a book the door
Lưu ý: dòng in đậm là nội dung sách
_____________________________Ngày 28 tháng 9 năm xxxx
4:00 a.m Seoul (Korea)Bị đánh thức bởi cơn đau đầu lúc tờ mờ sáng làm tôi phồng má bất mãn xách mông đi vào nhà vệ sinh. Có vẻ như tôi không nhớ gì về giấc mơ hôm qua, cũng phải thôi hầu như mọi người đều như vậy. Xuống phòng bếp pha một chút mì gói, tôi lại ăn một bữa hời hợt rồi bỏ đi. Phòng khách có một tủ sách lớn kế bênh cửa ra vào và đối diện ti vi. Thuần thục lấy một cuốn trông cũ rích, tôi mở ra đúng trang 21 chương 2 chủ đề "truyền thuyết từng lãng quên". Năm xưa, châu Á chìm trong sự thối rữa và một chất dịch đen chưa xác định rất giống dầu máy của các loại phương tiện đương thời. Người lớn và trẻ em buộc phải di cư đến những vùng riêng biệt vì một lời nguyền được báo trước trên tảng đá phẳng dưới gốc một cây dừa trên đảo Bali và được chôn sâu dưới lớp cát. Nội dung chính là buộc người lớn phải tách khỏi trẻ em nhằm giữ an toàn cho chúng vào ngày trọng đại của Hypatia . Trước đó, các lãnh thổ ngoài châu Á phải chịu những thảm hoạ khác nhau nên trẻ em đều được đi đến các nước thưa dân ở nơi được coi là châu lục còn sót lại của địa cầu. Cùng lúc này, đất liền bắt đầu chìm dần xuống biển chỉ còn lại tàu thuyền chở con người, thức ăn, động vật. Mới vào tuần trước, cuộc di cư đến châu á bắt đầu - hôm nay mọi thứ gần như sụp đổ...Những phần bị xé là ¾ còn lại của trang 21. Trang 22, 23, 24, 25, 26, 27 bị ai đó đốt cháy. Trang 28, 29 chủ yếu về cuộc sống kham khổ của trẻ em, trang cuối cùng đánh dấu số 30 nhoè đi nhưng vẫn đọc được một đoạn ngắn cũn cỡn.Con tàu cuối cùng chìm xuống, xác động vật lấp cả đại dương cùng một chất dịch được cho là dầu máy cùng đôi mắt đỏ hoe trợn trừng của trẻ em. Mọi thứ kết thúc, lời nguyền đã linh ứng vì một lỗi lầm tí hon của con người, tảng đá phẳng vỡ đôi dưới làn sóng đầy xác chết nhuốm một màu đen kì dị. Nhân loại kế thừa hình thành một lần nữa và mọi thứ tiếp diễn theo lẽ thường tình cùng với lời nguyền chưa thức tỉnh được ghi chép vào cánh hoa.Câu chuyện dàn dựng khá mơ hồ, nhưng xét về nhiều khía cạnh cho sẵn có thể thấy..."Xuyên suốt chương 2 chỉ nhắc đến trẻ em là chủ yếu và người lớn chỉ có 7 người nhưng xuất hiện không nhiều. Ý nói 'nhân loại kế thừa hình thành một lần nữa' chứng tỏ con người được tái sinh sau nhiều lần chạm trán lời nguyền, bị diệt vong rồi tái sinh kha khá lần."Tôi đăm chiêu suy nghĩ dường như nhớ ra gì đó rồi lao nhanh vào phòng tìm lại cuốn sổ. Đọc đi đọc lại vẫn thấy giấc mơ và chương 2 của cuốn này có gì đó liên quan với nhau nhưng lại cảm giác không thiết thực, không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Cuốn sách kia tôi chưa đọc qua, hôm nay là ngày đầu tiên đụng đến cư nhiên không thể bị ám ảnh đến mức ngủ mơ. CốcCốc Ôi trời, cô em gái cưng của tôi đến rồi. Con bé khá xinh đó."Jungkookie, anh có phiền không nếu cô em gái bé nhỏ này đến ở cùng" Ahnjong bé nhỏ cất tiếng."Đương nhiên là không rồi tiểu thư của tôi ơi, anh đây rất sẵn lòng" thú thật con bé đã 13 tuổi rồi, nhưng vẫn còn làm bé cưng trong mắt tôi. Con bé tự tin, thông minh, phóng khoáng, nghịch ngợm và điệu đà. Diện chiếc đầm tím nhạt, Jeon Ahnjong kéo tôi vụt ra sau bếp."Hãy để bổn cô nương cho ngươi thưởng thức mĩ vị nhân gian" con bé cười toe toét bắt đầu lăn vào đấu trường nồi chảo. Bé con của tôi nấu ăn vô cùng ngon, bé mê nấu ăn lắm. Mê tít luôn, mê từ bé ý. __________________Hôm nay là thứ 7 và tôi không đi làm. Tuy vậy, tôi có lịch hẹn đến dạy kèm bạn cùng lớp mới của bé con. Nó là Kim Jihoon, con ông Kim - ông chủ cửa hàng đá quý nổi tiếng. Em trai Kim Taehyung - bạn cùng lớp năm 12 của tôi. Kim Jihoon học không tốt môn hoá, trước đó tôi cũng từng là dân chuyên nên vẫn trong khả năng. Bé con ý ới đòi đi theo để cùng học cùng bạn, thật ra nó rủ bé đi cơ. Nhưng mặc kệ, bé con thích mà.__________"Chào anh ạ, Ahnjong sẽ học cùng em chứ" Kim Jihoon ngây ngô hỏi."Đương nhiên rồi, bổn cung nhất định sẽ chỉ bảo cho tiểu đệ nhà ngươi" nói rồi Jongie cười ngặt nghẽo lay lay vai bạn."Được rồi chúng ta cùng học nào" tôi kéo hai đứa trẻ vào phòng đọc sách của gia đình nó.Phòng đọc sách tương đối lớn, nhiều tiểu thuyết và truyền thuyết được lấp đầy trên các kệ. Tôi giảng cho hai chúng nó cách làm rồi giao một số bài tập nhỏ.Đóng cửa ra khỏi phòng trong ít phút để giữ sự tập trung cho lũ trẻ. Bé con của tôi rất lười, tôi mong trước mặt bạn nam con bé có thể tỏ ra chửng chạc đôi chút.Dạo vòng quanh nhà, tôi thấy vài tấm ảnh gia đình của Jihoon. Có tấm nó được anh trai cõng trông hạnh phúc lắm. Tôi bất giác nhớ về kỉ niệm cùng cậu bạn cùng lớp năm xưa. Anh ta và tôi ngồi khác dãy, tôi sau hắn một bàn. Tôi từng không để ý lắm tới hắn, thay vào đó là bạn thân của Taehyung. Càng ngày tôi càng sợ ngồi trong lớp. Tôi có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm mình nhưng khi quay ra lại không thấy ai khả nghi. Nhưng một hôm nọ tôi đã tìm được nguyên nhân, chính là Kim Taehyung. Khi bắt được ánh mắt rực lửa kia, tôi cũng nhìn lại hắn. Kết quả chúng tôi bị ghi tên vào sổ đầu bài vì tội không tập trung.BụpQuyển sách cũ rơi xuống cùng lúc Kim Taehyung vừa về. Tôi nhặt cuốc sách lên, cuốn sách này có tên '27'. Thật sự rất lạ và có vẻ vô nghĩa.Tôi gặp lại Taehyung ở phòng khách. Mang theo cuốn sách cũ, tôi ngỏ ý muốn mượn và hứa sẽ trả sau một tuần. Nhưng anh ta từ chối rồi lấy lại cuốn sách từ tay tôi."Tôi mong cậu không đọc được nội dung dù là một chữ, và tốt hơn hết nên tập gọi tôi là hyung" Kim Taehyung trầm giọng nhắc nhở.Đúng thật anh ta lớn tuổi hơn tôi. Kim Taehyung học trễ một năm. Vẫn cái tính láu cá đó như vả thẳng vào mặt tôi.Tôi quay trở lại phòng đọc sách để kiểm tra hai bạn nhỏ. Chúng nó đã hoàn thành như ý tôi, làm cho tôi thoải mái vô cùng. Chúng tôi cứ thế học cùng nhau đến 11h trưa.Kim Taehyung mời tôi và em gái ở lại ăn trưa, hắn muốn mua một ít đồ ăn nhanh. Nhưng đương nhiên Ahnjong không đồng ý, em xin phép hắn để dùng bếp nấu ăn. Bé con loay hoay trong bếp cùng tôi một tiếng đồng hồ.Kim chỉ đúng 12h, chúng tôi cùng dọn thức ăn ra bàn. Chúng tôi về nhà sau khi thưởng thức bánh quy cùng anh em họ Kim. Đánh một giấc trưa trong phòng tôi đầy thỏa mãn._____________________Một căn phòng tối cùng một con cáo nhỏ ở góc phòng. Những lá bài ghim sâu vào bức tường bê tông cũ rích. Giữa phòng là đám chuột con mới sinh, bụng nhỏ bể ra toàn máu là máu. Em gái tôi bị treo ngược trên chiếc quạt trần, thân Ahnjong rách làm đôi tựa được thứ gì xé toạc. Từng giọt máu của bé rơi tí tách trên đỉnh đầu tôi cùng lọn tóc rũ rượi lần lần rớt xuống. Mùi hôi tanh át chế tôi, chốc chốc lại cảm thấy buồn nôn. Cảnh tượng đáng sợ khôn siết.Tôi lao nhanh ra khỏi phòng. Đối diện là một phòng khác đề số 21, căn phòng khi nãy số 27. Ngoài ra còn rất nhiều phòng khác, tôi bất giác chạy vào phòng 21.Em gái tôi cùng Jihoon cười đùa vui vẻ cùng một con cáo nhỏ. Kim Taehyung đứng trong góc nhìn chằm chằm vào một "tôi" khác. Tôi bước vào phòng 22 sau đó.Những tờ giấy vụn lấp cả sàn nhà, giấy bay tứ tung đập vào mặt tôi. Căn phòng với hoạ tiết số 27 in trên tường. Một chiếc váy đỏ trông xinh yêu đặt ở góc phòng. Cổ áo cao và đề một chữ kí nho nhỏ.Chợt một cô gái trẻ bước vào. Cô mặc một chiếc đầm trắng cùng mái tóc ngang vai tiến đến cạnh tôi. "Hypatia" cô cất lời"Là Hypatia, ngày trọng đại của Hypatia. Hypatia cần sự công minh, Hypatia đến từ đầu thu và tách khỏi con người vào ngày đông" cô lay mạnh vai tôi, móng tay ghim vào da thịt tôi. Đau đớn và sợ hãi, tôi thoát khỏi giấc mơ kinh hoàng.Chỉ nên tập trung vào một cánh cửa...
_____________________________Ngày 28 tháng 9 năm xxxx
4:00 a.m Seoul (Korea)Bị đánh thức bởi cơn đau đầu lúc tờ mờ sáng làm tôi phồng má bất mãn xách mông đi vào nhà vệ sinh. Có vẻ như tôi không nhớ gì về giấc mơ hôm qua, cũng phải thôi hầu như mọi người đều như vậy. Xuống phòng bếp pha một chút mì gói, tôi lại ăn một bữa hời hợt rồi bỏ đi. Phòng khách có một tủ sách lớn kế bênh cửa ra vào và đối diện ti vi. Thuần thục lấy một cuốn trông cũ rích, tôi mở ra đúng trang 21 chương 2 chủ đề "truyền thuyết từng lãng quên". Năm xưa, châu Á chìm trong sự thối rữa và một chất dịch đen chưa xác định rất giống dầu máy của các loại phương tiện đương thời. Người lớn và trẻ em buộc phải di cư đến những vùng riêng biệt vì một lời nguyền được báo trước trên tảng đá phẳng dưới gốc một cây dừa trên đảo Bali và được chôn sâu dưới lớp cát. Nội dung chính là buộc người lớn phải tách khỏi trẻ em nhằm giữ an toàn cho chúng vào ngày trọng đại của Hypatia . Trước đó, các lãnh thổ ngoài châu Á phải chịu những thảm hoạ khác nhau nên trẻ em đều được đi đến các nước thưa dân ở nơi được coi là châu lục còn sót lại của địa cầu. Cùng lúc này, đất liền bắt đầu chìm dần xuống biển chỉ còn lại tàu thuyền chở con người, thức ăn, động vật. Mới vào tuần trước, cuộc di cư đến châu á bắt đầu - hôm nay mọi thứ gần như sụp đổ...Những phần bị xé là ¾ còn lại của trang 21. Trang 22, 23, 24, 25, 26, 27 bị ai đó đốt cháy. Trang 28, 29 chủ yếu về cuộc sống kham khổ của trẻ em, trang cuối cùng đánh dấu số 30 nhoè đi nhưng vẫn đọc được một đoạn ngắn cũn cỡn.Con tàu cuối cùng chìm xuống, xác động vật lấp cả đại dương cùng một chất dịch được cho là dầu máy cùng đôi mắt đỏ hoe trợn trừng của trẻ em. Mọi thứ kết thúc, lời nguyền đã linh ứng vì một lỗi lầm tí hon của con người, tảng đá phẳng vỡ đôi dưới làn sóng đầy xác chết nhuốm một màu đen kì dị. Nhân loại kế thừa hình thành một lần nữa và mọi thứ tiếp diễn theo lẽ thường tình cùng với lời nguyền chưa thức tỉnh được ghi chép vào cánh hoa.Câu chuyện dàn dựng khá mơ hồ, nhưng xét về nhiều khía cạnh cho sẵn có thể thấy..."Xuyên suốt chương 2 chỉ nhắc đến trẻ em là chủ yếu và người lớn chỉ có 7 người nhưng xuất hiện không nhiều. Ý nói 'nhân loại kế thừa hình thành một lần nữa' chứng tỏ con người được tái sinh sau nhiều lần chạm trán lời nguyền, bị diệt vong rồi tái sinh kha khá lần."Tôi đăm chiêu suy nghĩ dường như nhớ ra gì đó rồi lao nhanh vào phòng tìm lại cuốn sổ. Đọc đi đọc lại vẫn thấy giấc mơ và chương 2 của cuốn này có gì đó liên quan với nhau nhưng lại cảm giác không thiết thực, không thể nào có sự trùng hợp như vậy được. Cuốn sách kia tôi chưa đọc qua, hôm nay là ngày đầu tiên đụng đến cư nhiên không thể bị ám ảnh đến mức ngủ mơ. CốcCốc Ôi trời, cô em gái cưng của tôi đến rồi. Con bé khá xinh đó."Jungkookie, anh có phiền không nếu cô em gái bé nhỏ này đến ở cùng" Ahnjong bé nhỏ cất tiếng."Đương nhiên là không rồi tiểu thư của tôi ơi, anh đây rất sẵn lòng" thú thật con bé đã 13 tuổi rồi, nhưng vẫn còn làm bé cưng trong mắt tôi. Con bé tự tin, thông minh, phóng khoáng, nghịch ngợm và điệu đà. Diện chiếc đầm tím nhạt, Jeon Ahnjong kéo tôi vụt ra sau bếp."Hãy để bổn cô nương cho ngươi thưởng thức mĩ vị nhân gian" con bé cười toe toét bắt đầu lăn vào đấu trường nồi chảo. Bé con của tôi nấu ăn vô cùng ngon, bé mê nấu ăn lắm. Mê tít luôn, mê từ bé ý. __________________Hôm nay là thứ 7 và tôi không đi làm. Tuy vậy, tôi có lịch hẹn đến dạy kèm bạn cùng lớp mới của bé con. Nó là Kim Jihoon, con ông Kim - ông chủ cửa hàng đá quý nổi tiếng. Em trai Kim Taehyung - bạn cùng lớp năm 12 của tôi. Kim Jihoon học không tốt môn hoá, trước đó tôi cũng từng là dân chuyên nên vẫn trong khả năng. Bé con ý ới đòi đi theo để cùng học cùng bạn, thật ra nó rủ bé đi cơ. Nhưng mặc kệ, bé con thích mà.__________"Chào anh ạ, Ahnjong sẽ học cùng em chứ" Kim Jihoon ngây ngô hỏi."Đương nhiên rồi, bổn cung nhất định sẽ chỉ bảo cho tiểu đệ nhà ngươi" nói rồi Jongie cười ngặt nghẽo lay lay vai bạn."Được rồi chúng ta cùng học nào" tôi kéo hai đứa trẻ vào phòng đọc sách của gia đình nó.Phòng đọc sách tương đối lớn, nhiều tiểu thuyết và truyền thuyết được lấp đầy trên các kệ. Tôi giảng cho hai chúng nó cách làm rồi giao một số bài tập nhỏ.Đóng cửa ra khỏi phòng trong ít phút để giữ sự tập trung cho lũ trẻ. Bé con của tôi rất lười, tôi mong trước mặt bạn nam con bé có thể tỏ ra chửng chạc đôi chút.Dạo vòng quanh nhà, tôi thấy vài tấm ảnh gia đình của Jihoon. Có tấm nó được anh trai cõng trông hạnh phúc lắm. Tôi bất giác nhớ về kỉ niệm cùng cậu bạn cùng lớp năm xưa. Anh ta và tôi ngồi khác dãy, tôi sau hắn một bàn. Tôi từng không để ý lắm tới hắn, thay vào đó là bạn thân của Taehyung. Càng ngày tôi càng sợ ngồi trong lớp. Tôi có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm mình nhưng khi quay ra lại không thấy ai khả nghi. Nhưng một hôm nọ tôi đã tìm được nguyên nhân, chính là Kim Taehyung. Khi bắt được ánh mắt rực lửa kia, tôi cũng nhìn lại hắn. Kết quả chúng tôi bị ghi tên vào sổ đầu bài vì tội không tập trung.BụpQuyển sách cũ rơi xuống cùng lúc Kim Taehyung vừa về. Tôi nhặt cuốc sách lên, cuốn sách này có tên '27'. Thật sự rất lạ và có vẻ vô nghĩa.Tôi gặp lại Taehyung ở phòng khách. Mang theo cuốn sách cũ, tôi ngỏ ý muốn mượn và hứa sẽ trả sau một tuần. Nhưng anh ta từ chối rồi lấy lại cuốn sách từ tay tôi."Tôi mong cậu không đọc được nội dung dù là một chữ, và tốt hơn hết nên tập gọi tôi là hyung" Kim Taehyung trầm giọng nhắc nhở.Đúng thật anh ta lớn tuổi hơn tôi. Kim Taehyung học trễ một năm. Vẫn cái tính láu cá đó như vả thẳng vào mặt tôi.Tôi quay trở lại phòng đọc sách để kiểm tra hai bạn nhỏ. Chúng nó đã hoàn thành như ý tôi, làm cho tôi thoải mái vô cùng. Chúng tôi cứ thế học cùng nhau đến 11h trưa.Kim Taehyung mời tôi và em gái ở lại ăn trưa, hắn muốn mua một ít đồ ăn nhanh. Nhưng đương nhiên Ahnjong không đồng ý, em xin phép hắn để dùng bếp nấu ăn. Bé con loay hoay trong bếp cùng tôi một tiếng đồng hồ.Kim chỉ đúng 12h, chúng tôi cùng dọn thức ăn ra bàn. Chúng tôi về nhà sau khi thưởng thức bánh quy cùng anh em họ Kim. Đánh một giấc trưa trong phòng tôi đầy thỏa mãn._____________________Một căn phòng tối cùng một con cáo nhỏ ở góc phòng. Những lá bài ghim sâu vào bức tường bê tông cũ rích. Giữa phòng là đám chuột con mới sinh, bụng nhỏ bể ra toàn máu là máu. Em gái tôi bị treo ngược trên chiếc quạt trần, thân Ahnjong rách làm đôi tựa được thứ gì xé toạc. Từng giọt máu của bé rơi tí tách trên đỉnh đầu tôi cùng lọn tóc rũ rượi lần lần rớt xuống. Mùi hôi tanh át chế tôi, chốc chốc lại cảm thấy buồn nôn. Cảnh tượng đáng sợ khôn siết.Tôi lao nhanh ra khỏi phòng. Đối diện là một phòng khác đề số 21, căn phòng khi nãy số 27. Ngoài ra còn rất nhiều phòng khác, tôi bất giác chạy vào phòng 21.Em gái tôi cùng Jihoon cười đùa vui vẻ cùng một con cáo nhỏ. Kim Taehyung đứng trong góc nhìn chằm chằm vào một "tôi" khác. Tôi bước vào phòng 22 sau đó.Những tờ giấy vụn lấp cả sàn nhà, giấy bay tứ tung đập vào mặt tôi. Căn phòng với hoạ tiết số 27 in trên tường. Một chiếc váy đỏ trông xinh yêu đặt ở góc phòng. Cổ áo cao và đề một chữ kí nho nhỏ.Chợt một cô gái trẻ bước vào. Cô mặc một chiếc đầm trắng cùng mái tóc ngang vai tiến đến cạnh tôi. "Hypatia" cô cất lời"Là Hypatia, ngày trọng đại của Hypatia. Hypatia cần sự công minh, Hypatia đến từ đầu thu và tách khỏi con người vào ngày đông" cô lay mạnh vai tôi, móng tay ghim vào da thịt tôi. Đau đớn và sợ hãi, tôi thoát khỏi giấc mơ kinh hoàng.Chỉ nên tập trung vào một cánh cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com