TruyenHHH.com

Mua Dem Cuoi Cung

Cơn mưa bất ngờ ập đến, từng giọt nước mưa lạnh buốt như những mũi kim đ*âm vào da thịt Orm, mang theo từng cơn gió thấm đẫm nỗi nhức nhối. Mưa rơi nặng hạt, xoá nhoà mọi thứ trước mắt, phủ kín không gian trong sắc xám mờ ảo, lạnh lẽo và vô định. Tiếng mưa rơi vang vọng trong đêm, dữ dội như tiếng khóc than của bầu trời,
Từng giọt mưa rơi xuống mặt đất, âm thầm trút xuống những nỗi đau không lời, lặng lẽ mà day dứt.

Bên kia đường, LingLing đang chầm chậm bước về phía Orm, mái tóc ướt sũng bết vào trán, từng sợi tóc rũ xuống hòa vào làn mưa lạnh buốt. Đôi mắt cô . vẫn đang dịu dàng nhìn Orm, ánh lên một sự ấm áp khó tả giữa cơn mưa lạnh lẽo, như thể muốn xua tan mọi khoảng cách giữa họ. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của LingLing dường như là thứ duy nhất còn lại giữa màn mưa, dịu dàng mà bền bỉ, như một lời hứa thầm lặng.

Orm đứng đó, như bị khóa chặt trong khoảnh khắc này, ánh mắt không thể rời khỏi LingLing. Thế giới xung quanh dần mờ nhạt đi, tiếng mưa ồn ã cũng dường như tan biến, chỉ còn khoảng cách giữa họ, đang thu hẹp lại theo từng bước chân của LingLing. Mỗi bước đi của cô, nhẹ nhàng nhưng vững vàng, như thể trong khoảnh khắc này, không còn điều gì quan trọng hơn ngoài sự hiện diện của họ dành cho nhau.

Mưa rơi lất phất, tựa như một tấm màn mỏng giữa hai người, nhưng ánh nhìn của LingLing vẫn ánh lên sự ấm áp, lặng lẽ mà kiên định, xua tan mọi khoảng cách còn lại. Trong khoảnh khắc ấy, Orm cảm thấy một nhịp đập quen thuộc nơi lồng ngực, như một hồi chuông thầm lặng vọng lại giữa không gian. Không còn gì khác ngoài đôi mắt của LingLing và nhịp thở đồn dập của Orm - tất cả hòa vào nhau, như thể thời gian ngừng trôi để chỉ còn lại họ trong khoảnh khắc ấy.

Nhưng rồi, từ xa, một tiếng động đột ngột phá tan không gian tĩnh lặng ấy. Một chiếc bán tải lao đến với tốc độ khủng khiếp, hướng thẳng về phía LingLing, động cơ gầm rú như xé nát màn đêm. Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, xé toạc không gian yên bình trong mưa, kéo mọi thứ trở về thực tại đầy khốc liệt. Orm sững người, tim thắt lại, đôi mắt mở to kinh hoàng, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt khi chiếc xe càng lúc càng gần LingLing

"LingLing Sirilak Kwong, coi chừng!"

Orm gào lên trong tuyệt vọng, nhưng âm thanh ấy như tan biến giữa tiếng mưa và tiếng xe gào rú. Lời cảnh báo vừa thốt ra, tất cả đã quá muộn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tàn nhẫn và vô cảm. Orm chỉ kịp thấy LingLing quay đầu lại, trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt dịu dàng của cô thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi nỗi đau đớn bất lực tràn ngập.

Chiếc xe đ*âm thẳng vào LingLing, thân hình nhỏ bé bị hất tung lên không trung, như một cánh hoa yếu ớt gãy rụng giữa cơn bão. LingLing lơ lửng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ như chậm lại trong mắt Orm, nhưng rồi thực tại tàn khốc lại nhanh chóng ập đến, kéo cô xuống, tàn nhẫn và vô tình.

Orm lặng người, mọi âm thanh như tắt lịm, chỉ còn lại cảnh tượng ấy, khắc sâu vào tâm trí không thể nào thoát ra được. LingLing, ánh sáng dịu dàng nhất trong cuộc đời Orm, giờ chỉ còn là một bóng dáng mỏng manh, hòa vào màn mưa vô tận.

Mái tóc ướt sũng của LingLing rũ xuống hai bên gò má tái nhợt, đôi mắt mờ dần, đầy sự bất lực, như thể mọi hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm trong ánh mưa lạnh giá. Ánh mắt ấy-như muốn gọi tên Orm, như muốn giữ lấy hình ảnh cuối cùng của người cô yêu thương, nhưng tất cả đã trở nên quá xa vời. Cả nỗi đau, sự nuối tiếc, và những lời từ biệt chưa bao giờ thốt ra, tất cả đều dồn vào ánh mắt ấy-một ánh nhìn mong manh, đầy luyến tiếc, như những lời yêu thương không kịp nói thành lời.

Orm đứng bất động, như thể cơ thể cô đã bị tê liệt trước cảnh tượng trước mắt, đôi mắt không thể rời khỏi hình ảnh ấy. Cơn mưa lạnh buốt tiếp tục rơi, từng giọt mưa táp vào mặt cô, như thể mỗi giọt là một nhát dao đ*âm vào tim. Mái tóc ướt sũng của LingLing dính vào vết m*áu, khiến cảnh tượng càng thêm tàn khốc. Máu của LingLing hòa vào dòng nước mưa, chảy lan trên mặt đường, tạo thành một vệt đỏ dài, như một vết thương không bao giờ lành, một dấu tích không thể xóa

Dù cơn mưa vẫn không ngừng rơi, như muốn gột rửa tất cả, nhưng nó chẳng thể xóa đi những vết m*áu vẫn đang đọng lại trên mặt đất. Mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh LingLing nằm bất động giữa nền đất lạnh lẽo, như một cái bóng không còn sức sống. Không gian tĩnh lặng như bị kìm hãm trong nỗi đau, trong khi cơn mưa tiếp tục rơi, vĩnh viễn không thể gột rửa được bi kịch vừa xảy ra.

Mỗi giọt mưa nặng nề rơi xuống, nhưng chẳng thể đánh thức Orm khỏi cơn ác mộng đang diễn ra trước mắt. Cô đứng ch*ết lặng, trái tim cô như ngừng đập, từng hơi thở bị bóp nghẹt trong nỗi đau đến tê dại.

Ánh mắt cô dán chặt vào LingLing, LingLing đang nằm, bất động trên nền đất lạnh lẽo, mong manh như một ký ức mờ nhạt sắp bị xóa nhòa trong cơn mưa nghiệt ngã.M*áu của LingLing hòa lẫn vào nước mưa, chảy dài trên mặt đường, tạo thành một vệt đỏ thẫm, nhức nhối và tàn nhẫn, như vết hằn của một bi kịch không thể nào xóa nhòa-khoảnh khắc đau đớn ấy mãi mãi khắc sâu vào tâm trí của Orm.

Orm như vỡ vụn, đau đớn đến nghẹt thở, tay chân cô cứng đờ, bất động trong cơn mưa tầm tã. Cả thế giới quanh cô trở nên mơ hồ, xa vời, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng xâm chiếm lấy trái tim, như cơn sóng dữ cuốn trôi mọi hy vọng cuối cùng.

Orm lao đến bên Ling, đôi chân run rẩy đến mức gần như khuỵu xuống. Cô quỳ xuống, vòng tay ôm chặt lấy thân thể mềm yếu, lạnh buốt và đẫm máu của Ling. Cơn mưa vẫn ào ạt trút xuống, từng giọt lạnh buốt chảy dài trên gương mặt nhạt nhòa nước mắt của Orm. Cô run rẩy đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Ling, đôi mắt nhắm nghiền, những đường nét thân quen giờ đây xa lạ và mong manh đến tê tái. Như thể, dù có cố níu giữ đến mấy, Ling vẫn dần rời xa, hòa vào màn mưa tàn nhẫn kia. Nỗi đau nghẹn ngào, cào xé trong lồng ngực, khiến từng hơi thở của cô trở nên đứt quãng, mệt mỏi, như thể trái tim không còn sức để gượng dậy.

"LingLing... chị tỉnh dậy đi... làm ơn...tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn em đi... chị đừng làm em sợ, đừng bỏ em lại một mình... chị không thể rời xa em được!"

Orm gào lên trong cơn hoảng loạn, giọng cô vỡ vụn, nghẹn lại trong cổ họng, từng lời thốt ra như dao cắt vào tim, mang theo nỗi tuyệt vọng không sao diễn tả nổi.

"LingLing Kwong... chị tỉnh dậy đi, chị đừng ngủ nữa, ở đây lạnh lắm, ngủ ở đây chị sẽ bị bệnh đó... Mình về nhà rồi ngủ nhé? Nghe em đi, chị phải tỉnh dậy theo em về nhà... Ở nhà sẽ ấm áp hơn, không lạnh lẽo như ở đây đâu...Chị đừng bỏ em mà, về nhà với em đi, LingLing... làm ơn, mở mắt ra nhìn em một lần nữa thôi... Em không biết phải làm gì nếu không có chị..."

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Cơn mưa vẫn rơi xuống, không thương tiếc, dường như không thể xóa đi nỗi đau đang đè nặng trong lòng Orm. Cô vẫn ôm lấy LingLing, đôi mắt ngập tràn hoang mang, không biết phải làm gì, chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng, gọi tên người cô yêu thương nhất, với tất cả những gì còn lại trong cô.

"LingLing... em không thể sống mà không có chị... Nếu không có chị, em... em không biết phải sống làm sao... làm ơn, mở mắt ra nhìn em đi... LingLing, chị có nghe em không? Em ở ngay đây, ngay bên cạnh chị mà... LingLing... cầu xin chị đó....đừng bỏ em mà, đừng đi mà..."

Orm như một kẻ lạc lối giữa cơn bão, cơ thể run lên từng đợt vì cơn lạnh và nỗi đau đang bào mòn từng chút. Đôi tay cô bấu chặt lấy thân xác LingLing, như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ mất LingLing Kwong mãi mãi. Cả thế giới xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi dồn dập và trái tim đang quặn thắt trong lồng ngực.

Cô cúi đầu, áp má vào khuôn mặt lạnh lẽo của Ling, nước mắt hòa cùng mưa rơi xuống không ngừng. Orm gào lên trong đau đớn, không còn quan tâm đến xung quanh, chỉ muốn LingLing thức dậy, chỉ muốn người con gái ấy quay về bên cô.

"Em không chịu nổi nữa đâu... Chị không thể bỏ em như thế này... Em sẽ làm mọi thứ, chỉ cần chị mở mắt ra... làm ơn đi mà... Chị có nghe thấy em không, LingLing?"

Orm cúi xuống, siết chặt thân xác đã không còn một chút hơi ấm nào, từng tiếng nấc vang lên, đan vào tiếng mưa như bản hòa tấu thê lương của sự chia ly. Cô cứ thế ngồi đó, ôm lấy LingLing, để nước mắt và tiếng thổn thức cuối cùng hòa vào không gian, bất lực và tuyệt vọng.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com