TruyenHHH.com

Mutan Enemies Or Lovers

Ánh sáng tiếp tục hiện lên chuyển dòng kí ức, vẫn là căn nhà của Tanjirou, có vẻ cả 2 đang chuẩn bị cái gì đó.

Tanjirou: Muzan-sama, ngài xong chưa ạ?

Muzan: Ừm...đợi ta chút! Ah!!!

Tanjirou: Gì vậy ạ?

Tanjirou vội ngó vào trong nhìn, Muzan đang đứng với khuôn mặt trông khổ sở cực kì.

Muzan: Ta đã làm theo hướng dẫn của em rồi nhưng sao cứ tuột ra thế này...?

Chuyện rằng hôm nay là lễ hội pháo hoa, hay nói cách khác là lễ hội mùa hè. Tanjirou quyết định dẫn Muzan xuống dưới thành chơi, chứ cứ để hắn ở nhà hoài thì sẽ thành tự kỉ mất!

Tanjirou cũng đặc biệt chuẩn bị một bộ kimono cho hắn, kèm theo một chiếc mặt nạ cáo để che đi khuôn mặt, tránh việc người dân nhận ra hắn là con quỷ đang bị truy lùng. Trước khi đi về phòng để thay đồ cậu có chỉ cho Muzan cách mặc, nhưng có vẻ chẳng khả quan tẹo nào!

Tanjirou: Thôi được rồi! Ngài để em!

Tanjirou đi tới sửa lại chỗ vạt áo bị đặt lộn xộn, xếp lại đúng thứ tự rồi buộc dây cố định, sau đó hoàn thành tất cả các thao tác còn lại trong vài phút ngắn ngủi.

Muzan: Sao em làm thành thạo dữ vậy?

Tanjirou: Em được một bác sống ngay dưới chân núi dạy cho từ nhỏ rồi! Em lúc đầu cũng giống ngài đó, nhưng làm nhiều thì thành quen thôi!

Muzan nhìn cậu có phần ghen tị mà cũng có phần thương xót. Nhớ ngày xưa, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng một lần được mặc kimono, sở dĩ cũng không thể đi lễ hội nên chẳng cần mặc làm gì! Hắn hồi đó cầm chén thuốc còn không vững thì nói gì đến việc tự mình thực hiện những bước mặc một bộ kimono khó nhớ này!

Nhưng về phía Tanjirou, dù cậu có một cơ thể khỏe mạnh nhưng lại mồ côi cha mẹ. Việc được học hỏi cũng là người dân chỉ cho. Nếu cậu được sinh ra trong gia đình của hắn thì cuộc sống của cậu đã khác rồi! Được cái này mất cái kia, ông trời đúng là biết trêu người!

Muzan vô thức ôm lấy Tanjirou vào lòng, ngửi lấy mùi hương dịu nhẹ và cảm nhận hơi ấm của cậu đang truyền vào làn da mát lạnh của hắn. Tanjirou cũng chẳng ngại ngùng gì khi đưa tay ôm lấy cổ hắn, miệng cười tươi đầy hạnh phúc.

Hắn muốn bảo vệ cậu bé này! Muốn bao bọc và dành toàn bộ sự yêu thương cho cậu!

Tanjirou: Muzan-sama, đi thôi! Chúng ta sẽ muộn giờ bắn pháo hoa mất!

Muzan: À, được!

Muzan chợt tỉnh lại, tay vớ lấy chiếc mặt nạ đeo lên rồi theo cậu xuống dưới thành. Khi cả 2 đã đi thì một luồng ám khí trầm lặng thoát ra bao phủ cả căn phòng.

Sanemi: 2 tụi bây làm cái gì vậy hả...?

Obanai: Tôi cần được gội rửa kí ức!

Zenitsu: ...*mất niềm tin vào tai mình*

Inosuke: Ngươi với tên đó vừa làm hành động thân mật gì vậy hả, Montaro?

Mitsuri: /Đáng yêu ghê!/

Tanjirou: Em không biết gì hết...*ngồi ở một xó tường*

(Ayu: Đây mới sốc nhất này! 😂👆)

Kanao: Tanjirou, cậu ổn không thế?

Tanjirou: Không! Tớ không ổn tẹo nào cả!

.

.

.

???: Ồ, Tanjirou! Xuống chơi lễ hội à? Vào chỗ bác một chút nào!

Tanjirou: Vâng, lễ hội vui vẻ ạ!

???: Tanjirou, ai bên cạnh cháu vậy? Sao bác chưa thấy bao giờ?

Tanjirou: Ah dạ, đây là...

Muzan: Chỉ là một người lạc đường được em ấy thu nhận cách đây vài ngày thôi!

???: Oh, ra vậy! Chào cậu! Xin hỏi chàng trai trẻ đây tên gì?

Hỏi đến đây Tanjirou có hơi giật mình. Nếu nói tên thật hẳn là sẽ bị nhận ra ngay! Muzan có hơi yên lặng một lúc rồi lên tiếng.

Muzan: Cứ gọi tôi là Kibutsuji!

???: Kibutsuji? Quả nhiên cậu không phải người ở đây nhỉ! Cho tôi xem mặt được không?

Muzan: Xin lỗi, mặt tôi có một vết sẹo lớn, sợ sẽ làm ông hoảng!

???: Ah, tôi xin lỗi! Tôi thất lễ quá! Vậy 2 người cứ chơi vui vẻ nhé!

Tanjirou: Vâng, chào bác ạ!

Tanjirou tạm biệt ông bác rồi kéo Muzan đi. Lúc đã đi khá xa cậu mới quay sang hỏi hắn về cái tên.

Tanjirou: Ngài lấy cái tên đó đâu ra vậy?

Muzan: Chà...trong một quyển sách ta đọc được ở nhà em!

Tanjirou: Nhưng nó có nghĩa là "điệu nhảy của quỷ"! Ai đời lại đi mang cái họ như thế đâu!

Muzan: Ta là quỷ mà! Khá hợp đấy chứ!

Tanjirou: Hừm...sao cũng được! Ta chơi trò kia đi!

Chưa kịp để Muzan kịp hiểu là trò gì, Tanjirou đã nhanh chóng cầm tay hắn kéo thẳng vào đám đông. Đây là một ngôi làng nhỏ nên cũng không có mấy trò để chơi, hầu hết sẽ bán đồ ăn hoặc đồ thủ công.

Muzan: T-Tanjirou, ta nghĩ em câu hơi nhiều rồi đấy!

Hiện tại Tanjirou và Muzan đang chơi trò câu yoyo, nói cho dễ hiểu là dùng một cái móc câu cá để vớt những quả bóng nước trông chậu. Nếu vớt được thì sẽ được tặng như một món quà lưu niệm. Thông thường nếu không biết dùng lực và sự khéo léo thì quả bóng sẽ rớt xuống ngay khi vừa mới rời mặt nước. Nhưng đối với Tanjirou thì trò này quá đơn giản, chỉ vài giây thôi mà cậu đã chơi gần chục quả rồi! Muzan nhìn mà thấy đau giùm ông chủ quầy, vội nhắc cậu ngừng lại trước khi cậu câu hết cả chậu.

Tanjirou: Hay ngài chơi thử đi! Nó không khó như ngài nghĩ đâu!

(Ayu: Nó chỉ khó hơn ngài nghĩ thôi! :)) )

Muzan: Để ta thử!

Tõm...

Ngay lúc vừa kéo lên thì quả bóng liền tuột khỏi cái móc rồi rơi thẳng xuống nước. Muzan không bỏ cuộc thử lại mấy lần liền, nhưng kết quả vẫn là ra đi tay trắng.

Tanjirou: Phụt!!!

Muzan: Tanjirou, em đang khịa ta đúng không...?

Tanjirou: Đâu có! Em nào dám khịa ngài!

Tanjirou quay mặt sang hướng khác trả lời, dù vậy vẫn không thể ngăn được tiếng cười nhỏ trong miệng.

Muzan phải công nhận Tanjirou là một cậu bé tốt bụng nhưng cũng thật độc ác. Cậu vừa khịa hắn xong thì lại tiếp tục chơi xấu, cố tình mua đồ ăn cho hắn rồi ép hắn ăn nó, trong khi cậu hoàn toàn biết vị giác của hắn khác với người thường. Lúc trước như vậy thì Muzan sẽ từ chối ngay. Nhưng đây lại là trước mặt người dân, họ còn rất ưa thích Tanjirou, có ai lại từ chối lòng tốt của cậu đâu! Nhưng lòng tốt này nó lạ quá!

Tanjirou: Ngài thấy ngon chứ?

Muzan: /Biết rồi còn hỏi!/ Ng-Ngon l..ắm...!

Cũng may chiếc mặt nạ đã che đi khuôn mặt nên không ai nhìn được biểu cảm của hắn lúc này. Riêng Tanjirou thì được một phen cười lắc lẻ. Cậu chắc hẳn khuôn mặt của Muzan hiện giờ trông rất buồn cười cho xem.

Muzan: Em đúng là tàn nhẫn, Tanjirou! *nói nhỏ*

Tanjirou: Giờ ngài mới biết hở?

Muzan: Giờ ta mới biết luôn đấy! Mà cái gì đây?

Muzan cầm một tờ giấy đỏ được đặt dưới hộp đồ ăn lên hỏi cậu.

Tanjirou: À, bởi vì lễ hội mùa hè còn được gọi là lễ hội của ngôi sao! Nếu ngài mua đồ ở một quầy, họ sẽ đưa cho ngài một tấm thẻ! Chúng có 5 loại khác nhau, trắng, xanh, vàng, đen! Nếu ngài thu thập đủ và ghi điều ước của mình lên đó, rồi treo chúng lên cây tre ở giữa làng thì điều ước đó có thể trở thành sự thật!

Muzan: Ể, bất cứ điều gì sao?

Tanjirou: Chà, đó là lời đồn! Nói cho ngài biết luôn! Thu thập tất cả các màu rất khó đó nha! Là một người từng trải em đã thất bại không biết bao nhiêu lần rồi!

Muzan: Nhưng nó đã khó tới vậy thì có vẻ lời đồn là thật ấy chứ! Thử lại lần nữa cùng ta không?

Tanjirou: Ngài lạc quan thật đó! Nhưng em rất tiếc, chúng ta không còn đủ thời gian nữa! Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi! Ta nên nhanh chóng ghi điều ước và treo nó lên cây tre thì hơn!

Muzan: Hể...

Tanjirou: Được rồi vui lên đi! Pháo hoa cũng đẹp lắm mà!

Tanjirou nhanh chóng thay đổi bầu không khí rồi đẩy Muzan đến cây tre. Cả 2 ghi điều ước của mình lên đó rồi treo lên cành cao nhất có thể.

Muzan: Tanjirou, em đã ước gì vậy?

Tanjirou: Ngài muốn biết ạ?

Muzan: Ừ!

Tanjirou nghe vậy liền kéo tay áo Muzan ý muốn hắn cúi xuống. Muzan làm theo cúi xuống bằng với cậu. Tanjirou liền thì thầm vào tai hắn.

Tanjirou: Đó là...

.

.

.

[...]

BÙMMM!!!

Tanjirou: Pháo hoa đúng là tuyệt mà! Nhìn nè, ngài mau nhìn nè! Đẹp lắm đó!

Muzan: Ừa, đúng thật ha!

Tanjirou đứng phía trước đột ngột xoay người rồi lao thẳng vào người Muzan, giang tay ôm hắn thật chặt. Muzan trong giây lát cứng đờ cả người, khi còn đang loay hoay thì giọng nói của cậu kéo hắn trở lại.

Tanjirou: Giá mà thời gian dừng lại thì tốt quá! Em muốn ở bên cạnh ngài mãi mãi!

Muzan: ...Ta cũng vậy!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" Tôi ước có thể ở bên Muzan-sama mãi mãi "

" Tôi ước mình được gặp lại Tanjirou dù có phải trải qua bao nhiêu kiếp "

___________________________________________

Đằng sau kịch trường:

Muzan đang cúi xuống để nghe Tanjirou tiết lộ điều ước của mình.

Tanjirou: Đó là...

.

.

.

Tanjirou: ...bí mật! <3

Muzan: H-Hả?!?

-o0o-
Ờm...mấy chế chuẩn bị cho chap sau đi ha! Bắt đầu ngược này! :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com