TruyenHHH.com

My Cuong Boylove Ao Gam Xanh Va Luoc Go Dao

Tuân mở mắt, nhìn thấy xung quanh màn trướng vẫn buông rủ khiến không gian tối mờ mịt đi, qua lớp mành mỏng còn có thể thấy lò hương vẫn chậm rãi nhả ra từng lọn khói mảnh, ước chừng có lẽ đã vài canh giờ trôi qua.

Phương nằm nép vào một bên người hắn, cánh tay và chân vắt qua hông và đùi Tuân, một bộ như thể chim non nép mình vào mẹ, ngay cả đầu cũng kề sát vào cổ hắn. Mái tóc dài của y xõa ra trên gối, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, giống như dòng thác nhỏ chậm chạp chảy trên gấm lụa, những sợi tơ vàng thêu dưới mặt gối như điểm xuyết vào màu mực thẫm của tóc cái lấp lánh tựa tinh hà. Tuân yêu nhất mái tóc này, mềm mại như nước lại còn thơm thoang thoảng mùi hoa nhài hắn thích, chỉ cần chạm khẽ là không muốn buông tay nữa.

Phương hé mắt nhìn thấy Tuân đã thức liền chống ngực hắn nhấc người dậy, bả vai trắng mịn lộ ra dưới lớp vải lụa mỏng manh, những sợi tóc huyền rũ xuống, cọ vào diềm gối nghe xào xạt êm tai vô cùng.

"Mới giữa trưa, có muốn nghỉ thêm lát nữa không?"

Tuân hít một hơi thật sâu, trong không trung thoang thoảng một mùi hương gì đó nghe trầm lặng và lạnh lẽo như nước dưới hồ sâu trong núi, lại phảng phất hương hoa phong lan thanh tĩnh u uẩn theo gió thổi đến từ đại ngàn, vừa tĩnh tịch vừa quyến rũ.

"Mới đổi loại hương xông ư?" - Tuân hít một hơi sâu, cảm thấy cả người nóng bừng lên.

"Trong buồng vẫn luôn châm mùi đàn hương, mợ không thích ư?" - Phương ngồi hẳn dậy, vén những lọn tóc xõa hai bên vai ra hẳn sau gáy, để lộ chiếc cổ thanh mảnh trắng mịn. Y nghiêng người cẩn thận chạm má mình vào lồng ngực Tuân, cảm giác lạnh lẽo kích thích làn da trần nóng rực của Tuân khiến hắn giật bắn người, Phương thì thào:

"Người mợ thơm quá, là loại thảo mộc gì thế, ngòn ngọt..."

Tuân giật mình sờ vào vầng trán y, chỉ thấy nóng rực, khác hẳn với làn da trần vẫn còn mát dìu dịu. Mùi hương thơm ngát nãy giờ hắn ngửi thấy, hóa ra lại phát ra từ sau gáy của Phương. Hắn toan định đẩy Phương ra đặng đứng dậy gọi con Lý con Đào vào xem xét còn gọi thầy thuốc, thế nhưng ai ngờ vừa định nâng tay đã bị Phương ghì hẳn xuống nệm.

"Mợ định đi đâu?" - Y thở hổn hển, những ngón tay lần mò trên đống chăn gối bừa bộn để tìm thứ gì, rồi nhanh chóng rút ra một sợi dây lụa dài cả thước, tỉ mẩn trói tay Tuân vào thành giường.

"Không được đi đâu hết, không được bỏ tôi lại một mình." - Y lẩm bẩm, dựa đầu vào ngực Tuân, dụi dụi như muốn bộc phát những kìm nén trong lòng ra nhưng rồi lại cố gắng chịu đựng.

Tuân nhíu mày suy nghĩ, triệu chứng của Phương bây giờ giống như... Phát dục lần đầu tiên?

Hắn cũng không dám chắc chắn, nhưng dù sao không thể để thế này tiếp diễn được, đành phải hạ giọng dụ dỗ:

"Tôi không đi, cởi dây trói ra được không, ngoan..."

Nhưng Phương rõ ràng đâu còn ở trạng thái bình thường nữa, tròng mắt y nở to ra trong khi cả gương mặt thì đỏ lựng lên như quả đào mật chín nẫu, những sợi tóc dài vương vãi lung tung trên chăn thêu gối gấm, y phục lại xộc xệch lộ ra cả bờ vai và lồng ngực. Chẳng còn chút tôn nghiêm thường ngày nào cả. Mùi hương tỏa ra càng lúc càng nồng, nó lan vào không khí làm không khí quánh lại, nhớp nháp mùi hương của kẻ thống trị, tan vào từng vết cắn Phương để lại trên người Tuân như đánh dấu lãnh thổ. Nhưng dường như càng lúc y càng không thể kiểm soát bản thân nữa, những vết cắn sâu hơn rướm máu, hương thơm từ ngọt ngào chiếm hữu trở nên ngột ngạt như bóp nghẹt yết hầu, làm Tuân ho sặc sụa.

Hết cách Tuân đành phải gồng sức để giật tay ra khỏi sợi dây lụa, rồi vỗ vào sau gáy y khiến Phương nằm gục xuống, tạm thời đi vào hôn mê.

Rất nhanh thầy thuốc luôn túc trực trong nhà đã dọn hòm thuốc đến, thấy tình trạng của Phương thì vuốt râu gật đầu bảo:

"Đây quả là kỳ phát tình đầu tiên của cậu Phương, trong một tuần tới chú ý ẩm thực sinh hoạt ổn định là không sao. Sức khỏe của cậu cũng đã tốt lên rất nhiều, không ốm yếu như xưa nên cũng bớt lo phần nào, lát nữa tôi viết một bài thuốc dưỡng sinh, hàng ngày hãm lên uống thay trà là được."

Tuân gật đầu, cho bọn tớ gái lui hết rồi vén ống tay áo cho thầy thuốc xem những vết cắn còn rỉ máu, ông ta có hơi bất ngờ mà nhìn ngắm kỹ càng, lát sau mới thở dài:

"Gia chủ mỗi đời đều như vậy, tính cách khi không quá tỉnh táo đều... Thôi, để tôi bảo mấy đứa tớ gái đưa sang cho mợ vài hạp thuốc mỡ, bôi lên rồi sẽ không để lại sẹo. Vấn đề này về cơ bản là chỉ có thể đối phó mà không thể dứt điểm được."

Tuân nghe được câu trả lời thì không giữ lại lâu thêm, bảo Lý tiễn ông ta ra ngoài rồi mới lại quay vào nhà xem Phương lúc này ra sao. Nhưng không ngờ vừa mới vén mành trúc ngăn giữa sảnh uống trà và buồng ngủ thì đã nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ loảng xoảng cùng tiếng hét lên khe khẽ của Đào. Hắn chạy vội vào trong xem thì thấy Phương đã ngồi dậy từ khi nào, xung quanh chỗ y là la liệt những mảnh đồ gốm sứ vỡ tan tành, nước trà đổ ra lênh láng.

Mà Phương thì như muốn giằng ra khỏi sự can ngăn của Đào để đứng dậy bước ra ngoài, thế nhưng dẫu cơ thể vẫn còn chịu ảnh hưởng bởi thuốc, y vẫn nhìn chằm chằm vào hướng Tuân đương đứng.

"Mợ đã nói là không bỏ tôi lại một mình..." - Y thút thít, âm thanh nghe ngàn ngạt và ấm ức vô cùng, khiến Tuân chột dạ chỉ muốn ôm ngay mỹ nhân vào lòng dỗ dành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com