TruyenHHH.com

Mot Vai Cau Chuyen O Thanh Tinh Truc Lam

Cao Thượng Thiên trở về Thanh Tĩnh Trúc Lâm, đặt thân thể hẵng còn ấm của Gia Trì lên giường, đứng lặng thinh, mắt mở to nhìn thật lâu. Một hồi sau khi dùng khăn lau sạch vết máu, trả cho Gia Trì một gương mặt khôi ngô tuấn dật, Cao Thượng Thiên mới ngồi xuống nắm bàn tay lạnh lẽo của Gia Trì, lâu lâu cất tiếng gọi thổn thức "Gia Trì, Gia Trì" như đang muốn đánh thức người đang ngủ nhưng sợ làm người đó giật mình, chỉ có thể gọi thật nhẹ nhàng.

Những người khác chỉ dám đứng sau lưng hắn mà khóc, không dám tạo ra tiếng động. Lát sau cả bọn đều lui hết ra.

Lại thêm một học trò của y chết, mà cùng do một kẻ gây ra. Cao Thượng Thiên thực sự muốn xông vào luân hồi, tra tấn, đày đọa tên Âu Cổ, hành hình hắn đau đớn vạn kiếp bất phục mới hả dạ. Bầu trời bốn cõi bởi vì tâm trạng của Cao Thượng Thiên mà u ám, vạn vật như chìm vào một màn khói đau thương vô hình.

Cao Thượng Thiên nhìn ra cửa sổ, bầu trời xuất hiện những vết nứt, gió bão nổi lên. Thế Giới không chịu nổi sức mạnh của Thiên Tôn khi không có Ma Tôn giữ thế cân bằng, bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Vết nứt như nối liền với hư không, mọi sự an bình, lẽ sống của bất kỳ ai tới quá gần đều bị nó hút sạch. Thế giới như sắp sụp đổ vào vết nứt.

Cao Thượng Thiên thở dài, khôi phục dáng vẻ thường ngày, ngồi bên cạnh thi thể của Gia Trì mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo trắng bệch, lặng lẽ truyền pháp lực len lỏi khắp cơ thể rồi cuối cùng đổ vào hố đen vô tận trong đan điền của học trò. Không nói một lời, cũng không cử động, cũng chẳng buồn chớp mắt, cứ thế suốt ba ngày ba đêm.

Vì bầu trời xuất hiện đứt gãy, ba người Vinh Hoàng Thạch phải trở về trời cùng Thiên Vương kiềm chế vết nứt. Ba Thiên Quân cùng một Thiên Vương, hỗ trợ bởi vài Thiên Công và vô số vị Tiên cũng không cách nào vá lại những vết nứt lạ lùng kia. Đã không vá lại được mà chúng còn không ngừng mở rộng, chỉ là chậm hơn dưới sự nỗ lực không ngơi nghỉ của chúng Tiên Thiên. Chúng Ma vì vết nứt mà cũng phải đến góp sức, dù hai bên có nghi kị, nhưng đứng trước tình thế diệt vong, không thể không cùng nhau hợp tác.

Sau ba ngày, cửa phòng ngủ Gia Trì mở ra, Cao Thượng Thiên đã đem thân thể của Gia Trì cất vào trong một chiếc quan tài ngọc rồi trữ vào không gian càn khôn của cây quạt trúc. Trên tay trái xuất hiện thêm một chiếc nhẫn trắng ở ngón áp út. Hai chiếc nhẫn một trắng một đen trên cùng một ngón tay, thay Gia Trì ở bên Cao Thượng Thiên.

Bảo Hộ thấy thầy đi ra liền nhào tới nói liến thoắng gì đó, Cao Thượng Thiên gần như không nghe được gì, đầu óc y vẫn còn đang miên man suy nghĩ. Y đưa tay lên vuốt đầu học trò nhỏ.

Không còn là Thiên Tôn, Cao Thượng Thiên không đưa Bảo Hộ lên cấp Thiên Quân được, chỉ có thể đưa y lên Tiên Quân hạ kỳ. Không phải y bất công với Bảo Hộ. Bảo Hộ còn quá trẻ, có được sức mạnh quá lớn cũng không phải là tốt. Chưa kể sau khi thăng cấp cho liền một lúc ba người, căn bản của Thế Giới đã nứt gãy thế kia, thêm một người nữa ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Thượng Thiên xin lỗi vài câu vì sự bất công, cũng không giải thích quá nhiều. Y dặn dò Bảo Hộ xuất môn đi ngao du, cứu độ chúng sinh, bất kể người, thiên, ma, miễn là sinh linh tốt bụng đều nên cứu lấy. Bảo Hộ nhất quyết không nghe liền bị Cao Thượng Thiên hạ pháp chú đưa ra khỏi Trúc Lâm, nó có xông vào thì cũng chỉ có thể đi trên con đường sỏi dài như vô tận, vĩnh viễn không thấy cái nhà sàn quen thuộc nó sống gần hai mươi năm qua.

Cao Thượng Thiên sau đó lên trời, đến chỗ vết nứt. Chúng thần quân, quỷ ma, bất kể tu vi cảnh giới đều quỳ rạp xuống mà hô "tham kiến Thiên Tôn". Cao Thượng Thiên rằng:

"Thế Giới vì sự xuất hiện của Hoa Nguyệt Thiên Tôn ta mà không có một vị Ma Tôn để duy trì cân bằng nên xuất hiện tổn thương. Vì thế suốt hơn một vạn năm qua ta tận sức dấu đi tu vi của mình tránh cho Thế Giới bị rách ra như thế kia. Các ngươi cứ về đi, cố gắng đến mấy cũng không vá được đâu. Trừ khi có Ma Tôn xuất thế, bằng không những vết nứt này sẽ không liền lại. Do ta bạo phát tu vi Thiên Tôn nên mới xảy ra việc này, các ngươi cứ trở về không cần tới thăm, để ta tập trung giữ lấy vết nứt."

Nói như thế có khác nào Thiên Tôn tự giam giữ mình đến vô tận vô hạn? Y xuất thế đã hơn vạn năm nhưng Ma Tôn chưa từng xuất hiện, vậy đến khi nào mới xuất hiện một vị Ma Tôn? Phù Đổng cùng bọn Vinh Hoàng Thạch đều quỳ xuống khóc lóc cầu xin Thiên Tôn nghĩ lại, liền bị ngài quạt một cái, tất cả chúng thiên ma đều trở về cõi của mình.

Cao Thượng Thiên thiết lập kết giới, không cho ai xông vào. Cao Thượng Thiên ở bên trong kết giới suốt hai trăm mấy chục năm, dùng pháp lực của mình giữ cho vết nứt không lan rộng.

Trong suốt gần ba trăm năm này, Cao Thượng Thiên cứ ngồi thiền một cách vô định, mỗi lần liền qua mấy năm, y dùng cách này để vượt qua nỗi đau trong tâm hồn. Nhưng mỗi lần y tỉnh dậy, sự ra đi của Gia Trì cứ như chỉ mới diễn ra mấy ngày trước, nỗi đau vẫn còn nguyên. Vì thế cứ mỗi lần nhập thiền, thời gian càng lúc càng kéo dài.

Mỗi lúc tỉnh lại, vì quá nhớ thương, Cao Thượng Thiên sẽ mở quan tài ngọc ra ngồi nói chuyện với Gia Trì. Mỗi lần đều nói thật lâu thật lâu, rồi lại thiền qua mấy năm, tỉnh lại, lại nói chuyện với thân xác như đang ngủ nhưng không có chút sức sống kia rồi lại thiền.

Cho tới một lần.

Cao Thượng Thiên vẫn như thường lệ, ngồi nói chuyện với Gia Trì sau cuộc thiền định kéo dài kỷ lục gần hai mươi tư năm. Hôm nay tỉnh lại, tâm tình y rất tệ, rất thê lương. Cao Thượng Thiên gối đầu trên thành chiếc quan tài ngọc mát lạnh, lần đầu tiên bộc bạch:

"Cả đời thầy..... cả đời ta sống hơn vạn năm, luôn đặt tu đạo làm vui, may mắn đạt đến Thiên Tôn, vượt qua luân hồi, chưa từng nghĩ sẽ rơi vào lưới tình. Tên quỷ xứ nhà mi," Cao Thượng Thiên vừa cười vừa mếu: "trăm mưu nghìn kế dụ ta vào tròng, còn chưa đợi ta nghĩ thông đã vội vã tan đàn sẩy nghé."

"Không phải là ta không muốn trả lời mi, chỉ là.... ta mặc cảm...."

"Ta thực sự quá lớn tuổi, tuổi mi thì còn không bằng cái quạt ta đang cầm trên tay.... Ngươi thực sự có thể yêu ta đến tận cùng ư?"

"Ta tự cảm thấy ta không đẹp, cùng lắm chỉ có cái khí chất giả tạo này... còn mi lại xuân phong đắc ý như thế... ta mặc cảm..."

"Ta không phải không trả lời mi.... chỉ là... ta sợ...."

"Ta đã là Tôn, cũng không chết nữa, có chết cũng vẫn sẽ giữ lại ký ức. Nhưng mi thì không phải Tôn, ta sợ...."

"Tuy ta có thể dạy ngươi trở thành Vương thành Đế, bầu bạn với ngươi vài ngàn năm. Nhưng suy cho cùng, cũng không vĩnh viễn. Ta lại sợ...."

"Ta không sợ sa vào lưới tình, ta sợ không dứt ra được... lỡ một ngày mi thay tâm đổi ý, ta biết sống làm răng?"

"Ta sợ nếu ngày đó không phải mi thay lòng, mà là ta thì ta đối mặt với bản thân, với lương tâm, với mi ra răng?

"Ta không phải không trả lời mi.... chỉ là... ta sợ...."

Cao Thượng Thiên lại nhìn bầu trời đầy những vết nứt, thở dài thật sâu, trong hơi thở còn nấc thêm hai cái, như người vừa khóc xong:

"Luân hồi nghiệp quả, ta không kiểm soát được, làm sao có thể biết ngươi chuyển sinh vô chỗ mô mà đi tìm?"

Cao Thượng Thiên nắm tay nhìn chằm chằm Gia Trì, bất giác rơi lệ. Lúc Gia Trì chết y không khóc, những lần trước nói chuyện cũng không khóc, chỉ là hôm nay là đúng ba trăm năm ngày Gia Trì bái sư, Cao Thượng Thiên có chút xúc động, không kìm được khóe mi rơi lệ.

Cuộc đời của Cao Thượng Thiên rất là tráng lệ, tu đạo nhanh đến không tưởng, là tiên hạc giữa bầy gà, là vạn phụng chi vương. Y thăng lên hàng Tiên khi mới hai mốt tuổi mặc dù chỉ bắt đầu tu đạo năm mười chín tuổi. Y lại thăng Thiên khi mới vừa tròn bốn mươi tuổi, ba năm sau lại thành Thiên Quân, là kỷ lục vô tiền khoáng hậu chưa từng có ở Thế Giới. Nhìn khắp lịch sử, ai thăng lên cấp Thiên hay Ma mà tuổi trẻ hơn một ngàn đâu?

Y từng làm Thiên Vương, Thiên Đế đứng đầu bốn cõi đúng theo nghĩa đen, làm cho tiên ma kính phục. Cho đến về sau khi đạt đến Thiên Tôn duy nhất gần một ngàn năm sau, cả đời của y chỉ có thể dùng bốn chữ "xuân phong đắc ý" mà miêu tả.

Y chỉ rơi lệ duy nhất một lần khi cha mẹ hắn mất năm hai mươi tuổi, còn lại hơn vạn năm qua cũng chưa từng khóc lấy một lần.

Duy có hôm nay, sau khi từ trong thiền định suy nghĩ, y đã chấp nhận cảm giác bấy lâu bản thân luôn chối bỏ, dù biết cũng gạt qua một bên. Tốn gần ba trăm năm, Cao Thượng Thiên mới từ bỏ tự tôn, sự dối lòng, chấp nhận rằng Cao Thượng Thiên y hình như... yêu Gia Trì.

Y bỗng cảm thấy bất lực vô cùng. Hận bản thân lúc đó không trả lời Gia Trì. Lúc đó rõ ràng cảm thấy vui như thế, sao lại cứ phải như dùng toàn bộ tu vi của mình mà đè nén khóe miệng muốn nhếch lên vì hạnh phúc, mà nói những câu lạnh lùng. Rồi tại sao phải suy nghĩ, rồi tại sao phải bắt nó chờ?

Ta... ta... nếu như....nếu như...

Suy cho cùng, cuộc đời không có nếu như.

Mông lung tự trách một hồi, Cao Thượng Thiên mới thở dài đau khổ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nữa tràn ra từ khóe mi.

"Khiến cho ta trong có một lúc khóc những hai lần, tên quỷ sứ nhà mi cũng thật bản lĩnh."

Cao Thượng Thiên chua chát nói, rồi lại gục mặt lên thành quan tài nhắm mắt lại, mặc cho giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú nhưng cũng vẻ bi ai. Giọt nước mắt cay đắng chứa đựng bao nhiêu đau khổ cùng hối hận, cùng tiếc nuối rơi trúng khóe mi Gia Trì, không biết vì sao mà liền bốc hơi, hóa thành một làn khói mỏng. Cao Thượng Thiên đang nhắm mắt vì xúc động, vô ý hít phải liền bị cuốn vào một giấc mơ, không, là ký ức.

Hết quyển một

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com