Mua Rat Lau
Han Wang Ho không đến tìm Lee Sang Hyeok nữa.Cậu biết mình không có tư cách.
Cậu sợ, mỗi lần nhìn thấy Sang Hyeok, là mỗi lần những năm tháng khốn nạn đó hiện về.
Sợ ánh mắt cậu ấy, vừa cam chịu, vừa tan nát, lại vừa... vẫn còn thích mình.Thứ tình cảm đó như một lời nguyền, trói chặt trái tim Wang Ho.
Cậu ta muốn quên. Nhưng càng muốn quên, càng nhớ.Càng nhớ, càng thấy bản thân đáng ghê tởm.Còn Lee Sang Hyeok, cậu tiếp tục cuộc sống của mình.
Nói đúng hơn, là tiếp tục giãy giụa để tồn tại.Một ngày nọ, chủ nợ của cha cậu tìm đến nơi cậu làm việc.Chúng lôi cậu ra ngoài, giữa thanh thiên bạch nhật, đánh đập không chút nương tay."Mày tưởng mày trốn là xong à?""Tiền của cha mày, mày phải trả!""Mày nghèo rớt mồng tơi thế này, biết lấy gì mà trả không hả? Hay tao lột da mày luôn nhé?"Những cú đấm, cú đá giáng xuống người cậu như bão tố.Sang Hyeok không chống cự.
Cậu đã quen rồi.
Chỉ biết ôm đầu, chịu đựng.Những người xung quanh thờ ơ nhìn.
Không ai giúp đỡ.
Bởi vì ai quan tâm thằng nhóc nghèo mồ côi sống hay chết chứ?Máu từ miệng, từ mũi, từ đầu cậu chảy xuống, nhuộm đỏ cả nền đất.Cuối cùng, chúng ném cậu vào một góc hẻm, bỏ lại lời đe dọa:"Nếu tháng sau không có tiền, mày xác định nhặt xác mình dưới sông nhé."Cậu nằm đó, bất động.Ánh mắt lờ đờ nhìn lên bầu trời xám xịt.Có ai thương xót mình không?
Có ai cần mình không?
Có ai... sẽ đau lòng nếu mình biến mất không?Không.Không có ai cả.Bà đã chết.
Cha đã chết.
Cậu chỉ là một thứ thừa thãi trên đời này.Nhưng... ở đâu đó trong tim, cậu vẫn nghĩ đến Wang Ho.Người đó chắc giờ đang sống hạnh phúc.
Người đó chắc chẳng nhớ đến mình nữa.Vậy mà... tại sao, cậu vẫn cứ mong mỏi một chút hơi ấm từ người đó?Thứ tình cảm này, đến tận bây giờ, vẫn không thể buông bỏ.Cậu bật cười. Máu từ khóe môi tràn ra. Cay đắng, chua xót.Đau đớn thể xác không đáng sợ.
Đáng sợ là... cái cảm giác mình chẳng là gì với ai.
Dù có chết, cũng chẳng ai hay biết.Tối hôm đó, Sang Hyeok lê thân xác bầm dập về phòng trọ.Chủ nhà thấy bộ dạng thảm hại của cậu, khinh bỉ phun nước bọt:"Đồ vô dụng, mày mà chết thì nhớ báo trước, tao còn biết đường cho người thuê khác!"Cậu im lặng, cúi đầu, bước vào căn phòng bé xíu, ẩm thấp.
Cánh cửa khép lại, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.Trong căn phòng tối om, Sang Hyeok ngồi bệt xuống sàn, ôm lấy hai chân.Cậu gục đầu, khóc.Không thành tiếng.
Chỉ là những giọt nước mắt chảy dài trên đôi má bầm tím.Cậu muốn sống.
Nhưng cậu mệt mỏi quá.Cậu muốn thoát khỏi tất cả.
Nhưng cậu còn gì để bấu víu đây?Chỉ là...
Cậu vẫn muốn được nhìn thấy Wang Ho thêm lần nữa.Dù là bị sỉ nhục, bị đánh đập như những năm tháng đó, cậu cũng chấp nhận.Chỉ cần... được thấy người ấy.Dù chỉ là từ xa thôi cũng được.Ngày hôm sau, Sang Hyeok nghỉ làm.Cậu đi đến khu phố cũ – nơi Wang Ho hay cùng đám bạn tụ tập ngày xưa.
Chỉ đứng từ xa nhìn. Không dám đến gần.Cậu thấy Wang Ho bước ra từ một quán cà phê sang trọng.Vẫn đẹp như thế.
Vẫn tự tin như thế.
Vẫn là người mà cậu không bao giờ với tới được.Cậu nắm chặt đôi tay gầy guộc, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.Cậu tự cười mình.Cậu là gì chứ?
Một kẻ mồ côi, nghèo khổ, nợ nần, sống như con chuột cống.Cậu lấy tư cách gì để thích Wang Ho?Trên đường về, cậu đi ngang qua cầu.Dưới sông, nước đen ngòm, cuồn cuộn chảy.Đã có lúc cậu nghĩ... hay là nhảy xuống?Kết thúc tất cả.
Không ai cần cậu.
Cũng chẳng ai nhớ đến cậu.Nhưng... cậu lại nhớ đến Wang Ho.Người đó sẽ chẳng biết.
Người đó sẽ chẳng khóc.Vậy mà... cậu vẫn không đành lòng.Cậu sợ, lỡ như một ngày nào đó, Wang Ho quay lại tìm, sẽ không thấy cậu nữa.Dù chỉ là một hy vọng mong manh, cậu vẫn muốn giữ lấy nó.Dù có phải lê lết dưới đáy xã hội, cậu cũng muốn sống.Để chờ.
Chờ một ngày, người đó sẽ nhìn về phía cậu... dù chỉ một lần.Đêm đó, cậu trở về phòng trọ.
Vẫn một mình.
Vẫn nước mắt rơi thầm.Nhưng lần này, cậu tự nhủ: Mình phải sống.Dù thế nào đi nữa...
Mình vẫn phải sống.Chỉ vì...
Mình vẫn còn thích Han Wang Ho.
Vẫn thích đến mức... đau đớn tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com