My Hero Academia Bitch Kiss H
8 giờ 21 phút sáng, tầng 10 khu cung cư HanamotoThứ đầu tiên thu vào tầm mắt của nó là bức rèm màu xám trắng, sáng rực lên bởi sắc nắng của bình minh. -Chào buổi sáng Maru-sama! Chị ngủ ngon chứ?Tiếng lạch lạch vang lên không ngớt từ đôi tay đang nhấn liên hồi những ô vuông thẳng tắp trên máy tính, một khí thế nhiệt huyết hừng hực nóng hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.-Tất nhiên rồi, nhờ có cậu đó. Một ngày tốt lành.Nó ngồi đó nhìn chằm chằm vào một khoảng không và nghĩ vẩn vơ, rồi chợt cắt ngang khi bị kéo xuống bếp ăn sáng. Nó vẫn tuân thủ chế độ ăn qua loa của người bận rộn trong mấy chục năm trời, cho đến ngày nó ở với Midoriya. Những đảo lộn nhỏ này không có gì to tát lắm, ngoài việc hơi chướng bụng, mặc dù cậu ấy luôn cố gắng chiều theo sở thích của nó một cách lành mạnh nhất có thể. Trái với những tài liệu mà nó đã dày công tham khảo ở thế giới bên kia (hay nói trắng ra là fanfic), thì Midoriya biết nấu ăn. Cậu ta cũng không làm vỡ chén bát do trượt chân hay đứt tay khi ngọt hoa quả. Dù cậu ấy dựa dẫm hoàn toàn vào sách công thức và kĩ năng khá cơ bản, hơn nó là cái chắc.- Thơm quá! Nấu được thế này các mẹ khen lắm đấy. - Nhiều người nghĩ em nấu ăn khá vụng về, cả ngoài đời lẫn trên tạp chí - Midoriya bật cười - Có lẽ vậy thật, nhưng em sẽ không để nhóc hậu đậu phục vụ Maru-sama đâu, em hứa đấy.Vì ba mẹ của anh chủ đến chơi nên các nhân viên được nghỉ bốn ngày, đó là kì nghỉ phép không-thể-chối-từ đầu tiên sau mấy tháng của nó. Với nó, ngày nghỉ trong thế giới này là thứ thừa thãi bởi nó sẽ lang thang ngoài đường không khác gì kẻ vô gia cư. Thế nhưng cả một ngày ở ngoài trời với Midoriya hôm đó khiến nó khao khát được yên bình hơn bao giờ hết, đôi chân của nó mỏi nhừ hơn cả đứng trên giày cao gót trong buổi xã giao kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Cũng vì trốn mấy tay phóng viên dai hơn đỉa ấy mà.Còn năm ngày nữa cậu ta mới trở lại cuộc sống thường nhật nhưng sáng hôm sau đã tất bật hơn hẳn. Những cuộc điện thoại, tin nhắn và email đến rồi đi liên tục đã ghì cậu trên ghế gần hai tiếng trong phòng khách.Nó dọn dẹp mọi thứ ở phòng phủ và phòng bếp. Nói là dọn nhưng chỉ việc cất đồ thôi, cậu ta làm hết rồi, trong lúc ai kia vẫn còn ngủ. Nó đốt lọ nến thơm nhỏ mới mua hôm trước, đặt lên kệ tủ nằm một góc ở sảnh chính rồi rời đi.-Cảm ơn chị ạ - Midoriya tặng nó một nụ cười toét miệng.-Cố lên nhé, tôi ra ngoài một chút.Nó tính dạo quanh khu vực lân cận để mua nguyên liệu cho bữa trưa, nhưng hình như nó đã quên bẵng gì đó. À đúng rồi, nó quên rằng bản thân là thỏi nam châm thu hút rắc rối.Chưa đầy nửa tiếng sau, khi đang hoang mang tìm đường về, một lực đẩy rất mạnh ném nó vào góc tường sâu trong con hẻm tối, một tiếng "rầm" gào lên như tiếng bom mìn. Nó còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã bị xốc lên, và một tiếng "ầm" nữa vang vọng. Khi nó kịp lấy hơi, nằm cạnh nó là một vật sắc nhọn, to hơn nắm tay đã đâm xuyên qua bức tường cùng với một phần tóc bên phải của nó, có lẽ cái không khí rợn người toát ra khiến nó rùng mình vì lạnh.Còn ở phía đối diện, tầm nhìn của nó bị bao trùm bởi một màn đêm đen kịt. Một bộ đồ đen, cơ thể cao lớn, qua khe hở nhỏ giữa chiếc khẩu trang và mũ lưỡi trai, nó chạm mắt với ánh nhìn sắc như dao. Một lúc sau, người đó cất lời, từng chữ một, giọng hằn xuống đầy đe dọa.-Tao bắt được mày rồi. Đồ chó ghẻ, hôm nay mày đừng hòng thoát.Nó đã định thần lại sau một lúc hóa đá. Nó cười khẩy, giọng giễu cợt:
-Aha, cũng lâu lắm rồi mình mới bị ép vào tường mà không có máy quay. Chú nới lỏng tay chút nhé, không hàm tôi vỡ ra đấy.
-Đằng nào mày cũng chết, con quỷ cái.
-Ý chú là tôi sẽ chết sau khi thỏa mãn chú à?
-Ôi, chú nhắc lại được không, tai tôi ù quá.
-Lần nữa được không? Thật lòng đấy.
Nó cuối cùng đã nghe được câu trả lời sau khi đầu bị đè mạnh vào tường lần nữa và tiếng thì thầm ghì sát bên tai.
-Haha...chơi xong là xí xóa à...
-Xu hướng cưỡng bức ở Nhật Bản...nhàm chán quá đấy.
-...
Hắn đột nhiên lặng thin, nhưng tay vẫn ép chặt nó giữ cái tư thế lơ lửng khó chịu. Thế rồi, chẳng nói chẳng rằng, một bàn tay của hắn lao đến, kéo phần áo dưới cổ nó như muốn xé toạc.-Cái quái-Ngay tức khắc, bàn tay phải nó nắm chặt rồi vung mạnh lên phần má của hắn. Thừa lúc hắn bị đẩy về sau, nó không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi bàn tay cứng hơn đá của hắn. -Này, mở miệng ra!Nó kêu lên sau một hồi vật lộn không thành. Nó cảm giác cái cổ đang bị bóp nghẹt của mình đã nổ gân xanh lè, nó rướn lên để bắt được chút ít không khí. Trong khi đó, hắn ta vẫn im lặng. Không có lời dọa nạt, hay thậm chí là tiếng thở hầm hừ. Nó thấy hơi sợ.Nó nhăn mày, cố gắng nhìn thấu dù chị là một bộ phận nhỏ đang được khẩu trang và mũ che đi. Vật lộn mãi...rồi nó bỏ cuộc. Không cau mày nữa, không cựa quậy nữa. Nó đá bằng đầu gối.Hắn ta nhanh chóng bắt được. Nó duỗi nốt cẳng chân ra. Khi hắn đang loay hoay ở dưới, đột nhiên đầu nó cộc thật mạnh vào đầu của hắn. Hắn ngã nhào ra đất.Đó là chiêu tự vệ khẩn cấp Midoriya nhắc đến tối qua. Đúng là không đùa được đâu.Nó loạng choạng đứng dậy, toan chạy đi thì bị kéo rầm xuống, cái thân hình to lớn nhanh chóng khóa nó bẹp dí xuống mặt đất.- Bạo lực thế? Dùng quirk đi chứ.- Có đâu mà dùng.Trên đầu hắn chỉ còn cái mũ lưỡi trai, nó có thể nhìn được phần tóc gáy của hắn. Hồng đỏ? Không hẳn. Xám? Cũng chẳng phải. Hình như là gảy màu. Nó tưởng kiểu tóc này hết mốt vài năm trước rồi, hóa ra không phải.- Anh im lặng được rồi đấy, tôi không nói dối - Nó hét lên, trấn áp tiếng nói bên cạnh - Tôi còn chẳng biết anh là ai.- Cô sống với gia đình tôi ba năm mà không biết tôi là ai?- Tôi đến đây còn chưa được một năm đâu.- Phải, vì cô ở nhà suốt mà, đồ khốn.- Anh muốn gì?- Chị tôi đang ở đâu?- Sao tôi biết được.- Nói, trước khi tôi bẻ gãy cổ cô.Nó cứng họng trong giây lát. Một phần vì chất giọng lạnh tanh đầy sát khí, một phần vì nó đang cố nắm bắt tình hình.-Nhanh!- Anh đã nghĩ tới khả năng mình nhận nhầm người chưa? Có lẽ mặt tôi khá phổ thông đấ-...Á!Một phần tóc bị kéo mạnh khiến đầu nó ngửa ra sau. - Màu tóc thật?- Không, tôi nhuộm.- Vậy là đúng rồi, cô còn chối gì nữa?-...?- Keiga, thứ tâm thần khốn khiếp. Tao bắt được mày rồi. Lần này mày đừng hòng thoát.Chất giọng khàn đặc, rất nhỏ nhưng ép sát vào tai nó. Tóc gáy nó như dựng đứng hết cả lên, nó cố giương mắt ngước nhìn khuôn mặt kia nhưng bị một bàn tay lớn đập mạnh xuống nền đất lạnh. May là đất, gạch thì thôi xong.Nên là...chảy có ít máu mũi thôi. Nó nghĩ vậy cho nhẹ lòng chứ thấy rát lắm.Không để nó chờ lâu, tên khốn kia đã đền bù lại bằng cách nâng bổng nó lên, giữ tay nó ở phía sau bằng chiếc còng băng lạnh toát. Người nó bị ép chặt vào hắn ta, đầu tựa vào khuôn ngực rắn chắc. Nó như lao lên không trung với tốc độ chóng mặt. Cả hai điều này rất tuyệt vời, nhưng kết hợp với nhau lại làm nó muốn nôn mửa.Một lúc sau chân nó mới có thể chạm đất. Còn chưa kịp nhìn ngó xung quanh thì tay hắn đã nhanh chóng che mắt nó lại, kéo nó đến một chiếc cổng khổng lồ. Hắn ta đứng lại một lúc, trò chuyện với một bảo vệ, rồi tiếng ken két của cửa mở phát ra.Đi được một đoạn dài, một lực đẩy bất chợt vào lưng khiến nó suýt ngã nhào. Tay bị khóa, mắt vừa bị một tấm vải bịt kín, nó không biết người dang tay ra đỡ mình là ai.- Cô gái này là ai vậy? Lẽ nào...- Nữ quỷ. Còn ai vào đây nữa.- Xin lỗi, trước tiên gỡ bịt mắt giúp tôi được chứ?- Tôi rất lấy làm tiếc - Một giọng phụ nữ đáp lại.- Vậy ít nhất tôi muốn biết mục đích chính của các người. Tống tiền hay buôn người?- Cô ta luôn thế. Một con ả điên rồ.- Trong hoàn cảnh này điên hay không ai cũng nghĩ vậy thôi.Cái giá của sự đối đáp nhất thời là cái miệng bị khóa. Nó đã bị tước hết cơ hội thanh minh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com