TruyenHHH.com

Mùa Xuân Rực Rỡ

Chương 16 - Hẹn gặp lại trên sân đấu

ve_tue

Bên ngoài phòng họp ở tầng ba có một cây cao lớn tươi tốt.

Vương Sở Khâm mơ hồ nhớ rằng, vào năm đầu tiên anh thi đấu Thế vận hội, cây này chỉ cao hơn tầng hai một chút, nhưng giờ đã hoàn toàn che phủ cửa sổ của tầng ba.

Ánh nắng lọt qua những tán lá rậm rạp, có một khoảnh khắc bị gió lay động, ánh sáng lấp lánh chiếu vào mắt anh.

Vương Sở Khâm nhíu mày theo bản năng.

Mắt anh nhạy cảm với ánh sáng mạnh.

Nhưng anh nhanh chóng thả lỏng... Ánh sáng từ thiên nhiên như thế này, so với đèn flash phiền phức trên khán đài đôi khi, dễ chịu hơn nhiều phải không?

"Vương Sở Khâm? Vương Sở Khâm?" Một giọng nữ hơi lạ gọi tên anh.

... Ai vậy? Ai gọi Vương Sở Khâm? Người tên Vương Sở Khâm này sao lại không trả lời vậy nhỉ?

Tâm trí của anh vẫn còn lơ lửng trên ngọn cây ngoài kia.

Cho đến khi Tôn Dĩnh Sa bất ngờ đẩy vào đầu gối của anh.

Anh lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy một chút, ho nhẹ vài cái.

Ồ, mình là Vương Sở Khâm.

"Khụ... Đang nói đến đâu rồi nhỉ?" Anh hỏi nữ phóng viên.

Câu hỏi là dành cho phóng viên, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn rơi trên người Tôn Dĩnh Sa ngồi bên cạnh.

Điều hòa của tổng cục bao nhiêu năm rồi vẫn không mát mẻ gì, tháng tám Bắc Kinh giống như một cái lò nung, Tôn Dĩnh Sa đã cởi áo khoác đồng phục đội và treo trên tay ghế, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông trắng.

Vương Sở Khâm nhớ cái áo phông trắng này. Tối qua chính anh là người đã lúi húi cọ chiếc áo này trong bồn rửa trong phòng tắm, vừa cọ vừa càu nhàu.

"Lớn rồi mà ăn uống như trẻ con," anh lầm bầm, "... Anh thật khó hiểu, em ăn không nhanh, vậy mà sao dầu mỡ vẫn bắn đầy áo được?"

Tôn Dĩnh Sa ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, là một bộ phim hoạt hình cũ, âm thanh lại mở khá lớn.

Cô "ừ ừ" hai tiếng, không tập trung đáp: "Khoai tây chiên vị dưa leo này ngon lắm, lần sau mua thêm nha."

"... Hay là em bảo nhà tài trợ đừng gửi toàn đồ trắng nữa," Vương Sở Khâm vẫn tiếp tục lầm bầm, "Áo trắng bán không được hay sao mà cứ gửi hết cho em."

Hai người nói chuyện kiểu ai nói nấy nghe, nhưng vẫn rất hòa hợp.

Một tập phim hoạt hình kết thúc, nhạc kết thúc phim vui tươi vang lên, Tôn Dĩnh Sa vẫn nhớ lời anh vừa nói, chân trần chạy đến cửa phòng tắm tính toán nợ nần.

"Trước đây anh không nói như vậy mà," cô chống tay lên hông, "Anh bảo em mặc áo trắng trông đẹp mà."

"Đẹp thì đẹp, nhưng em nghĩ xem, cái này có còn là áo trắng không?" Vương Sở Khâm châm chọc, "Em mặc áo chấm dầu thì có, trên đó toàn vết dầu mỡ."

"Vậy anh để đó em giặt cho," Tôn Dĩnh Sa nói, "Ban đầu em cũng định xem xong tập này sẽ ra giặt mà, nhưng lần nào anh cũng giành làm trước, khiến em trông giống như người chỉ biết ra lệnh thôi."

Vương Sở Khâm vừa định nói gì đó, thì ngẩng đầu nhìn thấy bàn chân trần của Tôn Dĩnh Sa.

"Đi dép vào!" Anh lập tức hét lên.

"Chao ôi," Tôn Dĩnh Sa dùng chân phải đạp lên mu bàn chân trái, "Mùa hè chân trần thì sao đâu, sàn nhà đâu có bẩn, em sắp nóng chết rồi."

"Đi dép vào!" Vương Sở Khâm mắng cô, "Nếu không anh sẽ kiếm keo dán dép vào chân em luôn đấy! Đúng là bệnh cũ quên đau, lại không nhớ lần trước bị dẫm vào chân sao?"

Thế là Tôn Dĩnh Sa nhảy về tìm dép.

... Hồi ức đến đây là dừng lại.

Vì nữ phóng viên kia lại đang gọi anh: "Vương Sở Khâm, nếu câu hỏi này không tiện trả lời thì không sao đâu."

"... Xin lỗi," Vương Sở Khâm cười xin lỗi, "Chị có thể nhắc lại câu hỏi được không?"

Nụ cười của nữ phóng viên cứng lại trên khuôn mặt.

Cả Tôn Dĩnh Sa bên cạnh cũng có biểu cảm "anh bị sao vậy?".

"Anh đang mơ đấy à?" Tôn Dĩnh Sa nhìn anh với vẻ khó tin, "Anh để đầu óc ở Los Angeles và không mang về đấy hả?"

"... Không đâu, đồ quý giá thì tôi không để lung tung." Vương Sở Khâm im lặng một lúc rồi nói.

Nữ phóng viên thở phào một hơi, bầu không khí phỏng vấn bị gián đoạn hai lần, nhờ câu nói đùa này mà có phần sôi động hơn một chút.

Tôn Dĩnh Sa cũng cười hai tiếng, nhưng sau khi đùa xong, cô nghiêm túc hỏi một câu: "Vương Sở Khâm, anh thật sự không sao chứ? Có phải không khỏe không, em cảm thấy hôm nay anh không được tập trung lắm."

"Không sao đâu," Vương Sở Khâm vò đầu nói, "Anh chỉ là... mấy ngày trước căng thẳng quá, giờ đột nhiên được thư giãn lại cứ hay lơ đãng, nghĩ cái này cái kia."

"Không sao đâu Vương Sở Khâm," nữ phóng viên cười nói, "Hôm nay chỉ là buổi trò chuyện nhẹ nhàng thôi, không phải buổi phỏng vấn chính thức, anh có thể thoải mái một chút."

"Em thấy anh thoải mái quá đấy." Tôn Dĩnh Sa nói.

Nhưng ánh mắt của cô vẫn dán vào Vương Sở Khâm, nhíu mày suy tư.

Trong phòng bây giờ chỉ có bốn người, Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm, nữ phóng viên, và một cô gái ngồi phía sau cầm sổ ghi chép, tạm tính thêm chiếc máy ghi âm đang quay trên bàn trà.

Tôn Dĩnh Sa nhìn nữ phóng viên, do dự một chút, dường như đang suy nghĩ xem hành động của mình có thích hợp không, nhưng cuối cùng cô vẫn đặt tay lên trán của Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm giật mình, quay đầu nhìn cô.

Hành động này thu hút sự chú ý của hai người ngoài.

Nữ phóng viên rất có chừng mực kiểm soát bản thân, chỉ nhướng nhẹ lông mày rồi cười quay đi, nhưng cô gái phía sau không nhịn được thốt lên "Ô!" một tiếng nhẹ.

Tiếng động nhỏ này đối với họ đã quá quen thuộc, hai người đều không bị làm phiền.

Tôn Dĩnh Sa cẩn thận cảm nhận nhiệt độ trên trán của Vương Sở Khâm, anh mặc dù hơi nghi ngờ, nhìn cô với ánh mắt bối rối, nhưng vẫn rất hợp tác với hành động của cô.

"... Thật à?" Vài giây sau, Tôn Dĩnh Sa lại giơ tay phải lên sờ vào trán mình, so sánh một chút.

Cô kinh ngạc nói, "Anh thật sự bị sốt đấy!"

"Hả?" Vương Sở Khâm sững sờ.

"Anh sốt rồi!" Tôn Dĩnh Sa nói to hơn, "Anh làm sao thế này! Chính mình sốt mà cũng không biết à?!"

"Anh sốt rồi?" Vương Sở Khâm cũng ngạc nhiên, anh sờ trán mình, "Anh không cố ý không nói với em, thật sự là không nhận ra... Thì ra là vậy, anh cứ nghĩ sao hôm nay cứ lơ đãng, cảm giác lâng lâng, tưởng là hậu quả của thi đấu."

"Em thấy anh sốt đến ngu luôn rồi." Tôn Dĩnh Sa không nhịn được mắng anh một câu, cô nhìn về phía nữ phóng viên, "Em cảm thấy nhiệt độ không thấp đâu, chắc phải uống thuốc thôi? Hay là hôm nay..."

Biết cô định làm gì, Vương Sở Khâm vội ngăn cô lại.

"Anh không sao mà," anh nói, "Làm xong cái này trước đã, chuyện chính quan trọng hơn."

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh không đồng tình.

"Nghe anh đi, không sao đâu." Vương Sở Khâm xoa đầu Tôn Dĩnh Sa, anh gật đầu với nữ phóng viên, "Tiếp tục nhé, giờ anh vẫn thấy ổn."

Tôn Dĩnh Sa chỉ có thể cắn môi: "... Vậy nhanh lên đi."

Cô gái ngồi phía sau ghi chép tên là Lưu Cẩn.

Cô mới tốt nghiệp thạc sĩ năm ngoái và vừa ký hợp đồng thực tập tại Trung tâm tin tức của CCTV, gần đây mới được chính thức nhận. Ban đầu, buổi phỏng vấn này dù thế nào cũng không đến lượt một người mới như cô tham gia.

CCTV dự định sản xuất một tập phim tài liệu về các vận động viên quốc gia, vì kết quả Thế vận hội ở Los Angeles của Trung Quốc lần này rất tốt, cấp trên muốn tận dụng cơ hội này để thúc đẩy phong trào thể dục thể thao của toàn dân.

Nhóm trưởng của cô, nữ phóng viên kia, tên là Hứa Kỷ, trước đây từng phỏng vấn Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa, có thể nói là quen mặt. Chủ biên giao nhiệm vụ cho Hứa Kỷ, và phương án của Lưu Cẩn sau mấy đêm cặm cụi làm ra đã nổi bật giữa các đồng nghiệp khác, Hứa tổ trưởng cũng sẵn lòng cho cô cơ hội này để người mới tăng thêm kinh nghiệm.

Ngày trước buổi phỏng vấn, khi sắp tan ca, Lưu Cẩn hồi hộp chạy đến tìm Hứa tổ trưởng, hỏi chị ấy có điều gì cần chuẩn bị hoặc cần lưu ý không.

Hứa Kỷ liếc nhìn cô: "Không có gì cả. Lần này thay vì gọi là phỏng vấn, thì nên gọi là buổi trò chuyện không chính thức... Chỉ có điều là ngày mai không được quay video nhé, đã thống nhất từ trước là chỉ ghi âm làm tư liệu dự phòng thôi, em chỉ cần ghi chép lại nội dung để tiện sau này tổng hợp."

"Dạ vâng dạ vâng." Lưu Cẩn gật đầu lia lịa.

"À đúng rồi," Hứa Kỷ nói thêm, "Em có phải fan của hai người họ không?"

Câu hỏi này làm Lưu Cẩn bối rối, là fan thì có ảnh hưởng gì sao? Cô cũng không biết mình nên thừa nhận hay phủ nhận. Cô nghĩ tới hình nền điện thoại của mình là bức ảnh cúp Hedusek, liền vội vã giấu điện thoại ra sau, sợ rằng màn hình đột nhiên sáng lên vào lúc này.

Hứa Kỷ không rõ liệu có nhìn ra hành động nhỏ của cô hay không, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không phải cũng được, là cũng không sao, tôi chỉ hỏi cho vui thôi, vì tôi là... nhưng ngày mai vẫn phải giữ vững tác phong chuyên nghiệp, hoàn thành tốt nhiệm vụ này."

"Chị trưởng nhóm, chị cũng là fan của họ sao?!" Lưu Cẩn tròn mắt.

Hứa Kỷ cười nhẹ: "Cũng?"

Lưu Cẩn ngại ngùng mím môi.

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng lại xác nhận thời gian và địa điểm với nhau. Trước khi rời đi, Lưu Cẩn đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được hỏi ra câu hỏi đã khiến cô day dứt từ lâu.

"Chị trưởng nhóm," cô ngập ngừng, giơ tay nhỏ giọng nói, "Em có một câu hỏi có thể hơi mạo muội, nhưng em thực sự không kiềm được nữa..."

"Em muốn hỏi, chị có biết hai người họ, thật sự đang yêu nhau không?"

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Không phải là sự yên tĩnh vì không ai nói, mà là một bầu không khí đột ngột ngưng đọng, như thể một quả bom sắp nổ chỉ cách cái chết một giây.

Lưu Cẩn không biết mình có nói sai gì không, lòng bàn tay ướt đẫm vì căng thẳng.

Hứa Kỷ đẩy gọng kính, nhìn cô một hồi, rồi đột nhiên mỉm cười.

"Em đoán xem." Chị ấy nói.

Nhiều năm như vậy, Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa họ với thế giới bên ngoài.

Dù là chính thức thông báo đang yêu, hay phủ nhận rằng họ chỉ là đồng đội.

Điều này dẫn đến việc người hâm mộ chia thành hai thái cực, một phần kiên định cho rằng không giải thích chính là minh chứng tốt nhất, cho rằng họ đang chuẩn bị kết hôn và có mối quan hệ ổn định; trong khi một phần khác tin chắc rằng cặp đôi này chỉ là đồng đội, còn ngoài đời thì mỗi người đều đã có người yêu ngoài ngành.

Phần đầu đông hơn, phần lớn người hâm mộ đã theo họ từ Tokyo đến Paris rồi đến Los Angeles, đều biết họ đã trải qua nhiều khó khăn như thế nào.

Thời gian càng lâu, những người ủng hộ "đầy tự tin" thỉnh thoảng cũng xuất hiện nghi ngờ rằng mình có nhầm tưởng các thông báo chính thức của Tôn Dĩnh Sa thành "khoảnh khắc tình yêu" hay không.

Trước đây có người nói rằng đã bắt gặp họ cùng đi xem nhẫn cưới, nhưng không có hình ảnh nên chẳng có gì chứng minh, sau đó người đó đột nhiên mất tích, chuyện này trở thành một bí ẩn chưa giải được trong cộng đồng người hâm mộ.

Lưu Cẩn cũng là một trong những người thuộc "phái tự tin kiên định". Cô đã bắt đầu xem các trận đấu của Tôn Dĩnh Sa từ năm thứ hai đại học cho đến khi làm việc tại CCTV, mơ ước được gặp Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa một lần ngoài đời thực.

Biết mình có cơ hội này, cô đã phấn khích đến mất ngủ mấy ngày liền.

Đặc biệt là đêm qua.

Câu nói "Em đoán xem" của Hứa trưởng nhóm cứ như âm vang mãi trong đầu cô suốt cả đêm.

Lưu Cẩn thực sự rất muốn biết câu trả lời của câu hỏi đã theo đuổi cô bao năm qua.

Cô vừa kỳ vọng, vừa sợ hãi, và không biết phải xác nhận điều đó như thế nào.

Nhưng ngay khoảnh khắc Lưu Cẩn nhìn thấy Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa, cô bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều —

Bất kỳ ai đã chứng kiến cách hai người họ tương tác với nhau ngoài đời thực, đều sẽ không còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa họ nữa.

Điều đó là không cần thiết.

Khi một người nhìn bạn bằng ánh mắt đầy nhiệt huyết, có thể bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Hai người nhìn bạn như vậy, có thể bạn sẽ bối rối.

Ba bốn người, dần dần bạn sẽ cảm thấy không biết làm gì.

Hàng ngàn, hàng vạn người nhìn bạn, những người không đủ sức chịu đựng, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi và suy sụp.

Ai cũng mong mình được yêu mến, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách để có được điều đó.

Sự mong đợi của người hâm mộ là áp lực, những chiếc máy quay chĩa vào bạn từ mọi phía là áp lực, những cơn đau của cơ thể là áp lực, lời nhắc nhở của huấn luyện viên là áp lực, tỉ số trên sân đấu cũng là áp lực.

Lưu Cẩn chưa từng thấy ở ai khác một khí chất giống như ở Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm.

Đó là khí chất đã được rèn luyện qua hàng ngàn thử thách, chiến đấu hết trận này đến trận khác, trải qua vô số lời ca ngợi và cũng chịu đựng vô số chỉ trích. Chỉ những vận động viên xuất sắc hàng đầu quốc gia, thậm chí là thế giới, mới có khí chất đó.

Chỉ cần họ ngồi ở đó, đã có một sự hiện diện không thể bỏ qua.

Ban đầu Lưu Cẩn nghĩ đó là do vóc dáng, vì Vương Sở Khâm thật sự rất cao lớn. Khi anh mặc đồng phục huấn luyện màu đen và ngồi gác chân, nhìn ai đó một cách nghiêm nghị, trông rất đáng sợ.

Nhưng dường như Tôn Dĩnh Sa lại có cảm giác áp lực hơn. Cô mặc toàn màu trắng, nhìn bé hơn một chút so với Vương Sở Khâm, thậm chí thấp hơn cả Lưu Cẩn, nhưng lại có khí chất như vậy, khiến người khác dù nhìn xuống cô nhưng vẫn có cảm giác như phải ngẩng lên nhìn.

Mặc dù trong buổi phỏng vấn, cả hai người đều tỏ ra rất tự nhiên và hòa nhã, nhưng tinh thần của Lưu Cẩn vẫn luôn căng thẳng, bàn tay gõ máy tính rất cứng nhắc.

Giữa chừng phỏng vấn, ấm trà hết nước. Khi đó, Vương Sở Khâm đang trả lời câu hỏi, nên Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ đứng dậy, cầm ấm trà ra cửa, gọi một cậu em trong đội đi lấy thêm nước nóng.

"Lần sau có việc như vậy, nhất định phải chuẩn bị trước." Tôn Dĩnh Sa hạ giọng nói, nhưng lúc đó họ đang đứng ngay sau Lưu Cẩn, nên cô nghe rất rõ.

Mặc dù không dùng giọng chỉ trích, nhưng Lưu Cẩn vẫn cảm thấy ớn lạnh, hẳn cậu em kia cũng vậy, vì cô nghe thấy cậu ta cuống quýt nói: "Xin lỗi chị Sa Sa, em quên đổ nước trước, em sẽ nhớ lần sau."

Khi Tôn Dĩnh Sa quay lại, một cơn gió nhẹ thoảng qua cô.

Có một dòng khí nhẹ nhàng lướt qua ngón tay đang gõ bàn phím của cô.

Lưu Cẩn cảm thấy người mình tê liệt, từ gót chân đến đỉnh đầu như có dòng điện chạy qua.

Cô không biết đó là cảm giác gì, trên người Tôn Dĩnh Sa dường như có chút hương thơm, nhưng khi ngửi kỹ lại không có dấu vết, chỉ khiến người khác thấy trong lành.

Cô sợ rằng nếu mình hít quá mạnh, Tôn Dĩnh Sa sẽ nghĩ cô là một kẻ biến thái, nên cố gắng kéo suy nghĩ của mình trở lại công việc, ghi chép lại mọi chi tiết trong câu trả lời của Vương Sở Khâm.

Một buổi chiều ngọt ngào mà căng thẳng nhanh chóng trôi qua. Khi cuộc phỏng vấn gần kết thúc, Hứa trưởng nhóm nói: "CCTV đang chuẩn bị sản xuất một tập phim tài liệu về các vận động viên đỉnh cao trong nhiều môn thể thao. Theo kế hoạch hiện tại, hai bạn sẽ có một phần riêng. Ghi chép hôm nay, một phần sẽ được chọn để đăng trên tạp chí thể thao, phần còn lại sẽ được dùng làm tư liệu sản xuất phim tài liệu, khi bản thảo hoàn thành sẽ gửi cho hai bạn duyệt qua."

"Hầu hết các cảnh quay sẽ chọn từ những video thi đấu trước đây của các bạn," chị ấy nói thêm, "nhưng cũng có thể sẽ quay thêm một số cảnh luyện tập riêng, phần này chưa xác định, nếu chắc chắn sẽ liên hệ với tổng cục."

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, đứng lên bắt tay với chị ấy: "Cảm ơn chị, nếu cần cứ liên hệ."

Lưu Cẩn thu dọn đồ đạc rồi cũng đi đến bắt tay họ.

Tôn Dĩnh Sa hầu như chỉ nắm nhẹ tay cô, trong khoảnh khắc ấy, Lưu Cẩn không phân biệt được là mình thật sự cảm nhận hay tưởng tượng ra, dường như đầu ngón tay của cô lướt qua lớp da cứng trong lòng bàn tay của Tôn Dĩnh Sa.

Vương Sở Khâm nhanh chóng bước đến, lịch sự bắt tay cô.

... Lưu Cẩn bắt tay xong lập tức lùi lại đứng sau trưởng nhóm, mặc dù mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng nếu tiếng lòng có thể hiện hữu, có lẽ tiếng hét của cô đã vang đến nổ tung trần nhà.

Không rửa nữa, không bao giờ rửa tay nữa, a a a!

Người tí hon trong lòng Lưu Cẩn nước mắt giàn giụa.

Về đến nhà cô sẽ chặt tay mình làm tiêu bản.

Sau khi kết thúc công việc hôm nay, rời khỏi tổng cục, Lưu Cẩn vẫn chưa hết mơ hồ.

Cô tạm biệt trưởng nhóm ở cửa, không quên mở định vị để đi tìm nhà thuốc gần đó, sau đó mới ngồi tàu điện ngầm về nhà.

"Thuốc nhỏ mắt vitamin C, thuốc nhỏ mắt vitamin C..."

Lưu Cẩn vừa lẩm bẩm vừa đi qua giữa các kệ hàng của nhà thuốc. Dạo gần đây thức khuya viết đề án, mắt cô khó chịu, nên cô nghĩ tiện đường mua thuốc luôn.

Cô lấy một ống vitamin C sủi, thêm một chai thuốc nhỏ mắt thường dùng, rồi đi về phía quầy thanh toán. Trong đầu đã gạch bỏ việc cuối cùng trong danh sách hôm nay, thế là tâm trạng giống như nước sôi đến ngưỡng, muộn màng sôi sùng sục trở lại.

"Mình thật sự đã gặp rồi," Lưu Cẩn lẩm bẩm, "Mình thật sự đã gặp Tôn..."

Cô đột nhiên khựng lại.

... Mình đang mơ à? Lưu Cẩn ngỡ ngàng nghĩ.

Âm thanh xung quanh dường như bỗng chốc rời xa cô, theo ánh mắt của Lưu Cẩn nhìn về phía trước, bóng lưng người đang thanh toán bên cạnh quầy thuốc quen thuộc vô cùng.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, người đó quay đầu lại —

Chính là Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa chớp mắt vài lần, dường như cũng có chút ngạc nhiên: "Ồ? Lưu phóng viên?"

"Là em!" Lưu Cẩn xúc động đến gần như bật khóc, "Chị còn nhớ em!"

"Nói vậy chứ, chị đâu có mất trí nhớ." Tôn Dĩnh Sa cười phì, "Mới nửa tiếng trước chúng ta còn ở cùng nhau mà."

Nói là vậy, nhưng trong cuộc phỏng vấn hôm nay Lưu Cẩn hoàn toàn là một vai phụ, ngoài phần giới thiệu bản thân ban đầu và cái bắt tay cuối cùng, cô gần như không có tiếp xúc trực tiếp với Tôn Dĩnh Sa.

Đáng lắm. Người tí hon trong lòng Lưu Cẩn lại bật khóc: Được Tôn Dĩnh Sa nhớ đến, đời này không sống phí chút nào.

"Vậy, vậy chị Sa Sa," cô lắp bắp hỏi, "Sao chị lại ở đây?"

Chết tiệt.

Vừa hỏi xong, Lưu Cẩn chỉ muốn tự vả mình một cái. Tư cách của một phóng viên đâu rồi? Bị ánh mắt của thần tượng làm mất sạch à? Người ta ở nhà thuốc còn có thể làm gì? Đi chơi chắc? Tất nhiên là mua thuốc chứ! Hỏi gì mà hỏi vô duyên!

... Ừm? Không đúng?

Ánh mắt Lưu Cẩn rơi vào đống thuốc vừa được thanh toán.

Hương nhu chính khí thủy, thuốc uống Phổ Địa Lan, viên nang Ibuprofen, bột cảm lạnh...

Lưu Cẩn bỗng nhớ đến người vừa phát sốt trước mặt cô.

Trời ạ... Không thể nào.

Có phải như cô nghĩ không?

Phải không phải không phải không!!! Thuốc này mua cho Vương Sở Khâm sao! Hai người thật sự đang yêu nhau phải không! Không chỉ yêu nhau mà còn sống chung rồi sao!

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Tôn Dĩnh Sa khẽ ho một tiếng: "Mua thuốc để sẵn ở nhà thôi."

"Ồ ồ." Lưu Cẩn đáp.

Đầu cô toàn chữ "ở nhà". Ở nhà, ở nhà, nhà nhà nhà...

Người bán hàng đưa túi thuốc cho Tôn Dĩnh Sa, rồi ra hiệu để Lưu Cẩn đến thanh toán.

Lưu Cẩn nhanh chóng đặt đồ lên quầy, quay lại đã thấy Tôn Dĩnh Sa cất điện thoại chuẩn bị rời đi.

"Tạm biệt." Tôn Dĩnh Sa nói.

Lưu Cẩn vô thức đáp: "Tạm biệt chị Sa Sa."

Nhưng khi Tôn Dĩnh Sa vừa bước ra khỏi cửa, Lưu Cẩn đã từ trong cửa hàng chạy ra.

"Chị Sa Sa!" Cô hạ giọng gọi.

Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên quay đầu lại.

Cô thấy mắt Lưu Cẩn đỏ hoe.

Lưu Cẩn biết, cơ hội được tiếp xúc gần gũi với Tôn Dĩnh Sa nhờ công việc này thật sự rất hiếm có. Cô không phải là phóng viên chuyên trách mảng thể thao, cũng không có kinh nghiệm, ở bộ phận cô càng không có tiếng nói, cuộc gặp gỡ hôm nay có thể là khoảnh khắc gần nhất với Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm trong cả cuộc đời cô.

Cô biết làm như vậy có phần bốc đồng, nhưng cô không kiềm được, có những lời nếu không nói ra bây giờ, có thể sẽ không bao giờ tìm được cơ hội phù hợp nữa.

"Chị Sa Sa," Lưu Cẩn cố gắng kìm nén nước mắt, "Thật ra em là fan của chị và anh Vương Sở Khâm, em đã thích hai người... sáu năm rồi."

Vai Tôn Dĩnh Sa xoay lại, đối diện với Lưu Cẩn.

Cô dường như có chút ngạc nhiên, lại có chút xúc động.

Cơn gió nóng mùa hè thổi qua, vuốt nhẹ những lọn tóc ngắn trên trán cô.

Những năm tháng qua dường như không để lại dấu vết gì trên người cô, cô mặc áo phông trắng và quần thể thao đen, lặng lẽ đứng giữa một không gian xanh mướt, trông vẫn xinh đẹp như lúc Lưu Cẩn lần đầu thấy cô trên tivi.

"Chị Sa Sa," Lưu Cẩn mạnh mẽ dụi mắt, lau đi nước mắt, cô muốn nhìn Tôn Dĩnh Sa rõ hơn chút nữa, rõ hơn nữa.

"... Trước đây mọi người luôn chúc chị và anh Vương Sở Khâm tiền đồ rạng rỡ," cô nói trong tiếng nghẹn ngào, "Bây giờ không cần nữa, giờ hai người, bản thân chính là biểu tượng của sự thành công vang dội rồi."

"Chúng em bây giờ mong chị và anh Vương bình an, cơ thể khỏe mạnh, không bệnh không đau... chơi bóng đến tám mươi tuổi, em muốn xem hai người cả đời."

Ngoài điều này ra, tất cả đều không quan trọng nữa.

Không quan trọng nữa.

Hãy dành hết mọi điều tốt đẹp nhất cho họ.

Họ xứng đáng được như vậy.

Lưu Cẩn thường cảm thấy rằng, trong thế giới rộng lớn này, mỗi người đều giống như một máy thu phát tín hiệu.

Cổng đối kết là những ánh mắt nhìn về nhau.

Tình yêu giống như nước xuân dâng trào, từng vòng từng vòng dội vào lòng cô, luôn sẵn sàng tràn đầy đến mức lũ lụt.

Đôi mắt chính là cái khe khiến đê vỡ.

Khi nhìn vào mắt Tôn Dĩnh Sa, nước mắt Lưu Cẩn không ngừng chảy. Trong mắt cô ngoài hình ảnh của cô gái nhỏ tóc ngắn kia, dường như không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.

"Ai nói bây giờ không cần chúc chúng tôi tiền đồ rạng rỡ nữa," Tôn Dĩnh Sa cười tươi rạng rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè, "Tôi và anh Vương đều đang hướng tới mục tiêu ba vòng Grand Slam đấy!"

Tinh thần hăng hái đó còn hơn cả ánh nắng mùa hè rực rỡ nhất.

"Tôi sẽ tiếp tục chơi, cho đến khi không còn chơi được nữa," cô nói, "Vì chính tôi, cũng vì những người hâm mộ ủng hộ tôi như bạn... Anh Vương cũng vậy."

"Tôi sẽ cố gắng, cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Hy vọng mỗi trận đấu sau này đều có thể nghe thấy tiếng hô cổ vũ của bạn cho tôi."

Tôn Dĩnh Sa mỉm cười vẫy tay với Lưu Cẩn.

"Hẹn gặp bạn ở sân đấu tiếp theo."

--- HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com