TruyenHHH.com

Mùa Thu Năm Ấy

Chương 1: Sự gặp gỡ định mệnh

-peomax

Khí trời vào thu mát mẻ khiến cho con người cảm thấy thật dễ chịu, cơn gió chiều thu khẽ lướt qua khắp mọi nơi đung đưa từng tán lá chạm vào nhau xào xạc. Trong công viên gần đó nổi bật một cô gái tuổi đôi mươi, mái tóc cô khẽ đung đưa theo từng nhịp gió, cô xinh đẹp một cách sắc sảo làm mọi người đi qua cô đều ngoái lại nhìn rồi trầm trồ khen ngợi. Cô ngồi tựa lưng trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt vô định hướng về phía xa xăm, ánh mắt ấy...dường như chứa một nỗi bi thương vô tận...

Bạch Hạ Vy - đó là tên gọi cô, một cô gái xinh đẹp nhưng lại bất hạnh. Cô thầm nghĩ bản thân mình thật vô dụng, muốn tự mình ra công viên tản bộ cũng phải nhờ cô giúp việc dẫn đường. Nực cười nhất là khi cô đã sống từ nhỏ ở đây mà lại chẳng biết đường, đến cả nhà cô nằm ở đường nào, hẻm mấy cô cũng chẳng biết. Cô vô dụng lắm...phải không...?

"Tôi...có thể ngồi cùng cô không ?"_một giọng nói nam êm dịu bỗng vang lên bên tai Bạch Hạ Vy. Cô ngồi thẳng dậy hướng mặt về nơi phát ra giọng nói ấy nó khá gần cô.

"Có phải anh đang nói chuyện cùng tôi không ?"_cô đưa ngón tay chỉ vào mặt mình ngạc nhiên. Trước mắt cô chỉ toàn một màu đen.

"Đúng vậy, tôi đang nói với cô, không nói với cô thì xung quanh đây còn có ai"_anh bỗng bật cười trước câu hỏi quái lạ của cô, anh đang ngồi ngay cô cơ mà. Anh bật cười như vậy thật đã chạm đến nỗi đau của cô.

"Xin lỗi...tôi không thấy..."_cô trùng mặt xuống_"tôi bị mù..."

"Tôi thành thật xin lỗi, tôi không biết"_anh vội lúng túng, xua tay loạn xạ. Chưa bao giờ anh phải an ủi một cô gái nên chẳng biết phải làm thế nào, anh nói tiếp.

"Tôi...tôi có thể làm quen không, tôi tên là Lâm Đình Thanh"_Lâm Đình Thanh là tên gọi của anh, một chàng trai ăn chơi sa đọa, hằng ngày rượu chè gái điếm bê bết cùng lũ bạn cùng giới tuổi chẳng ra gì, thay bồ như thay áo, nhà anh ta chẳng thiếu gì tiền, anh ta đã từng nghĩ "có tiền là có tất cả" cũng như câu nói "có tiền cũng mua được tiên". Nhưng chắc đến tận bây giờ, anh ta mới thấu hiểu được, có tiền cũng chẳng thể làm được gì trong tình huống của anh hiện tại.

"Tôi là Bạch Hạ Vy, rất hân hạnh làm quen với anh Lâm"_ cô cúi đầu như chào hỏi, mỉm một nụ cười nhẹ khiến anh chàng Lâm Đình Thanh này điêu đứng nhìn mãi.

"Ừm...tôi có thể mời cô Bạch đây một ly cà phê không ?"_Lâm Đình Thanh ngài ngùng mở lời, anh chưa bao giờ phải lúng túng như vậy.

"Được, nếu không phiền, anh có thể giúp dẫn đường cho tôi không ?"_Bạch Hạ Vy cũng không kém, cô thật sự rất rất ngại khi phải mở lời nhờ vả một người con trai, anh mà từ chối giúp cô thì cô phải độn thổ vì quê mất.

"Rất muốn giúp, nhưng tôi không thể đi lại, chân tôi bị tàn phế do tai nạn tháng trước nên phải ngồi xe lăn"_anh nói khiến cô phải ngạc nhiên, hoàn cảnh của anh và cô rất giống nhau, chỉ khác cô không thể nhìn còn anh thì không thể đi. Lòng cô bỗng ấm áp lạ thường.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì anh sẽ không ăn chơi đàn điếm, sẽ không đua xe với lũ bạn tồi tệ đó để rồi xảy ra tai nạn cướp mất đi đôi chân của anh. Bạn bè thì bỏ mặc kẻ tàn phế này ở lại mà tiếp tục cuộc vui của họ. Bây giờ, anh chẳng còn bạn, chỉ còn có nỗi ân hận vây bủa lấy anh lúc này. Anh đã quyết sẽ thay đổi...sẽ khi ông như ngày xưa. Anh bây giờ, một chàng trai tàn phế lịch thiệp, điềm đạm, đối xử tốt với mọi người xung quanh. Anh chợt nhận ra rằng, sống như thế thật yên bình và thanh thản, chẳng giống với cuộc sống ồn ào, náo nhiệt với tiếng nhạc xập xình bên tai...

"Không sao, chúng ta cứ ngồi đây trò chuyện"_cô nở nụ cười, lộ cái răng khểnh nhỏ nhỏ xinh xinh.

"Nếu cô muốn thì tôi có thể đi mua một mình rồi đem đến đây chúng ta cùng uống"_nhanh chóng anh gạt phăng suy nghĩ buồn phiền đang vây bủa lấy anh, anh cũng nở lại một nụ cười tươi tắn.

"A, không cần phiền anh đến thế đâu"_Bạch Hạ Vy vội xua tay, cô chẳng muốn phải làm phiền ai cả, nhất là khi người này cô vừa mọi quen được vài phút trước.

"Cô chưa từng được nhìn thấy sao ?"_Lâm Đình Thanh ấp úng mở lời rồi chăm chú nhìn cô chờ đời đợi đôi môi nhỏ nhắn cô thốt ra câu trả lời êm tai.

"Tôi bị mù từ bẩm sinh mà, cũng chẳng biết mình có xinh không nữa."_vô híp mắt cười.

"Cô xinh lắm"_anh gãi gãi đầu mình ngượng ngùng.

Cứ thế hai người ngồi đó, bên cây phong đang dần thay màu lá đỏ, dần họ mở lòng, trò chuyện với nhau cởi mở hơn. Trông họ như hai người bạn đã thân nhau từ lâu, chẳng còn cảm giác xa lạ nữa. Cô và anh - hai con người một người mù từ nhỏ chẳng thể nhìn thấy, một người bị tàn phế chẳng thể đi lại đã tìm thấy niềm vui của chính mình. Sự cô đơn trong lòng họ đã được lắp đầy một cách nhanh chóng.

Thời gian mới đây mà đã trôi qua khá nhanh. Ông mặt trăng đã thay thế chỗ của ông mặt trời. Xung quanh thay một màu áo đen nhẹm. Đèn trong công viên đã bật sáng, mọi người cũng ồn ào náo nhiệt hơn. Những cặp trai tài gái sắc tay trong tay tản bộ, những đôi vợ chồng lâu năm đầu hai màu tóc cũng vội hâm nóng tình cảm bên những chiếc ghế đá. Thật náo nức, yên vui làm sao.

"Trời cũng tối rồi tiểu thư, tôi đưa cô về nhé"_là cô giúp việc, cô ấy đến đón cô về. Cô gật đầu cái rụp rồi quay sang Lâm Đình Thanh.

"Tôi phải về rồi, tạm biệt anh nhé"

"Hi vọng sẽ còn có thể gặp nhau, tạm biệt Bạch Hạ Vy"

Cô không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ rồi đứng lên cho cô giúp việc đưa về. Ngồi lâu thật khiến chân cô tê cứng lại chẳng cử động linh hoạt được. Lâm Đình Thanh vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng Bạch Hạ Vy dần dần chen vào đám đông đằng kia rồi mất hút. Sau đó anh cũng xoay bánh lăn đi.

"Hôm nay có lẽ là một ngày rất đáng nhớ của Lâm Đình Thanh và Bạch Hạ Vy..."

__________End chap 1____________

End chap 1 : Sự gặp gỡ định mệnh.

#peo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com