba người mỗi người rót một ly, cũng đổ vào trong miệng.

Trong phút chốc, con ngươi ba người trừng tròn xoe, vẻ mặt giãn ra, nở nụ cười mừng rỡ.

Ba người không nói gì, tự mình rót rượu, hoàn toàn đắm chìm trong mùi hương của Băng Tâm Ngọc Tửu. 

Nam tử thần bí thấy mọi người như vậy, cười nhạt một tiếng, hắn tháo nón lá xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, tựa như đao tước vậy, đẹp trai bức người.

Hắn cũng rót một ly, tự rót tự uống, trên mặt thần thái vô cùng hưởng thụ.

- Rượu này... Thật sự tốt như vậy? 

Triệu Như Ca nửa tin nửa ngờ, mặc dù ở chỗ này ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như thế, hắn đã có chút giao động, nhưng khi nghĩ đến tiền đánh cuộc, trong lòng hắn mong muốn mọi thứ trước mắt đều là giả.

- Chắc chắn bọn họ đang giả bộ...

Triệu Như Ca ra sức phản đối. 

Nếu như hắn chưa có ăn thịt chua ngọt, có lẽ lòng tin của hắn còn chắc chắn một chút, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn biết tài nấu nướng của Bộ Phương tài giỏi như thế nào rồi.

- Tiểu Long, rót cho Triệu công tử một ly, cũng cho ta một ly.

Tiếu Yên Vũ ôn nhu mở miệng nói. 

Tiếu Tiểu Long hơi sững sờ, từ trạng thái say mê thoát ra, có chút không tình nguyện, Băng Tâm Ngọc Tửu không nhiều, còn phải chia cho Triệu Như Ca... Không muốn!

Tốc độ uống của Âu Dương Tam Man rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy đáy, Âu Dương Tiểu Nghệ ôm cái bình không ngừng lay động, muốn nặn ra một giọt.

Cuối cùng một giọt cũng không có, ba người đột nhiên giương mắt nhìn về chiếc vò rượu của Tiếu Tiểu Long. 

Tiếu Tiểu Long trợn mắt nhìn ba người một cái, vội vàng đem cái vò rượu ôm vào trong lòng, trước rót cho Tiếu Yên Vũ một ly, sau cho Triệu Như Ca một ly, nói:

- Triệu Như Ca, uống ly rượu này, ngươi liền ngoan ngoãn nhận thua, đem tụ khí đan giao cho tỷ tỷ của ta đi!

- Ta, ta còn không có thua... 

Giọng nói Triệu Như Ca càng ngày càng nhỏ, nhìn ly rượu trong suốt trong tay suy nghĩ xuất thần, sau đó giơ ly lên miệng, nhàng đổ vào miệng.

Tiếu Yên Vũ cũng nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp nhỏ.

Một hớp rượu vào bụng, làn da trắng như tuyết trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, khuôn mặt mặt trắng cũng hiện ra chút đỏ ửng, trông rất là khả ái. 

Triệu Như Ca đã không lời có thể nói, uống xong băng tâm ngọc tửu, hắn thấy quỳnh tương ngọc dịch, thật sự là như nước lã thật vô vị, hai cái chênh lệch quả thực quá lớn.

Băng Tâm Ngọc Tửu mới là xứng đáng là rượu ngon nhất của Thanh Phong đế quốc.

Uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, khuôn mặt Triệu Như Ca nhức nhối, hắn biết, đánh cuộc hắn đã thua. 

Ngũ phẩm tụ khí đan, hắn không thể không lấy ra.

Vốn hắn định dùng ngũ phẩm tụ khí đan để đột phá tứ phẩm chiến linh, nhưng là không nghĩ tới lại cá cược thua, không có tụ khí đan, hắn muốn đột phá sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nhận lấy bình ngọc Triệu Như Ca đưa tới, Tiếu Yên Vũ cười nhạt, nụ cười đẹp không thể tả. 

- Triệu công tử cũng không cần tổn thương lòng như thế, mặc dù mất đi một quả tụ khí đan, nhưng ngươi đã ăn món sườn chua ngọt của ông chủ, ngươi cũng không thua thiệt.

Không thua thiệt? Làm sao có thể không thua thiệt? Thịt chua ngọt chỉ có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của hắn, nhưng là tụ khí đan nhưng là có thể để cho thực lực của hắn đột phá a, hai cái so sánh với nhau, thua thiệt quá lớn! Trừ phi... Thịt chua ngọt của lão bản có thể làm cho tu vi của hắn đột phá, nhưng mà... Có khả năng này sao?

Triệu Như Ca đau lòng đến khó mà hô hấp, sắc mặt khó coi vô cùng. 

Tiếu Yên Vũ cười không nói, năm mươi nguyên tinh một phần thịt chua ngọt làm sao có thể chỉ có ngon? Cơm chiên trứng bản nâng cấp cũng có thể tăng cường chân khí trong cơ thể, giá thịt chua ngọt cao hơn chắc chắn hiệu quả hơn so với cơm chiên trứng, chắc hẳn rất nhanh Triệu Như Ca sẽ có thể cảm nhận được.

Đến lúc đó hắn sẽ biết lão bản thần kỳ.

Bên kia, Tiếu Tiểu Long cuối cùng cũng uống xong Băng Tâm Ngọc Tửu, lúc này nhìn da thịt của hắn đỏ ửng lên, chắc hẳn mùi rượu làm cho choáng váng. 

Âu Dương Tam Man khá tốt, giá Băng Tâm Ngọc Tửu đích tác dụng chậm mặc dù lớn, nhưng tu vi của ba người bọn họ cao thâm, hơn nữa còn là thâm niên tửu quỷ, phản ứng không có như tên mặt trắng Tiếu Tiểu Long này mạnh như vậy liệt.

“Choang!”

Ly đánh rơi trên bàn phát ra tiếng vang lanh lãnh, không lớn, nhưng là để cho mọi người hơi sững sờ. 

Ánh mắt bọn họ ánh mắt nhìn về người đầu têu, Tiếu Yên Vũ.

Lúc trước còn thần thái ôn hòa, giờ phút này nhưng là trở nên có chút dữ tợn cùng ác liệt, ánh mắt của nàng nhìn về phương xa.

Vốn Tiếu Tiểu Long đang say, giờ phút này thấy tỷ tỷ mình có thần thái này, làm cho hắn đã tỉnh hơn nửa, hắn theo ánh mắt Tiếu Yên Vũ nhìn lại, cuối cùng thấy được thân ảnh đang ngồi ở bên cửa. 

Người này tuấn tú phiêu dật, nét mặt phóng khoáng như đao khắc.

- Tại sao là ngươi?

Ánh mắt Tiếu Tiểu Long trợn to, cơ hồ là rống lên. 

Ngồi một bên nghỉ ngơi, Bộ Phương nhất thời hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn về Tiếu Tiểu Long, tựa hồ không biết giá Tiếu Tiểu Long đột nhiên nổi điên làm gì.

- Tại sao không thể là ta?

Thanh âm khàn khàn tựa như hai hòn đá ma sát, vờn quanh khắp căn phòng, 

Đám người Triệu Như Ca cũng thấy được khuôn mặt anh tuấn đó, tất cả đều đờ đẫn, sau đó sắc mặt đại biến, vẻ mặt không tưởng tượng nổi.

- Ngươi còn dám xuất hiện ở Đế Đô... Chẳng lẽ ngươi không sợ bị cha biết được hành tung của ngươi sao?

- Đại ca tốt của ta. 

Tiếu Yên Vũ lạnh lùng nói, thanh âm vang lên mang theo một chút sát khí.

Tiếu Tiểu Long không nhịn được, từ vị trí đứng lên, chân khí ở xung quanh hắn nhộn nhạo.

- Liệt Tâm Kiếm Vương Tiếu Nhạc! Hắn lại còn dám xuất hiện ở Đế Đô... Tự tìm cái chết sao? 

Đám người Triệu Như Ca đều khiếp sợ không thôi.

Tiếu Nhạc, con trai trưởng của Tiếu Mông, thiên phú kinh người, mười tuổi ngưng tụ chân khí thành tựu Nhất phẩm Chiến sĩ, mười một tuổi Nhị phẩm Chiến sư, mười ba tuổi đã đạt tới Tam phẩm Chiến cuồng, mười lăm tuổi tới Tứ phẩm Chiến linh, mười tám tuổi liền là trở thành Ngũ phẩm Chiến vương, là chiến vương trẻ tuổi nhất Thanh Phong đế quốc, tiền đồ xán lạn.

Đáng tiếc ba năm sau, Tiếu Nhạc say mê với kiếm đạo, gia nhập Hư Kiếm Các một trong mười đại tông môn, nắm trong tay linh kiếm của Kiếm Hư Các, lấy máu của mẹ tế kiếm, một kiếm đâm thủng bụng, khiến cho mẹ rơi vào trạng thái gần chết, đến nay chưa tỉnh. 

Tiếu Nhạc lúc ấy bị Tiếu Mông đang giận dữ đánh hộc máu, chân khí tiêu tán, cuối cùng được ba vị trưởng lão Kiếm Hư Các liên thủ cứu đi. Từ đây Tiếu Nhạc trở thành đối tượng phải giết của Tiếu gia.

Tiếu Yên Vũ cùng Tiếu Tiểu Long vĩnh viễn không quên được lúc đó mẹ ở trước mặt bọn họ ngã xuống đất, lúc đó máu bắn tung nhiễm đỏ con mắt bọn họ, cũng hóa thành cừu hận khó mà xóa bỏ.

Kể từ lúc đó khởi, Tiếu Nhạc liền đã không phải là đại ca mà bọn họ kính trọng... 

Chương 43: Nhiệm vụ tạm thời: Cứu thiếu nữ xinh đẹp

“Rào.”

Trong tiệm nhỏ yên tĩnh, cũng chỉ có tiếng rượu đổ ra chảy vào.

Sau khi uống cạn một ly, Tiếu Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, một vò Băng Tâm Ngọc Tửu rốt cuộc bị hắn giải quyết xong. Hắn không khỏi thừa nhận, rượu này thật sự là cực phẩm, so với kia Quỳnh Tương Ngọc Dịch uống ngon hơn nhiều. 

- Bộ lão bản, ta đi trước, thuận tiện đặt trước một vò Băng Tâm Ngọc Tửu vào ngày mai.

Tiếu Nhạc nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa đội chiếc nón lá lên đầu, đồng thời cõng trường kiếm bao vải lên, nhàn nhạt nói với Bộ Phương, sau đó lấy ra mười lăm mai nguyên tinh để lên bàn.

-  Ân, được. 

Bộ Phương gật đầu một cái.

- Tiếu Nhạc! Ngươi cứ như vậy muốn rời đi?

Thanh âm lạnh lẽo của Tiếu Yên Vũ vang lên, giọng nói không còn trong trẻo đáng yêu như trước, lúc này thêm mấy phần tức giận cùng sát ý. 

Thân hình Tiếu Nhạc đã đi tới cửa hơi chậm lại, sau đó quay người lại, gương mặt tuấn mỹ bị tấm lụa trên nón lá che lại, mơ hồ không rõ.

- Làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ ta lại?

Thanh âm Tiếu Nhạc khàn khàn mang chút giễu cợt, giọng nói đó làm cho tròng mắt Tiếu Yên Vũ co rúc một cái, tức giận bao trùm cả gương mặt. 

Tính khí của Tiếu Tiểu Long còn nóng nảy hơn Tiếu Yên Vũ, lúc này đã sớm không chịu đựng nổi, chân khí khởi động, phóng về phía Tiếu Nhạc.

- A! Ngươi là một tên khốn kiếp!

Tiếu Tiểu Long gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ bừng, đột nhiên đánh ra một quyền về phía Tiếu Nhạc, quyền kình mang tiếng xé gió đánh về phía trước. 

“Phanh!”

Tiếu Nhạc bình tĩnh giơ bàn tay lên, môt quyền của Tiếu Tiểu Long vừa vặn đập vào trên bàn tay của hắn, nhưng không tạo ra chút ảnh hưởng nào.

- Tam phẩm Chiến cuồng? Thiên phú của tiểu tử ngươi kém hơn tỷ tỷ ngươi không ít. 

Tiếu Nhạc nhàn nhạt cười một tiếng, bàn tay kia đột nhiên toát ra một cỗ lực lượng cường đại làm cho Tiếu Tiểu Long liên tiếp bị đẩy lùi.

Tiếu Yên Vũ tiếp lấy thân thể Tiếu Tiểu Long, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã tràn đầy sương lạnh.

Triệu Như Ca nhìn chằm chằm Tiếu Nhạc, tròng mắt lóe lên ánh sáng, Âu Dương Tam Man ở phía xa không nhịn được than thở lắc đầu... Ân oán của Tiếu gia, bọn họ không tốt nhúng tay, cũng không dám nhúng tay. 

Đem Tiếu Tiểu Long an trí tốt, hai tròng mắt Tiếu Yên Vũ tựa như trở nên linh hoạt kỳ ảo, mái tóc xanh như bị ảnh hưởng bởi cỗ lực lượng nào đó lúc này không ngừng bay lên.

Ba năm, ngày nào cũng như ngày nào nàng chăm chỉ khổ tu, chính là vì giờ khắc này, có thể tự tay chém chết súc sinh làm hại mẹ gần chết.

Một điểm màu xanh nhạt hiện lên giữa mi tâm nàng, sau đó từ trên điểm nhỏ đó khuếch tán ra chằng chịt đường vân màu xanh, cuối cùng bao trùm cả khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng … 

- Mộc lam thuật sao? Ngươi lại tu luyện loại bí thuật tế luyện sinh mệnh... Xem ra ngươi rất hận ta.

Thanh âm khàn khàn của Tiếu Nhạc dưới nón lá vang lên, lượn lờ toàn bộ tiệm nhỏ chính giữa.

Triệu Như Ca nhìn một màn này, hai mắt co rút lại, mộc lam thuật, đó là một loại bí thuật lấy chân khí tế luyện sinh mệnh lực, để đạt được lực lượng cường đại. Tiếu Yên Vũ lại tu luyện loại bí thuật này, đơn giản là một người điên! 

- Tiếu Nhạc, để mạng lại đi!

Giờ phút này Tiếu Yên Vũ trở nên lạnh như băng vô tình, mỗi câu nói đều ẩn chứa sát khí.

Nhưng mà, ngay thời điểm nàng chuẩn bị động thủ, một bàn tay thon dài đột nhiên vỗ vào trên bả vai nàng, thanh âm nhàn nhạt vang lên sau lưng nàng. 

- Quấy rầy một chút, ở trong tiệm này cấm chỉ gây chuyện, nếu muốn đánh nhau mời đi ra bên ngoài, cám ơn!

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bộ Phương không chút cảm giác đang vỗ vào bả vai Tiếu Yên Vũ kia nghĩ: “Người này... Chẳng lẽ không sợ chết sao?”

Trong bầu không khí nghiêm nghị này, ai cũng có thể cảm giác được cỗ tiêu điều, điều này cho thấy hiển nhiên sắp bùng nổ một trận đại chiến, hắn chỉ là một tam phẩm chiến cuồng sao tự dưng lại đi đạp vũng nước đục này. 

Con ngươi màu xanh của Tiếu Yên Vũ nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào bộ mặt không cảm xúc của Bộ Phương nói:

- Ngươi muốn ngăn ta?

Thanh âm lạnh lẽo làm cho người ta nhịn không được rùng mình, Bộ Phương cũng là thoáng cau mày. 

Hắn nhìn chằm chằm chấm tròn màu xanh ở giữa mi tâm Tiếu Yên Vũ, chỉ cảm thấy cỗ sinh mệnh lực ở trong đó không ngừng tuôn trào.

“Ông!”

Một cỗ cự lực đẩy cánh tay của Bộ Phương ra, sau đó Tiếu Yên Vũ không để ý tới Bộ Phương nữa, mũi chân chĩa xuống đất, nhanh chóng lướt về phía Tiếu Nhạc. 

Bộ Phương lui một bước, nhàn nhạt hô:

- Tiểu Bạch.

Sau khi hô một cái, tiểu Bạch liền xuất hiện ở bên người Bộ Phương, hắn vỗ bụng tiểu Bạch một cái, nói: 

- Ngăn bọn họ lại.

Hai mắt Tiểu Bạch lóe lên, sau đó đột nhiên biến mất ở tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Tiếu Yên Vũ.

- Cút ngay! 

Khuôn mặt Tiếu Yên Vũ đột nhiên trở nên dữ tợn, chân khí màu xanh từ trong tay của nàng bắn ra, đánh về phía Tiểu Bạch đang ngăn ở phía trước, nàng đã quyết, hôm nay, không người nào có thể ngăn được nàng!

Đôi mắt Tiểu Bạch chớp chớp, sau đó giơ tay lên đánh ra một chưởng.

“Bịch bịch!” 

Dường như không thấy chân khí kia đánh tới, bàn tay của tiểu Bạch vỗ vào trên người Tiếu Yên Vũ, khiến cho cả người nàng chấn động một cái bay ngược quay về, chật vật rơi vào bên người Tiếu Tiểu Long. Chấm tròn màu xanh ở mi tâm của nàng thanh thúy vang lên, như thủy tinh bị vỡ.

Không thể ngờ bí thuật của Tiếu Yến Vũ lại bị tiểu Bạch một chưởng đánh xơ xác!

Tiếu Nhạc híp mắt lại, ngưng trọng nhìn tiểu Bạch một cái, có chút ý tứ, có thể một chưởng đánh xơ xác bí thuật của Tiếu Yên Vũ, xem ra thực lực rất mạnh. 

- Bộ lão bản, tại hạ cáo từ, đừng quên ngày mai lưu lại cho Tiếu mỗ một vò Băng Tâm Ngọc Tửu.

Tiếu Nhạc cười nhạt, hướng về phía Bộ Phương nói, sau đó chợt xoay người, biến mất trong hẻm nhỏ.

- Người gây chuyện, lột hết y phục mang ra đường thị chúng. 

Thanh âm cứng ngắc của Tiểu Bạch vang lên rồi biến mất, đem tất cả mọi người là thức tỉnh.

- Bộ lão bản, tỷ tỷ của ta không cố ý gây chuyện, không có gây chuyện! Thật không có.

Tiếu Tiểu Long hơi biến sắc mặt, vội vàng ôm lấy Tiếu Yên Vũ, hướng về phía Bộ Phương cười xòa nói. 

Khôi hài! Tỷ tỷ của Tiếu Tiểu Long hắn sao có thể để cho người ta lột hết quần áo ném ra ngoài, như vậy thì không phải là ồn ào náo động như vậy đơn giản, chuyện này có thể sẽ gây oanh động cả Đế quốc.

“Thấy Tiểu Bạch bị ký chủ xúi giục đả thương Tiếu Yên Vũ, bí thuật của đối phương bị phá, sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, ảnh hưởng tính mạng, hiện phân phát nhiệm vụ tạm thời.”

Nhiệm vụ tạm thời: Trong ba ngày ký chủ phải học học được món Tử Sam Phượng Kê trong "Linh dược thiện", cứu thiếu nữ sinh đẹp đang bị thương. 

Thưởng nhiệm vụ: Có thể mang hải lệ túi ở bên ngoài.

Thanh âm từ hệ thống ở trong đầu Bộ Phương vang lên, khiến cho hắn ngây ngô sững sờ tại chỗ.

Nhiệm vụ tạm thời? Cứu thiếu nữ xinh đẹp? 

“Quy củ này là do hệ thống định ra! Tại sao lại nói ta sai lầm?”

Khóe miệng Bộ Phương giật giật, có chút im lặng.

“Xúi giục Tiểu Bạch xuất thủ người là ngươi! Không nên trốn tránh trách nhiệm. Chàng trai! Việc đã làm sai thì nên phụ trách!” 

Hệ thống vô cùng nghiêm túc nói.

“Phốc xuy.”

Bộ Phương cảm giác tim mình giống như là bị một mũi tên vô hình bắn trúng... 

- Được rồi, cách hành sự quả nhiên rất hệ thống.

- Bộ lão bản! Tỷ tỷ của ta... Nàng... Nàng thế nào?

Giọng nói của Tiếu Tiểu Long hoảng sợ, làm cho Bộ Phương đang trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại. 

Bộ Phương đi tới trước mặt Tiếu Yên Vũ, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Yên Vũ trở lên trắng bệch, đôi môi đỏ thắm mất đi sáng bóng, tựa như sinh mệnh đang nhanh chóng trôi qua.

Hệ thống quả nhiên không gạt người, cô nàng này bị Tiểu Bạch đánh một cái làm bị thương.

- Không sao, chẳng qua là sinh mệnh lực bị tiêu hao, một tháng luôn có mấy ngày như vậy, ba ngày sau ngươi mang nàng tới, ta sẽ chuẩn bị thuốc cho nàng, uống xong là có thể khôi phục. 

Bộ Phương mặt không cảm giác che giấu nội tâm chột dạ, nhàn nhạt nói.

Tiếu Tiểu Long cùng người chung quanh đều là ngẩn ngơ, cái này... Thật không có chuyện sao? Mặt mũi trắng bệch, không có huyết sắc!

- Ừ, tin tưởng ta, không có chuyện gì, nhưng là nhớ, ba ngày sau nhất định phải mang nàng tới. 

Bộ Phương nghiêm túc dặn dò.

- Long công tử, trước hết ngươi nên đưa Yên Vũ cô nương mang về phủ tướng quân đi, để cho Tiếu tướng quân nhìn một chút, lấy khả năng của Tiếu tướng quân chắc hẳn có thể chữa khỏi.

Âu Dương ba rất nhắc nhở. 

Tiếu Tiểu Long nhất thời tỉnh ngộ, vội vã ôm Tiếu Yên Vũ hướng về phía cửa chạy đi.

Đám người Triệu Như Ca cũng cáo từ, chuyện hôm nay mang cho bọn họ trùng kích quá lớn.

Liệt Tâm Kiếm Vương Tiếu Nhạc lại xuất hiện ở trong Đế Đô, đây chính là tin tức trọng đại, dẫu sao ở thời kỳ nhạy cảm, lại xuất hiện một nhân vật nguy hiểm như này. 

- Ông chủ thối, có thật là Yên Vũ tỷ tỷ không có sao không?

Âu Dương Tiểu Nghệ hồ nghi ngước mặt, nhìn chằm chằm Bộ Phương đạo.

- Ừ, không có chuyện gì, ngoan, ngươi đi về trước. 

Bộ Phương vỗ một cái vào đầu Âu Dương Tiểu Nghệ rồi nói.

Đến khi tất cả mọi người đều là sau khi rời đi, Bộ Phương cũng là đóng lại liễu cửa, kết thúc hôm nay buôn bán.

- Hệ thống, nếu như trong ba ngày ta không thể học xong món Tử Sam Phượng Kê sẽ có hậu quả gì không? 

Bộ Phương thấp giọng hỏi hệ thống.

Hệ thống nghiêm túc mà nghiêm túc trả lời:

- Túc chủ có chín chín phần trăm khả năng sẽ bị Thất phẩm Chiến thánh Tiếu Môngtức giận xé thành mảnh vụn. 

- Ngạch, hệ thống, vì cứu thiếu nữ xinh đẹp, ta sẽ cố gắng! Mau nói cho ta cách làm đi! Mau!

Bộ Phương chính nghĩa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com