mộng
Vạt nắng nhảy nhót trên bóng hình người nhếnh nhoáng vàng, cái cách chúng thỉnh thoảng lọt qua những sợi tóc trắng tơ của người, ánh lên sắc vàng rực rỡ khiến mắt tôi choáng váng, trông đôi chút vô thực.ấy là ảo mộng,tựa như cánh bướm loáng qua đã chẳng thấy đâu, bay đi mất, chẳng để lại điều gì ngoài nhung nhớ mờ mịt.có điều gì đó nơi mắt người khiến lòng tôi dậy sóng. thỉnh thoảng tôi thấy yên tâm nhưng trái tim đau nhức từng đợt. thỉnh thoảng tôi thấy hoảng loạn, nhưng trái tim lúc ấy lại bình tĩnh đến lạ, không còn những cơn nhức nhối giày vò mình ngày qua ngày nữa.thỉnh thoảng tôi chợt tỉnh giấc vào một buổi chiều nhiều mây, ngọn gió dán vào da thịt mát lạnh, khi đó mây trời lồng lộng, tôi thấy mắt người loang loáng màu mây tía, nét xanh vơi bớt dần.thỉnh thoảng."tôi gặp ác mộng."ác mộng nơi người đi rồi, nơi người chẳng còn đó nữa, nơi tôi trở về bơ vơ, mù mờ về những điều mà tôi còn chẳng thể định hình.ác mộng thứ để lại trong tôi một điều gì đó thật chua xót.người dừng lại bước chân, nhẹ nhàng nghiêng người về sau, nhìn tôi, hương muối nồng nàn của biển thổi quét về đây, đầu ngọn gió mơn man qua làn tóc mềm mại của người, và bay đi mất.một ác mộng."nơi tôi lạc lãm."lần này mắt tôi rũ xuống, không nhìn người nữa, nhìn xuống đống cát dưới chân. cát trắng và mịn, ôm lấy lòng bàn chân nóng rát, mang theo nhiệt độ của ngày hè oi bức.thỉnh thoảng tôi hay kể với người về những câu chuyện thường ngày mà mình đã trải qua, về những thứ đã hằn sâu trong tiềm thức từ những năm tháng xưa cũ, ngẫu nhiên, rời rạc, chẳng đâu vào đâu.người vẫn nghe.mà lại nói, những điều ấy thường thường lại khiến lòng tôi xáo trộn, hoang hoải về những nỗi niềm tôi vốn chẳng thể cảm nhận được, thứ mà giờ đây trở nên thật xa xỉ.thi thoảng tôi thấy người ta vui vẻ kể cho nhau nghe về nhiều thứ; có những người buông lơi giữa lưng chừng hạnh phúc, có những người toả sáng, trả giá bằng sinh mệnh lướt qua năm tháng dài dòng.thi thoảng, tôi nghĩ đến người.thời gian bên người đôi khi chỉ gói gọn trong một thoáng liếc mắt, một nụ cười nhạt vương trên khoé môi. kí ức tươi đẹp chôn vùi thật sâu trong đống đổ nát của tâm trí thỉnh thoảng lại biến đâu mất, chập chờn, tôi không nhớ rõ.cứ như thể người đang xa dần.lúc ấy thời gian vô tận như nhăm nhe cắn nuốt thời khắc yếu ớt ấy, đem mọi thứ về người vùi vào quên lãng, tất cả hoá tro tàn, rồi một ngày nào đó tàn dư cũng theo gió mà bay đi hết, chẳng còn lại gì cả.có khi."tôi sợ hãi."ngón chân nóng rát, ướt đẫm.khuôn mặt bị hơi nóng ôm lấy, ướt đẫm.tại sao vậy?tôi không hiểu.sau rồi xúc cảm mát lạnh bất chợt truyền tới hai má, cảm giác ấy ôm lấy cơn nóng bức, khiến tôi vô thức rùng mình."bé con..."ấy là âm thanh êm ái như dòng chảy đổ về nguồn, là tiếng của ngọn gió mơn trớn da thịt, là tiếng của mây trời lồng lộng.tôi ngước mắt, đôi tay thon dài của người ôm lấy khuôn mặt tôi, gạt nhẹ hơi ẩm ngột ngạt trên má. mắt người xanh rì, phủ xuống mắt tôi một sắc màu rực rỡ.mắt người yên tĩnh và dịu dàng như ngọn sóng về đêm.tôi ngẩn người.khuôn mặt ngày càng nóng bức."ngoan nào."người nhẹ nhàng in vết ôn nhu lên khoé mắt, đầu ngón tay lành lạnh di nhẹ trên da thịt tôi.tay tôi thoáng run rẩy, chậm rãi nắm thật chặt, thật chặt, không dám buông ra.không dám buông lơi."người vẫn mãi ở đây, đúng không?"hứa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com