Mua Sen Ngat Huong H Bhtt 18
Thời nhà Nguyễn, tại vùng quê ở Đàng Ngoài, có ông lí trưởng nọ tên Cửu. Ông bà Cửu có với nhau 4 đứa con trai, ai cũng giỏi giang, khôi ngô tuấn tú, lại giàu có, ruộng lúa mênh mông, chim bay mỏi cánh. Thế nhưng ông bà vẫn chưa được vui vẻ, bởi lẽ trong nhà còn thiếu đúng 1 thứ, chính là 1 cô con gái. Sự tình là lão thầy bói có tiếng trong phủ xem cho ông bà Cửu phán rằng "Số ông bà đã làm ăn to lắm rồi, đã giàu có lắm rồi, nhưng có thêm đứa con gái thì lại càng phất lên nữa. Ông bà không sinh thêm con gái là đang bỏ qua cơ hội phát tài phát lộc đấy". Đó cũng là lí do mà Mỹ Duyên ra đời. Cô Duyên đích thực là 1 cô tiểu thư thiên tài, biết đủ cầm kỳ thi họa. Cô ta còn có 1 vẻ đẹp hút hồn, mắt bồ câu, mày lá liễu, mũi dọc dừa, gò má cao, tóc đen nhánh óng mượt, da trắng muốt lại thêm cái nốt ruồi duyên dáng ở khóe miệng. Cô là niềm tự hào to lớn của ông bà Cửu, là gái vàng gái bạc trong nhà ông bà.Thế nhưng ngặt 1 nỗi, ông trời không cho ai tất cả, giỏi giang đến đâu, xinh xắn đến mấy nhưng cô ả lại vướng 1 cái tội, đó chính là chanh chua, ngoa ngắt không ai bằng. Lời lẽ tuy sắc sảo, nhưng lại đanh đá, thích chửi bới, mỗi lời thốt ra là gia nô phải sợ một phép. Ông bà Cửu cũng biết cô con gái báu vật có cái mồm nghiệp chướng, nhưng vì chiều con, ông bà coi như làm lơ cái sự trái tính trái nết, thích đành hanh của cô.
Hôm nay là 1 ngày mùa hè, cô Duyên ra trước hiên nhà, hít ngửi hương sen thơm lừng pha trộn trong hương đồng gió nội của buổi sáng sớm.
"Vậy là sen bắt đầu nở rồi", cô ả thầm nghĩ. Đang tận hưởng cái trong lành và hương sen của mùa hạ, cánh cổng nặng nề kêu một tiếng két dài, chó trông nhà bắt đầu sủa inh ỏi. - Chúng bây làm cái gì vậy? - Ả một tay chắn nắng, đủng đỉnh bước xuống bậc tam cấp để dò la sự tình. Tính cô ả không hóng hớt là không chịu được.- Bẩm cô, chúng con đưa người về. Sự là có con bé này ở làng, nhà nó nợ sưu thuế của quan, không trả nổi, nên đành bán con bé này lên đây gán nợ cho ông bà - Anh người ở đứng khoanh tay, cúi đầu đáp lại- Mẹ kiếp, tiền sưu thuế còn nộp cho quan trên, cho triều đình nữa chứ, tưởng gửi người lên là xong chuyện chắc? - Cô ả lầm bầm, nhưng đủ để con bé và 2 tên người ở nghe thấy - Con này, tên gì?- Dạ bẩm, con tên Cẩn ạ - Con bé run rẩy đáp. Nàng Cẩn xưa giờ chỉ quanh quẩn ở nhà, ở ngoài đồng, giờ lần đầu đặt chân đến nơi lạ, lại là nhà quan, còn gặp cô tiểu thư đành hanh này, nàng sợ tái mặt. - Chuyện gì vậy Mỹ Duyên, có gì mà đứng ngoài đây hết vậy? - Ông lý đi ra, tay phe phẩy cái quạt lụa đen- Thầy, thầy để con bé này thoát sưu dễ thế à - Cô ả vùng vằng, nắm lấy tay áo cha, lắc lắc- Dốt lắm con gái ạ, nó bán được có 1 lần, chừng nào nó còn ở cái làng này, thì chừng đó nó còn đóng sưu. Mày không nghĩ năm sau nó trả tiền sưu bằng cái gì à? Nó sẽ trả bằng mồ hôi nước mắt của nó, cuối cùng, ta vẫn có tiền sưu lại còn có được 1 con người ở, tuy tốn thêm chỗ ở, miệng ăn nhưng không phải trả công cho nó, thế suy cho cùng ta vẫn lời lãi. Ông lý cười cười, thì thầm vào tai con. Cô ả hiểu ra thì cười đắc chí, liếc nhìn con bé Cẩn từ trên xuống dưới rồi nghĩ thầm "Loại con gái này, phải để ý kĩ mới được..."
Đó cũng là lý do mà cô Duyên thường hay xét nét nàng Cẩn. Sáng thì Cẩn dậy sớm quét tước, thổi cơm, chiều thì đi xách nước, mùa gặt thì phơi ngô phơi thóc, ngày ngày làm tối mặt tối mũi cho nhà quan như con trâu con ngựa. Vậy mà nào có được yên ổn, luôn luôn có cặp mắt sắc như lưỡi dao nhìn chòng chọc nàng.
"Đáng sợ thật" - Cẩn thầm nghĩ. "Lúc nào cô ta cũng đứng đây chỉ để xét nét đám người ở hay sao?
Nhưng nhìn lại đám gia nô, con bé là nổi bật nhất, xinh xắn, cặp mắt nai tơ trong trẻo, giọng nói nhẹ nhàng, mái tóc như dải lụa mềm, lại thoang thoảng mùi bồ kết. Nàng là kẻ hiền lành, non nớt, nhưng lại chăm chỉ, cần mẫn. Nàng được mọi người yêu quý lắm, dường như chỉ có mỗi cô ả Mỹ Duyên là không ưng nàng, nhưng nàng cũng không lấy làm bận tâm lắm.
Đêm hôm đó, Mỹ Duyên chuẩn bị đi ngủ. Ả thư thái đặt bàn chân xuống chậu nước ấm để rửa trước khi đi ngủ. Đối với cô, đây là một loại nghi thức, không có thì ngủ sẽ không ngon. Nàng Cẩn ngồi dưới, miệt mài xoa bóp cho đôi chân tiểu thư lá ngọc cành vàng. Xong xuôi cô lau chân cho ả, Mỹ Duyên hài lòng thu chân về rồi phẩy tay, ra hiệu cho nàng mau cút để mình được ngả lưng. Nàng Cẩn cúi người bê chậu nước ấm, khép cánh cửa lại và bưng chậu nước rửa chân đi đổ.
- Cuối cùng ta cũng được đi ngủ rồi - Nàng thở phào một hơi
Để đến được nhà dưới, nơi ăn nghỉ của gia nhân, phải vòng ra sau nhà trên. Trùng hợp thay, cửa sổ phòng cô Mỹ Duyên ở sau nhà. Lúc này, Cẩn đang đi về phía vườn ở sau nhà để về phòng nghỉ, chợt phát hiện tiếng động lạ. Không phải lá cây xào xạc hay lũ chó giữ nhà, mà là một thanh âm nghe rất ám muội, nghe như lúc người ta làm tình. Cẩn non nớt là thật, nhưng hoàn toàn ngây thơ thì không. Vừa nghe thấy, một ý nghĩ bệnh hoạn chợt loé lên trong đầu nàng. Vì tọc mạch, muốn biết thứ tiếng ấy phát ra từ đâu, nàng rón rén, men theo bức tường, tiến đến nơi nàng nghe thấy âm thanh quái dị đó.
Đó chính là cửa sổ phòng cô Duyên. Lấy hết can đảm, nàng Cẩn nhón chân, qua kẽ hở cửa sổ mà nhòm vào bên trong. Ánh sáng lập loè từ ánh nến, cùng với hương thơm dịu dàng của hoa sen, và cơ thể loã lồ phô bày những đường cong trên giường. Tất cả tạo nên 1 khung cảnh thật lãng mạn và quyến rũ, chỉ trừ mỗi việc, người nằm trên giường chính là cô Mỹ Duyên. Ả đang cố gắng luồn ngón tay thon trắng vào trong âm đạo, tay kia thì xoa bóp bầu ngực căng đầy. Ả rên, rất khẽ khàng, nhưng vẫn là đủ để kẻ ngoài cửa sổ có thể nghe thấy.
Cẩn há hốc miệng, nàng không thể ngờ được tiểu thư đài các lại làm chuyện đồi bại thế này, thật quá mức dâm đãng. Ả vẫn đang tiếp tục màn thủ dâm của mình, tiếng nhóp nhép đã vang cả căn phòng. Mỹ Duyên đỏ mặt, tay vẫn không ngừng ra vào nơi cửa mình, càng ngày càng đâm sâu, dường như cô muốn moi móc hết tất cả những gì có bên trong. Ả rên rỉ, vò nát tấm ga giường, nàng biết rằng ả sẽ không chịu được lâu nữa. Đúng như dự đoán của Cẩn, ả càng nhấp càng mạnh mẽ hơn, lực đâm của ả càng lên cao trào. Và rồi nàng cũng lên đỉnh, dịch tình tuôn ra như suối. Dưới ánh nến mờ ảo, nàng có thể thấy tay ả được phủ bởi một lớp nước nhớp nháp, ả nâng những ngón tay đầy nước dâm lên mút mát, mơn trớn toàn bộ khoang miệng. Nhìn cảnh nóng bỏng đó, nhìn thấy đầu ngực sưng đỏ lên vì bị giày vò, nhìn thấy đôi môi căng mọng đang hôn lấy những ngón tay dâm đãng, mọi thứ làm con Cẩn vô thức khép chân lại, đem bàn tay đặt vào giữa 2 chân. Nhưng nỗi sợ hãi ngăn nó lại, nó không biết nó sợ gì nữa, sợ đau và sợ bị phát hiện, có lẽ thế.
Cẩn lại mon men theo bức tường chạy về nơi nhà dưới, nàng biết rằng không thể ở đây thêm được nữa.
"Nếu ở lại, không biết liệu ta có làm chuyện gì dung tục giống như người nằm trong giường kia không?"- nàng ôm lấy đôi gò má nóng phừng mà đi ngủ, nhưng ngủ yên thế nào được với những gì nàng đã chứng kiến.
Hôm nay là 1 ngày mùa hè, cô Duyên ra trước hiên nhà, hít ngửi hương sen thơm lừng pha trộn trong hương đồng gió nội của buổi sáng sớm.
"Vậy là sen bắt đầu nở rồi", cô ả thầm nghĩ. Đang tận hưởng cái trong lành và hương sen của mùa hạ, cánh cổng nặng nề kêu một tiếng két dài, chó trông nhà bắt đầu sủa inh ỏi. - Chúng bây làm cái gì vậy? - Ả một tay chắn nắng, đủng đỉnh bước xuống bậc tam cấp để dò la sự tình. Tính cô ả không hóng hớt là không chịu được.- Bẩm cô, chúng con đưa người về. Sự là có con bé này ở làng, nhà nó nợ sưu thuế của quan, không trả nổi, nên đành bán con bé này lên đây gán nợ cho ông bà - Anh người ở đứng khoanh tay, cúi đầu đáp lại- Mẹ kiếp, tiền sưu thuế còn nộp cho quan trên, cho triều đình nữa chứ, tưởng gửi người lên là xong chuyện chắc? - Cô ả lầm bầm, nhưng đủ để con bé và 2 tên người ở nghe thấy - Con này, tên gì?- Dạ bẩm, con tên Cẩn ạ - Con bé run rẩy đáp. Nàng Cẩn xưa giờ chỉ quanh quẩn ở nhà, ở ngoài đồng, giờ lần đầu đặt chân đến nơi lạ, lại là nhà quan, còn gặp cô tiểu thư đành hanh này, nàng sợ tái mặt. - Chuyện gì vậy Mỹ Duyên, có gì mà đứng ngoài đây hết vậy? - Ông lý đi ra, tay phe phẩy cái quạt lụa đen- Thầy, thầy để con bé này thoát sưu dễ thế à - Cô ả vùng vằng, nắm lấy tay áo cha, lắc lắc- Dốt lắm con gái ạ, nó bán được có 1 lần, chừng nào nó còn ở cái làng này, thì chừng đó nó còn đóng sưu. Mày không nghĩ năm sau nó trả tiền sưu bằng cái gì à? Nó sẽ trả bằng mồ hôi nước mắt của nó, cuối cùng, ta vẫn có tiền sưu lại còn có được 1 con người ở, tuy tốn thêm chỗ ở, miệng ăn nhưng không phải trả công cho nó, thế suy cho cùng ta vẫn lời lãi. Ông lý cười cười, thì thầm vào tai con. Cô ả hiểu ra thì cười đắc chí, liếc nhìn con bé Cẩn từ trên xuống dưới rồi nghĩ thầm "Loại con gái này, phải để ý kĩ mới được..."
Đó cũng là lý do mà cô Duyên thường hay xét nét nàng Cẩn. Sáng thì Cẩn dậy sớm quét tước, thổi cơm, chiều thì đi xách nước, mùa gặt thì phơi ngô phơi thóc, ngày ngày làm tối mặt tối mũi cho nhà quan như con trâu con ngựa. Vậy mà nào có được yên ổn, luôn luôn có cặp mắt sắc như lưỡi dao nhìn chòng chọc nàng.
"Đáng sợ thật" - Cẩn thầm nghĩ. "Lúc nào cô ta cũng đứng đây chỉ để xét nét đám người ở hay sao?
Nhưng nhìn lại đám gia nô, con bé là nổi bật nhất, xinh xắn, cặp mắt nai tơ trong trẻo, giọng nói nhẹ nhàng, mái tóc như dải lụa mềm, lại thoang thoảng mùi bồ kết. Nàng là kẻ hiền lành, non nớt, nhưng lại chăm chỉ, cần mẫn. Nàng được mọi người yêu quý lắm, dường như chỉ có mỗi cô ả Mỹ Duyên là không ưng nàng, nhưng nàng cũng không lấy làm bận tâm lắm.
Đêm hôm đó, Mỹ Duyên chuẩn bị đi ngủ. Ả thư thái đặt bàn chân xuống chậu nước ấm để rửa trước khi đi ngủ. Đối với cô, đây là một loại nghi thức, không có thì ngủ sẽ không ngon. Nàng Cẩn ngồi dưới, miệt mài xoa bóp cho đôi chân tiểu thư lá ngọc cành vàng. Xong xuôi cô lau chân cho ả, Mỹ Duyên hài lòng thu chân về rồi phẩy tay, ra hiệu cho nàng mau cút để mình được ngả lưng. Nàng Cẩn cúi người bê chậu nước ấm, khép cánh cửa lại và bưng chậu nước rửa chân đi đổ.
- Cuối cùng ta cũng được đi ngủ rồi - Nàng thở phào một hơi
Để đến được nhà dưới, nơi ăn nghỉ của gia nhân, phải vòng ra sau nhà trên. Trùng hợp thay, cửa sổ phòng cô Mỹ Duyên ở sau nhà. Lúc này, Cẩn đang đi về phía vườn ở sau nhà để về phòng nghỉ, chợt phát hiện tiếng động lạ. Không phải lá cây xào xạc hay lũ chó giữ nhà, mà là một thanh âm nghe rất ám muội, nghe như lúc người ta làm tình. Cẩn non nớt là thật, nhưng hoàn toàn ngây thơ thì không. Vừa nghe thấy, một ý nghĩ bệnh hoạn chợt loé lên trong đầu nàng. Vì tọc mạch, muốn biết thứ tiếng ấy phát ra từ đâu, nàng rón rén, men theo bức tường, tiến đến nơi nàng nghe thấy âm thanh quái dị đó.
Đó chính là cửa sổ phòng cô Duyên. Lấy hết can đảm, nàng Cẩn nhón chân, qua kẽ hở cửa sổ mà nhòm vào bên trong. Ánh sáng lập loè từ ánh nến, cùng với hương thơm dịu dàng của hoa sen, và cơ thể loã lồ phô bày những đường cong trên giường. Tất cả tạo nên 1 khung cảnh thật lãng mạn và quyến rũ, chỉ trừ mỗi việc, người nằm trên giường chính là cô Mỹ Duyên. Ả đang cố gắng luồn ngón tay thon trắng vào trong âm đạo, tay kia thì xoa bóp bầu ngực căng đầy. Ả rên, rất khẽ khàng, nhưng vẫn là đủ để kẻ ngoài cửa sổ có thể nghe thấy.
Cẩn há hốc miệng, nàng không thể ngờ được tiểu thư đài các lại làm chuyện đồi bại thế này, thật quá mức dâm đãng. Ả vẫn đang tiếp tục màn thủ dâm của mình, tiếng nhóp nhép đã vang cả căn phòng. Mỹ Duyên đỏ mặt, tay vẫn không ngừng ra vào nơi cửa mình, càng ngày càng đâm sâu, dường như cô muốn moi móc hết tất cả những gì có bên trong. Ả rên rỉ, vò nát tấm ga giường, nàng biết rằng ả sẽ không chịu được lâu nữa. Đúng như dự đoán của Cẩn, ả càng nhấp càng mạnh mẽ hơn, lực đâm của ả càng lên cao trào. Và rồi nàng cũng lên đỉnh, dịch tình tuôn ra như suối. Dưới ánh nến mờ ảo, nàng có thể thấy tay ả được phủ bởi một lớp nước nhớp nháp, ả nâng những ngón tay đầy nước dâm lên mút mát, mơn trớn toàn bộ khoang miệng. Nhìn cảnh nóng bỏng đó, nhìn thấy đầu ngực sưng đỏ lên vì bị giày vò, nhìn thấy đôi môi căng mọng đang hôn lấy những ngón tay dâm đãng, mọi thứ làm con Cẩn vô thức khép chân lại, đem bàn tay đặt vào giữa 2 chân. Nhưng nỗi sợ hãi ngăn nó lại, nó không biết nó sợ gì nữa, sợ đau và sợ bị phát hiện, có lẽ thế.
Cẩn lại mon men theo bức tường chạy về nơi nhà dưới, nàng biết rằng không thể ở đây thêm được nữa.
"Nếu ở lại, không biết liệu ta có làm chuyện gì dung tục giống như người nằm trong giường kia không?"- nàng ôm lấy đôi gò má nóng phừng mà đi ngủ, nhưng ngủ yên thế nào được với những gì nàng đã chứng kiến.
___________
P/s: Hự hự cảnh Hờ t viết như gì ý 😓😓 Thông cảm nha lần đầu t viết chuyện ấy :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com