My Nhan Tan Khoc Phong Than Trong Tro Choi Vo Han
"Có ai thấy An Tháp Liệt đâu không?""Không, không thấy.""Theo tôi, hắn ta đã tìm được đáp án sau đó bỏ đi mất rồi.""Vậy thì quá là vô đạo đức rồi, chúng ta từng tin tưởng hắn ta như thế mà giờ hắn lại bỏ mặc mọi người tự chạy một mình?"Khi Độ Xuyên và Lộ Bác Văn đi ngang qua phòng ngủ chính trên tầng hai, nghe thấy mọi người trong phòng đang bàn tán. Hai người vừa định rời đi, người phụ nữ trung niên bỗng gọi lại: "Độ Xuyên, Bác Văn, các cháu tìm thấy manh mối gì chưa?"Lộ Bác Văn cúi đầu đẩy cặp kính lên: "Mấy phòng bên kia đều là phòng khách, chỉ có thông tin từ streamer đợt trước để lại.""À, chúng cháu tìm thấy cái này." Độ Xuyên chợt nhớ ra, lấy ra một cuốn sổ nhỏ: "Trên này hình như có ghi chép suy luận của họ."Nghe vậy, mọi người vội vây quanh lại.Độ Xuyên mở sổ ra, chỉ vào dòng chữ: "Trên này nói ngày đầu họ gặp tình huống giống như chúng ta, đều có quản gia NPC rất mạnh và lần lượt chết hai người."Thấy không có ai thắc mắc, Độ Xuyên tiếp tục: "Sau đó họ suy đoán người phụ nữ mắt đỏ tấn công vào ban đêm chính là công tước phu nhân, nhưng nàng ta đã mất lý trí nên họ buộc phải đi tìm manh mối mới."Người phụ nữ trung niên sốt ruột: "Rồi sao? Còn ghi gì nữa không?"Độ Xuyên lật trang tiếp: "Năm 1946, gia tộc Millia kết hôn với công tước Morpheus, tổ chức đám cưới hoành tráng tại nhà thờ Roy. Trong tiệc cưới, hoàng hậu tặng một chiếc vương miện được đại pháp sư ban phúc làm quà cưới cho công tước phu nhân.""Sau hôn nhân, hai vợ chồng rất mực yêu thương. Ban ngày công tước ra ngoài giao thiệp, công tước phu nhân ở nhà một mình. Khi buồn chán, nàng tập đàn piano, thường mời bạn bè đến chơi. Khách và hàng xóm cũng hay tặng quà để tỏ lòng biết ơn."Người phụ nữ trung niên: "Chẳng phải giống nội dung trong cuốn băng ghi hình sao? Xem ra họ cũng tìm được nó.""Ghi là gia tộc Millia, vậy họ của công tước phu nhân là Millia?""Nhanh xem còn có gì khác không."Lộ Bác Văn: "Theo trong đây, công tước phu nhân hẳn là một người dịu dàng, đáng mến."Mọi người gật đầu đồng tình, khó tin một người hiền lành lại biến thành một con quái vật mắt đỏ đêm qua.Người phụ nữ trung niên: "Ngoài ra còn có gì nữa?"Độ Xuyên lật thêm vài trang: "Tình hình kéo dài đến năm... 1953 thì đột ngột dừng lại. Công tước khóa phòng đặt vương miện, rồi năm 1954 bị phát hiện ngoại tình, tình cảm vợ chồng tan vỡ. Mùa xuân 1954, công tước đơn phương tuyên bố ly hôn với báo chí. Sau đó, công tước phu nhân chết.""Không ngờ công tước lại là một kẻ bạc tình.""Chẳng phải đây là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết sao? Kết hôn lâu, chồng chán vợ già, đi tìm gái trẻ bên ngoài, rồi quay về đá vợ cũ.""Này, đừng có đánh đồng đàn ông. Ở nhà vợ tôi đá tôi cũng không thua đâu."Mọi người cười ồ, riêng Lộ Bác Văn trầm ngâm: "Đoạn sau video là năm 1953, bước ngoặt cũng xảy ra ở năm 1953. Năm đó hẳn là đã xảy ra chuyện gì."Độ Xuyên: "1953..."Cậu chợt nhớ đến tờ báo trước đó.Báo viết tháng 3/1953, trong dinh thự công tước xảy ra án mạng, nạn nhân là quản gia, hung thủ chính là... công tước phu nhân. Có lẽ thái độ của công tước thay đổi là vì tin vợ mình là thủ phạm?Đang định nói ra manh mối này, cuốn sổ trong tay đã bị người phụ nữ trung niên giật lấy: "Trên này không ghi tên à?"Độ Xuyên lắc đầu: "Không nói tên, nhưng họ đã tìm ra."Mọi người phấn khích: "Ở đâu?""Ngày thứ ba họ tìm thấy một cuốn nhật ký, tên được ghi trong đó." Độ Xuyên lật thêm vài trang: "Ngoài ra họ còn nhắc đến thời gian, vương miện. Họ đoán vương miện có lẽ chính là đạo cụ ẩn của phòng livestream, còn thời gian thì chưa nghĩ ra.""Đạo cụ ẩn là gì?""Thái Âm cung của An Tháp Liệt chính là đạo cụ ẩn hạng A.""Nghe hắn nói là đã lấy được từ phòng livestream 3 sao, sau đó trở thành vũ khí chính.""Vậy đây là phần thưởng mà hệ thống nói?"Người phụ nữ trung niên: "Họ tìm thấy ở đâu?"Độ Xuyên lắc đầu: "Trên này không nói.""Tức là nếu muốn, chúng ta phải tự đi tìm?" Người phụ nữ thất vọng, gãi đầu bực bội: "Giờ tên còn chưa tìm ra, lại phải tìm đạo cụ? Lâu đài lớn thế này, biết nó giấu ở đâu?"Lộ Bác Văn đẩy kính: "Trong căn phòng bị khóa.""Hả?"Lộ Bác Văn ngẩng mặt: "Trên này nói năm 1953 công tước khóa căn phòng đặt vương miện, nên nó chắc chắn ở trong phòng bị khóa."Kỳ Mộ Bạch đứng trước một căn phòng bị khóa, phía sau là cầu thang xoáy tối tăm. Cánh cửa gác mái chỉ lộ ra vài dây leo xanh qua khe hở, gợi sức sống nhưng cũng ngăn kẻ tò mò.Hắn nhìn cánh cửa một lúc, giật sợi dây kéo quản gia tới: "Mở cửa."Quản gia: "Ngươi dẫn ta tới chỉ để mở cửa?"Kỳ Mộ Bạch: "Nếu không thì sao?"Quản gia: "Ngươi có thể tự lấy chìa khóa để mở.""Ta lười." Kỳ Mộ Bạch vẫy tay, sợi dây siết chặt kéo người kia tới: "Có mở không?"Quản gia liếc nhìn, lấy chìa khóa ra mở cửa.Kỳ Mộ Bạch kéo người này ra sau, đẩy cửa vào.Hai tấm kính lớn lắp trên mái nghiêng, dây leo từ bên ngoài mọc vào bao phủ khắp phòng. Ánh sáng không lọt vào được, khiến không gian trở nên lạnh lẽo, ẩm thấp. Chiếc vương miện hắn tìm kiếm đang nằm trong tủ kính đặt ở giữa phòng.Sau nhiều năm, vương miện vẫn tỏa ánh ra ánh hào quang bạc lấp lánh.Kỳ Mộ Bạch nhìn vương miện, bước vào phòng: "Được rồi, ngươi có thể cút.""Khách nhân rất giỏi qua cầu rút ván."Kỳ Mộ Bạch quay lại, thấy quản gia đã cởi dây, đi theo vào.Hắn nhíu mày định nói, bỗng sàn nhà phủ đầy dây leo dưới chân dần biến đổi. Cả gác mái hóa thành một nhà thờ rộng rãi, sáng sủa."Con gái của gia tộc Millia quả thật đoan trang, rất xứng đôi với công tước.""Công tước phúc phận quá.""Chúc mừng, chúc mừng."Tiếng chúc tụng, âm nhạc, cười nói, bước chân vọng từ xa xăm, rồi dồn về quanh tai. Hai người đứng giữa đám đông ồn ào, nhìn mọi người xuyên qua thân thể của mình.Kỳ Mộ Bạch: "Đây là..."Quản gia: "Ảo cảnh."Ảo cảnh?Kỳ Mộ Bạch nheo mắt, nhìn xuyên qua đám đông về phía cặp uyên ương dưới cây thánh giá, chính xác hơn là nhìn chiếc vương miện lấp lánh trên tấm vải nhung màu đỏ.Có lẽ linh lực còn sót lại trên vương miện chưa tan, nên khi họ tới gần đã kéo họ vào ảo cảnh được dệt từ mảnh ký ức của quá khứ. Muốn thoát khỏi ảo cảnh chỉ có hai cách: phá vỡ hoặc chờ đợi.Linh lực trong người không còn nhiều, hắn chọn cách thứ hai.Chỉ có điều... có kẻ đứng cạnh thật vướng mắt.Kỳ Mộ Bạch nhíu mày nhìn quản gia: "Ngươi có cách nào để ra không?"Quản gia: "Không."Kỳ Mộ Bạch: "..."Càng thêm vướng mắt.Hắn bước tới, bỏ lại người kia ở phía sau.Nhà thờ trang nghiêm, thanh khiết. Trên bục cao, đôi nam nữ mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Kỳ Mộ Bạch nhìn một lúc, nhận ra đó chính là công tước và công tước phu nhân.Hình như họ đang tiến hành nghi thức gì đó...Kỳ Mộ Bạch: "Đám tang?"Quản gia: "... Họ đang kết hôn."Kỳ Mộ Bạch nghiêng đầu: "Cưới nhau mà mặc đồ trắng?""Tập tục phương Tây." Quản gia ngừng một nhịp, thêm vào: "Tượng trưng cho sự thuần khiết và trung thành với Chúa."Kỳ Mộ Bạch: "...Ồ."Tốt nhất là hắn nên im miệng.Trong khúc nhạc du dương, mục sư nhận chiếc vương miện từ hoàng hậu, đặt lên đầu công tước phu nhân đang ngồi cười dịu dàng. Hai người nhận lời chúc, trao nhau nụ hôn tình ái dưới tiếng vỗ tay.Kỳ Mộ Bạch vẫn không nhịn được: "Đây cũng là tập tục?""Cái này có thể không xem." Quản gia đưa tay che mắt Kỳ Mộ Bạch.Kỳ Mộ Bạch nhìn bàn tay kia, chợt nhớ lại hình ảnh trước đây.Đó là một bàn tay dính máu, khi áp lên mắt sẽ cảm nhận được hơi ấm và ẩm ướt...Kỳ Mộ Bạch nheo mắt, gạt tay quản gia ra.Ngay lúc đó, cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.Trong gác mái rộng rãi, đôi vợ chồng mới cưới âu yếm nhau, cùng đặt chiếc vương miện lên bệ trưng bày.Vương miện lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.Đó là minh chứng của tình yêu, cũng là phúc lành hoàng gia ban tặng.Suốt thời gian dài sau đó, họ thường xuyên tới đây.Khi dùng bữa, khi nghe nhạc cùng nhau, nhưng thường xuyên nhất là đọc thư.Từng bức từng bức, không chán.Không biết sau bao lâu, hình ảnh tan biến, sấm chớp đùng đoàng trên trời, mưa như trút nước.Kỳ Mộ Bạch ngẩng đầu, thấy tia chớp xé ngang bầu trời, rồi có thứ gì đó rơi "rầm" xuống nền đất ẩm ướt. Hắn cúi xuống, thấy chiếc vương miện bạc lăn đến bên chân mình.Chỉ có điều, lúc này, vương miện nhuốm máu, đỏ thẫm.---
Tiểu Minh
Tiểu Minh
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com