Ms Tam Tin
Trên tầng cao nhất của toà khách sạn, tự tôn của tôi bị đạp xuống đáy. Tôi bấu lấy bắp đùi còn đang mặt chiếc quần tây phẳng phiu, bản thân ngồi xổm ngậm lấy nòng súng liếm không ngừng. Chuyện này thì có gì đâu mà mất mặt, chỉ là tôi biết cái trao đổi này không chỉ đơn giản là vậy. Có thể hắn ta sẽ kêu hết người trong xã đoàn của hắn tới, đều để cho miệng tôi húp cạn một lần. Trước khi kẻ kia chuẩn bị phóng thích ra chất dinh dưỡng đục trắng, tôi thôi ngậm, chùi khoé môi của mình dùng tay vuốt vuốt để nó rơi xuống sàn nhà. Đoàn Nghi Ân vẫn ngồi yên trên ghế, hắn ta im lặng suốt cả quá trình có thể nói sức chịu đựng cũng rất cao. Sau khi chàng vệ sĩ không còn xuất ra nữa, tôi ngừng tay lịch thiệp chu đáo kéo khoá quần cho anh ta. Trước khi đứng lên còn tặng chỗ đó một nụ hôn gió. Đoàn Nghi Ân cười cười nhìn tôi, phất tay cho người kia ra ngoài. Sau đó kéo cổ tay tôi, ngã nhào lên ghế ngồi cùng với anh ta " Đúng là không có chuyện gì làm khó được em. Tôi ghét nhất là hạng người có tài năng, em làm tôi ngứa ngáy quá! " Vương Gia Nhĩ cười nụ, mắt đối mắt bốn con ngươi nhìn nhau cũng âm thầm tính toán tiếp theo đối phương sẽ đi tới hành động nào. Tuy bản thân yếu thế hơn, nhưng cũng không thể nhẫn nhục khiến người ta nghĩ mình dễ ăn " Anh ngứa nơi nào, nếu là ngứa mắt thì móc nó ra. Tôi gãi giúp anh~" " Em cảm nhận xem, nên dùng bao nhiêu sức giúp tôi gãi ngứa." Hắn ta ôm thắt lưng tôi, thúc hông một cái hai đũng quần chạm vào nhau. Tôi đau điếng nhắm tịt mắt lại, mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, đừng như thế chứ. Sẽ không phải là muốn đem chiếc thuyền phong bạt cập vào bến cảng trù phú hoang sơ của tôi, đấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com