My Old Friend Megatron X Optimus
- Góc nhìn của Optimus: Đó là một ngày nhàm chán để sửa chữa những vết thương từ trận chiến gần đây nhất. Optimus thở dài, ngẩng đầu lên khi Ratchet đang xử lí một vết thương lớn ở trên lưng. Vết rạch đó là từ những ngón tay sắc nhọn của Megatron. Trong khoảng khắc anh ta thực hiện hành động không thể nói nên lời đó, Optimus nhận thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt của anh ta. Anh ấy không muốn làm tổn thương Optimus. Nhưng trong lúc hỗn chiến, chính tay anh ta đã làm anh bị thương. "Chắc anh ấy cảm thấy tội lỗi..." Optimus nghĩ, nao núng khi Ratchet chạm vào một bộ phận nhạy cảm. Anh ấy không thể quên được Megatron. Bất kể anh ấy đã cố gắng như thế nào, nó luôn quay trở lại với Megatron. Các bảng dữ liệu, bộ nhớ của anh ấy, mọi thứ đều chứa thứ gì đó về Megatron. Optimus đang bắt đầu giải câu đố về lí do tại sao anh ấy lại cảm thấy như vậy và tại sao Megatron lại hành động khác đi. Người bạn cũ của anh ấy có tình cảm với anh ấy, nhưng không chỉ là bạn bè. Và anh cũng cảm thấy như vậy. Tất nhiên, anh ta không thể nhét lời vào miệng Megatron, nhưng anh ta nghĩ rằng Megatron có thể muốn xin lỗi anh ta. "Optimus? Anh không sao chứ? Tôi đã hoàn thành công việc sửa chữa cho anh." Ratchet cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta. Optimus chỉ liếc lên và gật đầu, từ từ đứng dậy và vươn vai. "Tôi không sao. Tôi đi hít thở không khí trong lành." "Được rồi, hãy cẩn thận với vết thương đó. Tôi không muốn nó mở ra và bị nhiễm trùng." "Tôi sẽ cẩn thận, Ratchet."Optimus mỉm cười, biến hình và lái xe ra khỏi đường hầm. Ratchet thở dài, tho dọn dụng cụ và cất chúng đi.- Hẻm núi Jasper, Đỉnh Eagle: Đỉnh Eagle là vách đá cao nhất trong hẻm núi Jasper. Tên của nó bắt nguồn từ việc nhiều con đại bàng làm tổ ở đó để nuôi con. Đây cũng là địa điểm yêu thích của Optimus để thư giãn và ngắm hoàng hôn. Anh dừng lại ngay trước mép vách đá, biến hình và ngồi xuống mép vực. Hai chân anh đung đưa trên mép, làm như không có gì bên dưới anh. Anh ngả người ra sau và thở dài mãn nguyện, nhìn mặt trời từ từ lặn xuống dưới chân trời. "Hoàng hôn đẹp lắm phải không?" Anh ta giật mình bởi giọng nói đột ngột và nhảy dựng lên, lưỡi kiếm chiến đấu của anh ta rút ra. Anh ta quay người lại để đối mặt với Megatron, người chỉ đơn giản là đứng đó với hai tay đặt bên hông. "Ngươi đang làm gì ở đây, Megatron?" Megatron liếc nhìn hoàng hôn, những tia nắng mặt trời sưởi ấm khuôn mặt anh. "Tôi đang tận hưởng hoàng hôn, tôi có thể tham gia cùng bạn không?" Anh nhận thấy vết rạch dài trên lưng Optimus và khẽ nhăn mặt khi nhìn thấy tác phẩm của chính mình. Ban đầu Optimus do dự, không biết phải làm gì. Kẻ thù không đội trời chung của anh ta chỉ đứng đó, yêu cầu được ngắm hoàng hôn cùng anh ta. Anh chậm rãi gật đầu, ngồi xuống và nhích người để nhường chỗ cho dáng người lớn của Megatron. "Nhưng..." "Suỵt. Một buổi tối đẹp trời và tôi không muốn phá hỏng nó bằng cách lăn lộn dưới đất và đánh nhau. Bây giờ hãy ngồi xuống và thư giãn." Megatron nói một cách trôi chảy, thả lỏng vai và ngả người ra sau. "Được rồi..." Optimus vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Anh ta ở gần Megatron đến nỗi áo giáp của họ va vào nhau. Anh rùng mình khi bề mặt thô ráp của bộ giáp Megatron chạm vào anh, không chắc anh có thích hay không. Anh ấy chưa bao giờ ở gần Megatron như thế này, trừ khi bị bóp cổ được coi là gần. "Bạn có đến đây thường xuyên không?" Megatron hỏi, quay đầu nhìn Optimus. Optimus nuốt nước bọt và đứng hình. Megatron trông rất yên bình đến nỗi anh ấy gần như nghĩ rằng đó là một trò lừa bịp. Nhưng Megatron rất nghiêm túc nên anh quyết định trả lời. "Vâng, khi tôi cảm thấy căng thẳng hoặc cô đơn.." anh khẽ nói, nhẹ nhàng đung đưa chân qua lại. "Mm, tôi cũng vậy. Nhưng chỉ vào ban đêm thôi. Ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày. "Megatron lầm bầm, đôi mắt màu đỏ tươi của anh ta liếc qua đường chân trời. "Megatron?" Megatron nhìn Optimus lần nữa và nghiêng đầu. "Đúng?" "Đôi khi bạn có...cảm thấy cô đơn không? Giống như một mảnh tim của bạn bị thiếu?" Optimus hỏi, sợ câu trả lời của Megatron. Megatron nghĩ về điều đó một lúc, gõ ngón tay lên mặt đất đá. Sau khi đưa ra câu trả lời, anh ấy quay lại với Optimus. "Vâng... mọi lúc." Anh mím môi trong lo lắng. Anh ấy không thích tiết lộ cảm xúc sâu thẳm của mình, đặc biệt là với một người như Optimus. "Ồ... tôi cũng vậy..." Optimus khẽ nói, liếc đi chỗ khác. Megatron dừng lại, nhớ rằng mình vẫn còn chiếc mặt dây chuyền mà mình đã tìm thấy. "Optimus, bạn có nhớ khi bạn đưa cho tôi cái này?" Anh nhẹ nhành nói, rút mặt dây chuyền từ không gian con của mình. Optimus nhìn vào mặt dây chuyền trong lòng bàn tay Megatron, nhãn quang của anh mở rộng. "Mặt dây chuyền em tặng anh trước trận đấu đầu tiên..." anh thì thầm, đưa tay chạm vào bề mặt nhẵn bóng của nó. "Tôi tưởng bạn làm mất." Megatron cười khúc khích, ngưỡng mộ mặt dây chuyền. "Tôi đã tìm thấy nó trong vài ngày trước khi đang tìm thứ khác. Nó mang lại rất nhiều kỷ niệm..." anh thở dài, nhìn mặt trời lặn. Nó bắt đầu lặn xuống phía dưới đường chân trời, chiếu ánh sáng đỏ tía xuống hẻm núi. "Bạn có nghĩ đến tôi khi bạn nhìn thấy nó?" "Vâng..." Megatron thừa nhận, nhớ lại khi Optimus chỉ là một mech cao không quá ngực. Một nụ cười nhỏ bò trên khuôn mặt anh và cười nhẹ. "Tôi vẫn nhớ anh chạy khắp nơi khoe khoang với mọi người về những chiến thắng của tôi trong Pits of Kaon..." "Tôi nhớ những lúc đó..." Optimus thở dài, khoang tay trong lòng. Bây giờ trời đang tối dần, đôi mắt của Megatron tạo ra một màu đỏ trên người của Optimus. Anh nắm tay quanh mặt dây chuyền một lần nữa và đứng dậy. "Trời đã tối, chúng ta nên trở về căn cứ..." "Được rồi... Tôi đoán là tôi sẽ gặp bạn sau..." Optimus khẽ nói, vẫy tay nhẹ về phía Megatron. "Ừm." Megatron nói, từ từ bước vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com