TruyenHHH.com

My Cuong Boylove Ao Gam Xanh Va Luoc Go Dao

"Cậu ơi, cậu cứu con với... Đau..." - Con bé nằm co tròn lại, những ngón tay cào cấu vô định lên sàn gạch, máu tươm ra nhưng có vẻ nó chẳng để ý.

Phương lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự sắc lạnh vô tình, y đỡ trán suy nghĩ một lát rồi nói với Tuân:

"Mợ có biết cách dùng cung không?"

Tuân cố nhiên là biết, còn thuần thục là đằng khác. Nghe vậy Phương liền thở ra một chút như mới bỏ xuống được một phần gánh nặng, y phân phó đám gia nhân vẫn đương đứng phía xa xa:

"Mang cây Giác cung để trong ngăn tủ cuối cùng kho phía Đông sang đây."

Chẳng bao lâu sau cây cung đã được mang đến trước mặt, nó được đặt trong cái hộp gỗ đàn sơn son quấn hai lần vải lụa, cánh cung thuôn dài đạt độ cân bằng hoàn mỹ. Tuân sờ sờ một chút, thầm khen cặp sừng được sử dụng để làm ra cây cung này đúng là hàng thượng hạng chỉ dám cầu chứ khó mà tìm được, những vân đuôi hổ trắng ngà trên bụng cung rõ và dài, nghiêng ra ánh sáng lấp lóa càng thêm phần tinh xảo.

Nhấc lên thì vô cùng nhẹ, như thể chỉ đang nhấc thứ đồ chơi làm cho lũ trẻ con chơi trò đánh trận giả, chứ không giống món vũ khí đáng được nâng niu và chế tạo kỳ công tinh xảo thế này. Có điều khi hắn chạm vào dây cung, Tuân giật mình khi thấy dây cung căng đến mức cứa đứt tay người được, nếu không có sức khỏe nâng đá vạn cân thì khó lòng kéo được.

"Mợ đừng sợ, thứ đồ cổ này để lâu trong tủ quá rồi nên mới giở cái vẻ hợm hĩnh này ra." - Phương đứng phía sau lưng hắn, cằm gác lên bờ vai của Tuân, những ngón tay mảnh dẻ và trắng như ngọc hòa điền cẩn thận áp vào tay hắn. Y thầm thì:

"Không cần lắp tên, mợ chỉ cần tưởng tượng trong tay mình có một mũi tên. Vào thế bắn trước, rồi buông tay ra... Để tôi giúp mợ."

Tuân liếc mắt nhìn thiếu niên áp sát vào lưng mình, ngón tay ghì vào dây cung vận sức kéo căng ra. Những thớ cơ được giải phóng, căng phồng lên rạo rực tràn ngập sức sống, ánh nắng chiết xạ qua những tán lá cây rậm rạp, hắt lên một bên mặt Tuân một màu lưu ly xanh biêng biếc. Ánh mắt hắn, sắc như một con dao găm mài khéo, dồn vào mục tiêu chỉ đợi lúc con mồi lơ đãng.

"Bắn đi nào." - Phương lẩm nhẩm xong một câu gì đó như chú văn thì chạm vào tay Tuân, nói khẽ.

Tuân chỉ thấy đầu ngón tay nhẹ bẫng, dây cung buông ra nghe vút một tiếng y hệt lúc mũi tên rời khỏi kẽ ngón tay. Đứa tớ gái gục xuống trong tích tắc, nằm yên như một cái xác dù Tuân vẫn mơ hồ thấy thân thể nó phập phồng, nhưng không phải kiểu phập phồng như thể hô hấp mà ngược lại giống như dưới lớp da của con bé có những thứ gì đó lúc nhúc chỉ chực chui ra ngoài mà bị kìm nén lại.

Phương đứng tựa vào bờ vai Tuân mà thở dốc, gò má y ửng lên như thoa phấn. Đuôi mắt đỏ lên ẩm ướt như sắp khóc, những sợi tóc mai tuột khỏi dây lụa rũ xuống bờ vai mềm mại, rõ là một bộ bệnh tật ốm yếu, nhưng cũng rạng rỡ phong tình vô cùng. Dù nhìn chẳng có chuyện gì, nhưng điệu bộ của y làm Tuân tưởng như y vừa phải làm gì đó mất sức lắm.

"Mang nó xuống, cần làm gì thì làm." - Phương nhấp môi, vùi mặt vào lồng ngực Tuân.

Đào với Lý dạ một tiếng rồi lui xuống phân phó đám gia nhân, bà vú già đứng một bên dâng lên khăn ấm để Phương lau mồ hôi, đoạn thưa:

"Mời cậu mợ lên nhà nghỉ ngơi, dưới này đã có chúng con lo liệu."

"Nhắc nhở lại đám người mới mua vào nhà, trong nhà này không giữ những kẻ không hiểu quy tắc, cố chấp chạm vào cấm điều." - Phương nói xong thì dắt Tuân quay lại nhà trên, để lại đống hỗn độn sau lưng.

Vạt áo hai người bọn họ vừa khuất sau song cửa khắc hoa, thì bà vú già đã thay đổi sắc mặt. Bà ta nói:

"Trong nhà dạo này có hỉ sự, mợ cả mới bước vào cửa chưa lâu nên đám các người dần quên mất lề thói rồi chứ gì. Dám tơ tưởng đến những gì không nên tơ tưởng, dám tìm hiểu những thứ không đến phận sự các người phải tìm hiểu thì kết cục sẽ giống như con bé ngu xuẩn này.

Từ đêm nay đến hết tháng này, cấm chỉ đi đêm, ở trong nhà mà ghi nhớ lại những cấm điều được dạy dỗ đi. Đừng để sớm ra ta lại phải đi nhặt xác cho những kẻ ngu muội bất tuân."

Đám người ở cúi gằm mặt im thin thít, ai cũng có thể trông thấy dưới lớp vải trắng được trùm vội lên đứa tớ gái, đã bắt đầu có thứ nước gì đó đen ngòm bắt đầu chảy ra. Dưới cái thời tiết này, vậy mà đã bắt đầu quá trình rữa nát. Nhưng nếu không xử lý ngay, vậy thì rất nhanh thôi cái xác này sẽ biến đổi vô cùng khủng khiếp, đến mức mà trở thành một thứ gọi là "uế".

Uế không còn nhận tri, chúng chỉ biết tìm đến nguồn dương khí gần nhất để "ăn". Đồng thời sự xuất hiện của chúng cũng sẽ gây ảnh hưởng đến xung quanh, dịch bệnh rồi tang tóc sẽ xảy ra vì thứ chúng đem theo từ địa ngục chẳng phải thứ gì tốt lành.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com