TruyenHHH.com

Mot Vai Cau Chuyen O Thanh Tinh Truc Lam

Gia Trì nhớ lại, lúc y mới có mười tuổi, năm đó có nạn đói, người chết la liệt, cha mẹ nó cũng bỏ mạng trong trận đói kia. Lúc nó lê cái xác tàn đến làng Lá ở tây Đông Trấn, nó cũng sắp chết đói đến nơi, may sao được người làng Lá cho vài cái bánh mới vớt được cái mạng tàn về.

Nhưng cha nó là thầy đồ, nhân lễ nghĩa trí tín đều dạy cho nó đủ cả, nó cũng không thể nào cứ ăn bám mãi được, vẫn nên là tự lực cánh sinh thì hơn. Nó mới nghĩ đến việc vào rừng hái quả dại. Một hôm nọ, đang lang thang trong rừng hái chút quả lót dạ, vô tình sao đụng mặt một con cọp tinh lông trắng thật lớn đang xâu xé một con nai rừng, máu me bê bết đầy miệng hoà cùng với nước dãi nhiễu xuống từng sợi, từng sợi.

Y sợ chết đứng tại chỗ. Dù nghe nói gần đây có cọp tinh xuất hiện trong rừng, nhóc con Gia Trì cũng rén lắm nhưng đã hai ngày nó chưa có gì bỏ vào miệng, thực sự đã đói mờ cả mắt. Thằng bé gầy nhom nhủ thầm đi quanh ở chỗ bìa rừng thì chắc không gặp cọp tinh đâu, thế mà nó chưa kiếm được quả dại nào đã được ông trời ưu ái tặng cho ngay con cọp tinh to bằng hai con gấu. Xui tận mạng!

Tiếng thở sợ hãi gấp gáp của Gia Trì đã thu hút sự chú ý của con cọp, nó quay sang nhìn Gia Trì làm cho thằng nhóc mười tuổi gầy trơ xương gần như chết đứng tại chỗ. Hai bên nhìn nhau trân trối, Gia Trì muốn chạy lắm nhưng dường như cả người bị hoá đá vậy, tai ù mắt hoa, tay chân bủn rủn. Y cảm thấy ngay cả cơ bắp ở cổ cũng bị doạ sợ đến tê liệt, phế phổi căng cứng, hít thở không xong.

Cả miệng nó khô khốc, mồ hôi đầm đìa vã ra như tắm, rơi từng hạt từng hạt nóng ấm chạm vào đôi chân trần lạnh ngắt. Con cọp tinh lớn như cái giường đôi thì cứ đứng gầm gừ, mở to mắt đôi mắt hung dữ nhìn như muốn xoáy vào thật sâu con mồi tự bước đến, dâng đến tận miệng kia. Cọp tinh từ từ bước lên, nhe hàm răng trắng dã nhọn hoắc đến đáng sợ, Gia Trì cảm giác như muốn đứng tim đến nơi rồi!

Đúng lúc con cọp tinh định vồ tới, Gia Trì sợ chết trân không nhấc nổi chân chỉ nhắm mắt lại chờ chết thì bỗng nghe thấy một tiếng chuông ngân vang uy nghiêm ở trên không trung, liền sau đó là một tiếng ầm thật lớn.

Mở mắt ra, chỉ thấy con cọp bị một trường lực vô hình đè bẹp dí lún sâu nửa người xuống đất, trường lực thật mạnh bóp méo cả không gian xung quanh. Chỉ nghe con cọp chật vật hết sức, không mở nổi miệng chỉ có tiếng gầm gừ trong cuống họng không phát ra được.

Và rồi trên trời cao mây rẽ ra nhường chỗ cho một vòng sáng màu vàng thật lớn, một dải sáng chói lọi dội thẳng xuống đất, dừng lại giữa không trung, một thân ảnh thần thánh như rẽ tấm màn sáng bước ra. Một thân áo trắng, một áo khoác the màu xanh lá nhạt giản dị, tóc dài tung bay, trâm cài bằng ngọc đẽo hình cây trúc và mấy chiếc lá cắm lên búi tóc phía sau. Một vị thần tiên thanh cao vời vợi, cất tiếng như gió chảy mây trôi, vô cùng bình tĩnh thong dong:

"Hay cho con mèo con nhà mi, không lo tu hành giữ đức giữ mình mà lại ở đây giết hại dân lành, hôm nay mi giết người không xem giờ*, rứa thì ngày tàn của mi đã tới."

*giết người mà còn xem giờ hoàng đạo?!

Nói đoạn, ngón tay Thượng Thiên khẽ chỉ, con "mèo con" bỗng bay xuyên khu rừng, đánh gãy năm gốc cây lớn, hộc máu thoi thóp. Mặt không có một chút biểu cảm, Thượng Thiên lại dơ một ngón tay nữa, khẽ động, nhưng nhanh chóng dừng lại.

Vị thần tiên thanh cao vời vợi nghĩ nghĩ - mình còn chưa có thú giữ nhà. Kể từ lúc con trâu đen mình cưỡi phi thăng thành thần một trăm năm trước, đi theo Thần Nông bảo hộ nông nghiệp, mình vẫn chưa có một thú nuôi mới nào. Mà con cọp ni vừa trắng, lông lại dày, mập mạp béo tốt, nhìn rất doạ ma, giữ nhà thì khỏi chê, mà cưỡi chắc cũng êm lắm. Chưa kể sau này có đi trừ ma diệt quái, thay vì cứ đồ sát bọn yêu ma, thì vứt cho nó ăn, vừa khỏi sát sinh vừa không tốn cơm nuôi nó. Cha mạ ơi, đúng là chỉ có ta, Cao Thượng Thiên đại danh đỉnh đỉnh tám phương mười hướng mới nghĩ ra ý tưởng hay như ri!

Tiên nhân vỗ đùi đen đét trong lòng, ngoài mặt vậy mà không một chút gợn sóng, mắt vẫn hờ hững như cũ. Công phu trong nóng ngoài lạnh này chắc chắn phải được trui rèn qua nhiều thiên niên kỷ mới có được.

Chỉ thấy bàn tay thanh mảnh, như hoa như ngọc khẽ phất. Một làn gió cuốn đầy lá trúc từ đâu xuất hiện bao quanh con cọp tinh, chữa lành vết thương cho nó, chớp mắt một cái lại biến con cọp to như hai con gấu thu nhỏ thành một con... mèo con đúng nghĩa.

Thượng Thiên xoè cây quạt trúc, con cọp lập tức bị thu vào, biến mất. Y toan bay đi, lại nhác thấy hình dáng nhỏ bé của Gia Trì ở dưới ngơ ngác há mồm nhìn mình, thế là y lại xà xuống. Từng bước chân của tiên nhân này bước xuống từ trên cao đều được đỡ bởi cành trúc mọc ra từ giữa không trung.

Thật là một cảnh tượng thần tiên thoát tục. Đừng nói là phàm phu tục tử chỉ được thấy thần tiên bằng đất trong miếu thờ, ngay cả thần quân bằng da bằng thịt trên Thiên Cung có thấy cũng phải tấm tắc với phong thái ngời ngời của vị tiên nhân này.

"Nhóc con tên chi, cha mẹ mô mà răng con lại lang thang một mình ở chỗ ni?"

Cao Thượng Thiên hiền từ hỏi, môi khẽ mỉm cười, rất là kiên nhẫn.

Ngơ ngác một lúc thật lâu, có lẽ là vì một loạt sự kiện chấn động vừa rồi, nhóc con mới mở miệng, giọng vẫn run lên vì sợ hãi:

"Con tên Vũ Gia Trì, cha mẹ mất hết rồi, con đói quá nên mới vào rừng hái ít quả dại ăn, không ngờ là gặp trúng cọp tinh."

Cao Thượng Thiên chép miệng lắc đầu ra vẻ đồng cảm, đang định mở miệng nói gì đó, thì Gia Trì lên tiếng:

"Tiên ơi, con đói quá, người có gì cho con ăn không."

Cao Thượng Thiên có hơi bất ngờ, ngẩn ra một chút, xong thì y chỉ mỉm cười, khẽ khẽ cây quạt, một trái bòn bon xuất hiện trên tay. Y bóc vỏ, truyền một ít pháp lực vào rồi đưa cho thằng nhóc ốm o gầy còm đang đứng còn không vững kia.

"Ta thêm một ít tiên pháp vào đây, ăn rồi thì hai ba tháng tới con không lo đói nữa."

Gia Trì run rẩy đón lấy trái bòn bon đã bóc vỏ căng tròn, trong trong đục đục rồi bỏ vào miệng, nước mắt trào ra.

Ngon quá!

Ngon quá!!

Nó chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như thế. Cao Thượng Thiên quan sát sự thay đổi trong cảm xúc của Gia Trì, bất giác cũng cảm thấy rất vui vẻ. Y tiến tới, tính nói gì đó thì Gia Trì lại bất chợt ngất đi, ngã nhào vào người y. Xem chừng là do đói đã lâu, cơ thể kiệt sức, vừa nãy còn hoảng sợ, bây giờ được ăn no, cơ thể liền tắt nguồn, dồn sức tiêu hoá, bổ sung năng lượng.

Cao Thượng Thiên: ......

Cao Thượng Thiên thở dài một hơi, ngồi im cho thằng nhóc gầy nhom dựa vào, thần thức đảo nhanh một cái, y mỉm cười tựa như một làn gió xuân thổi qua gương mặt tưởng chừng rất hờ hững với thế gian - "thằng bé ni đói ăn đã mấy ngày, nhưng nhất quyết giấy rách giữ lề, bao lần tâm tư đi trộm con gà cái bánh đều bị lý trí hùng hổ đè xuống. Cũng khá. Xem ra mi và ta có duyên. Chỗ ni vốn không phải hộ vực của ta, chẳng qua ta thèm mấy trái bòn bon mọc ở bìa rừng bên kia nên hôm nay mới đi hái, vô tình thấy mi gặp nạn nơi đây. Không những cứu được người, sẵn tiện còn thu phục được thú giữ nhà. Hôm nay thật là hời to."

Thượng Thiên cười khanh khách trong lòng, quét thần thức vào trong cây quạt, một con mèo trắng vện đen đang cuộn mình ngủ một góc. Gật gù vài cái, tiên nhân áo xanh vạt trắng ung dung bóc mấy quả bòn bon chua lè ăn hết. Y thích ăn chua lắm.

Cao Thượng Thiên vừa ăn vừa cầm cổ tay Gia Trì mà xem xét, pháp lực lưu động trong cơ thể Gia Trì. Linh lực của y rót vào chảy ào ào, cứ như đường thần đạo ở giữa Thiên Cung, linh căn rộng thênh thang. Y giật mình mà tấm tắc trong bụng - thằng nhóc ni vậy mà linh căn lại có thiên phú như rứa, xem ra nếu được một người thầy có tâm, có tầm chỉ dạy cho thì chắc sau này cũng có chút thành tựu. Nhưng mà ngay tiêu chí có tâm là ta đã không phù hợp rồi hahaha. Cao Thượng Thiên tự giễu cợt bản thân mà bật cười thành tiếng.

Một lúc lâu sau, Gia Trì tỉnh lại thấy mình đang nằm dưới bóng râm cây đa đầu làng Lá, người đi qua đi lại ào ào. Nó chạy qua chạy lại hỏi han nhiều lắm, nhưng không ai biết vị tiên nhân mà nó miêu tả là ai. Đừng nói bọn họ, ngay cả cha ông mấy đời của họ cũng chưa gặp thần tiên bằng da bằng thịt bao giờ.

May sao, nó vô tình gặp được một người làm nghề đan lát đang ngồi uống nước nghỉ trưa ở quán trà, là con trai chủ tiệm của tiệm đồ gỗ lớn nhất thành Phú Ninh gần đây, người đó nhận ra đấy hẳn là Trúc Lâm Đạo Sỹ.

Gần như mấy đời nhà hắn đều đan nội thất tre nứa cho Thanh Tĩnh Trúc Lâm. Ngay cả cái nhà sàn làm từ tre cũng là do ông tằng tổ mấy chục đời của hắn xây dựng nên. Vì được tiên nhân chiếu cố, nên nhà hắn càng làm ăn vô cùng phát đạt. Gần như mỗi năm đều đem một món đồ gia dụng nào đó tới cúng cho Trúc Lâm.

Cao nhân đắc đạo gì mà hỏi tới không ai biết, dù cho tiên vực của y chỉ cách làng Lá một con sông và một cánh đồng....

Mấy ngày sau, sau khi tới quỳ trước cánh rừng trúc gần mười lần, bất kể nắng mưa, bất tỉnh hai lần, chưa tới trăm năm kể từ khi đệ tử thứ sáu tốt nghiệp lên trời làm thần quân, Cao Thượng Thiên lại có học trò mới. Đúng là thần tính không bằng trời tính, Cao Thượng Thiên cũng bất đắc dĩ và lười biếng vô cùng mà thu lấy thằng nhóc Gia Trì này... mới nghỉ xả hơi chưa tới trăm năm, ta còn đang lười lắmmmm!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com