Mua Hoa Tu Dang No Tinh Trai
Thiều Chí Tuân đã luôn mơ về một bức màn thần tiên mở ra con đường đến một thế giới kì diệu mới như trong những câu chuyện hồi bé mà chú Nguyên nhà bên vẫn hay kể. Một bức màn làm bằng dây leo với những bông hoa đủ màu rủ xuống từ vách đá, hay thác nước chảy xiết che đi cửa hang, hoặc chỉ đơn giản là chiếc rèm tua rua với những hạt nhựa treo dưới cánh cửa. Bức màn ấy sẽ dẫn nó tới một thế giới mới, với đầy điều kì thú và mới lạ mà nó chưa từng được khám phá.Năm nó sắp được bốn tuổi, thế giới ấy xuất hiện. Đó là căn nhà số 156 ngõ 3 đường Hoàng Hoa Thám, nhưng nó thích gọi là "Trụ sở Tử Đằng Tím".Hộ gia đình số nhà 156 là một gia đình văn hoá điển hình. Hai vợ chồng đều làm nghề giáo, con gái lớn từ cấp một tới cấp ba đều học trường điểm, nghe nói họ có hẳn một căn phòng riêng để treo bằng khen của cả nhà. Cậu út nhà đó tính ra lại nổi bật nhất trong số những đám trẻ ở xóm. Có cô bé này không hiểu bài, nhất quyết không hỏi bố hỏi mẹ, mang sách sang nhà 156, cũng chẳng hỏi hai nhà giáo ưu tú hay cô học trò gương mẫu kia, mà ngay lập tức chạy đến bên cu cậu còn đang mải mê với bộ xếp hình ngàn mảnh. Cũng có cậu bé nọ, không biết cách chơi bóng rổ, nhà có anh trai trong đội tuyển của trường thế mà cũng không thích, tay ôm bóng lập tức đi tìm cậu út nhà 156.Chí Tuân cũng tò mò, rằng sao cái bạn đấy lại được tụi trẻ trong xóm "hâm mộ" thế dù chỉ vừa mới chuyển đến được hai tuần. Nó muốn thử gặp một lần để xem người ta có gì ghê gớm, nhưng trẻ con thì chóng quên, Chí Tuân hoàn toàn bỏ ngỏ ý định gặp mặt sau khi chén xong bát tào phớ ở đầu ngõ với anh trai.Tới một ngày xuân tháng ba, Chí Tuân chơi trốn tìm với bạn trong xóm, chạy tới chạy lui, rồi cuối cùng lại đứng ngẩn ngơ trước một căn nhà với dàn hoa rủ xuống trước cổng mà trước đây nó chưa từng thấy. Màu lá xanh non của cây cối mùa đầu năm, màu tím nhạt của hoa mới nở cùng hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong gió xuân, tất cả tạo thành một tổ hợp hoàn hảo trong mắt nó. Chí Tuân cũng chẳng hề thắc mắc dàn hoa này xuất hiện từ bao giờ, nó chỉ biết một điều, rằng đây chính là bức màn dẫn tới thế giới thần tiên của nó, thế giới kì diệu mà nó mong đợi bấy lâu. Chí Tuân cố nhảy lên, hi vọng có thể nắm được trong tay ít nhất là một cánh hoa nhỏ. Nhưng dù dàn hoa có mọc dài tới đâu, thì vẫn là quá cao so với một đứa trẻ sắp tròn bốn tuổi như nó. Nhìn hướng men theo dàn hoa, đôi mắt Chí Tuân dừng lại ở phía bên tay trái. Không phải dàn hoa, mà là một cái cây thân gỗ với những cành hoa mọc dài và leo ngang cánh cổng. Trong đầu chợt loé lên một ý tưởng táo bạo, Chí Tuân hít một hơi sâu rồi tiến tới bên thân cây.Hai bàn tay bé nhỏ bám lấy thân cây, chân phải đặt lên làm trụ, ngay khi nó vừa định lấy đà bật lên, từ đâu phát ra tiếng trẻ con lanh lảnh.- Bạn gì ơi?Tim Chí Tuân đập một nhịp mạnh, hơi nóng lan từ ngực ra khắp người và hai bên tai ù hẳn đi. Nó vội bước chân về, hai tay chắp sau lưng, sẵn sàng đứng nghe mắng vì nó là một đứa trẻ biết chịu trách nhiệm với hành động của mình. Bước lệch sang một bên để tránh nắng, Chí Tuân lúc này mới nhìn thấy rõ tấm biển màu xanh lấp ló sau dàn hoa rủ xuống kia.156.Định ngắt trộm hoa rồi bị phát hiện, Chí Tuân thấy ấn tượng đầu về mình của idol xóm mới nổi đặc sắc quá, cái này không khoe với bạn đúng là không được. Tai dần dần bớt ù, nó nghe tiếng dép không đều của trẻ con ngày một rõ hơn, năm ngón tay này nắm chặt vào cổ tay kia, cu cậu dường như đã biết người ta định nói gì rồi.Lạch cạch vài tiếng kim loại va vào nhau, "idol xóm" xuất hiện sau cánh cổng, đi tới trước mặt Chí Tuân và chặn đứng lời xin lỗi chưa kịp thoát ra của nó bằng một tấm thẻ dài hơn tay nó một tí, ở giữa chính là nhành hoa tím nho nhỏ giống hệt với thứ rủ xuống trước cổng kia, được phơi khô và ép nhựa cẩn thận.Nó ngơ ngác nhìn hoa, rồi lại nhìn người, cứ thế lặp lại ba bốn lần, cho đến khi cậu bạn nhỏ kéo tay nó lại mà đặt lên, Chí Tuân mới ngớ ra được cái gì đấy.Ơ thế là tặng mình à?- Bố tớ ép hoa để làm kẹp sách, nhà tớ còn nhiều lắm nên bạn cứ nhận lấy đi. Nếu tớ không nhìn thấy chắc giờ này bạn đã bị ngã rồi. Cây này cao lắm, trẻ con chúng mình không trèo được đâu.- Thế là, tớ được lấy đúng không?Bông hoa đầu đời của Chí Tuân không phải do được cô bé xinh xắn nào đấy tặng cho, mà lại là từ bạn nam hàng xóm mới chuyển tới chưa nói chuyện lần nào. Lúc này Chí Tuân mới ngẩng mặt lên để nhìn người ta. Cao ngang nó, mặt trông cũng đẹp trai giống nó, tặng hoa cho nó thế này thì chắc chắn là tính tình cũng tốt bụng hiền lành giống nó rồi. Nó cười hì hì cảm ơn, xong lại nghĩ thế nào mà dang rộng tay ra ôm lấy, rồi nắm lấy hai tay người ta mà hớn hở.- Tớ là Tuân, cậu tên gì?Đó là một khoảng lặng, nhưng Chí Tuân thích gọi là phút giây bình yên của đôi bạn thân lần đầu gặp mặt. Mười giây sau hoặc hơn thế, nó cũng chẳng nhớ nữa, nó mới nhận được câu trả lời chỉ cách tiếng gọi về đi tắm của anh nó vài giây.- Mai sang nhà tớ chơi nhé?Đấy là cách mà Trần Hoàng Dũng gặp Thiều Chí Tuân. Từ sau đấy tụi trẻ con trong xóm cũng không còn thấy Tuân tới chơi cùng tụi nó thường xuyên nữa. Tôi vì bạn bỏ công bỏ sức, bạn bỏ tôi vì mấy bông hoa.Nhưng cũng vì mấy bông hoa đó mà nó từng nghĩ Hoàng Dũng là người ngầu nhất thế giới.
•
- Dũng ơi xong chưaaaa! Chí Tuân kéo dài giọng, đứng dưới dàn hoa tím vẫy vẫy hai cây vợt be bé, trên vai đeo một túp cầu lông, thêm một chiếc băng đô thể thao màu cam chói lọi cháy mắt người nhìn ngự ngay trước trán. Đôi con ngươi nó sáng ngời khi thấy cậu bạn thân (dù hai đứa chỉ mới quen nhau được độ chục ngày) ngồi cột dây giày bên bậc thềm, gọi với ra "Chờ tớ tí nhá", rồi đứng dậy xách theo một túi vải đầy ắp bánh kẹo và sữa mà chạy tới.Hôm nay Chí Tuân hẹn Hoàng Dũng đi chơi cầu lông. Khi biết được cậu bạn dù cũng chỉ mới bốn tuổi như mình nhưng đã biết chơi rất nhiều môn thể thao khác nhau, nó đã nghĩ rằng danh xưng idol xóm lứa này chỉ có thể thuộc về một mình Hoàng Dũng mà thôi. Hoàng Dũng biết chơi đủ kiểu bóng, cũng biết đá cầu, nhưng mà Chí Tuân thấy lúc chơi cầu lông là trông cậu "oách xà lách" nhất, nên nó đã ngỏ lời nhờ idol xóm dạy mình. Cậu út nhà 156 đồng ý ngay tức khắc, chẳng lưỡng lự hay đắn đo khiến Chí Tuân có chút giật mình, nhưng sự hoang mang cũng chẳng kéo dài quá hai giây vì nó cho rằng bản thân mình có sức hút tới độ idol xóm cũng không thể từ chối.- Qua xóm bên nhá, sân nhà bác Hằng hôm nay bị lấy làm chỗ tập thể dục nhịp điệu rồi."Bác Hằng" mà Chí Tuân nhắc tới là vợ của bác tổ trưởng tổ dân phố, còn tại sao mọi người lại gọi đó là nhà bác mà không phải nhà chồng bác thì nó không biết, anh nó bảo đấy là do địa vị trong nhà của bác Hằng cao hơn. Nhà bác Hằng to phải nhất xóm, cái sân nhà bác chắc phải đỗ được mấy con ô tô. Mỗi khi xóm có hoạt động tập gì là lại tổ chức ở nhà bác, còn ngày bình thường thì bác chăng cái lưới ngang sân cho mọi người qua chơi thể thao, cầu lông, bóng chuyền, đá cầu các kiểu. Hồi Hoàng Dũng chưa chuyển tới, Chí Tuân với mấy đứa nhỏ khác hay tụ tập ở đó chơi tượng đá với đoán màu. Xóm kế bên cũng có sân chơi, nhưng không phải ở nhà dân mà là ở nhà văn hoá khu, nên gọi là sân xóm bên là không đúng. Mọi người trong xóm toàn qua nhà bác Hằng chơi, nên chẳng mấy ai qua đây cả. Chí Tuân nắm tay Hoàng Dũng kéo đi, rẽ hết ngõ này tới ngõ khác, tới đoạn bậc thang nhỏ bám đầy rêu, nó càng nắm chặt tay cậu hơn, tự tin nhắc nhở rồi cẩn thận bước từng bước xuống.- Dũng đừng buông tay tớ ra nhé, chỗ này trơn lắm!Hoàng Dũng ừ nhẹ một tiếng, cũng chậm rãi bước theo nó. Kéo cánh cửa gỗ mục nát ở phía cuối qua một bên xong, Chí Tuân chỉ sang phía bên kia đường mà cười tươi nói.- Đây nè, nhà văn hoá khu đó, sân này cũng chỉ rộng hơn sân nhà bác Hằng có tí thôi á!Hoàng Dũng không biết mình đã lặng im mỗi khi thấy bạn mình cười lên được bao nhiêu lần. Trong sách ghi trẻ con sẽ thay răng từ lúc năm tuổi, đối với con trai thì sẽ muộn hơn con gái, cậu thắc mắc không biết liệu hai chiếc răng nanh be bé kia sau khi thay có mọc lại như cũ không. Cả hai đứng ngược hướng gió nên khi Chí Tuân mở cửa ra, một luồng khí mát thổi tới, mấy sợi tóc ngắn mềm bay bay, cặp ranh năng lại thêm đôi mắt hơi híp lại nhìn rất giống mèo con nhe răng cười. - Sao thế? Dũng không thích chỗ này hả?Chí Tuân nhìn cậu bạn ngẩn ngơ nãy giờ mà lo lắng hỏi. Nó sợ chứ, lỡ đâu Hoàng Dũng không thích nơi này thì sao, lỡ đâu Hoàng Dũng thất vọng về nó thì sao? Nỗi lo ấy được rũ bỏ ngay khi cậu lắc đầu phủ nhận, tiến tới kéo Chí Tuân ra khỏi cánh cửa, ngó nghiêng hai bên rồi mới chạy sang phía bên kia đường. Cả hai chọn một khoảng sân nhỏ râm mát để chơi. Hoàng Dũng mở túp cầu ra, lấy ra một quả rồi để gọn lại cùng với túi bánh kẹo. Cậu chạy tới bên cạnh Chí Tuân, nhận lấy chiếc vợt từ tay nó, mô phỏng động tác phát cầu rồi vung vợt nhẹ lên.- Tuân nhìn nhé, thả lỏng cổ tay ra nè, cầm cầu như này, rồi vẩy cổ tay lên. Quả cầu bay qua cách hai đứa tầm hơn một mét. Hoàng Dũng chạy lại nhặt lên, rồi đưa cầu cho Chí Tuân phát thử. Nó lóng ngóng cầm cầu và vợt, cái suy nghĩ phải làm tốt để được Hoàng Dũng khen khiến nó căng thẳng mà vung mạnh tay, khiến quả cầu bay một đường thẳng ngang, còn xa hơn cả khi nãy cậu phát.- Tuân phát như thế là cầu không bay cao được đâu.Khoé miệng kéo đến mang tai vội tụt xuống ngay khi nghe Hoàng Dũng nhận xét sau khi đi nhặt cầu về. Cậu đặt quả cầu vào nay Chí Tuân, đổi vợt sang tay trái, tay phải nắm lấy tay cầm vợt của nó mà trực tiếp chỉ dạy.- Tuân cầm vào phần lông của cầu thôi, tay cầm vợt đừng căng quá, thả lỏng ra, đó, đúng rồi. Giờ Tuân nhìn nè, chỉ cử động mỗi cổ tay thôi, cánh tay giữ nguyên. Bây giờ tớ đếm rồi Tuân thả cầu nhé. Nào, một, hai, ba!Quả cầu bay theo một đường vòng cung tuyệt đẹp qua phía bên kia sân. Chí Tuân vui sướng nhìn xuống tay Hoàng Dũng vẫn đang giữ lấy tay nó. Bàn tay to và dài hơn nó một tí, màu da tối hơn một tí, trên ngón tay giữa có vết nhỏ trồi lên như vết chai do cầm bút mà nó từng thấy ở tay anh trai. Đôi bàn tay này thật ra cũng chẳng khác nó là bao, thế nhưng lại biết làm đủ thứ, Chí Tuân cảm thán một câu trong lòng, đúng là người mà ông trời gửi tới để làm bạn với mình đây mà, tuyệt vời luôn!Nắm được cách phát cầu rồi, Hoàng Dũng bắt đầu chỉ nó cách đỡ cầu. Khi đã quen rồi, hai đứa bắt đầu phát cầu qua lại, càng đánh càng hăng, quả cầu cứ bay lên không trung mà chẳng thấy có dấu hiệu rơi xuống.- Tuân thử đánh mạnh lên xem.Hoàng Dũng nói ngay khi đỡ cầu. Chí Tuân cầm vợt cũng đã hơi mỏi tay, nên nó dồn hết sức lực còn lại và vung vợt thật mạnh, cầu bay qua đầu Hoàng Dũng và vợt bay hẳn ra phía cổng nhà văn hoá. Nó hốt hoảng chạy tới sờ khắp người cậu xem có sứt mẻ miếng nào không, ríu rít xin lỗi vì đã quá mạnh tay. Hoàng Dũng chỉ bật cười rồi xoa đầu nó, khen nó đánh giỏi rồi chạy ra nhặt lại cầu và vợt, cất gọn lại một bên rồi kéo nó ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó.- Kẹo này là học sinh cũ của bố tớ biếu, của Ba Lan đó, ngon lắm!Hoàng Dũng đặt vào tay nó một chiếc kẹo có vỏ ngoài màu nâu, bên trong là chocolate sậm màu và thơm phức, lúc cắn còn thấy cả quả cherry đỏ tươi bên trong. Chí Tuân không giấu được sự vui vẻ trên mặt khi được thử đồ ăn ngon của trẻ con. Hoàng Dũng cong miệng cười nhìn nó, một bên má còn hơi phồng lên vì cho cả viên chocolate vào miệng. Hai đứa cứ vừa ngồi vừa thử hết bánh này tới kẹo khác, cho tới khi trời tắt nắng và hai bên túi quần Chí Tuân đầy ắp bánh kẹo mà Hoàng Dũng dúi cho, hai đứa mới thu dọn đồ đạc để đi về.Băng qua con hẻm với bậc thang đầy rêu khi nãy và vô số con ngõ nhỏ khác, tới khi chỉ cần vượt qua cái ngách bé để về tới xóm mình, tiếng trẻ con hét chói tai khiến cả hai đứa giật mình mà suýt rơi cả túi đồ. Chí Tuân chầm chậm kéo Hoàng Dũng tới, len lén ló đầu nhìn vào trong ngách. Nó thấy có ba đứa trẻ khác ngang tuổi chúng nó và một cậu bé tóc vàng, các nét trên gương mặt cũng đều rất khác so với trẻ con bình thường mà nó hay thấy. Cậu bé thấp hơn ba đứa kia, có khi còn thấp hơn cả hai đứa Chí Tuân với Hoàng Dũng, hơi cúi đầu, vai run run, vừa nấc vừa khóc trông rất đáng thương. Đứa trẻ đứng giữa lớn tiếng nói, tay còn đẩy đẩy vai cậu bé kia.- Mẹ tao bảo mấy đứa Tây như mày không có quyền được sống ở đây đâu, về nước đi.Tiếng nấc càng lúc càng lớn hơn, nhưng cậu bé ấy vẫn cúi đầu nín nhịn, cố gắng để không bật ra tiếng khóc. Đứa trẻ đứng bên trái nghiêng đầu nhìn, giọng càng nghe càng thấy ghét. Đứa đứng bên phải lại chêm thêm câu như đổ dầu vào lửa.- Bà tao bảo bọn Tây xâm lược ác lắm, mày sang đây để đánh bọn tao đúng không?- Mày ngẩng mặt lên xem nào? À mày đâu có biết tiếng Việt đâu?Nghe tới đây, Chí Tuân bực mình, buông tay Hoàng Dũng ra mà hùng hổ chạy tới, hét lớn khiến ba đứa trẻ kia giật mình nhìn, ngay cả cậu bé tóc vàng cũng ngơ ngác quay đầu lại.- Ê! Mấy đứa chúng mày ngu vừa thôi!Hoàng Dũng vừa chạy đến tí thì ngã ngửa sau khi nghe nó nói. Làm bạn hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên cậu nghe được một câu như thế từ miệng Chí Tuân. Hoàng Dũng lấy ra từ trong túi đồ một gói giấy nhỏ bằng bàn tay, rút ra mấy tờ cho cậu bạn tóc vàng lau nước mắt.- C-cảm ơn ạ.Cậu bạn bập bẹ mấy chữ lí nhí rồi nhận giấy từ Hoàng Dũng, cái ngách bé tí nên thành ra ai cũng nghe thấy dù có nói bé như nào. Ba đứa trẻ ngơ ngác nhìn, còn cậu thì để ý thấy màu mắt của cậu bạn nọ, hai màu xanh lam và vàng nhạt. Chí Tuân không quay lại nhìn, mà hướng ba đứa trẻ kia tiếp tục nói lớn.- Ba bắt nạt một không thấy nhục à?- Sao mày chửi bọn tao ngu?- Anh tao bảo mấy đứa bắt nạt người khác chính là cái lũ ngu nhất trần đời!Hoàng Dũng bật cười trước câu nói của nó. Cậu rút từ trong túi ra mấy cái kẹo đưa cho cậu bạn kia, rồi mới nhìn ba đứa trẻ nọ mà hỏi, dù ngang tuổi nhau nhưng nghe lời nói phát ra từ miệng của cậu có vẻ chín chắn hơn nhiều.- Có biết Tây nào xâm lược nước ta không?- Tây là Tây, lại còn phân biệt Tây nào à?- Pháp và Mỹ nhé. Pháp từ năm 1884 tới năm 1945, còn Mỹ thì từ 1954 tới 1975.Ba đứa trẻ nọ, Chí Tuân và cả cậu bạn tóc vàng đều trố mắt nhìn sau khi nghe Hoàng Dũng nói. Cậu quay sang nhìn cậu bé vẫn đang đỏ hoe vành mắt kia, cúi người hỏi.- Cho tớ hỏi chút nhé. Bố mẹ cậu người nước nào?- M-mẹ tớ người Việt Nam, bố tớ người Ba Lan.- Đó, bạn ấy đâu phải người Mỹ hay Pháp. Mà kể cả người Mỹ hay Pháp cũng không được nói như thế. Chiến tranh đã kết thúc được gần bốn mươi năm rồi, thế hệ sau không có lỗi. Nên về nhà đọc sách nhiều hơn đi, đừng bắt nạt người khác nữa.Không những bị mắng là ngu mà còn bị một đứa ngang tuổi mình dạy lịch sử cho, ba đứa trẻ kia tức tối lườm mấy cái rồi quay người chạy đi. Cả Chí Tuân và cậu bạn kia đều nhìn Hoàng Dũng, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ.- Dũng giỏi quá!- Bữa cơm nào bố tớ cũng kể cho nghe đó, khi nào Tuân sang nhà tớ ăn cơm đi, bố tớ hay kể mấy chuyện hay lắm.Nói xong, Hoàng Dũng quay sang phía còn lại, hỏi người bạn mới quen được vài phút kia.- Bạn tên gì thế?- Tớ...tớ là Đăng Khoa. Đấy là tên tiếng Việt của tớ, còn Edward Wysocki là tên tiếng Ba Lan. Tên khai sinh tớ là Edward Đăng Khoa Wysocki. Tớ đã bốn tuổi rồi.- Uôi, tên ngầu thế!Chí Tuân tròn mắt cảm thán, lần đầu tiên nó nghe thấy cái tên nào dài mà hay đến thế, hay gấp mấy lần tên của mấy người mà anh nó suốt ngày nhắc đến. Nó hỏi địa chỉ nhà Đăng Khoa, sau khi biết được là cùng xóm thì vui mừng nhìn mà kéo cả Hoàng Dũng lẫn bạn mới ra khỏi cái ngách, vừa đi vừa cười, cũng không quên kể về một cậu bạn thân khác trong xóm.- Mấy nữa Duy Anh đi chơi về phải cho gặp Khoa với Dũng mới được.Chí Tuân kể về "Duy Anh" suốt một đoạn đường về, tiễn Hoàng Dũng về rồi nó còn kể tiếp cho Đăng Khoa nghe, cho tới khi bóng cậu bé tóc vàng khuất sau cánh cửa, nó mới chạy về khoe với anh trai. Hôm nay em vui lắm nhé, em biết đánh cầu lông rồi, em còn được Hoàng Dũng cho bánh kẹo ngon lắm, tụi em còn kết bạn mới nữa, bạn đó tóc vàng xong còn có hai màu mắt, tên đẹp mà dài hơn mấy người anh thích nhiều nhá.Chí Đức vừa nghe vừa gật đầu, tiện tay tịch thu đống bánh kẹo với lý do ăn nhiều sâu răng, nhưng chẳng được bao lâu ngay sau khi nghe Chí Tuân doạ sẽ khoe với bố chuyện anh trốn học đi xem nhạc. Tối đó, trước giờ đi ngủ, anh thấy nó lén lút giấu đống bánh kẹo trong chiếc hộp đựng giày ngăn trong cùng của tủ quần áo, cái hộp mà nó chỉ lấy ra mỗi khi cần cất giữ thứ gì đó quý giá.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com