TruyenHHH.com

Mua Xuan Va Giac Mo Hong

Những ngày tháng trôi qua, Sarada dần trở thành người dẫn dắt bọn trẻ nơi đây. Với mái tóc đen ngắn gọn gàng, đôi kính tròn sáng trên khuôn mặt và ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng, cô không chỉ mang đến một làn gió mới mà còn khơi dậy trong bọn trẻ tinh thần quyết tâm và ý chí mạnh mẽ hơn. Sarada không chỉ lắng nghe những câu chuyện, những ước mơ của bọn trẻ, mà còn hướng dẫn chúng từng bước để biến những giấc mơ ấy thành hiện thực. Dưới sự chỉ dẫn của Sarada, lũ trẻ không còn là những đứa trẻ đơn thuần nữa; chúng bắt đầu trưởng thành với những suy nghĩ và hành động thực tế hơn.

Mỗi buổi chiều, dưới tán cây anh đào quen thuộc, Sarada tổ chức những buổi nói chuyện và thảo luận. Cô lắng nghe từng ý kiến, động viên từng đứa trẻ vượt qua nỗi sợ và giới hạn của bản thân. "Hãy nghĩ lớn hơn," Sarada thường nói, đôi mắt ánh lên tia sáng. "Những giấc mơ không phải là để giữ trong lòng, mà để chúng ta biến chúng thành sự thật." Những lời nói của cô như một dòng nước mát lành tưới lên hạt giống trong lòng bọn trẻ, khiến chúng lớn lên mạnh mẽ và kiên định.

Dẫu vậy, Sarada vẫn mang một nét gì đó bí ẩn, như thể cô đang giữ một điều gì đó không muốn chia sẻ. Đôi khi, khi bọn trẻ hỏi về gia đình hay quá khứ của cô, Sarada chỉ mỉm cười nhẹ, lảng tránh bằng cách chuyển chủ đề. Điều đó càng khiến bọn trẻ tò mò hơn về cô. Cậu bé từng mơ làm phi công, giờ đã trở thành một thiếu niên rắn rỏi, từng thử đoán: "Có lẽ Sarada đến từ một nơi xa lắm, nơi mà những điều kỳ diệu đã xảy ra." Cả nhóm gật đầu đồng ý, nhưng cũng không ai muốn ép cô phải nói ra bí mật của mình.

Một ngày mùa thu, khi những chiếc lá đỏ bắt đầu rơi xuống lối mòn trong công viên, Sarada quyết định sẽ tiết lộ điều mà cô đã giữ kín bấy lâu nay. Buổi chiều hôm ấy, dưới tán cây anh đào - nơi mọi người đã quen thuộc với những cuộc trò chuyện dài - Sarada đứng trước nhóm trẻ, gương mặt nghiêm túc hơn thường lệ. "Hôm nay," cô nói, giọng trầm lắng nhưng rõ ràng, "tôi muốn kể cho các bạn nghe một bí mật."

Cả nhóm trẻ lặng đi, không khí như ngừng đọng. Sarada hít một hơi sâu, đôi tay đan vào nhau trước ngực. "Tôi... là con gái của Sakura!" cô nói, giọng trầm nhưng vang lên như tiếng sấm trong lòng mỗi người. "Người mà các bạn từng nhắc đến, người đã truyền cảm hứng và gieo ước mơ cho các bạn... chính là mẹ tôi."

Sự im lặng bao trùm trong giây lát. Rồi những tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên. "Chị nói thật chứ? Sakura thực sự là mẹ của chị?" Một cô bé nhỏ tuổi hơn lên tiếng, đôi mắt tròn xoe đầy bất ngờ. Sarada gật đầu, nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt ánh lên vẻ xúc động. "Đúng vậy. Nhưng mẹ tôi đã chọn con đường riêng của mình, và tôi cũng thế. Tôi đến đây không chỉ để làm quen với các bạn, mà còn để hiểu hơn về những gì mẹ tôi đã làm."
Câu chuyện về Sakura, người phụ nữ tóc hồng dịu dàng đã rời đi trong ký ức của bọn trẻ, nay hiện lên rõ ràng hơn qua lời kể của Sarada. Cô nói về những chuyến hành trình dài mà Sakura đã thực hiện, về khát vọng mang lại niềm tin và hy vọng cho những người cô gặp. "Mẹ tôi luôn nói rằng, khi chúng ta gieo mầm ước mơ, dù ở nơi đâu, chúng ta cũng sẽ để lại một dấu ấn mãi mãi." Sarada cúi đầu, đôi vai hơi rung nhẹ.

Lũ trẻ bàng hoàng, nước mắt chực trào. Người mà chúng đã luôn mong nhớ, người đã dạy chúng về ước mơ và tình yêu cuộc sống, nay chỉ còn lại trong ký ức. Nhưng Sarada, với sự mạnh mẽ và quyết tâm của mình, đã truyền lại một thông điệp khác. "Mẹ tôi luôn tin vào các bạn. Bà ấy luôn nói về những đứa trẻ dưới tán hoa anh đào, những đứa trẻ sẽ trưởng thành và làm nên điều kỳ diệu."

Dưới ánh hoàng hôn, Sarada kể tiếp những câu chuyện về Sakura, những bài học mà bà đã để lại. Bọn trẻ, dù đau buồn, nhận ra rằng sự xuất hiện của Sarada không chỉ là một sự tình cờ. Cô đã đến đây để tiếp nối hành trình của mẹ mình, để hoàn thành những gì còn dang dở. Và hơn hết, để nhắc nhở bọn trẻ rằng ước mơ không bao giờ chết, chỉ cần chúng ta giữ niềm tin và không ngừng bước tới.

Buổi chiều hôm ấy, tán cây anh đào như ôm lấy tất cả, che chở những nỗi đau và thắp lên niềm hy vọng mới. Bọn trẻ, giờ đây không còn chỉ là những đứa trẻ đơn thuần, mà đã thực sự trưởng thành. Và Sarada, với trái tim mang đầy ước mơ và ký ức, trở thành người truyền cảm hứng mới, tiếp nối ngọn lửa mà Sakura đã từng thắp sáng nơi đây.

Sarada tiếp tục kể những điều mà cô biết về mẹ mình. "Mẹ tôi không mất, nhưng bà đang thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và nguy hiểm. Bà ấy đang ở một vùng đất xa xôi, nơi chiến tranh chưa chấm dứt, nơi mọi người vẫn khát khao hòa bình. Mẹ tôi đã chọn con đường ấy, để bảo vệ những người yếu đuối, để gieo mầm hy vọng ở những nơi mà bóng tối bao trùm."

Cả nhóm trẻ lặng đi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục. Sarada tiếp lời, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định: "Mẹ tôi từng nói, 'Có những điều lớn lao mà chúng ta phải hy sinh bản thân để đạt được. Nhưng mỗi người, dù nhỏ bé đến đâu, đều có thể góp phần làm cho thế giới tốt đẹp hơn.' Đó là lý do tôi đến đây. Không chỉ để hiểu hơn về những gì mẹ đã làm, mà còn để thực hiện phần trách nhiệm của mình. Các bạn không chỉ là những người được truyền cảm hứng, mà còn là những người tiếp nối sứ mệnh ấy."

Dưới ánh hoàng hôn, những lời nói của Sarada như thổi bùng ngọn lửa trong lòng bọn trẻ. Chúng nhìn thấy một con đường phía trước - con đường mà chính chúng sẽ bước tiếp, với niềm tin và ý chí mạnh mẽ. Và đâu đó, trong những cánh hoa anh đào bay lả tả, dường như có bóng hình của Sakura, người vẫn đang miệt mài chiến đấu vì những lý tưởng cao đẹp, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu và hy vọng không bao giờ phai nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com