Muoi Hai Nam Doan Dam My Sinh Tu Van
"Một ngày bên em cho em hơi thở, từ dạo yêu em cho tim tan vỡ..."(*), tiếng hát từ giàn loa du dương thê thiết vang lên. Khánh để mặc điếu thuốc cháy dở trên tay, nhìn thân thể trần trụi trên giường chỉ có một mảnh mền lụa vắt ngang chỗ kín. Da thịt trắng trẻo, dáng dấp cường tráng, chân dài, tay dài, cơ bắp vừa phải săn chắc khỏe mạnh, có tự dối gạt bản thân thế nào cũng không thể nói người đang nằm đó là con gái. Nhưng mười hai năm qua Khánh lại luôn cho rằng người đó, người tri kỷ qua mạng của mình là con gái. Nàng đặc biệt, mạnh mẽ, đa cảm, bí ẩn và hơn hết là tâm đầu ý hợp với Khánh vô cùng. Cả hai có thể thức suốt đêm nói về một quyển sách, một bộ phim, một sự kiện xã hội hay đơn giản là một truyện vui đọc được trên mạng. Khánh quen nàng từ một diễn đàn tự học guitar. Lúc đó Khánh là nam sinh trung học, đang học lớp Mười một, dư dả thời gian. Quen nàng cứ ngỡ để vui nhưng thấm thoắt mười hai năm đã trôi qua. Hắn biết bản thân động lòng với nàng dù cũng hiểu được tình cảm đó rất ngớ ngẩn. Nàng ngoài chat qua mạng và nhắn tin điện thoại, đôi khi gửi cả thư tay cho hắn thì không hề cho hắn nghe giọng nói cũng như nhìn mặt qua video call chứ đừng nói là gặp trực tiếp. Đã có lúc hắn không chịu nổi điều đó mà chấm dứt với nàng, hắn là đàn ông, hai người ở cùng một thành phố, hắn tức giận là hoàn toàn hợp lý. Nhưng rồi quay lại cũng vẫn là hắn, một ngày không nói chuyện với nàng, hắn cảm thấy như bị rút mất oxy khỏi phổi. Chỉ là cách đây ba tháng, ba mẹ hắn chính thức sang Mỹ định cư, hắn đắn đo vì nhà hàng bản thân thành lập đang trên đà phát triển cũng như không muốn xa nơi có nàng đang tồn tại. Hắn nói nếu không gặp nhau, hắn sẽ sang Mỹ luôn, và sẽ chấm dứt với nàng. Thật sự hắn chỉ muốn dọa nàng nhưng không ngờ nàng đồng ý gặp. Điều đó càng làm hắn chắc chắn nàng cũng có tình cảm với mình, vui mừng không thôi. Cho nên vào giây phút nhìn người thanh niên cao ráo vai đeo đàn guitar tiến tới trước mặt, nhếch lên nụ cười nửa miệng thấp thoáng chiếc răng khểnh trắng bóng giơ tay về phía bản thân, Khánh choáng váng. "Anh Khánh đúng không? Chào anh, tôi là Đạt, người có nickname "Rong rêu" mười hai năm nay quen anh đấy."Thì ra người quen Khánh ban đầu là dì của Đạt. Nàng dùng ipad của y để chơi rồi tiện tay dùng cả nick của y để đi kết bạn linh tinh. Quen được một tuần thì nàng sang thành phố khác đi học, chuyển khỏi nhà Đạt. Đạt nhận được tin nhắn của Khánh thì vô tình trả lời, thấy hắn nhầm mình là con gái thì càng xem như một trò đùa. Lúc ấy y chỉ là một cậu nhóc học sinh lớp Sáu. Một người xem như trò đùa, một người giết thời gian, cả hai dây dưa cuối cùng lại thành ra ngày hôm nay. Sau khi biết bản thân yêu nhầm một người đàn ông, Khánh tức giận đến mức muốn giết người, nhào tới đánh Đạt bất chấp cả hai đang đứng giữa quán cà phê. Thế nhưng đêm về nhìn nick Đạt sáng, hắn lại không chịu nỗi. Hắn là một người đàn ông bình thường. Nhưng mười hai năm nay, người làm hắn động lòng, chia sẻ niềm vui, an ủi nỗi buồn cùng hắn cũng là một người đàn ông. Cảm nhận y, nghe y nói chuyện, nào quan tâm y là đàn ông hay là phụ nữ, chỉ đơn giản trái tim cả hai đồng điệu. Nghĩ thế cuối cùng Khánh lại bỏ công bỏ việc đi tìm Đạt. Hàng ngày mỗi tối y đều chơi đàn cho một nhà hàng trong trung tâm thành phố. Thế nên Khánh cũng đều đặn xuất hiện xem y biểu diễn. Khi y hết giờ làm, hắn theo y về tận nhà. Chỉ có như vậy. Kết cục người khó chịu là Đạt. Y mời Khánh vào nhà vào một ngày mưa. Không có lời nói nào, cả hai cứ như bị ma ám, điên cuồng lao vào nhau, như tất yếu của mười hai năm mong chờ được chạm tới đối phương. Từ tiền lệ đó, cả hai đến nay chỉ gặp nhau ở trên giường. Suy nghĩ của Khánh bị đứt đoạn khi Đạt trở mình ngồi dậy, y đứng lên bước vào nhà vệ sinh. Khánh quay mặt đi, hắn vẫn chưa chấp nhận được việc bản thân gần gũi với đàn ông. Thân thể đó chỉ để giải tỏa bức xúc thôi, không phải để ngắm nhìn hay yêu thương ngưỡng mộ. Có tiếng xả nước, hẳn là Đạt tắm. Khánh chuẩn bị mặc lại quần áo thì trong đó lại vọng ra âm thanh ói mửa. Hắn giật mình lao tới mở cửa. "Cậu bị sao vậy? Ăn trúng đồ không sạch hả?"Đạt không đáp, vẫn gập người nôn. Khánh bước tới vuốt lưng y. "Khó chịu lắm hả? Tôi đi mua thuốc cho cậu, chắc bị trúng gió rồi."Khánh cầm khăn tắm khô khoác lên vai Đạt nhưng y ngăn lại, nét mặt mệt mỏi ngẩng lên. Khánh đưa tay chùi đi vệt nước miếng còn đọng bên môi y. "Nếu tôi nói tôi có thai anh có tin không?"Khánh giật mình đứng bật dậy, Đạt cười nhưng mắt không cười. "Ngày nhỏ gần chỗ tôi ở có một nhà máy sản xuất hóa chất. Trong lúc đi chơi tôi bất cẩn đã té xuống hồ nước trong nhà máy đó..."Mấy lời sau của Đạt trở nên ong ong trong tai Khánh. Hắn không bất ngờ vì câu truyện mà chỉ đang mơ hồ Đạt có khi nào lại lừa hắn nữa không? Nghĩ vậy là cơn tức giận liền nổi lên, Khánh chỉ mặt Đạt. "Cậu lại bày trò lừa tôi, đúng không? Cậu đúng là đồ thần kinh thích đùa giỡn người khác mà."Đạt bật cười lớn hất tay Khánh, bước ra khỏi phòng vệ sinh cầm áo lên mặc vào người. "Ừ, tôi thế đấy. Thần kinh đấy. Anh ghét tôi như vậy thì đừng gặp tôi nữa."Nhìn nụ cười như trêu tức của Đạt, Khánh không giữ được bình tĩnh xô ngã y xuống giường, xé toang cái áo sơ mi mới chỉ cài được hai nút. Tay bóp chiếc cằm thanh tú của y, hắn rít qua kẽ răng. "Nếu không gặp cậu mà tôi chịu được sự nhớ nhung thì cậu nghĩ tôi phải ở cạnh cậu, tự hành hạ bản thân tới mức này sao?"Đạt giãy nhẹ, vung tay đấm vào đùi Khánh. "Anh đè bụng tôi, đau!"Khánh giật mình lùi lại, Đạt bật dậy, mặc quần rồi trực tiếp chui đầu qua áo khoác không cần áo sơ mi lao khỏi phòng. Tiếng bước chân y gấp gáp theo sau là tiếng đóng sầm cửa. Khánh lại nằm xuống giường, hút liên tục năm sáu điếu thuốc.Đạt chuyển chỗ ở, nhờ dì tìm giúp công việc dịch thuật tại nhà cho một nhà xuất bản nhỏ, thế mà đã có thể cầm cự được bảy tháng. Sờ cái bụng căng tròn của bản thân, y khẽ cười nhìn tới khung hình trên bàn. Là Khánh đang băng sang đường bị Đạt chụp lén. Sinh con, nuôi con, mỗi ngày nhìn tấm hình này, Đạt nghĩ bản thân có thể sống hạnh phúc tới cuối đời. Tâm trạng vui vẻ, y cầm đàn, chọn tư thế thoải mái bắt đầu chơi nhạc, miệng ngâm nga. "Khi hai ta về một nhà, khép đôi mi cùng một giường..."(**)Rầm, Đạt giật bắn cả người nhìn cửa phòng trọ bị đạp tung. Khánh đứng bên ngoài, sừng sững như bức tượng, áo sơ mi đen nhăn nhúm, quần jean bạc thếch. Đạt vịn bụng đứng lên, chỉ cánh cửa chỉ còn dính một bản lề trên tường. "Bà chủ nhà sẽ chửi tôi!"Ánh mắt Khánh rớt xuống bụng Đạt, y hơi bối rối lùi lại. Khánh lại nhìn tới cánh cửa. Hắn thu nấm đấm, rầm cái nữa, cửa hoàn hảo rớt khỏi tường. Đạt nhỏ giọng. "Đau tay không?"Khánh như một luồng điện, lao tới sát mặt Đạt, nắm cổ áo y. "Cậu dám trốn tôi?"Đạt cúi đầu nhìn bụng. Không phải hắn cũng chán ghét y còn gì? Y giả làm con gái để được làm bạn với hắn. Y mang thai dù bản thân là một người đàn ông. Gian dối, quái đản, hắn cũng chính miệng nói ở cạnh y là tự hành hạ bản thân. Y trốn khỏi hắn không phải là giúp hắn đó sao? Thấy Đạt không đáp, Khánh cũng chẳng muốn truy cứu thêm. Tìm được y, tảng đá trong lòng rơi xuống, hắn thở dài khoan khoái, coi như đang ở nhà bản thân, thoải mái nằm ra tấm đệm đơn sơ trải giữa nhà. Phòng nhỏ, Khánh lại cao lớn, nằm thì chiếm hết nửa căn phòng, Đạt sợ bà chủ nhà lên phát hiện cửa bị hư, đành ngồi sát bên hắn sửa lại bản lề cửa. "Anh ở chơi thế đủ rồi, về đi."Khánh nghe tiếng ồn thì bật dậy, giật phắt búa từ tay Đạt, vừa đóng vừa nghiến ra từng chữ. "Để cậu lại biến mất bảy tháng nữa hả? Tôi ở lại đây luôn."Đạt ngồi dịch ra xa, tránh đùi Khánh đang gác lên đùi mình. "Tôi không phải bê đê."Khánh đóng mạnh tay, tiếng ồn chát chúa giọng vào tai Đạt, vừa xong liền đập xuống nền. Tay hắn vươn tới kéo gáy Đạt gần lại. "Tôi cũng không. Nhưng cậu là đàn ông lại khiến tôi thích cậu. Cậu mắc nợ tôi."Đạt lắc đầu cố thoát khỏi tay Khánh. "Bao nhiêu? Anh nói đi tôi sẽ trả."Thấy Đạt nhăn mặt vì đau, Khánh lỏng tay nhưng lại chuyển sang vuốt ve lưng y, kéo y lại gần hơn. "Một ngàn."Đạt chưa kịp tò mò hỏi lại thì hắn đã tiếp. "Cùng với cậu và con."Tay Khánh đã luồn vào thắt lưng Đạt, dần dần hạ xuống xoa nắn cặp mông đầy đặn của y. Y giãy dụa, Khánh trầm giọng. "Hơn nửa năm không gặp lẽ nào cậu không có ham muốn. Tôi thì nhớ cậu sắp điên rồi."Bàn tay còn rảnh của Khánh nắm tay Đạt đặt vào đũng quần bản thân, chỗ hiện tại đã nóng cứng tưởng chừng muốn xé vải thoát ra ngoài. Đạt rùng mình, cổ áo bị Khánh kéo lệch, đầu ngực cứ thế phơi bày ra cho hắn tùy ý liếm mút. Đạt vì không muốn Khánh càng thêm chán ghét y mới chuyển chỗ ở. Nói một cách nghiêm túc, mười hai năm trời biết rõ Khánh là đàn ông mà y vẫn dây dưa, ai ngu ngốc cũng biết đối với hắn y là có bao nhiêu nặng lòng. Nửa năm không gặp, ai chứ Đạt mở miệng nói không nhớ Khánh, có ma mới tin. Thế nên giây phút này bị Khánh kích thích, Đạt cuối cùng đành chịu thua, rên rỉ ra tiếng. Khánh hài lòng bước vào tiết mục chính. Ngày cứ thế vun vút trôi qua.Khánh trở mình tỉnh dậy, nhớ đến cảm giác sảng khoái vừa rồi, thân thể sung sướng không ngăn được khẽ nhếch môi. Nửa năm xa rời, hắn cuối cùng cũng biết Đạt đối với hắn là quan trọng thế nào. Giờ y có ba chân hay thêm bốn cái đuôi hắn cũng bất chấp, chỉ cần là y, hắn có chết cũng phải giữ bên người. Đằng này y chỉ là một người đàn ông thôi mà. Khi y cười, bao nhiêu là ngọt ngào. Khi y suy nghĩ, đầu mày đó sao có thể vững chải đến thế? Khi y đàn, bao nhiêu là đẹp đẽ. Khi y nhăn mặt, sao làm lòng hắn đau đến thế? Bàn tay y nắm tay hắn thật ấm. Cái ôm của y bao quanh thân thể hắn thật ngọt ngào. Môi y, khoang miệng y, dái tai trắng trẻo của y, cái mím môi của y, cái quay đầu của y, tất cả những thứ thuộc về y, hắn không thể từ bỏ. Hắn muốn giữ làm của riêng. Khánh huơ tay tìm người trong lòng, đệm trống trải. Tim hắn ngừng lại một nhịp. Ngồi bật dậy nhìn căn phòng không có chút hơi người, Khánh đấm tay xuống sàn. "Má nó, Đạt! Cậu được lắm!"Đạt xốc lại ba lô trên lưng, đưa tay chùi đi mồ hôi trên trán. Trước không đau, sau không đau, ngay lúc y phải di chuyển thì bụng lại đau. Thật khéo quá mà. Nhớ tới những bài báo đã đọc về chuyện sinh nở, Đạt tự an ủi mới giai đoạn đầu, y có thể chịu đựng được. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, mười lăm phút đã trôi qua sao vẫn chưa có bus tới? Gặp lúc khác có khi Đạt đã đi bộ ra trung tâm thành phố để dễ bắt xe hơn nhưng thật sự lúc này y lực bất tòng tâm. Bụng cứ âm ỉ đau nhẹ làm y không đủ sức đi bộ, hơn nữa y biết là rất ngốc nhưng cảm giác sợ đứa bé sẽ rơi vãi trên đường đi dọa y sợ. Trạm đón xe không có mái che, nắng cuối ngày xối lên đầu Đạt như lửa thiêu. Y cảm thấy vô cùng khó chịu vì nóng và vì đau, không ngừng xoay trở tướng ngồi. "A a a..."Y than thở xoa xoa bụng. Cứ mỗi lần nó thắt cứng lại là y đau tới muốn ngồi không vững. Y cố nghĩ linh tinh để phân tán tư tưởng. Mẹ y ngày xưa đẻ ba anh em y bằng cách nào vậy? Mỗi lần đẻ là đau thế này mà bà vẫn có thể vượt qua sao? Có khi nào đau quá thành nghiện không? "Ui da, aaaa..."Đạt lấy chai nước bên hông balô ra uống một ngụm. Biến thái cũng được, y giờ phút này mong bản thân bị bệnh cuồng ngược, có thể thống khoái mà hưởng thụ cơn đau này. Thở phù ra một hơi, cơn đau lại lùi đi, Đạt hơi thẳng lưng. Ôi mừng quá, bóng xe bus đã tới. Y vui sướng kéo kín vạt áo, đỡ bụng đứng dậy. Ở phía ngược lại bỗng một chiếc Lexus đen cũng lao tới. Chiếc xe này rất quen mắt, là xe của Khánh. Đạt gấp gáp đứng sát ra lề đường, chực chờ bus vừa tới sẽ trèo lên ngay. Bus nháy đèn tấp vào lề, Khánh thắng xe từ xa. Cửa bật mở bóng hắn lao tới phía Đạt. Cửa bus rì rì hé từng chút. Đạt đặt vội một chân lên bậc thềm bus thì phía sau một tay bị kéo giật lại. Đạt có chút sợ, bụng y sẽ ra sao nếu y ngã ngửa thế này? Nhưng khi y tỉnh hồn lại thì đã nằm gọn trong vòng tay Khánh. Mắt lộ nét giận giữ, hắn xốc lại thân thể y cho thuận tiện rồi quay trở về xe. Cửa xe còn mở, hắn hằn hộc nhét y vào, không nói hai lời ngồi sau tay lái, nhấn ga lao đi. Đạt đưa tay đặt lên vai Khánh. "Tôi..."Khánh liếc mắt sang. "Im đi. Tôi đang không bình tĩnh."Đạt văng tục, y rất ít khi văng tục. "Má nó. Tôi đau bụng. Tôi sắp sinh."Khánh biến sắc, quay ngoắt sang nhìn y rồi nhấn ga nhanh hơn, làu bàu, không còn nghe thấy cơn giận dữ lúc nãy nữa. "Sao không nói sớm?"Anh để tôi nói sao? Đạt chửi thầm trong đầu nhưng không nói ra thành tiếng. Đưa Khánh địa chỉ phòng khám tư của người quen xong, Đạt không ngăn được bản thân rên khẽ từng trận thê thảm. Khánh nhìn người bên cạnh như vậy thì trong lòng rối loạn. Hắn phải làm gì để giúp y đây? Hắn phải làm gì để hiểu được cảm giác đau đớn của y đây? Hắn phải làm gì để gánh lấy vất vả giùm y đây? Đạt cúi người bóp đầu gối, xương cốt y đang từ từ tê rần từng trận. Nhận ra bàn tay ấm áp của người đồng hành từ lúc nào đã vươn sang nắm chặt tay mình, y nhăn mặt khẽ cười. "Anh lái xe cẩn thận chút."Khánh không đáp, chỉ càng siết chặt tay người bên cạnh. Hắn biết việc làm của bản thân là vô ích, nhưng ngoài điều đó, hắn chẳng biết nên thế nào trong giây phút này. Cơn đau càng ngày càng gần lại, cái đau cũng trở nên dữ dội khủng khiếp hơn. Đạt nhắm chặt mắt dựa đầu vào lưng ghế. Sinh con là đau thế này sao? Cái này giống tra tấn hơn. Y cảm giác có ai đó đang kéo giãn sống lưng y ra. Tay chân thì mỏi rã rời không còn chút sức lực. Nhưng điều kinh khủng nhất là bên dưới y, từ lúc nào bắt đầu nóng rát, như có ai cầm dùi sắt mà xuyên vào. Hình như nó đang nứt toát ra rồi thì phải. "Aaa..."Đột nhiên lại nghe Đạt kêu lớn, Khánh giật thót mình. Hắn xoa nắn mu bàn tay y. "Sắp tới rồi. Cậu cố chịu một chút."Nhận thấy Khánh lại nhấn ga thêm, Đạt dù đau vẫn thều thào. "Anh chạy nhanh quá rồi."Khánh liếm đôi môi khô khốc. "Cậu yên tâm. Tôi sẽ đưa cha con cậu đến nơi nhanh nhất, an toàn nhất có thể."Phía trước lại xuất hiện một đám đông, hình như có chiếc xe tải chết máy. Đạt thầm than trong lòng còn Khánh thì văng tục. Hắn đành phải dừng xe, quay hẳn sang Đạt, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán y. "Cố chịu một lát!"Đạt gật đầu, một đợt co rút vừa lùi đi, y thở dốc mở đôi mắt nãy giờ nhắm nghiền. Nhận ra vẻ mặt lo lắng của người đối diện cùng bàn tay bản thân bị hắn nắm đến phát đau, Đạt cảm giác bản thân rất vô sỉ mà vui vẻ một trận trong lòng. "Tôi đau còn chưa làm vẻ mặt đó. Anh làm gì trưng ra cái mặt như bị thiến vậy?"Khánh hơi nhướng mày nhưng không đáp, chỉ thở dài lo lắng nhìn tới tình trạng đường xá phía trước vẫn chưa có dấu hiệu thông thoáng. Lại một đợt co rút kéo tới, bên dưới như căng hơn, Đạt vật vã chồm khỏi ghế, nức nở. "Aaa..."Khánh rối loạn trong lòng, không thể để Đạt bị hành hạ thống khổ thế này nữa. Hắn luồn tay xốc thân thể y lên. "Aaa,... Anh làm gì vậy?"Khánh dùng chân đạp cửa. "Tôi ẵm cậu tới bệnh viện. Ngồi đợi đến bao giờ?"Đạt nhìn bên ngoài đầy người trong lúc y lại ở tình trạng thế này thì giãy dụa. "Không, không, aaa... tôi không ra ngoài đâu. Xấu hổ lắm. Tôi là đàn ông. Anh quên rồi à."Khánh nhăn mặt. Cái thằng nhóc này, lúc nào rồi mà còn...? Hắn cố nhẹ giọng để không quát lên. "Tới bệnh viện thì cũng..."Đạt vẫn lắc đầu như điên, tay mạnh bạo xô Khánh đi. "Đó là phòng khám của bạn dì tôi. Không có người lạ."Khánh bất đắc dĩ đành nghe theo Đạt, để y dựa vào lòng ngực mà không ngừng vuốt ve an ủi. "Nhưng lỡ cậu bị làm sao..."Đạt chẳng còn tâm trí để mà suy xét lời nói, cơn đau làm y nghĩ gì ngay lập tức gào ra khỏi miệng. "Anh chả biết gì cả, chỉ là giai đoạn đầu trở dạ, giờ tới bệnh viện người ta cũng bắt tôi nằm chờ thôi. Phải mở đủ thì mới có thể sinh được. Aaa..."Một mảnh im lặng, sau đó vòng tay trên vai Đạt dường như kéo y càng sát hơn vào lòng ngực ấm áp của Khánh. "Sau này tôi sẽ cố tìm hiểu thật nhiều, để chăm sóc tốt hơn cho em và con."Đạt nghe tim khựng lại một nhịp, nhưng chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Khánh thì đường phía trước đã thông thoáng. Khánh đỡ y dựa vào ghế rồi nhanh chóng khởi động xe lao tới trước.Nhìn thấy phía trước là cổng phòng mạch, Đạt nhẹ cả người. Bất chợt y cảm giác có một tiếng bựt như thứ gì đứt đoạn, ngay sau đó phía dưới bắt đầu tuôn trào nước một cách không kiểm soát. Khánh đã cho xe vào vị trí gửi, Đạt vừa đau vừa sợ, hai chân tê cứng. Khánh bước sang mở cửa cho Đạt, nhìn vẻ mặt y thì giật mình. "Sao vậy? Đau tới mức nào rồi?"Đạt níu tay Khánh, cũng không ngờ có ngày bản thân trở nên mất mặt như vậy, tiếng nói thốt lên như đang khóc. "Tôi hình như vỡ ối rồi."Khánh thế nhưng mặt tỉnh bơ, không nói tiếng nào luồn tay ẵm Đạt khỏi xe, thẳng một đường vào bên trong. Cũng may Đạt đã nhắn tin trước với dì, nên hiện tại mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng cho y. Vừa lên giường sinh thì bác sĩ đã bảo y mở đủ, việc duy nhất cần làm là nghe theo lời bà. Bà bảo gì thì phối hợp làm theo. Khánh vẫn loanh quanh bên cạnh, lúc này nét mặt mới lộ ra toàn bộ sự sợ hãi. Nhìn bên dưới Đạt trần trụi lại ướt sũng, hắn biết đứa trẻ sẽ từ đâu mà ra. Chỗ đó nhỏ như vậy, chứa đựng hắn thôi Đạt đã chật vật thế nào, bây giờ một đứa bé chui qua, Đạt làm cách gì có thể? Một cô y tá liếc thấy hắn mới giật mình vội lên tiếng. "Anh à! Anh không thể ở đây được đâu. Mời anh ra ngoài cho!"Khánh bối rối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô y tá thì vội vàng ngoan ngoãn bước ra ngoài. Bỗng bác sĩ chính thét một tiếng làm hắn giật mình quay lại. "Rặn đi!"Trước khi cửa đóng lại, hắn nhận thấy ánh mắt Đạt nhìn mình. Hai chân y giang rộng, toàn thân đẫm mồ hôi, đỏ ửng do đau đớn, cả khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm. Tay y nắm lấy thành giường, gồng cứng nổi cả gân. Khánh đưa tay che miệng, gục đầu lên cửa.Đạt bị bác sĩ chửi không biết rặn thì trong lòng vừa tức lại vừa sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như y không sinh ra em bé được thì sao? Bậy bạ, y đang nghĩ cái gì thế này? Y sẽ làm được, sẽ sinh ra một đứa nhóc dễ thương khỏe mạnh cho Khánh. Nghĩ đến Khánh, cảm giác mệt mỏi rã rời tan biến từ từ như bọt xà phòng. Lại một đợt co rút tới, bác sĩ trừng mắt quát Đạt. Y đau đến rã rời, nhưng vận lực rặn xuống. Lúc nãy, Đạt nếu như không nhìn lầm đã thấy nước mắt lăn trên khuôn mặt Khánh. Cơn gò lại qua, Đạt nghe lời bác sĩ thở ra. Cơn gò lại tới, tiếng thét của bà lại vang lên. Y đau muốn nứt toác bên dưới, cố rặn tiếp. Khuôn mặt Khánh cứ thế chập chờn trước mắt y. Câu nói hắn bảo sẽ chăm sóc tốt cho y và con giống như không ngừng lặp đi lặp lại bên tai. "Thấy cái đầu em bé rồi. Cố chút nữa, rặn đi. Mở chân to ra, coi chừng gãy xương vai của bé."Đạt vận lực, bên dưới thật sự muốn rách đôi. Đau đến không chịu nổi nhưng trong lòng y bỗng một mảnh ngọt ngào. Y như nghe thấy Khánh trách móc bên tai. "Cậu khiến tôi thích cậu!" Câu nói đó ngập đầy không trung. Tiếng trẻ con khóc òa.Cửa phòng bật mở, cô y tá vui vẻ ẵm bọc khăn bước ra, nở nụ cười khả ái. "Chúc mừng anh..."Khánh như cơn gió lao vút qua mặt cô đến bên giường trong phòng, nhìn thấy người đang nằm đó thì bật cười tiến tới ôm vào lòng. "Cậu không đau nữa rồi. Tốt quá, tốt quá!"Đạt ở viện ba ngày thì được về nhà, nhưng Khánh cũng chẳng cho y đụng vào việc gì. Hắn muốn y nghỉ ngơi để vết cắt bên dưới lúc sinh chóng lành. Hôm nay Đạt vừa ngủ dậy thì nghe tiếng Khánh nói chuyện vang vang trong phòng tắm. Hơi ngẩng lên y thấy hắn đang vừa giặt đồ vừa gọi điện thoại cho cấp dưới, dạo này hắn đã mấy ngày liền không đi làm. Có tiếng con khóc, Đạt định ngồi dậy thì Khánh đã vội vàng rửa tay chạy ra. "Cậu cứ nằm đi, để tôi."Dỗ con xong Khánh lại quay sang Đạt hỏi. "Tôi mua cháo cho cậu rồi, cậu ăn nhé."Đạt nhìn dáng vẻ đầu tắt mặt tối của Khánh thì cảm thấy không hợp lý. Hắn lý gì phải vì y, vì một người đàn ông mà khổ sở thế này? "Anh cứ để đó, tôi sẽ thuê người làm hết. Anh về đi."Khánh bối rối, nhìn con rồi lại nhìn Đạt. "Tôi tưởng cậu xấu hổ, sợ người khác biết cậu là đàn ông mà sinh em bé."Đạt phất tay. "Có gì tôi nhờ dì tôi cũng được. Anh còn công việc của anh. Tôi cũng không bỏ ý định chuyển đi đâu."Hai chữ "chuyển đi" từ miệng Đạt thốt ra ngay lập tức giúp Khánh hiểu ý tứ của y. Thì ra không phải chuyện công việc chăm con và chăm y, mà là chuyện cả hai bên nhau. Nghĩ đến bảy tháng đau khổ và nhung nhớ, nghĩ đến cảm giác bất lực vì không tìm được Đạt trong bảy tháng đó, Khánh nghe một cỗ mệt mỏi dâng lên trong lòng. Lẽ nào những năm sau này trong đời, hắn cứ ngày ngày đêm đêm phải đi tìm Đạt, ăn không ngon ngủ không yên vì lo lắng, vì nhớ thương, vì ghen tuông, vì sợ hãi? Khánh bước vào phòng tắm, tức giận đạp đổ thau đồ đang giặt dang dở. Rồi hắn bước ra mở cửa ngồi hút thuốc, trong lòng ngực nghèn nghẹn, dõi mắt nhìn khu vườn. Đạt thấy không khí trầm mặc, cũng không biết nói gì, chốc lát sau nghe tiếng thổn thức thì quay sang nhìn Khánh lúc này gục đầu vào khủy tay. "Anh bao nhiêu tuổi rồi? Khóc lóc như thế không mất mặt à?"Khánh quăng thuốc ra ngoài, bước lại ngồi cạnh Đạt. Đưa tay vuốt mắt, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng. "Tôi hỏi cậu, tôi yêu một người đàn ông, tôi làm sai chỗ nào?"Tránh vẻ mặt truy vấn của hắn, Đạt thở dài. "Anh không sai. Anh chỉ đang ngộ nhận. Anh thích phụ nữ. Rồi anh sẽ có lúc hối hận thôi."Khánh cười nhưng nước mắt tuôn xuống má. "Cậu có mười hai năm để suy xét có hối hận khi bên tôi không. Còn tôi chỉ có bảy tháng liền bị nói là đã hối hận. Cậu không thấy cậu quá bất công với tôi sao?"Tim Đạt không hiểu sao lại đau đớn tưởng chừng như có ai bóp nghẹt. Hôm trước y thấy Khánh vui vẻ giặt từng cái quần lót vương máu của y. Dạo gần đây mỗi khi muốn gọi y hắn cũng không dùng cái tên Đạt nữa, thay vào đó cứ luôn miệng "bà xã". Giờ lại nhìn hắn vật vã thế này, y cố sắt đá thế nào cũng không sắt đá thêm được. Ngày xưa dám vì hắn mà giả làm con gái, bây giờ chẳng lẽ lại không có can đảm yêu hắn. Đạt chép miệng. "Cháo mua lâu chưa? Giờ tôi muốn ăn có cần phải hâm nóng lại không?"Khánh hoàn hồn, thấy vẻ hòa hoãn trên mặt Đạt thì thức thời vội đứng dậy. "Chắc hâm lại một chút. Cậu chờ tôi nhé, nhanh lắm."Khi cháo hâm xong, Khánh ngồi một bên xem Đạt ăn. Thấy hắn nhìn, Đạt đút tới bên miệng. "Ăn không?"Khánh còn chờ gì hơn, vội vàng há miệng. Đạt cau mày rút tay lại. "Nóng, phải thổi chứ."Khánh gật đầu như giã tỏi, hấp tấp chu mỏ thổi kịch liệt. Nhìn dáng vẻ đó Đạt không khỏi phì cười. "Mười hai năm. Chưa hết thời hạn đó anh có hối hận tôi cũng không để anh rời đi đâu đấy."Khánh trợn mắt, sau đó bật cười, nhanh chóng gỡ tô cháo khỏi tay Đạt, ôm chặt y vào lòng. "Cảm ơn em. Cảm ơn em!"Đạt thở ra, đưa tay phối hợp vòng quanh eo Khánh. Nhận ra người trong lòng từ cười chuyển sang thổn thức, toàn thân run run Đạt không khỏi thở dài, vỗ nhẹ vai Khánh. "Được rồi! Được rồi mà."Khánh tách khỏi Đạt, nhưng lại ngay lập tức dùng môi dán vào môi y, dây dưa đến quên hết thời gian. Bên ngoài vườn, ánh nắng chan hòa khắp nơi.(*) Lời bài hát Rong rêu của nhạc sĩ Nguyễn Tâm(**) Lời bài hát Một nhà của nhóm nhạc Da Lab
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com