Muc Nhien Co Quan
Cẩm Khê là một khu dân cư nhỏ phía nam tỉnh G, nguyên bản dựa vào trợ cấp của tỉnh ủy nên cuộc sống vô cùng lạc hậu. Đến vài năm gần đây, tỉnh quy hoạch xây thêm một trường học, phổ cập kiến thức tới địa phương này, khi ấy Cẩm Khê mới bắt đầu phát triển lên.Trường mới nằm ở bên bờ sông Cẩm Khê, trong sân trường xanh ươm tốt cây, điều kiện vật chất tốt, thổi một luồng không khí thanh tân, mới mẻ. Phía sau trường học là một con đường lâu đời, quán ăn vặt bày bán hai bên đường, bánh phở, cơm cái gì cũng có. Vừa tan học, học sinh như ong vỡ tổ ào đến đây, náo nhiệt vô cùng. Con phố này đối diện khu dân cư, vài người nhìn thấy mấy quán ăn vặt làm ăn phát đạt nên cũng ngứa ngáy, cho tu sửa lại mặt tiền nhà mình, cải tạo nhà hàng nhỏ sạch sẽ ấm áp.Giữa trưa tan hoc, một vài nữ sinh cười đùa rũ nhau cùng tới " Nhà hàng gia đình." Nhất hàng này tuy mới mở cách đây không lâu nhưng giá tiền vừa phải, đồ ăn lại cực kì ngon nên rất nổi tiếng với lũ học sinh. Lúc lũ nhóc đến quán đã đông, phòng ăn chật cứng người, chủ quán Vương Cầm vừa mới đặt đồ ăn xuống, thở cũng chưa kịp thở, đã vội vàng dẫn người vào bàn trong nhà.Vương Cầm lấy thực đơn và tờ giấy cho nhóm nữ sinh ghi đồ, đang muốn đi vào phòng bếp, một bàn đầy nữ sinh khác đã gọi, " Chủ quán, lòng heo chúng cháu có thể đổi thành thịt xiên nướng không?" Vương Cầm lật lật tờ giấy, thấy đồ ăn vẫn còn mới ứng thanh chạy vào bếp, nối lớn với người đang quay lưng về phía bà ấy, "Bảy lòng heo đổi thành thịt xiên nướng."Mục Nhiên đang bày đồ ăn, nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ gật đầu đáp, " Đã biết."Vương cầm lấy bên ngoài lại có người tới, nhanh chóng bưng đồ ăn Mục Nhiên vừa làm tốt vội vã đi ra ngoài. Mục Nhiên dùng tay lau mồ hôi ở thái dương, nhìn liếc qua đơn đặt hàng kẹp ở tủ bát, mở lửa chuẩn bị nấu bàn tiếp theo.
Sau mười hai giờ, người vắng bớt, đợi đến khi chân chính rảnh rỗi cũng đã là một giờ. Vốn trong nhà hàng có ba người, nhưng hôm nay con gái Vương Cầm không ở đây, chỉ còn Mục Nhiên và Vương Cầm hai người quay cuồng qua lại, thật sự mệt đến lắc lư. Vương Cầm đặt đĩa bát vào bồn rửa, khoé mắt liếc Mục Nhiên một cái, khụ khụ nói," Tôi hôm nay không có khẩu vị, không muốn ăn trưa nữa."Mục Nhiên đang cúi đầu rửa xoong nồi, nghe vậy ngẩn người, đang muốn nói chuyện Vương Cầm lại giành miệng nói trước, " Cậu cũng không nhất thiết phải nấu nữa
Sau mười hai giờ, người vắng bớt, đợi đến khi chân chính rảnh rỗi cũng đã là một giờ. Vốn trong nhà hàng có ba người, nhưng hôm nay con gái Vương Cầm không ở đây, chỉ còn Mục Nhiên và Vương Cầm hai người quay cuồng qua lại, thật sự mệt đến lắc lư. Vương Cầm đặt đĩa bát vào bồn rửa, khoé mắt liếc Mục Nhiên một cái, khụ khụ nói," Tôi hôm nay không có khẩu vị, không muốn ăn trưa nữa."Mục Nhiên đang cúi đầu rửa xoong nồi, nghe vậy ngẩn người, đang muốn nói chuyện Vương Cầm lại giành miệng nói trước, " Cậu cũng không nhất thiết phải nấu nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com