Muon Sac Tinh Ai Tinh Bi Ngan
[các bạn đọc văn án trên phần mô tả nhé]Nàng là Phượng Ca Châu, đã chết ! Do người nàng tin tưởng nhất đã hại nàng. Do nàng ngu ngốc...nàng chấp nhận kết quả này. Thôi thì cứ thế đi, Nhắm mắt. Tạm biệt thế giới này....
..
..Mở mắt ra, ưm...? Mình vẫn còn sống sao ? 1 đạn xuyên qua tim cư nhiên còn sống ? À rế ?! Gì đây ? Cổ trang ? Đm... đừng nói mình xuyên không nhé ? 1 nha hoàn bỗng dưng nói "Tiểu thư, người tỉnh rồi !" Dựa theo trí nhớ của chủ nhân cũ, thì đây là Tiểu Ân, 1 nha hoàn thân cận của nàng, thân thế này là 1 phế nhân. Lại chỉ duy nhất có Tiểu Ân là quan tâm, chạy đôn chạy đáo lo cho nàng.1 phế nhân của Lục Vũ ? Bị toàn bộ Lục Vũ nãy vứt bỏ, 1 chút cũng không quan tâm. Do nàng là 1 phế nhân không thể hấp thu linh lực, càng không có sức mạnh. Gì cũng không biết làm. Vẻ đẹp thì lúc nào cũng tối mù u* [ Umi : etou...chính là không đẹp chút nào ý, sắc mặt tối tăm, nhiều son nhiều phấn chẳng hạn ? Nói chung ta cũng không hiểu có ý gì, nhưng theo ta là vậy]Chẳng qua hưởng cái danh Đại Tiểu Thư của Cố gia này thôi. Mà nàng lại chuyển thành họ Phượng. Đủ hiểu mẹ nàng mạnh mẽ đến mức nào. Nếu nàng đã đến đây, hà cớ gì lại để cố chủ chịu thêm tiếng xấu ! Nàng nhất định cho Lục Vũ này thấy, nếu Phượng Ca Châu nàng là phế nhân. Thì ai dám xưng vương nữa. Biết Tiểu Ân tuyệt đối an toàn, không như kẻ vong ơn bội nghĩa ở thế kỉ 21 kia. Nàng gỡ đi cái mặt vốn lạnh lùng, nhẹ giọng nói "ừ, được rồi, đừng khóc, ta chẳng có việc gì, chẳng qua trúng 1 phát độc thôi mà." Dựa theo trí nhớ của cố chủ mà nói thì thân thể này bị trúng độc, nàng liền xuyên không, có lẽ hồn của cố chủ đã yên nghỉ rồi chăng ? Không quan trọng, quan trọng là nhị tiểu thư kia lại dám hạ độc nàng. Để xem, ta cho ngươi chức đại tiểu thư Cố gia này. Nhưng sẽ cướp hết hào quang của ngươi. Đệ nhất mỹ nhân ? Linh hệ đẳng ngũ phẩm ? Có gì ghê gớm chứ ?- giải thích 1 chút - * Đẳng nhất phẩm : có chút linh lực, nhưng không mạnh, đẳng nhất phẩm căn bản chỉ xứng làm nô tì* Đẳng nhị phẩm : ổn hơn đẳng nhất phẩm 1 chút, còn có thể có linh lực.* Đẳng tam phẩm : quan lại cũng thường có, các nhà quyền quý thấp nhất cũng đạt được linh hệ này. (Ca Châu tỷ là 1 xuất sắc ~ là 1 ngoại lệ a~ có điều sau này tỷ ấy mạnh ra sao thì... hahahaha~ đến lúc đó rồi biết nha~)* Đẳng tứ phẩm : quý* Đẳng ngũ phẩm : khó gặp* Đẳng lục phẩm : rất hiếm.* Đẳng thất phẩm : nhân tài, hiếm gặp cực kỳ cực kỳ cực kỳ luôn!Tiểu Ân tròn mắt nhìn Phượng Ca Châu. "Tiểu thư..."Phượng Ca Châu liền chặn ngang nói "gọi ta là tỷ tỷ"Tiểu Ân cuối đầu nói "nô tỳ không dám"Phượng Ca Châu cười nhạt, lạnh lùng nói "người bên cạnh ta sao lại có thể yếu đuối như vậy ? Nếu cảm thấy không đủ dũng cảm, thì biến đi"Tiểu Ân sợ hãi nói "tỷ tỷ, tỷ tỷ, em mới không đủ dũng cảm rời khỏi tỷ"Phượng Ca Châu gật đầu hài lòng "tốt" lòng nghĩ ngợi 1 lúc, thật ra thân thể này rất nhẹ nhàng, thanh thoát, nhanh nhẹn, chẳng qua có chút yếu. Sao lại không có linh lực được chứ ? Sao lại không thể luyện công ~ haha~ chuyện này xem ra cần tìm hiểu 1 chút, dù sao cũng phải cắt đứt quan hệ với Cố gia này. Chỉ là 1 chức quan nho nhỏ mà phách lối. Ghét cực kỳ thể loại này. "Tiểu Ân, đem gương đến đây" Tiểu Ân vâng dạ rồi liền đem gương đến, trong gương, gương mặt trang điểm cực kỳ loè loẹt, sóng mũi cao...mắt to tròn, thực giống nàng như đúc ! Có điều, chỉ vì trang điểm quá loè loẹt đi, và vết bớt bên má này....haha~ nhị tiểu thư của Cố gia ~ cô chờ đó* ![Umi : chắc do bà nhị tiểu thư gì đó khiến tỷ ra nông nổi này nên tỷ mới nói vậy]"Tiểu Ân, mang nước và khăn đến đây" "Vâng"Nước, khăn đến, Phượng Ca Châu lau mặt sạch sẽ, nhìn khuôn mặt này quá đỗi giống nàng đi, nếu không bị huỷ dung từ lúc 2 tuổi hẳn là 1 mỹ nhân được nhiều người biết đến. Muội muội a~ từ nhỏ tâm địa đã độc ác đến mức này sao ? Thuần lương ngây thơ của 1 đứa trẻ ở thời cổ đại cư nhiên bị hỏng nát bét hết trong lòng ta rồi. Trang điểm 1 cách 'lố lăng' lại thì Phượng Ca Châu mới an tâm. Cố gia này, 1 chút cũng không quan tâm nàng, cư nhiên lại bắt đi sự tự do vốn có. Chỉ cần cắt đứt quan hệ, tìm thảo dược, ta liền có nhung nhan như cũ, đệ nhất mỹ nhân ở Lục Vũ ta không ham. Nhưng với khuôn mặt này mà làm việc sẽ thực không tốt. Bỗng, có tiếng từ ngoài vọng vào "Phượng Ca Châu ! Ngươi mau ra đây nhanh"A~ tiếng của 'phụ thân' nha ! Thật tốt, ta chưa tìm đến ngươi, ngươi lại tìm đến ta. Phượng Ca Châu bước ra ngoài, lạnh lùng, bình tĩnh nhìn 2 người đối diện. Cố Hoan Vũ và Cố Sương Tú đây chứ đâu. "Phụ thân và muội muội có việc ?"Cố Hoan Vũ nhíu mày, "có phải hay không ngươi trúng độc rồi đổ oan cho Tú nhi ?"Phượng Ca Châu cười nhạt "có hay không sao ? Thế tiểu nữ hỏi Cố lão gia, lời ta nói ngươi đều tin ?" Cố Hoan Vũ cảm thấy sự khác biệt cực kỳ lớn, 1 tiếng Cố lão gia này là sao ? "Ngươi nói có ý gì ?"Phượng Ca Châu duy trì nụ cười "ý trên mặt chữ" Cố Sương Tú lập tức ra vẻ oan ức "tỷ, tỷ không sao là tốt, thật tốt, muội còn tưởng tỷ.. hức... nhưng tỷ tuyệt đối không thể đổ oan cho muội được chứ, người ngoài đều đang phỉ nhổ muội...""1 tiếng tỷ tỷ, 2 tiếng tỷ tỷ như vậy ta cũng sắp tin ngươi rồi, nhưng ở đây phụ thân cũng không tính là người ngoài, ngươi không cần diễn kịch" chữ 'phụ thân' được Phượng Ca Châu đặc biệt nhấn mạnh. Cố Sương Tú bất ngờ, đây còn là Phượng Ca Châu chỉ biết câm lặng khi bị nói chửi oan ức hay sao ? Sao bây giờ có thể mạnh miệng đến vậy. Có điều, ngươi vẫn vĩnh viễn thua ta ! "Tỷ tỷ. Tỷ nói vậy là sao chứ ? Muội từ khi nào coi phụ thân là người ngoài đâu. ?"Hiền phi từ đâu đi đến, ôm Cố Sương Tú vào lòng nói "Tú nhi ngoan, ta vừa nghe tin, con cùng ngũ vương gia sẽ thành thân, lúc đó địa vị của Cố gia sẽ thật vững trãi, phế nhân này hoàng thượng cảm thấy nên gả cho nhị vương gia, là Điềm Tư vương gia đấy, hoàng thượng nói Điềm Tư vương gia cần 1 tấm vợ hiền, lúc nói ra, hoàng thượng cũng chẳng phản đối, còn con, Điềm Huy vương gia rất tốt, dù sao cũng cùng con có ý tình"
Hiền phi nào biết, Điềm Tư vương gia đích thân yêu cầu Phượng Ca Châu đâu chứ. Điềm Tư Hàn Mặc cảm thấy, để đại 1 người nào đó coi như cũng có 1 chút địa vị ở trong phủ làm Điềm Tư vương phi. Rồi bắt bẻ nàng. Thế là xong. Doạ hết đám còn mơ tưởng kia.*[Umi : ta cảm thấy...vị vương gia này hơi ngây thơ nhỉ ? ]Cố Sương Tú kích động không thôi, cho dù Điềm Tư Hàn Mặc là người còn soái* hơn ngũ vương gia. Nhưng phải nói Điềm Tư Hàn Mặc chẳng gần nữ sắc. Nữ nhân ở đó liền chết. Nàng không lo Phượng Ca Châu cao quý hơn nàng. [Umi : soái = soái ca = đẹp trai]Cố Hoan Vũ vui mừng thay cho Tú nhi của mình nói "thật tốt, tối nay tổ chức tiệc cho nhị tiểu thư" Phượng Ca Châu cười lạnh "ta thấy cũng thật tốt, quả nhiên ta cư nhiên không phải nữ nhi của cố lão gia" Cố Hoan Vũ nhìn Phượng Ca Châu nói "ta với ngươi coi như có chút tốt rồi, chẳng qua ngươi là phế nhân. Gì cũng không biết, xấu thì thậm tệ. Có tư cách làm con của Cố Hoan Vũ ta ?" Chờ câu này đã lâu, Phượng Ca Châu cười lạnh "vậy được, chính miệng Cố lão gia nói, ta không phải con của ngươi nữa, ta cùng Tiểu Ân liền tự khắc biết rời khỏi Cố gia, hôn sự vừa từ đâu bay ra là lời của hoàng thượng, nên ta tuân mệnh mà làm, haha." Phượng Ca Châu hiểu người tên Điềm Tư vương gia kia. Hắn không gần nữ sắc. Hoàng thượng có tiếp tục ra hẳn là hắn không chắp thuận. Trừ khi...hắn muốn có người ngồi vào vị trí Điềm Tư vương phi để giáo huấn. Dạy cho những người kia làm gương. Đem ta ra làm gương sao ? Điềm Tư vương gia~ ngài nghĩ ngài thành công ? *[Umi : ta thấy...chắc truyện này hơi mang tính yy cmnr ==' ]Cố Hoan Vũ như nghe 1 câu chuyện cười nói "được, mong ngươi không hối hận"Phượng Ca Châu nhếch mép "hối hận ? Phải xem ai nha~".Lúc nãy ôn lại trí nhớ của cố chủ thì biết nàng vốn là Đẳng thất phẩm nha~ linh hệ cao quý như vậy cư nhiên làm phế nhân là biết có vấn đề.
Ra là mẫu thân nàng phong ấn sức mạnh, lúc Phượng Ca Châu chết chính là phong ấn kết thúc. Mà cách làm của mẫu thân nàng hoàn toàn đúng, mẫu thân nàng muốn trả thù toàn bộ Cố gia. Tất nhiên sẽ dùng chiêu này, mẫu thân nàng lại hết mực thương nàng, cũng sợ nàng chịu khổ, nhưng bây giờ mẫu thân không thể bảo vệ nàng mãi. Chắc có lẽ muốn nàng hiểu thế giới này tàn khốc ra sao ?!Cố Sương Tú cười thầm nhưng lại chấm nước mắt nói "tỷ...nếu tỷ rời khỏi Cố Gia thì sẽ chẳng có nơi nào chứa tỷ đâu...mọi người sẽ phỉ báng tỷ" Cố Hoan Vũ hừ 1 tiếng "con còn quan tâm nó làm gì, đi thôi, con đi chuẩn bị đi, ta sẽ đi mời khách" Cố Sương Tú ra vẻ khó xử, rồi lo lắng nhìn Phượng Ca Châu "tỷ ở lại dự tiệc rồi hẵn đi" phải ~ ở lại dự tiệc đi! Xem ta được mọi người tâng bốc, yêu quý thế nào. Hahaha.Phượng Ca Châu cười nhạt "ta hình như dell... à hình như không đủ tư cách tham gì bữa tiệc này" *[Umi : ta nghĩ mọi người đều hiểu chữ dell này :v bởi bản gốc ghi ta không hiểu, nhưng để nữ chính phải sửa lại lời thì chắc 1 chữ tục nào đó]Cố Sương Tú cầm lấy cánh tay Phượng Ca Châu, nước mắt chậm rãi rơi như cố gắng lắm mới 'rặn' được vài giọt "tỷ, với tư cách Đại Tiểu Thư còn không đủ sao ?" Dù nàng không hiểu chữ 'dell' kia có ý gì. Nhưng chỉ nghĩ tới câu sau thôi. Phượng Ca Châu lạnh nhạt nói "ta chẳng còn là người của Cố Gia rồi, ngươi nên kêu ta 1 tiếng tiểu thư." Cố Hoan Vũ nhìn Cố Sương Tú níu lấy Phượng Ca Châu, thấy thuơng con gái mình liền nói "Sương Tú là nữ nhi của ta, lẽ ra ngươi nên gọi Sương Tú là Đại Tiểu Thư mới đúng" Phượng Ca Châu cười lạnh "ồ, ân, 'Đại Tiểu Thư' " 3 chữ ấy được nhấn mạnh đặc biệt. Nói xong nàng phất tay nói "ta đi được rồi chứ ? Tiểu Ân là người của ta, dĩ nhiên ta cùng Tiểu Ân sẽ cùng ra khỏi Cố Gia"Cố Hoan Vũ vốn không quan tâm "đi đi, đừng hối hận" Phượng Ca Châu chỉ cười nhạt rồi phất tay áo hiên ngang bước đi. —— 1 tháng sau ——
Tại Điềm Tư phủ, Phượng Ca Châu vừa bào chế xong dược. 1 tháng nay, Điềm Tư Hàn Mặc không ngó nàng gì đến nàng. Bên ngoài đồn rằng nàng thất sủng, ở mãi trong phòng cùng diện mạo xấu xí. Cũng có người thắc mắc, tại sao nàng còn sống ? Ừ nhỉ, nàng cũng thắc mắc lắm chứ. Mỗi tội, nàng phải chế dược. Không rảnh mà đi hỏi. Cầm viên dược trên tay, nàng bỏ vào miệng và nuốt. Làm thân thể nàng có chút nóng rát. Sau 1 khắc liền cảm thấy cả người mát mẻ đi không ít. Quả nhiên không phí tâm nàng tìm dược tốt mà!"Tiểu Ân, đem gương lại đây" Tiểu Ân nghe tiếng của Phượng Ca Châu liền lật đật đem gương đến. Sau khi đặt gương trước mặt Phượng Ca Châu. Tiểu Ân mới ngẩng mặt nói "tỷ tỷ, gương của....." nói nửa chừng, mặt Tiểu Ân bất ngờ...Phượng Ca Châu nhìn vào gương, thấy vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành trở lại. Lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói "Tiểu Ân, em làm sao vậy ? Đây vốn là dung mạo của ta a~" Tiểu Ân gật gật đầu, rồi cười "vâng, tỷ tỷ của em đẹp nhất!"
..
..Mở mắt ra, ưm...? Mình vẫn còn sống sao ? 1 đạn xuyên qua tim cư nhiên còn sống ? À rế ?! Gì đây ? Cổ trang ? Đm... đừng nói mình xuyên không nhé ? 1 nha hoàn bỗng dưng nói "Tiểu thư, người tỉnh rồi !" Dựa theo trí nhớ của chủ nhân cũ, thì đây là Tiểu Ân, 1 nha hoàn thân cận của nàng, thân thế này là 1 phế nhân. Lại chỉ duy nhất có Tiểu Ân là quan tâm, chạy đôn chạy đáo lo cho nàng.1 phế nhân của Lục Vũ ? Bị toàn bộ Lục Vũ nãy vứt bỏ, 1 chút cũng không quan tâm. Do nàng là 1 phế nhân không thể hấp thu linh lực, càng không có sức mạnh. Gì cũng không biết làm. Vẻ đẹp thì lúc nào cũng tối mù u* [ Umi : etou...chính là không đẹp chút nào ý, sắc mặt tối tăm, nhiều son nhiều phấn chẳng hạn ? Nói chung ta cũng không hiểu có ý gì, nhưng theo ta là vậy]Chẳng qua hưởng cái danh Đại Tiểu Thư của Cố gia này thôi. Mà nàng lại chuyển thành họ Phượng. Đủ hiểu mẹ nàng mạnh mẽ đến mức nào. Nếu nàng đã đến đây, hà cớ gì lại để cố chủ chịu thêm tiếng xấu ! Nàng nhất định cho Lục Vũ này thấy, nếu Phượng Ca Châu nàng là phế nhân. Thì ai dám xưng vương nữa. Biết Tiểu Ân tuyệt đối an toàn, không như kẻ vong ơn bội nghĩa ở thế kỉ 21 kia. Nàng gỡ đi cái mặt vốn lạnh lùng, nhẹ giọng nói "ừ, được rồi, đừng khóc, ta chẳng có việc gì, chẳng qua trúng 1 phát độc thôi mà." Dựa theo trí nhớ của cố chủ mà nói thì thân thể này bị trúng độc, nàng liền xuyên không, có lẽ hồn của cố chủ đã yên nghỉ rồi chăng ? Không quan trọng, quan trọng là nhị tiểu thư kia lại dám hạ độc nàng. Để xem, ta cho ngươi chức đại tiểu thư Cố gia này. Nhưng sẽ cướp hết hào quang của ngươi. Đệ nhất mỹ nhân ? Linh hệ đẳng ngũ phẩm ? Có gì ghê gớm chứ ?- giải thích 1 chút - * Đẳng nhất phẩm : có chút linh lực, nhưng không mạnh, đẳng nhất phẩm căn bản chỉ xứng làm nô tì* Đẳng nhị phẩm : ổn hơn đẳng nhất phẩm 1 chút, còn có thể có linh lực.* Đẳng tam phẩm : quan lại cũng thường có, các nhà quyền quý thấp nhất cũng đạt được linh hệ này. (Ca Châu tỷ là 1 xuất sắc ~ là 1 ngoại lệ a~ có điều sau này tỷ ấy mạnh ra sao thì... hahahaha~ đến lúc đó rồi biết nha~)* Đẳng tứ phẩm : quý* Đẳng ngũ phẩm : khó gặp* Đẳng lục phẩm : rất hiếm.* Đẳng thất phẩm : nhân tài, hiếm gặp cực kỳ cực kỳ cực kỳ luôn!Tiểu Ân tròn mắt nhìn Phượng Ca Châu. "Tiểu thư..."Phượng Ca Châu liền chặn ngang nói "gọi ta là tỷ tỷ"Tiểu Ân cuối đầu nói "nô tỳ không dám"Phượng Ca Châu cười nhạt, lạnh lùng nói "người bên cạnh ta sao lại có thể yếu đuối như vậy ? Nếu cảm thấy không đủ dũng cảm, thì biến đi"Tiểu Ân sợ hãi nói "tỷ tỷ, tỷ tỷ, em mới không đủ dũng cảm rời khỏi tỷ"Phượng Ca Châu gật đầu hài lòng "tốt" lòng nghĩ ngợi 1 lúc, thật ra thân thể này rất nhẹ nhàng, thanh thoát, nhanh nhẹn, chẳng qua có chút yếu. Sao lại không có linh lực được chứ ? Sao lại không thể luyện công ~ haha~ chuyện này xem ra cần tìm hiểu 1 chút, dù sao cũng phải cắt đứt quan hệ với Cố gia này. Chỉ là 1 chức quan nho nhỏ mà phách lối. Ghét cực kỳ thể loại này. "Tiểu Ân, đem gương đến đây" Tiểu Ân vâng dạ rồi liền đem gương đến, trong gương, gương mặt trang điểm cực kỳ loè loẹt, sóng mũi cao...mắt to tròn, thực giống nàng như đúc ! Có điều, chỉ vì trang điểm quá loè loẹt đi, và vết bớt bên má này....haha~ nhị tiểu thư của Cố gia ~ cô chờ đó* ![Umi : chắc do bà nhị tiểu thư gì đó khiến tỷ ra nông nổi này nên tỷ mới nói vậy]"Tiểu Ân, mang nước và khăn đến đây" "Vâng"Nước, khăn đến, Phượng Ca Châu lau mặt sạch sẽ, nhìn khuôn mặt này quá đỗi giống nàng đi, nếu không bị huỷ dung từ lúc 2 tuổi hẳn là 1 mỹ nhân được nhiều người biết đến. Muội muội a~ từ nhỏ tâm địa đã độc ác đến mức này sao ? Thuần lương ngây thơ của 1 đứa trẻ ở thời cổ đại cư nhiên bị hỏng nát bét hết trong lòng ta rồi. Trang điểm 1 cách 'lố lăng' lại thì Phượng Ca Châu mới an tâm. Cố gia này, 1 chút cũng không quan tâm nàng, cư nhiên lại bắt đi sự tự do vốn có. Chỉ cần cắt đứt quan hệ, tìm thảo dược, ta liền có nhung nhan như cũ, đệ nhất mỹ nhân ở Lục Vũ ta không ham. Nhưng với khuôn mặt này mà làm việc sẽ thực không tốt. Bỗng, có tiếng từ ngoài vọng vào "Phượng Ca Châu ! Ngươi mau ra đây nhanh"A~ tiếng của 'phụ thân' nha ! Thật tốt, ta chưa tìm đến ngươi, ngươi lại tìm đến ta. Phượng Ca Châu bước ra ngoài, lạnh lùng, bình tĩnh nhìn 2 người đối diện. Cố Hoan Vũ và Cố Sương Tú đây chứ đâu. "Phụ thân và muội muội có việc ?"Cố Hoan Vũ nhíu mày, "có phải hay không ngươi trúng độc rồi đổ oan cho Tú nhi ?"Phượng Ca Châu cười nhạt "có hay không sao ? Thế tiểu nữ hỏi Cố lão gia, lời ta nói ngươi đều tin ?" Cố Hoan Vũ cảm thấy sự khác biệt cực kỳ lớn, 1 tiếng Cố lão gia này là sao ? "Ngươi nói có ý gì ?"Phượng Ca Châu duy trì nụ cười "ý trên mặt chữ" Cố Sương Tú lập tức ra vẻ oan ức "tỷ, tỷ không sao là tốt, thật tốt, muội còn tưởng tỷ.. hức... nhưng tỷ tuyệt đối không thể đổ oan cho muội được chứ, người ngoài đều đang phỉ nhổ muội...""1 tiếng tỷ tỷ, 2 tiếng tỷ tỷ như vậy ta cũng sắp tin ngươi rồi, nhưng ở đây phụ thân cũng không tính là người ngoài, ngươi không cần diễn kịch" chữ 'phụ thân' được Phượng Ca Châu đặc biệt nhấn mạnh. Cố Sương Tú bất ngờ, đây còn là Phượng Ca Châu chỉ biết câm lặng khi bị nói chửi oan ức hay sao ? Sao bây giờ có thể mạnh miệng đến vậy. Có điều, ngươi vẫn vĩnh viễn thua ta ! "Tỷ tỷ. Tỷ nói vậy là sao chứ ? Muội từ khi nào coi phụ thân là người ngoài đâu. ?"Hiền phi từ đâu đi đến, ôm Cố Sương Tú vào lòng nói "Tú nhi ngoan, ta vừa nghe tin, con cùng ngũ vương gia sẽ thành thân, lúc đó địa vị của Cố gia sẽ thật vững trãi, phế nhân này hoàng thượng cảm thấy nên gả cho nhị vương gia, là Điềm Tư vương gia đấy, hoàng thượng nói Điềm Tư vương gia cần 1 tấm vợ hiền, lúc nói ra, hoàng thượng cũng chẳng phản đối, còn con, Điềm Huy vương gia rất tốt, dù sao cũng cùng con có ý tình"
Hiền phi nào biết, Điềm Tư vương gia đích thân yêu cầu Phượng Ca Châu đâu chứ. Điềm Tư Hàn Mặc cảm thấy, để đại 1 người nào đó coi như cũng có 1 chút địa vị ở trong phủ làm Điềm Tư vương phi. Rồi bắt bẻ nàng. Thế là xong. Doạ hết đám còn mơ tưởng kia.*[Umi : ta cảm thấy...vị vương gia này hơi ngây thơ nhỉ ? ]Cố Sương Tú kích động không thôi, cho dù Điềm Tư Hàn Mặc là người còn soái* hơn ngũ vương gia. Nhưng phải nói Điềm Tư Hàn Mặc chẳng gần nữ sắc. Nữ nhân ở đó liền chết. Nàng không lo Phượng Ca Châu cao quý hơn nàng. [Umi : soái = soái ca = đẹp trai]Cố Hoan Vũ vui mừng thay cho Tú nhi của mình nói "thật tốt, tối nay tổ chức tiệc cho nhị tiểu thư" Phượng Ca Châu cười lạnh "ta thấy cũng thật tốt, quả nhiên ta cư nhiên không phải nữ nhi của cố lão gia" Cố Hoan Vũ nhìn Phượng Ca Châu nói "ta với ngươi coi như có chút tốt rồi, chẳng qua ngươi là phế nhân. Gì cũng không biết, xấu thì thậm tệ. Có tư cách làm con của Cố Hoan Vũ ta ?" Chờ câu này đã lâu, Phượng Ca Châu cười lạnh "vậy được, chính miệng Cố lão gia nói, ta không phải con của ngươi nữa, ta cùng Tiểu Ân liền tự khắc biết rời khỏi Cố gia, hôn sự vừa từ đâu bay ra là lời của hoàng thượng, nên ta tuân mệnh mà làm, haha." Phượng Ca Châu hiểu người tên Điềm Tư vương gia kia. Hắn không gần nữ sắc. Hoàng thượng có tiếp tục ra hẳn là hắn không chắp thuận. Trừ khi...hắn muốn có người ngồi vào vị trí Điềm Tư vương phi để giáo huấn. Dạy cho những người kia làm gương. Đem ta ra làm gương sao ? Điềm Tư vương gia~ ngài nghĩ ngài thành công ? *[Umi : ta thấy...chắc truyện này hơi mang tính yy cmnr ==' ]Cố Hoan Vũ như nghe 1 câu chuyện cười nói "được, mong ngươi không hối hận"Phượng Ca Châu nhếch mép "hối hận ? Phải xem ai nha~".Lúc nãy ôn lại trí nhớ của cố chủ thì biết nàng vốn là Đẳng thất phẩm nha~ linh hệ cao quý như vậy cư nhiên làm phế nhân là biết có vấn đề.
Ra là mẫu thân nàng phong ấn sức mạnh, lúc Phượng Ca Châu chết chính là phong ấn kết thúc. Mà cách làm của mẫu thân nàng hoàn toàn đúng, mẫu thân nàng muốn trả thù toàn bộ Cố gia. Tất nhiên sẽ dùng chiêu này, mẫu thân nàng lại hết mực thương nàng, cũng sợ nàng chịu khổ, nhưng bây giờ mẫu thân không thể bảo vệ nàng mãi. Chắc có lẽ muốn nàng hiểu thế giới này tàn khốc ra sao ?!Cố Sương Tú cười thầm nhưng lại chấm nước mắt nói "tỷ...nếu tỷ rời khỏi Cố Gia thì sẽ chẳng có nơi nào chứa tỷ đâu...mọi người sẽ phỉ báng tỷ" Cố Hoan Vũ hừ 1 tiếng "con còn quan tâm nó làm gì, đi thôi, con đi chuẩn bị đi, ta sẽ đi mời khách" Cố Sương Tú ra vẻ khó xử, rồi lo lắng nhìn Phượng Ca Châu "tỷ ở lại dự tiệc rồi hẵn đi" phải ~ ở lại dự tiệc đi! Xem ta được mọi người tâng bốc, yêu quý thế nào. Hahaha.Phượng Ca Châu cười nhạt "ta hình như dell... à hình như không đủ tư cách tham gì bữa tiệc này" *[Umi : ta nghĩ mọi người đều hiểu chữ dell này :v bởi bản gốc ghi ta không hiểu, nhưng để nữ chính phải sửa lại lời thì chắc 1 chữ tục nào đó]Cố Sương Tú cầm lấy cánh tay Phượng Ca Châu, nước mắt chậm rãi rơi như cố gắng lắm mới 'rặn' được vài giọt "tỷ, với tư cách Đại Tiểu Thư còn không đủ sao ?" Dù nàng không hiểu chữ 'dell' kia có ý gì. Nhưng chỉ nghĩ tới câu sau thôi. Phượng Ca Châu lạnh nhạt nói "ta chẳng còn là người của Cố Gia rồi, ngươi nên kêu ta 1 tiếng tiểu thư." Cố Hoan Vũ nhìn Cố Sương Tú níu lấy Phượng Ca Châu, thấy thuơng con gái mình liền nói "Sương Tú là nữ nhi của ta, lẽ ra ngươi nên gọi Sương Tú là Đại Tiểu Thư mới đúng" Phượng Ca Châu cười lạnh "ồ, ân, 'Đại Tiểu Thư' " 3 chữ ấy được nhấn mạnh đặc biệt. Nói xong nàng phất tay nói "ta đi được rồi chứ ? Tiểu Ân là người của ta, dĩ nhiên ta cùng Tiểu Ân sẽ cùng ra khỏi Cố Gia"Cố Hoan Vũ vốn không quan tâm "đi đi, đừng hối hận" Phượng Ca Châu chỉ cười nhạt rồi phất tay áo hiên ngang bước đi. —— 1 tháng sau ——
Tại Điềm Tư phủ, Phượng Ca Châu vừa bào chế xong dược. 1 tháng nay, Điềm Tư Hàn Mặc không ngó nàng gì đến nàng. Bên ngoài đồn rằng nàng thất sủng, ở mãi trong phòng cùng diện mạo xấu xí. Cũng có người thắc mắc, tại sao nàng còn sống ? Ừ nhỉ, nàng cũng thắc mắc lắm chứ. Mỗi tội, nàng phải chế dược. Không rảnh mà đi hỏi. Cầm viên dược trên tay, nàng bỏ vào miệng và nuốt. Làm thân thể nàng có chút nóng rát. Sau 1 khắc liền cảm thấy cả người mát mẻ đi không ít. Quả nhiên không phí tâm nàng tìm dược tốt mà!"Tiểu Ân, đem gương lại đây" Tiểu Ân nghe tiếng của Phượng Ca Châu liền lật đật đem gương đến. Sau khi đặt gương trước mặt Phượng Ca Châu. Tiểu Ân mới ngẩng mặt nói "tỷ tỷ, gương của....." nói nửa chừng, mặt Tiểu Ân bất ngờ...Phượng Ca Châu nhìn vào gương, thấy vẻ đẹp nghiên nước nghiên thành trở lại. Lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói "Tiểu Ân, em làm sao vậy ? Đây vốn là dung mạo của ta a~" Tiểu Ân gật gật đầu, rồi cười "vâng, tỷ tỷ của em đẹp nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com