TruyenHHH.com

Mười tám - Bảy tám - Sáu mươi năm

𝐢𝐞𝐝

leaelwyn_118

Có những người chết ở tuổi 18, lại đến 78 tuổi mới được mai táng.

Cuộc đời nói ngắn chẳng ngắn, nói dài chẳng dài, quanh đi quẩn lại đã sáu mươi năm trôi qua.

Tôi vẫn nhớ ngày ấy của hơn sáu mươi năm trước, cô bạn tôi yêu thương nhất ra đi. Chỉ là sáu mươi năm sau mới được chôn cất đàng hoàng. Tôi nghẹn ngào đứng cạnh linh cữu cậu ấy, nấc lên từng đợt, như năm đó tôi đã khóc. Cả đời tôi khóc vì cậu ấy ba lần. Lần đầu là khi tôi và cậu cãi nhau to, suýt thì cạch mặt. Lần hai là khi hai đứa mới mười tám, cậu ấy "chết". Lần ba, cũng là lần cuối, là khi tôi tiễn cậu ấy đoạn đường cuối cùng.

Cái tuổi mười tám đẹp đẽ, cái tuổi thiếu nữ trăng tròn, cô bạn của tôi lại không trọn vẹn. Người ba cậu hằng yêu thương nhắm mắt, vĩnh viễn lìa xa cõi đời. Người mẹ cậu luôn nhung nhớ chọn đúng lúc ấy ngoảnh mặt không nhận con. Cậu "chết", chết trong tâm. Cậu ấy muốn cùng ba mình đến thế giới mới, sống cuộc đời hạnh phúc hơn. Tôi thật ích kỉ, khư khư giữ cậu lại bằng được. Chỉ vì tôi sợ mất đi cậu, mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất.
Tôi từ nhỏ là một đứa trẻ không cha không mẹ, được nuôi nấng bởi ông bà nội. Mỗi lần nhắc tới con trai cùng con dâu, ông bà tôi đều nghẹn ngào: "Hai đứa nó yêu nhau lắm". Ba tôi vì những áp lực đè nặng trên vai mà vấp phải căn bệnh trầm cảm - căn bệnh vốn dĩ không nên có ở ba. Mẹ tôi đau khổ nhìn ba ngày ngày dằn vặt, chỉ hận không thể thay ba chịu đựng tất cả. Khi ấy, mẹ đang mang thai tôi. Ngày mùng tám tháng mười một, mẹ tôi trên bàn mổ trút hơi thở cuối cùng vì sinh tôi. Ba tôi, ngày hôm sau tự sát. Tôi không có hơi ấm của ba, cũng không có vòng tay của mẹ, cứ như thế ngơ ngác lớn lên. Cuộc đời tôi hạnh phúc nhất có lẽ là được đầu thai vào một gia đình tốt, có ông bà bù đắp tình thương, có anh trai đùm bọc che chở, có họ hàng chỉ tiếc không thể hằng ngày hằng giờ nâng niu. Tôi ngỡ tôi đã tiêu hết may mắn vào lần chuyển kiếp này. Cho đến khi gặp cậu ấy.
Cậu ấy là một cô gái luôn mang theo ánh mặt trời ấm áp. Cậu ấy là một cô gái dù có buồn bã đến đâu cũng có thể nặn ra nụ cười trong sáng nhất. Cậu ấy là một cô gái mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tất cả cô gái tôi đã gặp. Như bao cặp bạn thân khác, tôi ngay từ đầu chẳng ưa gì cậu. Tôi cho rằng cậu giả vờ hồn nhiên, giả vờ vui vẻ để tìm kiếm thương hại. Thẳng đến khi tôi có cơ hội tiếp xúc với cậu mới hiểu rõ, cậu trở thành người như thế vì ba mình. Ba cậu gà trống nuôi con từ lúc cậu mới bốn tuổi. Ba mẹ cậu ly dị, mẹ cậu đi theo cái gọi là ước mơ mà biệt xứ chục năm trời. Tôi với cậu hình thành sự đồng cảm, dần dần đặt nhau vào vị trí quan trọng trong lòng. Hai đứa tôi dính nhau như hình với bóng, bất kể đi đâu làm gì cũng có nhau, chuyện vui chuyện buồn đều cùng chia sẻ.
Vui vẻ là thế, tôi không nghĩ tới sẽ có sóng gió xảy đến. Năm ấy chúng tôi hứa hẹn thi vào chung một trường cấp ba. Cậu đỗ, tôi đỗ, khác cái là cậu đỗ nguyện vọng một, tôi đỗ nguyện vọng hai. Sau một hồi an ủi, tôi hân hoan cùng cậu cắt bánh kem chúc mừng. Thôi thì cũng là đỗ cấp ba, không trượt là được. Dù khác trường, hai đứa vẫn là bạn thân nhất. Nhưng tôi đã coi thường cái sự "khác trường" này. Tôi quen một anh người yêu, tôi tập trung quá nhiều vào anh, vô tình bỏ quên cô bạn ngày nào. Cậu ấy tủi thân, muốn cùng tôi trò chuyện rõ ràng. Tôi nghĩ cậu vô lý, lớn tiếng với cậu, sau đó kéo đến chuỗi ngày chiến tranh lạnh. Tôi cũng không ngờ đến cuộc cãi vã này tận nửa năm sau mới giải quyết được. Tôi mở lời xin lỗi cậu trước. Cậu tựa như chờ đợi tôi đã lâu, ngay lập tức đồng ý làm hoà. Tôi sắp xếp một buổi gặp mặt để ra mắt người yêu với bạn thân. Chúng tôi vô cùng hoà hợp.
Năm chúng tôi mười tám, vừa trải qua kỳ thi Trung học phổ thông Quốc gia, ba cậu mất. Suốt một tuần lễ, cô bạn trên môi luôn mang nụ cười của tôi trở nên trầm lắng. Cậu trước mặt tôi tỏ ra mình ổn, hỏi đến chỉ nói "Không sao đừng lo lắng". Tôi biết, trong góc phòng mỗi đêm, có một cô gái nhỏ ôm di ảnh của ba run rẩy khóc đến thương tâm. Sau một tuần, mẹ cậu trở về. Tôi mừng rỡ nghĩ cuối cùng cậu cũng được một nửa trọn vẹn. Hiện thực vả cho tôi một phát đau điếng.
Cô gái vào đúng ngày sinh nhật của mình, chết tâm.
Tôi làm mọi cách muốn kéo cậu trở về, muốn níu lại nụ cười trong sáng quen thuộc, nhưng vô dụng. Cậu hoàn toàn thay đổi, trở thành cô gái luôn cáu gắt, ép bản thân ly khai xã hội. Còn có chút may mắn, cậu tin tưởng lộ ra cảm xúc thật khi ở cạnh tôi.
Linh hồn cậu rơi xuống vực thẳm từ lâu, chỉ có thân xác tê tê dại dại cố gắng sống nốt quãng đời còn lại.

Sáu mươi năm sau, cậu thực sự chết đi do bệnh tuổi già, hưởng dương bảy mươi tám năm. Tôi ở bên cậu những giây cuối đời trước khi nhắm mắt. Tay chúng tôi đan chặt, tôi nắm tay cậu đến cứng ngắc, tựa như tôi buông ra cậu sẽ tan mất.

Cuối cùng, vẫn là mất đi cậu. Tôi ôm di ảnh cậu, biến thành cậu năm đó, trong góc phòng yên lặng khóc.

Có lẽ, cậu đã mong sự mai táng này từ năm mười tám, nhưng vì cậu là hy vọng của tôi nên mới gắng gượng đi tiếp. Có lẽ, đời tôi toàn vẹn nhất là khi có cậu, đời cậu toàn vẹn nhất là khi có tôi.

Kiếp sau nhất định lại gặp nhau, trở thành hai người thân cận nhất. Đến lúc trở thành đôi bạn già hơn tám mươi tuổi vẫn sẽ vì một bí mật chung mà cười phá lên.

@rxw

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com