TruyenHHH.com

MS ° Những GMCN Hoa 。

7, Tiệc rượu đã tàn

scxxwb

Tiệc rượu .. nếu cậu biết là đi đến nơi này cậu nhất quyết không đi .

Đoàn Nghi Ân mới vừa vào đã có một núi người vây quanh , Gia Nhĩ không tiền không thế đứng trơ trọi một góc rất giống kẻ ngốc . Cho nên cậu liền hỏi phục vụ phòng nghỉ nơi nào rồi đi vào trong theo chỉ dẫn . Nhưng mà cậu còn chưa kịp để giường lưu lại hơi ấm của mình đã có một cái đầu heo bước vào , dáng vị kia mặc âu phục thật là quần ra quần áo ra áo một chút cũng không đẹp . So với Đoàn Nghi Ân thật là không có khí chất.

" Gương mặt bình thường nhưng dáng người có lẽ là ngon nha " Người đang đứng ở cửa cảm thán , ở trong phòng này còn có tôi ông đừng có siêu cấp tự luyến như vậy có được không . Dáng người ngon ở chỗ nào ?

Vương Gia Nhĩ nhảy xuống giường muốn chạy khỏi phòng thì bị bắt lại " Cưng à , em muốn chạy đi đâu " .

" Con mẹ nó, thần kinh à ! " Cậu muốn chửi thề, trên người cậu có lực hấp dẫn đồng tính mạnh đến thế ư khiến ai gặp cũng muốn nhấc cậu ném lên giường thế này .

Gã kia chẳng kinh hãi chút nào mà còn cười khằng khặc, túm gọn cổ tay cậu ngang ngược muốn kéo cậu đi " Sao lại thần kinh được, có cá tính lắm ! "

" Ông buông tôi ra, ông làm cái gì. Có lầm người không vậy? " Vương Gia Nhĩ không giãy ra được, bèn lấy tay bên kia tát một cái lên mặt đối phương. Tát cũng rất vang, đúng là lúc gặp nguy nan thì sức bình sinh là cực đại.

" Cậu đánh tôi, đệch.. Người của ai mà ngang ngược thế hả? " Gã ta liền túm phía sau gáy của cậu, như muốn cố định rồi mới tát cho nghiêng trời lệch đất. Vương Gia Nhĩ lúc này đúng là gay go cực, nhớ tới người đem dắt cậu lại chỗ này đã từng mấy lần lải nhải về cái họ của anh ta - Sau này có ai hỏi, nói em họ Đoàn!

Cánh tay sắp giáng xuống mặt cậu rồi cho nên cậu đánh cược, kiên định nhìn vào mắt của gã ta " Người của Đoàn Nghi Ân."

Bàn tay vốn là sẽ in hằn trên mặt cậu, gã ta chuyển hướng tự tát vào mặt mình, giọng nói rung như chuông trước gió không còn sót lại khí phách hung hãn nào " Thật có lỗi, có lỗi rồi. Tôi không biết là người của ngài ấy, mạo phạm Đoàn tổng a."

" Mở to mắt ra chút đi. " Cậu khoanh tay lại, hếch mặt lên rồi đi ra khỏi phòng. Trong lòng buông thõng gánh nặng, may quá, ít ra cái họ của anh ta đúng là có tiếng tăm ha. Mém chút nữa là khiến cậu đứng tim rồi.

Vương Gia Nhĩ cũng không ngủ nổi tiếp, đành phải đi ra chỗ náo nhiệt lúc nãy tiếp tục đứng trong một góc. So với người thường thì coi như cậu là hạc trong bầy gà, nhưng với dàn người thượng lưu đẳng cấp chỗ này, đúng là một phần mười phân lượng mà thôi. Nhưng mà thế cũng tốt, không ai chú ý tới cậu sẽ không biết là cậu còn phèn. Tôi chỉ là người qua đường, không phải nhị thế tổ gì hết.

Một bàn tay từ phía sau vuốt hờ thắt lưng cậu, lại chuyển xuống xoa xoa cánh mông. Vương Gia Nhĩ liền bắt chặt lấy, xoay người qua muốn mắng lại thấy..Đoàn Nghi Ân. Cậu liền bộp chộp trong lòng, ngượng ngùng để tay anh ta lại trên mông, còn chân thành nhận lỗi " Ngại quá, tôi tưởng là người khác. "

Đoàn Nghi Ân diện vô biểu tình, đem ly rượu cụng nhẹ lên vành ly của cậu " Chỗ này đông người lắm, đừng đi lung tung. Quá phức tạp! "

Vương Gia Nhĩ gần gật đồng ý, đem ly lên môi ngửa đầu uống một hơi, không may người bên cạnh cậu vẫn luôn tinh ý, uống xong là bị anh ta rút mạnh tay lại đăm đăm nhìn " Ai nắm cổ tay em rồi ? "

Cậu lắc đầu, không lẽ gặp biến thái còn phải hỏi anh ta tên gì. Vừa ý thì mới cho biến thái leo giường hả ? Nhưng mà không đau thôi, giờ phát hiện hoá ra là nắm đỏ một vòng luôn, ngu cũng biết là giằng co xây xát tạo ra.

Đoàn Nghi Ân đút tay vô túi, móc ra chìa khoá xe ánh mắt cười cười không rõ là có tức giận hay không. Đặt cạch ly rượu xuống bàn, phong thái ung dung ngoắc ngoắc cậu  " Về thôi, tiệc đã tàn ".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com