TruyenHHH.com

Muoi Nam Xa Cach

Gửi lời biết ơn chân thành nhất của mình dành cho các bạn đã theo dõi bộ truyện này. Mình biết truyện còn rất nhiều thiếu xót, mong các bạn lượng thứ. 

Hôm nay là một ngày tồi tệ của mình, ngày mai mình thi khảo sát. Nhưng mình thực sự muốn tâm trạng nhẹ nhõm hơn, vì vậy mình gạt toàn bộ sách vở sang một bên, dành cả buổi chiều để viết truyện tặng các bạn. Cùng mình nghe "Yêu nhưng phải  dừng lại"- Lương Minh Trang  nào!!!

                                                                           *****

Từ Lạc ngồi ôm gối, nhìn cô gái trên màn hình vi tính. Cô gái ấy với mái tóc ngắn nổi loạn, nụ cười rộng hết cỡ, ngập tràn hạnh phúc, đằng sau là cảnh quan thành phố tuyệt đẹp.

-  Ghen tị chưa này. Đảm bảo với cậu Singapore này trong lành hơn thành phố S nhiều.

Cô gái ấy là Liễu Tranh.

- Khương Phong đâu?

- Anh ấy đang mua đồ ăn cho mình.

Từ Lạc nhớ đến chuyện xưa, hỏi Liễu Tranh:

- Cậu ta có đối xử tốt với cậu không?

- Tất nhiên rồi. Anh ấy chiều mình vô điều kiện, chỉ cần mình không nghe máy đã làm rùm beng cả lên rồi. Rất có phong thái của ông xã mình tương lai gần.

- Ông xã? Hả? Mình nghe nhầm sao?

Từ Lạc ngạc nhiên.

- Bất ngờ chưa? 1 tháng nữa tụi mình về Việt Nam cưới, chuẩn bị tiền lì xì đi.

- Bố mẹ cậu biết chưa?

- Mình vừa mới báo xong. Mẹ bảo đội ơn trời vì cũng có người rước mình, tổn thương sâu sắc luôn á. 

- Vậy về thì khoảng bao lâu cưới?

Khương Phong đưa hộp nước cho Liễu Tranh, vẫy tay chào Từ Lạc.

- Cưới luôn chứ.- Liễu Tranh hôn lên má Khương Phong- Người đàn ông này đợi mình đủ lâu rồi. Công việc, cuộc sống đều đã ổn định. Còn Lạc Lạc, cậu lo tìm mối trug nhân đi. Bằng không lúc mình về nhất định kiếm cho cậu một tấm chồng xuất sắc. Mình không tin Lạc Lạc tốt bụng nhà mình không có ai để ý.

- Ha ha, thuận theo tự nhiên thôi.

Trong lòng Từ Lạc có chút nhói lên. Cô tự hỏi nếu Liễu Tranh biết cô và Diệp Kha đang làm quen, cô ấy sẽ nghĩ thế nào.

- Tự cái gì mà nhiên. Đôi khi tình cảm là phải vùng lên, chủ động bắt lấy.

- Vậy mà người như Khương Phong lại thu phục được cậu.

- Thế mới nói cuộc sống thật kì diệu.
                          *****
Suốt một buổi dịch tài liệu, khi Từ Lạc đang nghỉ ngơi thì điện thoại báo tin nhắn từ Diệp Kha:
" Cuối tuần cô rảnh không?"
" Có việc gì sao?"
"Đến nhà tôi ăn bữa cơm"
Từ Lạc vừa viết:
" Tôi có việc..."
Tin nhắn lại hiện lên:
" Mẹ tôi đến"
Thế là cô xóa dòng chữ trên, thay bằng:
" Mấy giờ?"
" 8 h sáng. Tôi đón cô."
" Tôi biết rồi"
                          *****
Hôm nay Từ Lạc ăn mặc gọn gàng, trang điểm nhẹ. Đúng giờ Diệp Kha đến, anh giúp Từ Lạc để giỏ hoa quả ở sau xe.
Khi đã yên vị, Từ Lạc mới hỏi:
- Anh có cần đến siêu thị mua đồ không?
- Không cần. Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
Chung cư Diệp Kha ở gần bệnh viện. Từ Lạc băm môi, thực sự hồi hộp. Diệp Kha liếc qua cô:
- Đừng lo lắng. Mọi điều về mẹ, tôi đã nói cho cô rồi. Cô chỉ cần phối hợp, còn lại để tôi.
Từ Lạc gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Nhà anh ở tầng năm. Đứng trong thang máy Từ Lạc chợt nghĩ " Nếu mẹ anh biết tất cả chuyện này đều là giả tạo sẽ nghĩ cô thế nào nhỉ?
Diệp Kha chỉ đôi dép đi trong nhà màu xanh có hình tai thỏ.
- Cô đi đôi này.
Từ Lạc không biết nói gì hơn, chỉ cười trừ. Thật không ngờ đi dép vào Từ Lạc bất ngờ bởi nó quá hợp với cô.

- Tiểu Kha về rồi đấy à!

Tiếng nói trong trẻo, ấm áp vang lên, một người phụ nữ trung niên xuất hiện. Từ Lạc hơi cúi người, chào:

- Cháu chào bác. Cháu là Từ Lạc.

Từ Lạc nhìn bà. Dáng người dong dỏng cao, tuy có nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng làn da bà được bảo dưỡng rất đẹp. Đôi mắt sáng rõ nụ cười đôn hậu, thật khiến người nhìn ấm lòng.

Diệp Kha vòng tay ôm eo Từ Lạc bất ngờ làm cô suýt nhảy dựng lên. Thanh âm của anh rất cao ngạo, chắc chắn:

- Thưa mẹ. Đây là bạn gái con.

Dù chỉ là lời nói dối nhưng ngọt ngào đến nỗi Từ Lạc trầm luôn trong nó. Tuy cách một lớp áo, Từ Lạc vẫn cảm nhận rõ hơi nóng từ tay anh, trên hết là nhịp tim đập mạnh của cô.

- Thật mát lòng mát dạ bậc làm mẹ này. Lại đây, lại đây nào Lạc Lạc.

Bà Diệp cầm tay Từ Lạc:

- Vào trong nhà cùng bác nào.

- Vâng.

Từ Lạc mỉm cười. Để bà Diệp kéo cô vào, ngồi xuống sôpha. Mắt bà Diệp lóe lên tia sáng tinh tế:

- Thật ưa nhìn mà.

Diệp Kha đứng sau sôpha, anh đặt tay lên vai Từ Lạc. Cô nhìn anh, đột nhiên thấy nét mặt anh hoàn toàn thay đổi, dịu dàng ấm áp, khóe môi anh cong đầy tự nhiên:

- Em ngồi với mẹ, anh vào bếp làm đồ ăn.

Đầu Từ Lạc đầy hắc tuyến...... hoang mang.

-Vâng.

Anh trao cho cô ánh nhìn đầy ẩn ý, bước vào bếp. Từ Lạc tuy mặt bình tĩnh nhưng tim đã muốn rớt ra. Nụ cười Diệp Kha quả là khuynh quốc khuynh thành, à không, là hại nước hại dân. Chậc! Không đúng!! Là ý xuân nở rộ. Đúng, chính thế!

Từ Lạc lén đưa mắt nhìn khắp căn hộ. Thiết kế độc đáo, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo. Bức tường từ sô pha nhìn lên treo một bức tranh lớn. Trước mặt là ti vi, hai bên là chậu hoa. Bày trí vật dụng thực sự rất thông minh,. Đặc biệt chỉ có một tấm kính chắn phòng khách và phòng bếp.

Từ Lạc đặc biệt chú ý đến một cục bông tròn tròn nằm trong cái giỏ mây.

Bác Diệp chọc chọc chọc cục bông:

- Tiểu Ca, dậy đi nào. Xem ai đến này.

Cục bông cong đuôi, nhổm đầu dậy. Là một con mèo tam thể, đặc biệt nó có vết sẹo dài rất chói mắt trên gương mặt xinh đẹp.

- Tiểu Ca, đây là chị Lạc Lạc, bạn gái của anh Kha đấy.

Từ Lạc cười với  nó. Tiểu Ca híp mắt, nhìn Từ Lạc một vài giây, sau đó nó ngáp dài, lại nằm xuống ngủ tiếp.

Từ Lạc tổn thương nặng nè. Cô vừa bị một con mèo ghét bỏ.

Bác Diệp cười chữa ngại, cười xòa:

- Lạc Lạc đừng để ý nhé. Tính Tiểu Ca là vậy, nó kiêu ngạo như chủ nó vậy. Cháu đừng lo, không sớm thì muộn nó sẽ thích cháu thôi.

- Vâng.

- Cháu sống xa quê hẳn vất vả lắm nhỉ?

- Dạ, cũng trong thời gian đầu thôi, bây giờ cháu đã quen với cuộc sống ở đây rồi.

- Cha mẹ cháu ở đâu?

- Thưa bác, cha mẹ cháu ở thành phố T.

- Vậy là cùng quê với bác rồi. Thật là trùng hợp.

- Vâng.

- Lạc Lạc, có phải cháu thấy Diệp Kha khá kiêu ngạo và cứng nhắc không?

Từ Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đó là điểm mà cháu thích anh ấy. Nhưng anh ấy còn là một người rất chu đáo và đứng đắn nữa ạ.

Bà Diệp lộ rõ ý vui thích, bà vỗ lên mu bàn tay của Từ Lạc:

- Lạc Lạc, hai đứa đến với nhau làm bác cảm thấy rất vui, rất ấm lòng. Tuy thằng bé có nhiều điểm chưa phải, bác chưa bao giờ nghi ngờ về quyết định của nó. Khi nó chọn cháu, bác không nghi ngờ gì cháu là một cô gái rất tử tế. Mong cháu hãy trân trọng nó.

Cả người Từ Lạc như có một hòn đá tảng nặng nề đè lên. Đâu ê ẩm. Chỉ mới vài phút đã nói đến chuyện này, cô cảm thấy tội lỗi chồng chất.

- Cháu biết rồi ạ.

Mùi hương từ bếp bốc ra, cứu nguy cho Từ Lạc. Cô quay sang, Diệp Kha đang nhìn cô. 

- Bác gái, cháu vào xem có giúp anh ấy được gì không.

- Được được. Thật là...

Từ Lạc ngượng ngùng đi vào. Diệp Kha đang xào rau, anh làm rất điêu nghệ, những món ăn khác bày trí trên bàn rất đẹp mắt, công phu khiến Từ Lạc kinh ngạc. Diệp Kha nhìn khuôn mặt có chút ngây ngốc của Từ Lạc, thấy hơi buồn cười:

- Bất ngờ lắm à?

Từ Lạc gật đầu:

- Anh khiến nhiều phụ nữ phải tự ti. 

- Cô không nói chuyện với mẹ nữa?

Từ Lạc thấy câu nói này có gì đó bất thường, nhưng cô không nghĩ nổi nó bất thường ở chỗ nào.

- Tôi vào xem anh cần tôi phụ gì không. Tôi rửa chỗ bát này nhé?

- Ừ.

Thực ra chỉ có bốn cái bát.

- Anh Diệp.

- Hửm?

- Tôi cảm thấy rất có lỗi.

- Chuyện gì vậy?

- Những điều mẹ anh nói với tôi ấy. Bác ấy rất tin vào mắt nhìn người của anh. Không biết sau khi biết sự thật bác ấy có đến đánh mắng tôi không nhỉ?

Diệp Kha vẫn xào rau đều đều, lời nói tự tin:

-Tôi sẽ không để chuyện đấy xảy ra.

Từ Lạc có chút chua xót.

- Tôi đã nói với cô rồi. Lời nói dối chính là làm người ta vui vẻ.

Sau khi rửa bát, lau bát xong Từ Lạc úp bát lên chạn. Vấn đề đặt ra là chạn bát nhà anh quá cao. Từ Lạc kiễng chân hết cỡ. 

Bất chợt có tiếng cười khẽ vang lên, thanh âm từ tính, sau đó là mùi hương đàn ông bao trùm lấy Từ Lạc. Diệp Kha cầm cái bát trong tay Từ Lạc úp lên dễ dàng, một tay ôm eo cô. 

- Mẹ đang nhìn. 

Từ Lạc phối hợp nở nụ cười.

Bà Diệp hồi tưởng lại. Đã có lần bà vào phòng con trai thay ga giường, bà thấy một tấm ảnh ở dưới gối Diệp Kha. Đó là một cô bé đeo kính cận dễ thương. Cô bé ấy... là Từ Lạc.

                                                                   *****

Nhìn thành phẩm Diệp Kha làm ra, Từ Lạc chỉ biết thầm bội phục. Mọi người ngồi vào bàn ăn 

- Lạc Lạc trông cháu gầy quá, ăn nhiều vào.

Từ Lạc cười cứng đờ:

- Cháu cám ơn.

Từ Lạc tuy nặng chưa đến 48 cân nhưng cơ thể cô khá đầy đặn, không thể gọi là gầy được. Diệp Kha gắp cho Từ Lạc một tiếng thịt bò, thêm hai từ:

- Đừng ngại.

Trong lòng Từ Lạc dâng lên một nỗi ngọt ngào khó tả. Cảm giác... thật bình yên.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com