TruyenHHH.com

Muon Hon Len Nu Cuoi Cua Em Kakairu

Iruka có kỳ cọ và lau chùi đến cái mức tay của anh đau đến rướm máu thì căn hộ tồi tàn chả khác gì một cái hộp cũ vẫn không bao giờ sạch sẽ.

Thành thật mà nói, nơi này đã không sạch kể từ đầu những năm 1970 khi nó được xây dựng như một khu nhà ở giá rẻ cho hàng ngàn người nhập cư khi họ tìm đến thành phố Konoha để tìm việc làm và hưởng dịch vụ xã hội như chăm sóc sức khỏe. Bản thân các tòa ở đây trông cũng khá cũ kĩ, không chắc chắn và không một ai cho rằng nó sẽ có thể tồn tại lâu như vậy. Các căn hộ thì rất là chật chội, không thoáng khí, Sàn nhà ở mỗi căn đều được trải thảm bằng loại vải sợi rẻ tiền luôn có mùi mốc ngay cả khi đã khô hoàn toàn. Tấm vải sơn linoleum bị bong ra khỏi quầy gỗ giả trong bếp, tạo điều kiện cho nấm mốc và bụi bẩn tích tụ ở những khu vực ngoài tầm với của chủ nhân căn hộ. Chỉ cần một chuyển động nhỏ, giấy dán tường đang bị bong tróc sẽ rơi xuống những hạt bụi màu trắng. Iruka luôn dọn sạch nó một cách nhanh chóng trong nỗi sợ hãi. Vì biết rằng, nó có thể chứa a-mi-ăng hoặc có bất kỳ chất gây ung thư nào khác, được tìm thấy từ khoảng những năm sau năm 1970, khi cái khu nhà tồi tàn chết tiệt này được xây dựng.

Iruka vẫn cố gắng hết sức. Vào những ngày gần đây, anh đã nghỉ làm giáo viên tại một trường công lập, hiện giờ anh đang ở trong căn hộ cũ của minh và dọn dẹp nó. Anh mặc chiếc quần thể thao cũ và áo phông không quá đẹp, bò quanh tấm thảm toàn mùi ẩm mốc với chiếc khẩu trang và chất tẩy trong tay, anh dùng nó để loại bỏ những vết bẩn tối màu, nhưng với sự tồi tàn của căn nhà, anh chỉ mong có thể làm sáng chúng. Trong lúc đợi những vết bẩn ấy khô lại, anh tiến tới và mở những chiếc cửa sổ không bị đóng đinh, và quét sạch lớp nhựa đã nhuộm màu xanh xám, nhưng đến lúc dọn anh mới nhận ra, nó đã kết lại thành một lớp màng xám vĩnh viễn không loại bỏ được. Anh quét dọn mọi ngóc ngách, cọ rửa mọi bề mặt và đánh vào tấm nệm lò xo tồi tàn, đã ngả màu trên chiếc giường chật chội của anh và chồng. Anh dọn dẹp nhiều đến nỗi mái tóc đuôi ngựa của anh rối tung, mồ hôi ứa ra đã ướt hết chiếc áo phông mà anh đang mặc.

Bây giờ, anh đang đứng nhìn thành quả của mình sau khoảng thời gian dài bản thân anh đã nỗ lực dọn dẹp, tuy căn hộ vẫn vậy nhưng chí ít, nó đã sạch sẽ và gọn gàng hơn hẳn. Iruka đang nghĩ xem có nên vào ngâm mình trong bồn tắm sau khi dọn dẹp hay không? Bồn tắm trong căn hộ thì đã ố vàng theo thời gian, anh thì không thể kỳ cọ sạch chúng được, hơn thế nữa ngâm bồn có lẽ tốn khá nhiều nước, điều này dẫn đến việc hóa đơn tiền nước của vợ chồng anh sẽ tăng lên đáng kể. Điều này thật đáng để suy xét mà. Nghĩ đi đôi với làm, anh liền mở tài khoản ra để kiểm tra.

Trong lúc anh đang tính toán số tiền trong tài khoản chung của mình và chồng, anh đã tính đi tính lại và không hiểu vì sao nó liên tục cạn kiệt, bỗng anh nghe thấy tiếng kim loại nặng nề của cánh cửa trước cổng tòa nhà đang được mở ra. Nhìn chung, cánh cổng này được cho là để tăng cường an ninh cho cư dân trong tòa nhà nhưng ổ khóa đã nhiều bị bẻ bởi những tên trộm, những bọn côn đồ,... nhiều lần như thế nên quản lý tòa nhà cũng chỉ bất lực rồi để yên ấy. Mà mất khóa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đời sống của người dân nơi đây, vì khi có ai đó ra vào tòa nhà, tiếng rít của cánh cửa nặng nề trên cái bản lề rỉ sét ấy cũng là tiếng chuông báo cho cư dân, và có lẽ đó là lời cảnh báo duy nhất.

Iruka tự hỏi liệu người vừa bước vào tòa nhà này có phải chồng anh đang về hay không? 
Chỉ mới vài tuần, kể từ cái ngày Mizuki liên lạc với anh.

Nhưng trước đó, đã nhiều lần chồng anh thường xuyên đi ra ngoài nhiều tháng liền trong lúc anh đang cố gắng tìm một công việc làm thêm. Điều duy nhất giúp anh nhận thấy rằng mình đã có gia đình nhỏ là đôi khi chồng của anh sẽ rút tiền trong tài khoản chung của họ để trả tiền những thứ linh tinh như thuốc lá hoặc rượu trong khoảng thời gian anh làm thêm ca. Iruka luôn phải gánh vác công việc trên trường, gia đình và những việc lặt vặt khác, anh cần cân bằng nó để giữ mái ấm của họ luôn có màu hạnh phúc. Vì vậy, những thông báo rằng chồng đã rút tiền dường như một niềm an ủi với anh. Vì đó là một dấu hiệu cho thấy người chồng tệ bạc của anh vẫn còn sống.

Tuy nhiên đã không có một lần rút tiền nào trong hai tuần qua. Trong lòng Iruka đang dấy lên cảm giác lo lắng, để kiềm chế sự bồn chồn của bản thân, anh liền đứng dậy và tiếp tục công việc dọn dẹp của mình tại phòng ngủ của hai vợ chồng.

Toan đứng lên tiến tới phòng ngủ, bỗng cơ thể anh khựng lại, anh quay đầu nhìn về phía cửa của căn hộ. Có ai đó đang gõ cửa, tiếng gõ cửa mạnh mẽ như ra lệnh người trong nhà phải mở ngay lập tức. Có lẽ người vừa vào tòa nhà đã đến trước cửa căn hộ của anh. Nhưng trong vô thức, anh biết, người đó không phải Mizuki - chồng Iruka.

Tiếng gõ cửa quá lớn!! Chồng của anh sẽ không bao giờ đập cửa mạnh như vậy kể cả khi say xỉn. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang phát ra tiếng động kia, chính bản thân anh cũng không có ý muốn ra mở cửa. Một phần vì chưa biết người ngoài kia là ai, một phần vì sợ - một nỗi sợ vô hình mà đến anh cũng không hiểu nổi.

Anh bị choáng ngợp bởi sự đáng sợ của vị khách lạ vẫn đang đập cửa nhà mình, cơ thể anh không nhúc nhích, đến cả việc thở bây giờ cũng khó khăn đối với anh. Có lẽ họ nhầm nhà thì sao? Iruka đang nghĩ liệu có nên mở cửa không? Hay cứ vờ như mình không có nhà, người kia có lẽ sẽ rời đi? Mặc dù không biết người sau cánh cửa kia là ai nhưng anh vẫn cảm thấy cảnh giác và sợ vì lý do gì, bản thân anh cũng chẳng thể giải thích nổi.

Bỗng tiếng đập cửa dừng lại, tay nắm cửa bên dưới đột nhiên rung lắc như thể người ngoài kia đang thử độ chắc chắn của nó. Điều gì đến cũng sẽ đến, cái thứ kim loại rẻ tiền như thế làm sao có đủ độ chắc chắn trước những cái giật đầy mạnh bạo của kẻ lạ mặt bên ngoài, và rồi nó bị bật ra khỏi cửa, những mảnh gỗ vụn rơi vãi trên sàn nhà vẫn còn hơi ẩm.

Cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng. Hơi thở của anh ngày một gấp gáp, anh có thể tượng tượng có những tiếng nấc nhẹ vì sự sợ hãi trong thâm tâm. Iruka nhẹ nhàng đánh mắt lên nhìn người lạ mặt vừa phá cửa. Anh thề đó là một hành động sai lầm nhất của anh lúc này, anh vừa chạm mắt với người đàn ông cao to trước mặt, ánh mắt của gã đàn ông sắc lẹm, đó là ánh mắt đáng sợ nhất mà anh từng thấy. Gã đó đeo mặt nạ che kín nửa khuôn mặt, giống với Iruka vài giờ trước, nhưng chắc chắn rằng thứ gã ta đeo không phải chiếc khẩu trang rẻ tiền của anh. Chiếc mặt nạ ấy nối liền với chiếc áo cổ lọ dài được gã mặc bên trong chiếc áo sơ mi trắng.

Ngay cả khi không ở gần, nhưng anh cũng biết, chiếc mặt nạ gã đang mang trên mặt được làm bằng chất liệu vải tốt đến mức nào, nó ôm sát gò má sắc nét và chiếc cằm trên khuôn mặt của gã đàn ông lạ mặt. Thứ duy nhất lộ ra trên khuôn mặt của gã là con mắt. Không phải khen nhưng mắt của gã rất thu hút, nó đẹp một cách kỳ lạ và cũng rất đáng sợ. Một mắt của gã thì nhắm nghiền lại, vết sẹo đỏ nhăn nheo chạy dọc con mắt. Một bên còn lại thì mở con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu nai của anh, nhưng đối với Iruka nó như đang lườm anh vậy, chỉ bằng ánh mắt đã khiến anh thấy ngột ngạt đến phát sợ.

Gã đàn ông nghiêng đầu, nhìn người đàn ông tóc nâu đang đứng trước tầm mắt của mình. Gã nhìn Iruka một cách thật nhàn nhã, hình như con người nhỏ bé kia đang rất sợ thì phải. Kẻ lạ mặt nhẹ nhàng nhắm con mắt đang nhìn anh lại, rồi từ từ mở nó ra kèm theo đó là một nét mặt hoàn toàn mới. Gã nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lại nhắm tịt lại, trông gã lúc này rất vui vẻ. Nhưng nó không thể xoa dịu sự sợ hãi của người đàn ông tóc nâu.

"Ôi mẹ ơi, em là một người vợ thật xinh đẹp, tôi đã được nghe kể rất nhiều thứ về em đó. Giờ em hãy nói cho tôi biết, mật ngọt của tôi ơi, chồng em có nhà không nào?"

_______________
Một chap của truyện gốc hơi dài nên tớ tách ra làm 3 chap nhỏ nhé mọi người!!!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com