Mua Xuan Cua Anh Ay
Một chuyến xe buýt dài. Chị Như dựa đầu vào vai cô ngủ ngon lành còn Du An không ngủ được tí nào. Cô nhìn ra ngoài dòng xe cộ tấp nập, nhấp nháy, đèn đường vàng chíu vào ô cửa. Cô nhớ về Hạo Vĩ Quân.Bằng một cách thần kì nào đó, tiểu Quân, con chó của cô nuôi 4 tháng, lại là tên đẹp trai cô gặp trong mơ, ít nhất cô có cảm giác như thế và trực giác hoàn toàn mách bảo. Cô cúi người chạm vào đồng xu cổ dưới chân. Nó mát lạnh như tiểu Quân đang ở gần đây.Du An muốn gọi chó nhỏ ra nhưng không hiểu sao lại e dè, cô sợ nếu tên đẹp trai đó là tiểu Quân thật thì phải đối diện thế nào. Hắn là ai, hắn gọi cô là vợ.Cô nhớ quãng thời gian bên cạnh chó nhỏ, hàng ngày đánh răng cho nó, tắm cho nó, cô còn ôm nó ngủ vì bộ lông vừa mát vừa êm ái. Chó nhỏ trở nên rất lớn từ khi nào không hay. Cô không nghĩ linh hồn có thể lớn được, trừ khi...nó là quỷ, một con quỷ mạnh được tu luyện hoặc từ khi sinh ra đã là quỷ cũng nên.Tại sao tiểu Quân có thể biến hóa giữa linh hồn và thực thể, trừ khi nó có phép thuật và là một con quỷ oán khí trăm ngàn năm. Nghe như phim vậy.Giống như ông Prehnite, ông già là thần rừng nên có sức mạnh kì lạ, tiểu Quân cũng thế nhỉ. "Tiểu Quân."Du An nói thầm.Từ cửa sổ xe buýt tiểu Quân chợt đi xuyên vào, chó nhỏ đến cạnh cô vẫy đuôi liên tục."Ta biết ngươi mà, ngươi đừng trở thành tiểu Quân nữa."Tiểu Quân cụp tai xuống lùi lại. Du An không muốn bản thân bị cuốn vào tình thế này, cô muốn giữ tiểu Quân ở lại chứ không phải bị lừa dối bởi một tên cô không hề quen biết.Chiếc xe buýt bỗng nhiên rung lắc dữ dội, khung cảnh bên ngoài phút chốc trở nên tối đen chỉ còn ánh đèn trên trần xe rọi xuống."Chuyện gì vậy."Du An hốt hoảng nhướng người nhìn lên ghế lái, bác tài bây giờ biến mất tăm không thấy bóng dáng đâu, mà chiếc xe thì vẫn đang chạy. Cô nhanh chóng bò ra ngoài đến được ghế lái. Nhưng phải làm sao dừng xe đây, cô không biết phanh xe buýt!Nhấn phanh bên nào, trái hay phải hay chính giữ. Lúc cô đang hoang mang thì tiểu Quân đã nhấn phanh xe, chó nhỏ leo lên ghế lái dùng hai chân trước điều khiển tay cầm đậu xe lại an toàn. Lần đầu tiên Du An thấy chó lái xe.Chưa bình tĩnh được bao lâu thì khi nhìn lại, cô phát hiện người trong xe đã biến mất hết kể cả chị Như. Nơi này là nơi nào, bên ngoài tối mực, đèn xe bắt đầu nhấp nháy sắp tắt rồi, cô xem xét tình hình xung quanh giống như đang ở một nơi hoàn toàn cách biệt thế giới thực. Chẳng lẽ chiếc xe buýt này đã bị ma giấu?!!Một nơi thế này không thể định hướng, Du An kiểm tra điện thoại thấy không có tín hiệu sóng và thời gian là 10h25 phút, cô không thể gọi điện được.Cũng may còn tiểu Quân bên cạnh, nếu không cô đã khóc ầm lên rồi."Tiểu Quân, chúng ta đang ở đâu."Tiểu Quân lấy đuôi cạ vào tay Du An muốn Du An nắm đuôi nó, sau đó nó từ từ bước đến cửa ra. Tiểu Quân chậm rãi vừa ngửi đất vừa tìm lối đi, trong bóng tối chó nhỏ phát ánh sáng bạc chiếu vào nền đất bùn nhão, cô cũng bật đèn pin điện thoại quan sát nhưng ánh sáng cứ thế bị màn đêm sâu hút nuốt chửng, không tài nào nhìn thấy gì đằng trước."Chị sợ quá, là ma làm đúng không, cẩn thận coi chừng có con ma nào đến."Du An nép hết sức vào tiểu Quân, chiếc xe buýt càng ngày càng xa rồi cũng chẳng thấy nữa, có khi nào cô với tiểu Quân sẽ bị nhốt ở đây suốt đời không. Đi khá lâu nhưng điện thoại vẫn dừng lại 10h 25 phút, không có khái niệm thời gian hay không gian, cô chỉ còn cách tin tưởng vào tiểu Quân. Và cô lại nhìn thấy chiếc xe buýt ấy. Chiếc xe sáng đèn mang bản hiệu lúc nãy, Du An biết đã trở về chỗ cũ và bị ma dắt một vòng lẩn quẩn.Tiểu Quân nhảy lên nóc xe buýt xem xét một hồi rồi kéo cô vào xe. Chó nhỏ chợt khởi động xe, đạp chân ga chạy lao về trước, hành động nhanh làm cô mất thăng bằng ngã xuống, cố gắng một tay ôm đầu tay kia ôm chặt ghế lái. Trời ạ cú sốc của cô là chó biết lái xe kìa.Xe buýt chạy phăng phăng 1 đoạn dài đến khi từ xa có ánh đèn sáng chói. Trong lúc cô đang vui mừng vì sắp ra được thì bỗng một hồi còi vang lên.BÍP..........Đó là còi tàu hỏa, hình như có gì đó không đúng. Luồng ánh sáng kia không phải lối ra mà chính là ánh đèn của tàu hỏa! Bọn cô sắp đâm vào rồi!"Tàu hỏa đó, mau dừng lại đi!"Thế mà tiểu Quân vẫn tiếp tục đạp ga. Đầu tàu từ từ tiến lại như con quái vật khổng lồ sắp nuốt chửng bọn cô, nó phình to, giận giữ gầm gừ.KÉTTTTTTTT.....Du An thật sự nghĩ mình đã chết vì xung quanh toàn cây cối rậm rạp, ở xa cô có thể nhìn thấy đoàn tàu đang chạy vào hầm và bản thân cô không sao, chắc bị tàu đâm nát bét cũng nên. Nhưng khoang, cô còn thở mà, tim còn đập rất nhanh, trán toát mồ hôi lạnh. Chưa bao giờ cô thấy yêu cuộc sống hơn lúc này.Một tiếng tru lớn dội đến. Du An nghĩ ngay tới tiểu Quân liền chạy vào rừng tối.Chiếc lắc chân giúp cô kết nối được vị trí với tiểu Quân, càng tiến tới cô cảm thấy đau đớn toàn thân nhiều hơn.Trên cao đột nhiên thân thể tiểu Quân to lớn rơi xuống. Chó nhỏ khó khăn đứng dậy, trên đầu chảy nhiều máu đen, cả thân toàn vết bầm đen, trán còn có vết lởm sâu."Chuyện gì..."Từ trong bụi rậm mịt mù xuất hiện những ánh mắt vàng rực, ánh trăng trên cao tỏa xuống, những con quái vật thân hình sói dần đứng lên bằng hai chân, chúng có bộ lông đen nhẻm, nhe răng nanh và nước dãi chảy nhễ nhại. Ma sói.Chúng tập hợp thành đàn 7 con bao quanh bọn cô, trong mắt chúng phát ra sự đói khát đáng sợ, chúng nhìn bọn cô như con mồi, sẵn sàn lao đến gặm nhấm bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com