TruyenHHH.com

Mục dã (Hoàn)

Phiên ngoại góc nhìn của Nghiễm Nghiễm: Cuối cùng

cloud188059

Phiên ngoại góc nhìn của Nghiễm Nghiễm: Cuối cùng

Hướng Nghiễm cảm thấy hơi phiền muộn.

Đây là ngày thứ mười lăm cậu và Hướng Hưng Học ngủ riêng.

Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, đau khổ cùng uất ức, sợ sệt cùng nhớ nhung đều bị thời gian cọ rửa đến nhạt nhòa. Hướng Nghiễm vẫn như trước đây, không thể quên được cô quạnh khi một mình chờ đợi, nhưng hồi ức hiện lên, cô đơn đều biến thành đáng giá -- cậu rốt cuộc cũng đã chờ được một kết cục rất tốt, vì vậy cũng nên cảm ơn vận mệnh.

Hướng Nghiễm biết Hướng Hưng Học rất yêu mình, sau khi Hướng Hưng Học cầu hôn, thậm chí là trước lúc cầu hôn, bọn họ có một khoảng thời gian dài yêu nhau tha thiết ngọt ngào, Hướng Hưng Học mỗi ngày đều sẽ nói với cậu "anh yêu em", mỗi ngày đều phải hôn môi -- có lúc kịch liệt nóng bỏng như cành hoa mùa xuân rực rỡ dưới ánh mặt trời, chói chang, thơm ngát, khiến người ta váng đầu hoa mắt, có lúc lại nhẹ nhàng vấn vít, như gió lướt qua cành liễu non. Đông đi xuân tới, mỗi ngày bọn họ cùng nhau đều rực rỡ. Những ngày đẹp đẽ ấy duy trì bao lâu? Dường như sắp được bốn năm rồi.

Hướng Nghiễm vẫn cảm thấy Hướng Hưng Học chưa già, vẫn như những cậu trai ngoài hai mươi, như con chó lớn lông dài thời kỳ sung mãn, to lớn lại dính người. Hướng Nghiễm làm bác sĩ, đương nhiên cậu biết loại nhận thức này rất không khoa học, nhưng vẫn cứ mộng mơ như vậy.

Nhưng Hướng Hưng Học lại ngã bệnh.

Ngày ấy Hướng Nghiễm trực ca đêm về, nhìn thấy Hướng Hưng Học đã nằm xuống ngủ, Miêu Miêu ngủ vùi trên gối anh, một người một mèo, mặt đối mặt thở khò khè. Hướng Hưng Học ít khi ngáy ngủ, Hướng Nghiễm biết anh đang mệt nhọc quá độ, rửa mặt xong liền ôm con mèo sang bên cạnh, chui vào lòng chú cậu. Hướng Hưng Học không tỉnh, theo thói quen ôm Hướng Nghiễm vào lòng.

Ba giờ sáng, Hướng Nghiễm bị tiếng ho làm tỉnh. Cảm giác bị đánh thức không tốt lắm, Hướng Nghiễm mở mắt ra, dựa vào ánh sáng bên ngoài nhìn thấy Hướng Hưng Học hơi hé miệng, hít thở có chút nặng nề. Anh còn ngủ rất say, tay siết lấy eo Hướng Nghiễm. Đợi đến khi Hướng Nghiễm tỉnh hẳn mới cảm thấy người Hướng Hưng Học nóng ran, ga trải giường và chăn đều bị mồ hôi thấm ướt. Cậu sờ sờ trán Hướng Hưng Học, xác định anh đang sốt. Hướng Nghiễm ngọ nguậy chui ra khỏi lòng Hướng Hưng Học, nắm tay lay anh tỉnh dậy. Hướng Hưng Học có chút mơ màng, hẳn là không thoải mái, từ mũi rên một tiếng "ừm".

"Dậy uống thuốc, anh nóng ran cả rồi."

Hướng Hưng Học mở mắt ra, sau đó lại bất đắc dĩ nhắm chặt mắt lại.

Hướng Nghiễm xuống giường rót cốc nước, trở về đã thấy người chôn đầu vào trong chăn. Cậu tiếp tục đẩy chăn ra, miệng bắt đầu dỗ dành:

"Ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Hướng Hưng Học rốt cuộc cũng tỉnh, từ trong chăn thò đầu ra, đáng thương nhìn Hướng Nghiễm nói: "Bác sĩ Hướng, anh khó chịu quá", âm thanh như sét đánh vào cây khô.

Anh khó chịu, Hướng Nghiễm cũng khó chịu, cả trái tim như thắt lại.

Cậu hơi ảo não. Hướng Hưng Học gần đây rất bận, thường chạy ra ngoài làm báo cáo, không được nghỉ ngơi, khan tiếng một khoảng thời gian dài. Hướng Nghiễm bảo anh nên điều chỉnh, Hướng Hưng Học nói bận rộn hết khoảng thời gian này là tốt rồi, thế là cậu không kiên trì nữa. Nếu cậu cứng rắn một chút, Hướng Hưng Học sẽ nghe cậu.

Hướng Nghiễm kéo anh từ trong chăn ra, đỡ đến phòng khách, mở điều hòa, chờ nhiệt độ thích hợp mới giúp anh cởi quần áo, dùng khăn nóng lau mồ hôi trên người. Trong lúc đó, Hướng Hưng Học nửa tỉnh nửa mơ, miệng nói "Nghiễm Nghiễm, khó chịu."

Hướng Hưng Học rất ít khi lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy, anh nói một tiếng khó chịu, Hướng Nghiễm cứ như chìm vào biển sâu một trượng, bốn bề là nước ép cậu chỗ nào cũng không thoải mái, mà cảm giác đau đớn trong ngực là bén nhọn nhất.

Hướng Nghiễm đưa Hướng Hưng Học đi gặp một chuyên gia nội khoa, sợ mình chẩn đoán không chính xác.

Bác sĩ chủ nhiệm khoa đã từng hướng dẫn Hướng Nghiễm, hiển nhiên cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to, cười hỏi Hướng Hưng Học bao nhiêu tuổi rồi. Hướng Hưng Học nói bốn mươi.

"Tròn bốn mươi tuổi?"

"Vâng."

Chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn Hướng Nghiễm, "Không nhỏ."

Hướng Nghiễm không vui, "Nhưng cũng trẻ hơn thầy hai mươi tuổi."

"Vâng vâng vâng, còn nhỏ còn nhỏ." Chủ nhiệm khoa cười ứng phó cậu, hỏi vài câu về bệnh trạng, mở hai hộp thuốc ra.

"Không uống nước sao? Xem cổ họng đi, mất giọng rồi."

Hướng Nghiễm lại đứng một bên huơ tay múa chân.

"Thôi bác sĩ Hướng xem đi, tôi mắt mờ chân chậm, trí nhớ cũng không tốt."

Hướng Hưng Học sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn bị một già một trẻ chọc cười, anh cầm tay Hướng Nghiễm, "Anh không sao." Lòng bàn tay vẫn nóng hổi.

"Anh không sao mà hôm qua lại nói khó chịu à."

"Được rồi, không sao thì đi ra ngoài nhanh lên, đừng quá để ý." Chủ nhiệm cười lắc lắc đầu.

Chủ nhiệm nói không nghiêm trọng lắm, Hướng Nghiễm cũng an tâm một chút.

"Hôm qua anh có ho đúng không?" giọng Hướng Hưng Học khàn khàn, vừa thấp lại vừa nặng nề.

"Có."

"Có phiền em không?"

"Không."

"Hay là anh sang phòng bên cạnh ngủ?"

Hướng Nghiễm hơi đạp chân ga, xe càng tăng tốc độ.

Hướng Hưng Học ho thật sự phiền, nhưng Hướng Nghiễm không muốn ngủ riêng, cậu trầm ngâm một chút, vẫn nói "được".

Buổi tối, Hướng Nghiễm nằm trên giường lớn, ngủ không được. Cậu nghĩ tới rất nhiều chuyện -- gần đây Hướng Hưng Bang đang tự tìm nghĩa địa cho mình.

Mẹ Hướng Nghiễm được an táng ở nghĩa trang phía Bắc thành phố. Bà đi trước, lúc Hướng Hưng Bang mua đất xây mộ không nghĩ tới chuyện hợp táng, có lẽ cũng bởi trong lòng tự trách, nói chung mộ của mẹ cậu không còn nhiều chỗ.

Hiện tại Hướng Hưng Bang đã gần sáu mươi, mỗi ngày đều tính toán sau trăm tuổi muốn ở cùng vợ. Hướng Nghiễm không nói đồng ý, cũng không phản đối. Cậu không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ mình, nhưng cậu nhớ tới mẹ trước khi đi có nói, "Mẹ giao cả đời cho ba con, ràng buộc ông ấy, cũng ràng buộc bản thân mình. Mẹ thật sự lấy được ông ấy, nhưng mẹ và ông ấy đều không vui vẻ. Nghiễm Nghiễm, mẹ hy vọng sau này con lớn lên cũng có thể nắm giữ tình yêu, càng hy vọng con có thể hưởng thụ tình yêu, hy vọng con chỉ cảm thấy vui vẻ vì người con yêu, tốt nhất là mãi mãi không biết đến đau khổ." Bà bảo Hướng Nghiễm không nên trách cha mình, bà nói bà cũng phạm một sai lầm rất lớn. Hướng Nghiễm không biết rõ cha mẹ rốt cuộc có bao nhiêu gút mắc, nhưng cậu cũng có thể cảm giác được mẹ mình đến chết cũng vẫn yêu. Điểm này, cậu và mẹ cậu rất giống nhau -- đã yêu thương một người, thì chỉ có một mình người đó.

Hướng Hưng Bang đi rất nhiều nghĩa địa, Hướng Hưng Học cũng đi theo mấy lần. Có một lần Hướng Nghiễm nghe anh nói, "Hay là chúng ta cũng mua một mảnh đất, cách ba mẹ em gần một chút."

Hướng Nghiễm tức chết được, cậu vốn không ủng hộ chuyện một người sống sờ sờ ngày ngày đi lựa chọn mộ phần cho mình, mà Hướng Hưng Học lại còn nghiêm túc cân nhắc như vậy. Cả buổi tối cậu không nói chuyện với chú cậu, lúc sắp ngủ lại nghe Hướng Hưng Học huyên thuyên: "Anh vốn không tin kiếp sau, cũng không tin có linh hồn. Nhưng anh luôn nghĩ, người chết đi có phải là chết đi không? Nếu quả thật có những thứ đó, chúng ta táng cùng nhau, tro cốt lẫn với tro cốt, linh hồn có thể bay đi chỗ nào? Nó từ thân thể chúng ta đi ra, quay đầu lại nhìn chúng ta đi đến nơi cuối cùng, nhìn thấy bia mộ cùng một chỗ, có phải sẽ cảm thấy có nơi để về? Hoặc là, nó không đi tới chỗ khác, chỉ có thể bị giam cầm trong mộ, vậy có phải chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau? Em sẽ thấy anh phiền sao, có lẽ chuyện này không phải chuyện mười, mười mấy năm, mà là một đoạn thời gian chúng ta không cách nào tưởng tượng được, từ khi con người đầu tiên có ý thức cho đến hôm nay, rồi đến thời điểm xa xôi hơn, có lẽ là đến ngày văn minh tiêu vong... Là loại vĩnh viễn đó, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau... Ôi, anh có chút không dễ chịu, anh cảm thấy ba em hẳn là nghĩ như vậy, anh có thể hiểu được ông ấy."

Hướng Nghiễm quay lưng về phía anh, nước mắt rơi xuống, thầm ghét Hướng Hưng Học càng lúc càng nói nhiều.

Sau đó anh không đề cập tới chuyện mua mộ phần nữa, nhưng Hướng Nghiễm biết anh vẫn theo Hướng Hưng Bang bôn ba.

Đa số nghĩa địa đều có kỳ hạn sử dụng, bọn họ muốn tìm một chỗ tốt để "yên giấc nghìn thu". Nghĩ đến mộ phần, nghĩ đến cái chết, Hướng Nghiễm lại không khỏi nghĩ đến tuổi của Cẩu Tử và Miêu Miêu. Cẩu Tử sắp mười tuổi, vẫn hiếu động nhưng mặt đã trắng một nửa, đó là dấu hiệu tuổi già. Miêu Miêu thì bị cho ăn nhiều quá, đã có bệnh, bác sĩ nói thừa cân, muốn trường thọ nhất định phải giảm béo. Hướng Nghiễm là bác sĩ, chứng kiến rất nhiều cái chết, nhưng cái chết của người khác suy cho cùng cũng là chuyện của người khác, đối với tương lai Miêu Miêu và Cẩu Tử rời đi, cậu vẫn cảm thấy chính mình chịu đựng không nổi.

Cậu trước đây không mềm yếu như vậy, mấy năm qua luôn có người cho cậu an ủi cùng bảo vệ. Quá mức an ổn, cậu dường như không thể đối mặt với một chút đau khổ nào.

Đêm đã khuya, Hướng Nghiễm nghe tiếng kim giây tích tắc qua đi, bên ngoài dường như có gió lớn, cẩn thận nghe còn có thể nghe được tiếng ngáy của Hướng Hưng Học. Hướng Nghiễm mặc quần áo, rón rén đi tới phòng Hướng Hưng Học, dựa vào ánh sáng đèn phòng khách tỉ mỉ nhìn chú cậu.

Trước đây không cảm thấy, hiện tại dường như có thể nhìn ra một chút dấu hiệu tuổi tác: Trên má không có bao nhiêu thịt, vẻ non nớt của tuổi trẻ vơi đi rất nhiều. Hai mí mắt rất sâu, đuôi mắt hơi lộ ra một ít dấu vết tháng năm, rất nhạt, nhưng có ý vị rất khác. Hiện giờ cậu vẫn cảm thấy chú của cậu dễ nhìn, hơn nữa càng nhìn càng không nhịn được.

Cậu sờ sờ trán Hướng Hưng Học, vẫn hơi nóng, nhưng không xem là phỏng tay. Hướng Hưng Học bị đụng vào hơi nhíu mày, tiếng ngáy cũng dừng lại, anh hơi hé mắt, nói: "Đến rồi?" sau đó quay mặt sang hướng khác, tiện tay sờ sở nửa bên gối bỏ trống, ra hiệu Hướng Nghiễm nằm xuống ngủ.

Hướng Nghiễm nằm xuống, nghe Hướng Hưng Học lại thở khò khè. Cuối cùng cậu vẫn về phòng mình, trong đầu trống rỗng, ý thức cuối cùng dừng lại ở câu "đến rồi" tiếng được tiếng mất của Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học bị bệnh mấy ngày, sốt hết nhanh hơn, cổ họng lại chưa thấy khá lên. Thời điểm nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng đến mức nói không ra lời, anh trầm mặc một tuần, khiến Hướng Nghiễm không thể không đảm đương nhân vật "phát ra tiếng".

Hướng Nghiễm lúc này mới phát hiện nói chuyện rất mệt, nói chuyện không đâu lại càng mệt hơn. Cậu quen nghe thầy Hướng ân cần hỏi han, thầy Hướng không có cách nào mở miệng, trong nhà lập tức im ắng như không có ai ở.

Vì để nhà vui vẻ lên, cậu giống như trẻ con ê a học nói, nhìn thấy cái gì cũng phải nói một tiếng, thế nhưng nói không tốt lắm.

"Thịt sốt này cắt quá dày rồi."

"Anh xem màu sắc kìa, nước tương cho hơi nhiều rồi..."

"Nước tương trong nhà còn không?"

"Em thấy một video, dạy làm trứng chưng nước tương. Đặt nước tương bên dưới trứng gà, trứng gà không cần đánh tan, đặt ở tầng trên chưng..."

"Hôm nay có một bệnh nhân nữ đến kiểm tra, đang mang một đứa bé, trong phổi có một bóng mờ."

"Cô ấy, vẻ ngoài cô ấy vẫn rất đẹp... Từ sản khoa chuyển đến... Trước đây chưa sinh bệnh, đứa trẻ cũng lớn lên rất bình thường... Đứa bé kia, nếu có thể bình an đến thế giới này, nhất định sẽ là một đứa trẻ rất xinh đẹp... Mẹ đẹp như vậy... Chỉ là không biết ba ở nơi nào... Hy vọng bọn họ đều bình an..."

"Em thấy một bình hoa rất đẹp."

"Làm bằng sứ trắng, trang trí hoa văn men rạn... Em không rành đồ sứ, ba em rành những thứ này, lần sau sẽ nhờ ông ấy đến xem, ông ấy nói tốt chúng ta sẽ mua, được chứ? Đúng lúc bình hoa trong nhà cũ rồi..."

"Ở cửa hàng đối diện bệnh viện, đi ngang tủ kính là có thể nhìn thấy..."

"Ngày mai anh đến đón em tan làm đi, chúng ta cùng đi xem... Hỏi giá một chút, nếu như không đắt lắm, cũng không cần hỏi ba em..."

"Đúng rồi, em thấy hoa lần trước anh mua sắp tàn, lại mua thêm một bó đi... Chúng ta cũng có thể tự trồng... Ở sân sau nhà ba em, trồng một ít... Nếu anh muốn chúng ta có thể đổi sang nhà trệt, như vậy chỗ để Cẩu Tử chơi cũng lớn hơn một chút."

Hướng Hưng Học luôn mỉm cười nhìn cậu, nhìn đến mức Hướng Nghiễm nóng hết cả mặt. Cậu biết mình nói rất cứng nhắc, lần nào cũng đều đem chuyện muốn nói nói ra trước, sau đó mới mở rộng vấn đề, trong lòng len lén viết một đoạn văn.

"Nghiễm Nghiễm..." Hướng Hưng Học gọi cậu, âm thanh khiến lòng Hướng Nghiễm chua xót.

"Anh đừng nói chuyện, viết chữ đi."

Hướng Hưng Học lắc đầu, kéo tay cậu đi đến bên bàn đọc sách. Anh bơm mực cho bút máy, dùng khăn giấy lau đi mực dư thừa trên ngòi bút.

"Muốn viết cái gì?"

"Không cần phiền toái như vậy."

Nét chữ Hướng Hưng Học mạnh mẽ, như cây thông cây tùng cheo leo trên vách núi, nhất bút nhất họa, bên trong lại dịu dàng đến cực hạn, như ánh nắng đầu ngày nhuộm hồng đám mây, anh viết:

"Trước đây anh luôn muốn nghe em nói nhiều hơn."

"Muốn nghe em nói em yêu anh."

Hướng Nghiễm có chút không dám nhìn, chỉ lo Hướng Hưng Học viết ra từ ngữ gì đó sến sẩm hơn -- đàn ông càng già da mặt càng dày, chú cậu già thật rồi. Hai má cậu nóng lên, tầm mắt lại không nỡ dời đi.

"Muốn nghe em làm nũng."

Hướng Hưng Học nở nụ cười, tiếp tục viết: "Thế nhưng em không cần ép buộc mình nói gì cả, anh cũng thích dáng vẻ em không nói lời nào."

"Lúc em không nói chuyện, anh cũng có thể nghe được âm thanh."

Hướng Nghiễm hỏi: "Âm thanh gì?"

"Tiếng tim đập."

Lời văn luôn có sức mạnh. Hướng Hưng Học loạt xoạt loạt xoạt viết, nhịp tim Hướng Nghiễm theo ngòi bút lên rồi xuống, xuống rồi lên. Tim đập quá nhanh, khiến cậu cảm thấy hơi hốt hoảng. Cậu lại nhớ tới hai mươi năm trước Hướng Hưng Học hai mươi mốt hai mươi hai, cực kỳ trẻ, chỉ có độc một phần lạnh nhạt mà dịu dàng này, anh nói: "Chú có kỳ vọng vào cháu, nhưng cháu không cần sống thành dáng vẻ chú muốn."

Hướng Hưng Học để cậu từ từ lớn lên, để cậu từ từ tìm được con đường cậu muốn đi.

Dường như vào thời điểm đó, con đường Hướng Nghiễm đi bỗng nhiên trở nên rất hẹp, cậu không thèm để ý thế giới lớn bao nhiêu, cũng không quan tâm làm gì để có tiền đồ xán lạn, cậu chỉ muốn đi về phía cái người dịu dàng ấy, đi con đường người ấy từng đi qua.

Hai mươi năm nhanh như cái chớp mắt. Hướng Nghiễm nhìn Hướng Hưng Học, từ hai mươi tuổi nhìn đến bốn mươi tuổi, nhìn anh cười, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt. Nhìn thấy Hướng Hưng Học dùng khẩu hình nói: "Anh yêu em."

Hướng Nghiễm cảm thấy mình thật sự không muốn tranh luận, đến bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác rung động vô bờ. Cậu bất đắc dĩ cười cười, không muốn nói thêm lời thừa thãi nào nữa. Cậu biết rất rõ, Hướng Hưng Học yêu cậu.

Phiên ngoại hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com