Mua Xuan Va Giac Mo Hong
Cảnh vật xung quanh Sarada như đang chao đảo. Cô đứng giữa một vùng đất hoang tàn, nơi sự chết chóc và lạnh lẽo phủ đầy, từng bóng cây gãy gục, những dấu vết chiến tranh vẫn còn hằn sâu trong đất. Cô biết, nơi đây chính là nơi mà Sakura đã một mình chiến đấu để bảo vệ mọi người, và cũng là nơi cô sẽ tìm thấy mẹ mình. Nhưng trái tim cô tràn ngập lo lắng, vì càng tiến gần đến nơi này, cảm giác bất an lại càng đậm sâu trong từng nhịp đập.Sarada không thể kìm được nỗi sợ hãi, đôi tay cô run rẩy khi đặt lên bức tường lạnh lẽo của một ngôi nhà bỏ hoang. Cô gọi to, giọng nghẹn ngào: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có ở đây thì trả lời con đi! Sarada nè mẹ!" Câu gọi khẩn thiết vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng không có hồi đáp, chỉ có tiếng gió xào xạc qua các đám cây cỏ khô. Sarada cúi mặt xuống, ánh mắt đầy lo âu, không biết liệu mẹ cô có còn sống sót hay không. Nhưng cô không thể từ bỏ, không thể buông tay, dù mọi thứ đang đổ vỡ xung quanh cô.Chợt, một bóng hình mảnh mai xuất hiện trong ánh sáng mờ mịt. Đó là Sakura. Cô bước ra từ bóng tối, thân hình gầy guộc, đôi mắt sưng húp vì những trận chiến đẫm máu, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp thanh thoát và dịu dàng mà Sarada đã từng yêu thương. Sakura nhìn Sarada, nở một nụ cười yếu ớt, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai mẹ con, như thể họ vừa tìm thấy nhau giữa biển trời mênh mông."Con..." Sakura nói, giọng yếu ớt nhưng đầy yêu thương, "Là con à? Con lo lắng cho mẹ sao?" Cô nhìn thấy Sarada, đôi mắt của cô gái bé nhỏ nay đã trưởng thành, đã mạnh mẽ. Nhưng Sakura lại nhận ra rằng, chính cô mới là người cần sự cứu giúp.Sarada vội chạy đến, đôi mắt đã rưng rưng, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. "Mẹ! Mẹ đừng nói gì cả, mẹ phải khỏe lại! Mẹ không thể cứ thế bỏ con được!" Sarada vội vã ôm lấy Sakura, cảm nhận được cái lạnh toát ra từ cơ thể mẹ. Sakura, dù bị thương nặng, vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó mang một nỗi buồn sâu thẳm, như thể cô đã biết rằng có những điều không thể thay đổi được nữa.Chưa kịp cảm nhận hết sự ấm áp từ tình yêu của mẹ, một bóng đen bất ngờ lao tới. Đó là tên trùm mạnh nhất của phe địch. Hắn mang trong mình sức mạnh kinh hoàng, với một tia sáng lạ lùng tỏa ra từ thanh kiếm của mình. Sakura, dù cơ thể đã gần như kiệt quệ, vẫn dũng cảm đứng chắn trước Sarada, cố gắng bảo vệ con gái mình. "Lùi lại, Sarada!" - Sakura hét lên, một lần nữa dùng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ con.Tên trùm cười khinh miệt, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi trước Sakura. "Cô tưởng mình có thể ngăn tôi sao?" Hắn vung kiếm, một tia sáng chói lòa lao về phía Sakura. Sakura chỉ kịp chắn lại bằng lực cú đấm của mình, nhưng cú va chạm mạnh mẽ đã khiến cô mất thăng bằng. Hắn lại ra đòn quyết định, và lần này, Sakura không thể nào tránh được.Ngay khi Sarada thấy mẹ bị trúng đòn, cô hét lên trong đau đớn. "Mẹ!" - Tiếng gọi ấy vang lên trong đêm tối, tràn ngập sự tuyệt vọng. Sakura, dù đau đớn, vẫn cố gắng đứng vững, nhưng cơ thể đã không thể chịu đựng được thêm nữa. Mẹ cô, người mà cô đã yêu thương, đang dần trở nên yếu ớt trong tay Sarada.Với một nhịp đập yếu ớt, Sakura quay lại nhìn Sarada, ánh mắt tràn ngập yêu thương và nỗi tiếc nuối. "Sarada..." - Sakura cố nói, giọng cô như một hơi thở cuối cùng, "Mẹ xin lỗi vì đã không thể bên con lâu dài. Mẹ yêu con, con gái của mẹ." Cô mỉm cười, nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, bàn tay yếu ớt buông xuôi. Sakura bắt đầu từ từ gục xuống, nhưng trong đôi mắt cô vẫn còn ánh sáng dịu dàng, vẫn còn chút gì đó vương lại - như thể cô vẫn muốn nhìn thấy con gái trưởng thành, vẫn muốn cảm nhận được niềm vui và tự hào khi thấy Sarada đã thật sự lớn lên.Sarada ôm lấy mẹ, khóc nức nở trong vô vọng. "Mẹ ơi, đừng đi, đừng bỏ con! Mẹ phải sống! Mẹ không thể đi như vậy!" Cô không thể chịu đựng nổi khi phải mất đi người duy nhất mà cô yêu thương nhất. Mẹ cô, người chiến đấu không mệt mỏi để bảo vệ mọi người, giờ đây lại phải rời xa cô mãi mãi. Sarada chỉ có thể ôm chặt Sakura trong vòng tay, và những giọt nước mắt của cô rơi xuống, như những giọt mưa xối xả, không bao giờ ngừng.Mùa xuân đến rồi, nhưng không phải như những mùa xuân trước. Mùa xuân này mang theo một nỗi buồn khôn nguôi, khi Sakura, nữ chiến binh mạnh mẽ và tốt bụng, không còn ở đây nữa. Cả thế giới như mất đi một tia sáng. Những người đã được cô cứu giúp, những đứa trẻ mà cô từng yêu thương, đều phải đón nhận một mùa xuân không có cô. Nhưng trong trái tim họ, Sakura sẽ mãi mãi là một phần của ký ức, là ngọn lửa không bao giờ tắt.Còn Sarada, cô đã trưởng thành, đã thấu hiểu và tiếp nhận sự hy sinh của mẹ. Con đường mà mẹ cô đã đi qua, cô sẽ nối tiếp. Dù biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy gian nan, nhưng cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Sakura đã cho cô sức mạnh, tình yêu và hy vọng. Và từ giờ trở đi, Sarada sẽ không bao giờ quên lời mẹ cô: "Mẹ yêu con, con gái của mẹ."Dù Sakura không còn ở đây, nhưng cô vẫn sống mãi trong lòng Sarada, trong lòng những người đã được cô chạm đến, trong mùa xuân này, và trong mỗi nụ cười, mỗi bước đi tiếp theo của Sarada.Khi mùa xuân năm khác lại đến, cây cỏ nở hoa, và những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, Sarada đứng giữa cánh đồng, nhìn về phía chân trời xa. Cô biết, dù mẹ cô đã không còn ở đây, nhưng tinh thần và tình yêu của mẹ sẽ mãi theo cô, là ngọn đuốc soi sáng con đường phía trước. Mỗi bước đi của Sarada, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt đều là một phần của mẹ, một phần của Sakura vĩ đại. Và dù không còn được gặp mẹ nữa, Sarada hiểu rằng cuộc sống vẫn tiếp tục, và sức mạnh yêu thương mà mẹ trao cho cô sẽ vĩnh cửu. "Mẹ, con sẽ không bao giờ quên. Con sẽ sống thay mẹ, sống cho tất cả những gì mẹ đã làm."Cô gái tóc hồng, người đã chiến đấu không mệt mỏi vì hòa bình, yêu thương và bảo vệ những đứa trẻ, giờ đây đã trở thành một huyền thoại. Mặc dù cuộc đời cô đầy gian truân và hi sinh, nhưng mọi người sẽ luôn nhớ về cô, như một nữ chiến binh mạnh mẽ, một người mẹ vĩ đại và một người bạn trung thành.Mùa xuân không còn là mùa của sự bắt đầu mà là mùa của những ký ức ngọt ngào. Sakura, dù đã rời xa, nhưng những lời cô nói, những hành động cô làm, sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim những ai từng gặp gỡ cô. Và dù cô đã trở thành một phần của thiên thần, những người đã sống vì cô sẽ tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương, như chính Sakura đã dạy họ. Trong mỗi bước đi của họ, cô vẫn sẽ luôn hiện diện, như một ngọn đèn sáng giữa đêm tối, dẫn lối cho tất cả.
_______Hết_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com