My Thit Bo
Lần này vẫn là mùi hương đó, nhưng hoàn cảnh không giống nhau, lần này Tôn Nhuế nằm bên cạnh cô, trên chiếc giường của em ấy, điều này càng làm cô không thể nào ngủ. Nằm một lúc cô lén lút nhẹ nhàng trở người, hé hé mắt xem người bên cạnh đang làm gì, thì thấy Tôn Nhuế đang nằm nghiêng người mà nhìn cô.
" Em biết chị chưa ngủ."
Khổng Tiếu Ngâm vờ không đáp lại lời Tôn Nhuế, mắt vẫn đóng chặt.
" Khổng Tiếu Ngâm, em biết chị có rất nhiều câu hỏi, tại sao chị không hỏi em?"
Đới Manh đã nói lại tình hình của Khổng Tiếu Ngâm hôm nay cho cô biết, cô biết rõ ràng người này có rất nhiều câu hỏi tại sao lại luôn giấu nó đi, không chịu chất vấn cô.
" Chị không có gì muốn hỏi em hết, ngủ đi."
" Không, chị có Khổng Tiếu Ngâm."
Tôn Nhuế muốn ép Khổng Tiếu Ngâm phải hỏi cô, có như vậy cả hai mới cảm thấy dễ chịu.
" Được, là em muốn chị hỏi. Hai người đó là ai."
Khổng Tiếu Ngâm bực dọc ngồi dậy, đã muốn cô hỏi thì cô sẽ hỏi.
" Đứa nhỏ tên là Ellen, còn người phụ nữ đó là mẹ của con bé."
" Cái đó chị biết, cái chị muốn hỏi là họ có quan hệ gì với em."
Câu hỏi này cô đã nén kỹ nó trong lòng, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý mà không có ai đề cập đến vấn đề này với cô, làm cô càng khó chịu.
" Ellen là con của em, là con nuôi."
" Con nuôi, em có bệnh hả Tôn Nhuế, đi nuôi một đứa trẻ đã có mẹ, em mới bao lớn chứ."
Cô thật sự không hiểu nổi Tôn Nhuế, rõ ràng điều kiện tốt như vậy lại đi nhận con nuôi, lại còn là đứa trẻ có mẹ.
" Không, con bé chỉ mới có mẹ đây thôi, trước đó nó quả thực là trẻ mồ côi."
Khổng Tiếu Ngâm càng nghe càng mơ hồ.
" Chị biết gì sao em nhận nuôi nó không?"
Khổng Tiếu Ngâm lắc đầu, làm sao mà cô biết được chứ.
Tôn Nhuế nhìn vẻ mặt mờ mịt của Khổng Tiếu Ngâm thì thở dài.
" Là vì chị, vì chị mà em mới nhận nuôi Ellen."
" Tại sao là vì chị chứ, chị có liên quan gì tới con bé."
Khổng Tiếu Ngâm bắt đầu mờ mịt, cô và Ellen, đâu có mối quan hệ nào.
" Có phải năm chị học đại học năm thứ 3, chị được đưa đi trao đổi sinh viên ở Anh nửa năm không?"
" Đúng vậy, năm đó quả thật chị có đến Anh trao đổi sinh viên, làm sao em biết?"
" Em học ở Cambridge."
" Rồi sao, có liên quan gì đến chị?"
" Chị nghe em nói hết."
Tôn Nhuế bắt đầu kể lại câu chuyện của mình cho Khổng Tiếu Ngâm nghe, cả người bắt đầu chìm vào hồi ức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com