TruyenHHH.com

Mot Thoang Ki Niem Eunseok X Seunghan


Song Eunseok x Hong Seunghan
Tống Ngân Thạc x Hồng Thừa Hán
OOC
Suicide attempts, Depression, Self-harm, Hien tuong sieu nhien?


01.
Sống trên đời suốt mười tám năm qua, Tống Ngân Thạc mỗi ngày chỉ có đi học. Học chính quy, học bổ túc, tự học, mỗi ngày hai mươi tư tiếng, học sinh gương mẫu Ngân Thạc dành hơn nửa ngày để đi học, lang thang từ trường luyện thi này đến trường luyện thi khác. Thầy cô trong trường cứ bảo: Nhóc Thạc là tương lai của cả trường đấy. Rồi, này Thạc, em học thêm phần này nhé, cả phần này nữa, à, thầy chắc chắn dạng đề này sẽ ra thi, năm nay trường mình có thêm một thủ khoa rồi, ha ha. Thạc à, em cố lên, vì danh tiếng của trường mình.

Ngân Thạc cũng nhận thức được sứ mệnh cao cả bản thân phải gánh vác, chưa bao giờ để ai phải thất vọng về thành tích của mình cả. Gia đình, trường học, bạn bè, tất cả đều nghĩ Tống Ngân Thạc chính là con người kiểu mẫu. Có lẽ cũng vì thế mà chính anh cũng đã tự hình thành nên một khuôn nhựa cứng, tự gò bó bản thân một hình tượng tiêu chuẩn.

Giống như chim trong lồng, chỉ cần sống sót qua ngày là được. Cho dù đã mệt đến điên người, sẽ chẳng ai muốn nhìn thấy cánh chim gãy.

Thạc đã luôn tìm cách để tự giải thoát bản thân. Từng có lần anh uống thuốc ngủ, một vỉ, chỉ để thử cảm giác mê man. Một vỉ, chín viên thuốc, mười tám tiếng chết hờ.

Vùi mình vào nơi không có thật.

Pháo nổ thành hoa, lông vũ rơi khắp không gian rộng lớn.

Thạc chẳng nỡ thức giấc.

Trong giấc mơ tìm kiếm một chỗ dựa, thuốc ngủ dần trở thành người bạn thân. Mỗi lần mở mắt, cơn đau thiêu đốt tâm can cũng khiến cho đầu óc tỉnh táo hơn.

Bảng điểm trên tay, một kết quả dường như đã được định trước. Chẳng có lời khen ngợi nào nữa, họ đều nghĩ việc đó đã trở nên dư thừa rồi.

Ngân Thạc sải bước đi, chậm rãi.

Trống rỗng, vô vị.

Bóng lưng cô đơn dưới những tán cây.

Ổn thôi, cuộc sống như thế này.

Ta bán mạng cho những gì xã hội này cho là đúng.

Trên đời vốn dĩ không tồn tại quỷ dữ, là con người tự tạo ra những sinh vật đó để thỏa mãn dục vọng của mình.

Thật đau khổ, một kiếp người lầm than. Chân tay thắt chặt với gông cùm, xiềng xích vô hình mạnh mẽ trói buộc.

Chẳng được giải thoát.

Nắng sẽ không chiếu được đến nơi tôi.

Tàu hoả vẫn cứ im lìm ở nhà ga bên cạnh, nhưng cái thứ mùi khó chịu ấy đã ám lên toàn bộ khuôn viên trường.

Là ai đang u sầu?

02.
Khói thuốc lá vị đào.

Em và những cơn gió.

Thừa Hán.

Khuyên tai đen và dài, ghim sâu hình bóng của người thiếu niên tại một mùa hè ở góc trường, bao thuốc xanh chỉ còn lẻ loi vài điếu, vài ánh mắt trộm trao gửi.

Một nụ cười, nhẹ nhàng.

Hoa phượng rơi lên vai áo.

Mùa hè theo bước em đến, gửi tôi lời chào.

03.
Ánh mắt ấy chỉ dành cho tôi khi phượng đỏ vẫn còn rũ.

Khi mùa hè đi, người cũng sẽ biến mất.

Mãi lẻ loi.

04.
Ngân Thạc đêm đó đã không về nhà.

Tiếng mưa róc rách bên ngoài, tiếng ồn ào của quạt máy, tiếng Thừa Hán thở đều.

Vẽ nên một bức tranh của cô đơn tại chính lớp học quen thuộc.

Một đêm mất ngủ.

Bàn gỗ được ghép nối sơ sài, xoay người sẽ kêu lên những tiếng cọt kẹt trở thành nơi đôi mình trao nhau hơi ấm trong đêm tối.

Mắt đối mắt.

Ánh trăng mịt mờ, ánh sáng từ người hôm ấy còn hơn cả sao trời ngoài kia. Ngân Thạc không ngờ bản thân cũng đã rơi vào lưới sao trăng, tình nguyện sa chân vào cái bẫy đã được lắp sẵn. Bên dưới là biển lửa, cố gượng đi tiếp vẫn chỉ cảm nhận được cái nóng thiêu đốt từng phần da thịt, dần dà hoá thân thành phượng hoàng lửa, sải cánh tự do trên bầu trời.

Để tìm về những gì vẫn đang giấu kín phía sau bụi cây ngoài hiên.

Tìm về ký ức còn đọng trên khoé mi.

Hai đôi tay gầy gò đan chặt dưới lớp áo khoác, vải sờn trực tiếp chạm vào làn da trần tạo cảm giác ngứa ngáy, hình như trong lòng cũng đã nhộn nhạo. Vuốt nhẹ lên từng đốt ngón tay, lặng người theo nhịp tim đập. Màn đêm như muốn nuốt chửng những cảm xúc xuyến xao, ta khoá mắt vào nhau, đem yêu thương trở thành ngọn đuốc, dẫn đường cho hai linh hồn lạc lối tìm về miền đất hứa.

Những câu hỏi Thạc giấu kín trong lòng, chỉ sợ khoảnh khắc này sẽ vỡ tan thành trăm mảnh.

Chậm lại một giây thôi.

Trái tim vướng bận hoài niệm đau thương, lối mòn xưa, bảng hiệu viết tay đã cũ, ta hòa mình vào nỗi niềm thân quen mà quên mất đã bao năm trôi qua. Những câu chữ, lời thơ, những gì tinh khiết của một tuổi trẻ bất cần. Những ngày đã tưởng cuộc đời chỉ có thế. Máu chảy bên tai, mộng mị khép kín, tàu hoả miên man kêu lên từng tiếng dài, và dừng lại.

Thứ mùi hôi thối kia, Thạc không còn ngửi thấy nữa.

Chỉ có thể cận kề nhau những đêm hè oi bức, vậy mà đã âm thầm cất giữ những nhớ nhung vào lòng bàn tay.

Mồ hôi tuôn ròng, áo sơ mi dính chặt vào tấm lưng rộng lớn.

Ánh mắt Thạc nhìn Hán sâu thẳm hơn đại dương.

Sự im lặng xem như một lời hứa.

Mỏng manh.

05.
Ngày mai bọn mình đi ngắm biển nhé Thạc.

Đi sớm nữa. Thạc nhớ gọi em dậy nhé.

Anh biết rồi.

Em muốn cùng anh xem mặt trời mọc.

Nghe rồi mà.
Ngủ đi Hán, ngoan.

Màn đêm khép kín những gì bọn mình cố gắng giấu đi.

06.
Thạc, biển kìa.

Ừ, biển.

Sóng gợn tràn bờ, xung quanh tĩnh mịch một màu xanh u tối, tầm mắt lại rơi vào mỗi mình người. Hình bóng người trước mắt tỏa sáng như thể vì sao trên bầu trời kia, hoà vào làm một.

Sao sáng trên trời là do chúng đã tự đốt cháy chính bản thân mình, như vẻ đẹp của thái bạch kim tinh đến từ việc tự thiêu suốt hàng thiên niên kỷ. Sao Hôm và sao Mai, tất thảy những gì ở hiện tại, tương lai và quá khứ, là sự bầu bạn với đêm tối, là sự lê bước chậm chạp của thời gian.

Người có biết không, ngoài mang theo nét đẹp thanh thuần của bầu trời đêm sao, bản thân từng vì sao kia còn chứa đựng một nỗi đau đớn xé toạc cả vũ trụ.
Vì thế mới có mưa sao băng.

Nếu Tống Ngân Thạc là chim trong lồng, vậy ắt hẳn Hồng Thừa Hán sẽ là ngọn gió, để gió nâng cánh chim đi, về những nơi xa xôi rộng lớn.

Thuận theo lẽ tự nhiên, chim chỉ tồn tại được khi có gió, còn gió đã được hình thành từ quá xa xôi. Cũng như Thạc dựa vào Hán để sống lại một phần hồn, dựa vào người để đem lại bình an cho tâm trí.

Nhưng Thừa Hán đâu chỉ là gió, Hán còn là nước.
Người là nước, nước lên, nước xuống, nước ròng, nước chảy, chảy mãi, có bao giờ dừng. Nước không đợi nắng về để dồi dào sức sống.

Người là nước. Người ban đến những cơn mưa rào. Người tưới tắm cõi lòng tôi khô khốc.

Và rồi nước cũng sẽ bốc hơi, dưới sức nóng gay gắt của mặt trời tháng Sáu. Nước hóa thành hơi, thành mưa, thành khí. Nước tự do, nước không thể bị trói buộc.

Thạc không thể níu giữ được dòng nước ấy.

Thạc, anh đang nghĩ gì thế?

Bên phía chân trời đã rạng sáng.

Nhưng sao đầu óc anh vẫn là một màu xám xịt.

Làm ơn, cứu rỗi anh được không?

À không, anh ổn mà.

Tiếng sóng vỗ bờ từng hồi như nhịp trống, và tim ai đó đang không ngừng thở gấp. Khi một mai đến, khi trong từng hơi gió, ta vẫn còn nghe được tiếng sóng biển ngày nay, tiếng yêu thầm thì, vài tiếng nhớ nhung, vài tiếng khóc. Có lẽ sẽ có một ngày ta lại quay về bên nhau, trọn vẹn như thuở ban đầu.

Cõi lòng đau nhói, lạnh buốt con tim.

Tôi cứ mãi đắm chìm.

Người nhìn sâu vào tâm tư tôi trong một khoảnh khắc, đôi mắt đen láy và khoé miệng cười. Người như vì tinh tú, là ngôi sao rực cháy trong vũ trụ tối đen. Gió thổi tóc bay, người xoáy sâu vào tôi như muốn tìm kiếm tôi ở tận cùng vũ trụ. Bình minh rơi trên làn da óng ánh, người là tất cả những gì tôi mãi mãi theo đuổi.

Nụ cười vương vấn vị mặn, tôi tự nói với bản thân đó là gió biển. Gió biển thổi mạnh lên khuôn mặt, gió lòng nhộn nhạo mãi không ngừng.

Tình yêu cũng đã nổi lên trong từng làn sóng nhỏ.

07.
Bọn mình nằm trên bãi cát trắng, và ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt tôi cùng người. Tôi muốn đưa tay và chạm lấy mái tóc đen trước mặt nhưng lại nhận ra mọi thứ như cách xa cả vạn dặm. Người vẫn đang nhắm mắt.

Buổi sáng nhẹ nhàng hôn lên mi mắt người thay cho đôi môi tôi ngại ngùng. Gió xoa vào làn tóc, chạm lên gò má, nắm lấy đôi tay từ những hình hài dấu yêu. Thay cho tôi.

Tiếng sóng vỗ vào bờ từng cơn khi vào tai tôi lại thành một bản giao hưởng thê thảm. Băng qua những vì sao, gượng cầm bút để viết lại chuyện tình, vậy mà mãi không thể thành công. Cảnh tượng tan nát của một kỷ nguyên vụn vỡ, người ngồi trên khung cửa sổ, áo trắng tóc đen và đôi mắt chất chứa nỗi buồn. Tôi nhận ra tôi chẳng thể biết được người là ai, là một dáng hình thân quen hay một thứ hy vọng hão huyền.

Người vẫn đang nhắm mắt, vậy mà khoé mắt lại ươn ướt.

Một nỗi u sầu khó lòng vơi bớt.

Điều anh mong muốn nhất là gì hả Thạc?

Em thì chỉ muốn sau này vẫn còn sống, một cách hạnh phúc.

Anh nghĩ em có hợp trở thành người nổi tiếng không Thạc?

Em thích hát lắm, Thạc ơi. Em cũng thích nhảy nữa.

Em muốn trở thành lý do một ai đó không từ bỏ bản thân.

Nhưng sẽ chẳng người nổi tiếng nào hút thuốc cả, phải không?

Giọng người chợt buồn, nhưng âm thanh nhẹ nhàng ấy vẫn êm ái vang lên bên tai tôi.

Giữa thế gian này, vỡ nát.

Khi nghĩ về những việc sẽ xảy ra, em thường cố gắng vẽ nên những hình ảnh rõ ràng nhất có thể.

Và dạo gần đây khi nghĩ về tương lai, em đã thấy hình dáng anh xuất hiện đâu đó trong một khung cảnh đầy ngọt ngào.

Chẳng biết vì sao nữa.

Em nghĩ là em thích anh.

Anh cũng thích em, phải không anh.

08.
Về thôi.

Dù đôi mình thương nhau đến thế, sự thật rằng sẽ chẳng bao giờ mình có thể thành một đôi.

Sự thật, đúng không em?

Nhưng cớ sao nước mắt cứ tuôn.

Một bức tranh anh cứ mãi vẽ vời trong góc khuất tâm trí, nơi đôi ta hạnh phúc, nơi thiên đàng chỉ em và anh.

Nhưng rồi bình minh lại lên.

Mọi thứ từ muôn màu rồi lại chợp tắt.

Và em, biến mất.

09.
Sẽ có những ngày như thế, vắt tay lên trán, suy tư về một mai sau hoàn hảo. Sống trong một lớp vỏ bọc, bọn mình, anh và em, chúng ta đã cựa quậy quá lâu trong chính vỏ kén mỏng manh mà chẳng ai dám phá vỡ.

Ta sợ cô đơn, hơn bất kì ai hết. Đôi mình bấu víu vào nhau, từ những ngày vừa gặp gỡ cho đến những đêm cùng trốn tránh hiện thực. Nước mắt và tiếng khóc nấc vang lên trong khoảng không u tối, Thừa Hán không ngại để anh vùi mặt vào áo và giải tỏa hết nỗi lòng. Gương mặt em đượm buồn, có lẽ vì anh.

Ở bên nhau, bọn mình dường như chỉ cảm nhận được nỗi đau dằn xé. Vậy mà ta không nỡ rời xa nhau, không nỡ đánh mất nhau, không nỡ buông tay và cho phép đối phương hướng về tương lai tốt đẹp hơn.

Dòng nước chảy xiết đã đánh tan đi hết lý trí cuối cùng mà ta cố gắng níu lại. Bọn mình hoà làm một với nước và non, quấn quýt lấy nhau để tạo thành một mớ hỗn loạn không màu sắc.

Chỉ còn lại mùi bùn.

Em ôm lấy anh rồi lại bật khóc.

Rốt cuộc chẳng ai biết được, ngoài kia mưa đã rơi từ lúc nào.

Mưa từ đâu mà rơi, và từ đâu nỗi buồn lại hình thành.

Trên chiếc giường tạm bợ trong lớp học ngột ngạt, thân thể ta dính chặt với rễ của loại cây xa lạ. Rồi ta sẽ bị bào mòn, em à, năm tháng ta nuôi dưỡng chính ta, ta cũng đã vun đắp lên một loại cây thuộc về thiên niên kỷ. Gió thổi đến những mầm mống bi thương, và chính đôi tay tội lỗi này đã giúp cho nó lớn nhanh như hôm nay.

Bòn rút đi sự sống của chủ thể, một loại ký sinh trùng mà chẳng ai có thể một mình tiêu diệt.

Ta dần mệt lả đi khi phải theo đuổi từng cơn sóng của thuỷ triều đến, nhưng mặt trăng vẫn chẳng có ý định rời đi. Ta bất lực trước thiên nhiên, như cách cây cối vẫn sẽ phát triển kể cả khi không có con người.

Ta vứt bỏ đi cảm xúc để tồn tại, bọn mình phải sống như thế đấy em ơi, đã luôn sống như thế. Dù đôi mắt anh nhìn em có dịu dàng đến như thế nào, và dù cho bàn tay em có ấm áp ra sao, dù cho có bao đêm ôm suy tư và gối đầu lên cơ thể người kia để chìm vào mộng đẹp, lý trí ta sẽ không cho phép mình đến bên nhau.

Bình minh lại lên.

Lại một đêm nữa Ngân Thạc không về nhà.

10.
Em đã từng có một tình yêu dịu dàng như giấc mộng.

Hồng Thừa Hán vùi đầu vào hõm cổ Tống Ngân Thạc, nói những gì cậu biết người kia sẽ không thể nghe thấy ngay lúc này. Tiếng thở đều vang lên trong lớp học vắng bóng người, bầu trời bên ngoài ánh lên từng vệt hồng, bẽn lẽn như đôi gò má.

Nhưng em vẫn phải tỉnh giấc.

Ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền, Thừa Hán lại vô tình nhận ra, con người như cậu sẽ không thể thật sự có được điều gì mãi mãi. Mối tình xưa như cơn gió thổi qua trong mùa xuân, ngọt ngào nhưng thật chóng vánh. Từng hứa sẽ luôn bên nhau, từng hôn lên đôi môi, lưu lại mùi thơm của một ai lên áo sơ mi trắng. Một chiều hoàng hôn hôn rớt lên đôi mình, vẽ lên bức tranh hạnh phúc. Đồng phục khi ấy lấm tấm mồ hôi, chiếc khăn tay cất tạm trong túi áo. Mái tóc dài luôn mang theo màu sắc của nắng rủ xuống ngang vai. Những thanh âm trong trẻo, chiếc váy đã quá đầu gối, người con gái tựa đầu lên lưng.

Đã từng có một chiều được người ôm lấy eo, hì hục đạp con xe quèn, đưa người về nhà.

Nhà, khi ấy, là nơi ta có nhau.

Vẫn một chiều đấy, nhưng không còn gấu quần dính đầy hoa dại, bọn mình thất hứa với nhau, hoặc chẳng còn ai thật sự nhớ đến lời nói ngô nghê khi xưa nữa. Màu nắng tắt, người lại quay về với những gì xa xôi, đọng lại trong tim nhau cũng chỉ là ký ức.

Người con gái trẻ mãi trong miền nhung nhớ.

Thạc, anh nhuộm tóc màu này, rất giống với cô ấy.

Cứ liến thoắng như thế, Thừa Hán không nhận ra Ngân Thạc từ lâu đã thức giấc.

Ghế gỗ vừa thấp vừa nhỏ, vậy mà vẫn có thể chịu được sức nặng của hai đứa con trai tuổi mới lớn. Hồng Thừa Hán nằm ườn lên người Tống Ngân Thạc, lười biếng như mèo đen. Cậu trai trẻ với mái tóc nâu chỉ vừa nhuộm không lâu lặng lẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen rối bời. Hán giật nảy người, vô thức ngẩng đầu lên xác thực người kia đã thật sự tỉnh lại.

Ánh mắt của người nhìn xuyên vào những gì tôi luôn muốn che giấu.

Trong một phút thoáng qua, tôi thật sự có cảm giác mình đã làm việc có lỗi người.

Thừa Hán chau mày suy nghĩ, vừa định đưa tay lên cắn thì lại bị Thạc chặn lại. Cậu trừng mắt, lộ rõ tâm trạng khó chịu. Người kia không nói gì, chỉ nhếch mép với cái điệu bộ khinh khỉnh, Hán thấy đầu mình ong ong, nhưng tâm trạng cũng đã vơi đi phần hồi hộp. Cậu lười đôi co, câu chuyện của cậu cũng chẳng đáng để che giấu. Một tình yêu vụn vỡ, liệu Thạc có cảm thấy buồn cho cậu không?

Bên cạnh cổ của Thạc lại tiếp tục bị làm phiền, hơi thở ấm nóng cùng những vệt nước mắt chưa khô.

Thừa Hán chẳng nói chẳng rằng, hai tay càng ôm chặt Ngân Thạc.

Anh nhột.

Hồng Thừa Hán giỏi nhất việc làm ngơ, cậu lắc đầu, cố ý để những sợi tóc chạm vào mặt Tống Ngân Thạch. Thạc chỉ cười thầm, rồi lại hạ giọng xuống để hỏi.

Thoải mái không?

Đừng nhắc nữa, em đau lưng.

Đau lưng thì leo xuống đi, vồ lên người anh thế này.

Hán không đáp, tiếp tục ôm chặt lấy người trước mặt, cảm nhận bàn tay của Thạc từ đỉnh đầu trượt xuống tấm lưng gầy. Như một bản tình ca ngọt ngào, người dùng tay mình vỗ từng nhịp lên người tôi, gỡ rối những âu lo chẳng phải do người tạo nên. Gió thu tưởng chừng đã thổi qua từ khe cửa sổ, vậy mà khi ngoảnh mặt nhìn sang nơi bầu trời, hoa phượng vẫn ở đấy, và vẫn man mác cảm xúc lẻ loi.

Một sắc đỏ đốt cháy tâm can.

Không đau sao anh?

Cái gì?

Hồng Thừa Hán chạm lên cổ tay Tống Ngân Thạc, nhẹ nhàng như thể nâng niu một cành hoa trong buổi sáng sớm. Màu sương đỏ ửng rơi rớt lên từng chiếc lá, bông hoa héo úa của một khu vườn suy kiệt.

Anh rất mệt.

Im lặng kéo dài trong mù sương.

Trời dần tối, chậm rãi. Gió đưa mây về nơi xa vời, và đôi mắt Ngân Thạc dần trở nên mờ đục. Bàn tay của Hồng Thừa Hán chẳng còn trên người anh nữa.

Thật lạnh lẽo, khoảng cách giữa đôi mình. Cứ mỗi khi ta nghĩ rằng mình đã chạm đến cánh cửa sâu thẳm nhất của người, ta lại phải nhận ra trong nỗi xót xa, người ở tít xa xăm, một nơi chẳng thể đo được bằng ánh sáng.

Tối tăm, dai dẳng và tàn nhẫn.

Một nỗi đau, một miền nhớ nhung, một thời hạnh phúc đã hao mòn mà Tống Ngân Thạc đã luôn giữ trong mình, chẳng rõ vì sao.

Ngọn chuông gió ở hiên cửa chẳng còn phát ra âm thanh nào nữa.

Gió tắt từ khi nào.

Mọi thứ đều trôi qua hết rồi, nhưng tại sao vẫn cứ cảm thấy một hình hài ấm áp ve vuốt cơ thể.

Có lẽ chẳng ai muốn mình buồn bã.

Đôi khi Thừa Hán vẫn bắt gặp Ngân Thạch khẽ đưa tay lên cổ tay mình, ánh mắt đăm đăm nhìn vào những vết sẹo mờ mờ còn sót lại. Cậu không nói gì, không hỏi gì, chỉ ôm lấy Thạc thật chặt, như thể hành động ấy có thể xoa dịu mọi vết thương mà Thạc đang che giấu.

Có lẽ chẳng ai muốn mình cô đơn.

Bên nhau những lúc yếu đuối, rồi cũng chỉ thế thôi.

Thừa Hán cắn chặt môi, bất lực. Tôi luôn tự hỏi, liệu mình có thực sự hiểu hết được nỗi đau của người?

Và rồi, cay đắng, Thừa Hán chợt nhớ rằng: Cậu cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài. Đứng ngoài cuộc đời của Ngân Thạc, đứng ngoài trái tim anh ấy, và sẽ chẳng bao giờ được anh yêu thương.

Anh định tiếp tục tự hành hạ bản thân đến khi nào?

Hán bất lực, giọng nói chìm vào không gian đặc quánh. Nhưng lời nói rơi vào khoảng không vô vọng, chẳng chạm được đến người con trai kia.

Ngân Thạc nhắm mắt, không đáp lại. Giữa họ chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

Thừa Hán lắc đầu, lùi bước. Cậu không thể tin rằng tình yêu có thể chữa lành vết thương của người khác, vì chính cậu cũng đang bị giam hãm trong chính nỗi đau của mình.

Anh có thật sự yêu ai không, Thạc?

Hay mọi thứ chỉ là một vở kịch.

Thạc mở mắt, nhìn Hán một lúc lâu trước khi khẽ mỉm cười. Nhẹ nhàng.

11.

Nếu Hán thấy được bàn tay nắm chặt đến rỉ máu của Thạc lúc ấy, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Hoặc, chỉ cần Thạc thật lòng.

12.

Lớp học đêm ấy đìu hiu.

Người về với thế giới mà tôi chẳng chạm đến được.

Dù đôi mình chẳng kịp nói lời tạm biệt.

Chơi vơi nơi khoảng trời.

13.
Ngân Thạc thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa phòng, trước nhà, hoa phượng đã bắt đầu nở.

Hoa phượng theo gió bay vào phòng.

Dạo này mưa phùn hay xuất hiện, thời tiết dở dở ương ương. Trận mưa xối xả vào đầu tuần bây giờ chẳng còn sức để chống lại sức nóng dữ dội, và những cơn mưa phùn xuất hiện. Có lẽ.

Gục mặt lên bàn, mơ màng.

Thừa Hán.

Mồ hôi rơi trên trang giấy trắng, bất tận trang giấy trắng. Có cả những giọt máu chảy chậm, từng giọt đỏ nhễu xuống bàn, nhòe đi màu chữ đen.

Vươn tay mở hộp thuốc, một thoáng suy nghĩ. Giống như ta đã tự thắt chặt đôi cánh của mình với đá tảng, rồi thả rơi tự do. Những đêm thức trắng với nỗi lòng khó nguôi ngoai, một áp lực vô hình cứ đè nén trong trái tim. Trên tay chi chít những vết sẹo, vậy mà lại thấy điểm đến cuối của bản thân thật xa vời. Ta đã cần gì, còn cần gì, sẽ cần gì, cần gì để vun đắp cho những ấm cúng, cho một gian phòng đã nguội lạnh yêu thương?

Hán, Thừa Hán, Hồng Thừa Hán.

Một thói quen.

Gọi tên em trong vô thức. Tâm trí đã mang đầy bóng dáng em.

Tìm kiếm mỗi em.

Khát vọng tự do cứ lớn dần, vậy mà cũng chẳng phá được lồng giam mà người khác đã dựng lên.

Vậy thôi, hãy chìm vào mộng đẹp.

Bên tai anh chỉ nghe tiếng gió, gió thổi thật lớn.

Nên anh chẳng để ý đến tiếng bước chân, tiếng mở khoá cửa.

Nếu được gặp lại em, anh sẽ nói với em rằng:
Anh đã nhớ em nhiều biết bao nhiêu.

14.
Thạc tỉnh dậy trên giường, màn đêm buông.

Và anh thấy ba mẹ.

Ba mẹ phát hiện Thạc muốn tự tử.

Họ hỏi anh có gì phải buồn, tại sao lại làm thế. Họ bảo rằng anh đã có tất cả, và tất cả của họ là anh. Nhưng họ không biết anh đã luôn như thế này. Anh đã lớn lên không trọn vẹn, anh đã luôn đau đớn, buồn bã và tuyệt vọng. Một giây rực sáng cũng không thể xua tan bóng đêm. Làm sao có thể mong rằng cơn mưa sẽ đem lại cầu vồng nếu những hạt mưa chưa từng có ý định ngừng rơi.

Giữa đám mây mù mờ, dù có nắm chặt lấy đôi tay của nhau cũng sẽ lạc mất nhau, và dù ta có đi tìm nhau đến cạn kiệt thanh xuân cũng sẽ mãi mãi mắc kẹt tại một dòng chảy xoáy của tội lỗi. Ta càng chìm sâu càng cảm thấy lẻ loi nghìn trùng.

Khi anh nói với họ người anh thương là em, mẹ đã bật khóc. Tại sao mẹ lại khóc khi anh hạnh phúc, em nhỉ? Từ trước đến nay, anh đã luôn sống theo một lý tưởng chết, một cuộc sống vô hồn để thoả mãn đấng sinh thành. Anh vẫn chưa kịp sống cho mình. Những giây phút được bước đi cạnh em, anh thấy nhẹ nhõm và bớt đi lạc lõng. Ba bảo anh là thằng dị hợm, và rằng họ đã chịu đủ sự ngỗ nghịch của anh rồi. Từ việc anh muốn nhuộm tóc, và cả việc anh cứ qua lại ở nơi lớp học có em.

Họ cứ bảo anh phải tỉnh táo lên, em ạ.

Họ sẽ chỉ mãi nghĩ như thế, họ sẽ đổ lỗi cho tất cả mọi thứ, cho cái tâm lý bệnh hoạn của thời đại bây giờ đã khiến anh trở thành như thế này. Họ sẽ không chấp nhận họ sai, và họ sẽ không chấp nhận những mong muốn của anh.

Rằng, anh muốn bọn mình cùng nắm tay khi đi dạo phố, muốn nhìn thấy em cười khúc khích, và muốn mặt trời một lần nữa chiếu rọi lên đôi mình.

Bình yên của anh là em, anh muốn đánh đổi tất cả vì bình yên.

Ngày anh không được hạng nhất toàn trường vào năm lớp Tám, ba đã tát anh. Sau đó ba quỳ xuống, ba bảo ba hối hận rồi, ba bảo anh tha lỗi cho ba nhé. Mẹ ôm anh và khóc, khi đó mẹ tiếc thương cho anh. Anh ngồi trong lòng mẹ, đôi tay bà vuốt nhẹ lên má anh, và những lời hứa, rằng ba sẽ không làm như thế nữa. Anh không biết lớp Tám đã đủ lớn chưa, nhưng anh không thể quên đi được đoạn ký ức đó. Giống như giấy trắng đã bị mực đen làm bẩn, anh không thể thương ba nữa, dù anh chẳng hề muốn như vậy.

Ba lại tát anh, vào lúc này. Mạnh hơn nhiều, vậy mà anh không cảm thấy đau như ngày trước nữa. Có thứ gì đó đã bị nhàu nát và vứt đi như một món đồ vô dụng. Anh cảm thấy choáng váng, khuôn mặt giận dữ của ba cứ xoay tròn trước mắt anh. Mẹ đứng bên cạnh ba, quay mặt đi, nhưng vai mẹ cứ run run. Dù tai anh đã ù đi, những tiếc nấc nhẹ của mẹ vẫn lảng vảng trong tâm trí.

Anh đã gây ra tội lớn như thế nào vậy em?

Anh chẳng hiểu đâu.

Thứ anh khao khát cũng chỉ là tình yêu.

Một lần trong cuộc đời, anh muốn giành lấy hạnh phúc.

Nên anh sẽ chạy trốn, dù có phải trầy trật.

Ba anh cứ gào lên sau lưng, và mẹ anh đã ngã khuỵu.

Giá như ngay từ đầu anh và ba mẹ chịu hiểu nhau hơn, giá như ba mẹ có thể sống vì anh. Giá như mọi thứ chẳng phải kết thúc như thế này.

Đời anh là một chuỗi những từ "giá như", nhưng anh vẫn chưa thật sự đạt được điều gì cả.

Nên lần này hãy để anh đi tìm em.

Cơn mưa hôm nay mang theo mùi tàu hoả, em Hán có biết không?

14.
Ngân Thạc đạp xe trên con đường mưa phùn.

Thành phố giờ đây như một bức tranh nhạt nhòa, ngọn đèn đường mờ ảo hắt lên những con người vội vã dưới màn đêm. Ngân Thạc không nhìn rõ được đâu là thực, đâu là mơ. Những giọt mưa rơi lã chã lên má, lạnh buốt, nhưng trái tim anh lại bỏng rát hơn bao giờ hết.

Chạy đi, chạy mãi, cho đến khi không còn nơi nào để trốn nữa. Nhưng anh vẫn không ngừng đạp, tay siết chặt lấy tay lái, hơi thở đứt quãng trong tiếng gió rít bên tai.

Hồng Thừa Hán.

Phố thị im lìm trong màn mưa, chỉ còn tiếng xe đạp lướt nhẹ qua những vũng nước, phát ra âm thanh lẻ loi như chính trái tim anh. Anh đã từng ước gì cuộc đời có thể dễ dàng như vậy, chỉ cần đi mãi, chạy mãi, rồi mọi nỗi buồn cũng sẽ tan biến.

Nhưng dù có đi bao xa, hình bóng em vẫn chẳng thể phai mờ. Hồng Thừa Hán, cái tên ấy cứ vang vọng mãi trong tâm trí anh, ám ảnh như một lời nguyền không thể dứt bỏ.

Dừng lại trước cổng trường, anh ngẩng đầu nhìn lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lớp học không chút ánh đèn, tối tăm và hiu quạnh. Nhưng Thạc vẫn cảm nhận được, ánh sáng đỏ rực hắt ra từ khung cửa sổ, bóng dáng em lặng yên trước những dày vò của tâm hồn. Có thể em chẳng biết nơi anh buồn.

Và anh cũng chẳng thể mong cầu em hiểu được anh nữa.

Tự tay anh đã đánh mất cơ hội đó rồi, phải không Hán.

Thạc khựng người, dù chẳng dám tiến sâu hơn nhưng đôi chân cứ thế mà bước, chậm rãi.

Thân hình cao kều cứ lấp ló bên ngoài cửa lớp. Ướt sũng và buồn bã, lúc nào cũng như thế. Nhưng rồi, anh lại ngửi thấy mùi hương ấy, bám dính trên quần áo, trên từng sợi tóc.

Thừa Hán, em đừng buồn nữa, được không em.
Em thương, mở cửa cho anh vào, nhé.

15.
Là một lời nguyền mà chẳng ai có thể dứt khỏi.

16.
Lớp học đầy gió và những cánh phượng. Thừa Hán đứng cạnh nơi cửa sổ, vẫn chiếc áo sơ mi cũ, dù chẳng thể tìm được dấu vết nào của thời gian nữa rồi.

Hán, anh lại về rồi.
Về với em nhé, em Hán.

Giọt sương nhẹ buông trên khuôn mặt nhợt nhạt, em vội bước thật nhanh về phía vòng tay anh vẫn luôn chào đón em, ôm lấy một tình yêu vô vọng.

17.
Thạc này.

Phải cho em bao nhiêu mùa hè để có thể giữ được anh.

Đừng bỏ rơi em, được không anh?

Van nài và cầu xin là những cử chỉ mà chỉ khi tuyệt vọng tâm trí con người mới thực hiện. Hồng Thừa Hán biết rõ rằng Tống Ngân Thạc sẽ không thể tự tay quyết định được việc này, nhưng cũng một lần, Hán muốn vì hạnh phúc của mình mà níu kéo.

Lý trí và cảm xúc chỉ còn là những cái tên được đặt ra để ta tự thuyết phục bản thân, rằng những lựa chọn mà ta làm ra là chính đáng. Ưng đêm vỗ ngược cánh để bay về bầu trời chói nắng dù biết rõ bản thân chẳng thuộc về phía mặt trời, giống như con người mù quáng che đậy bản chất cố chấp vẫn luôn tồn tại. Người có yêu tôi không. Liệu người có còn nhớ những đêm hè nằm cạnh nhau trong khoảng không gian bí bách, mùi khói thuốc cứ quẩn quanh nơi đầu mũi. Đào tươi, mang theo gió xuân bao bọc lấy hai hình hài tuổi trẻ, đắm chìm trong ngọt ngào ngắn ngủi.

Hán, anh xin lỗi.
Đừng khóc nữa, em ngoan.

Nhưng rồi thì sao, cũng chẳng còn quan trọng. Là anh, là em, hay chúng mình. Những gì đã bị bỏ quên, những gì vẫn còn ở lại, theo mưa chảy mãi ra những dòng sông, xa xôi. Phù sa bồi lên những miền kí ức, ta trượt lún vào đất mùn, càng vẫy vùng càng cảm thấy khó thở. Gắng gượng mở đôi mắt, nước xung quanh đều là màu nâu. Tiếng hát ai văng vẳng trên sông, bài tình ca buồn phát trên vô tuyến cũ.

Em không cần anh xin lỗi.

Em chẳng còn tin được điều gì nữa rồi, Thạc ơi.

Em biết rằng anh phải rời đi, và dù rằng lòng em đã cố quên anh, em vẫn nhớ anh đến phát điên. Em vẫn muốn được nắm tay anh, Thạc, em ích kỷ quá nhỉ.

Vỡ đôi cả rồi.

Ánh trăng chiếu vào lớp học quen thuộc, gạt tàn, hai điếu thuốc hút dở.

Vị đào.

Được ở cạnh anh, em cảm thấy rất hạnh phúc.

Em xin lỗi, Thạc, em xin lỗi.

Khói bốc lên từ trên bàn hoà vào những tiếng nỉ non, giống như thiêu thân nhìn thấy ánh sáng. Lửa đỏ như màu máu, hoặc chỉ có tôi thấy vậy. Khu vườn tối, khi người đưa tay bấu víu vào áo sơ mi tôi, tìm đường trở về những ngày tháng chỉ còn trong quá khứ, tôi và người. Đốm lửa bập bùng, nhỏ nhoi nhưng rực rỡ.

Nếu dập tắt đốm lửa ấy, sẽ mãi mãi không thể bừng sáng được nữa.

Đến khi tôi thức giấc, căn phòng trống trải mình tôi.

Hán à, em không có lỗi.

Chính anh mới là người cố chấp.

Đừng nói nữa, Thạc, xin anh.

Mắt đối mắt, bàn tay ta đan chặt vào nhau.

Và rồi chỉ toàn niềm đau.

....

Thạc này, em biết chim dù gãy cánh cũng phải cố gắng bay về trời, dù có phải lao vào lửa tử.

Anh không thể sống như thế này được nữa, Thạc.

Gió hú bên cửa sổ xé toạc khoảng không u tối nhưng cũng không thể làm vơi đi những lỗi lầm mà hai ta đã mắc phải. Ta đã cùng nhau viết lên một vở bi kịch mà người đau buồn nhất lại chính là đôi ta.

Em sẽ rời xa anh.

Thạc, đừng tìm đến em và hãy sống thật tốt.

Cánh cửa khép lại bao thơ ngây. Em rời đi yên lặng, phượng đỏ rơi trên sàn nhà cũng dần bị gió cuốn bay khỏi lớp học. Đêm cô độc bên trăng tàn. Ánh trăng lụi đi từ lâu, chỉ còn mây mù và một lời thì thầm nặng nề như cầu mong được cứu rỗi.

Em mong đôi mình sẽ không gặp gỡ thêm một lần nào nữa.

Yêu dấu trong màn mưa.

18.
Em thật sự chẳng trở về.

19.
Anh vẫn mãi cô độc. Có lẽ ngay từ khi sinh ra, cuộc đời anh đã định với đơn côi. Em đã đến và thắp sáng trong tim anh một bồi hồi để sau này anh sẽ luôn đau khổ khi nhớ đến. Anh sẽ lưu luyến cuộc tình này, cuộc tình chóng vánh nhưng đầy luyến lưu, và anh sẽ không thể nào khiến em biến mất khỏi tâm trí vụn vỡ của mình.

Hán này, em sẽ tha lỗi cho anh chứ?

Sẽ chẳng bao giờ, phải không em?

Bình minh lên, bình minh lại lên. Một chuỗi những ngày buồn tẻ đều bắt nguồn từ bình minh. Em luôn rất thích bình minh, Hán của anh.

Nhưng em đâu biết, ngày ấy khi đi dạo bên bờ biển cát trắng, anh không ngắm mặt trời.

Chỉ có mái tóc người phấp phới trong gió.

Anh thấy tim mình đã xuyến xao.

Hình ảnh đó sau này đã bao lần khiến anh phải tuyệt vọng, cố đào bới mảnh đất cằn cỗi, bàn tay trần nhễu nhão một màu đỏ tanh tưởi. Dùng chính đôi tay ấy vắt ngang mắt, nằm mơ về thuở vàng son vô thường, có bóng hình ta quấn quýt như thể nay mai không xa, đôi mình biến mất, hoà vào ảo ảnh trong sương. Bồi hồi một hư vô, dù trống rỗng.

Anh vẫn luôn mang theo đớn đau trong đời.

Ngoài trời lại đổ mưa. Mưa lại về, về tưới lên khô cằn, để mùi đất dậy lên những cuộc tình mong manh. Tình về theo gió. Ta bàng hoàng trước những giả dối khi chẳng còn ai thành thật với nhau.

Lần cuối nuông chiều sự ích kỷ của bản thân.

Anh chẳng thể quên đi được dư vị của những cái ôm siết.

Cuốn phim trong đầu chết đi sống lại.

Đợi đến khi người ngoảnh đầu nhìn lại, ta chẳng biết đã ở cạnh nhau được bao nhiêu ngày hạ. Trong ký ức giờ đây, những cây phượng đã nở, đôi mình sải bước trong sân trường đầy nắng. Em của anh, thiếu niên rực rỡ.

Hạ đỏ rơi rớt trên vai áo, trái tim cũng đã thổn thức bao nhiêu mùa còn đập.

Những ngày bình yên.

Trong chốc lát lại cảm thấy máu nóng vẫn chảy trong người, vẫn còn biết rung động trước những sự tình ngoài thế gian.

Thời khắc định đoạt đã gần đến.

Anh đã từng có được niềm vui, nhưng nỗi buồn của anh quá lớn.

Bước chân nhẹ trên cây cầu đã cũ.

Thế thôi, tình mình chỉ còn là giai thoại.

Một bài hát buồn anh nghĩ em sẽ đôi lần chạy đĩa.

Gió luồn qua tóc, xa xăm anh chỉ thấy một màu xanh.

Tại sao chim lại bay?

Có thể là chúng khao khát tự do.

Cũng có thể là mặt đất quá nguy hiểm, để tiếp tục sống, chúng buộc phải giương cao đôi cánh, bay vào bầu trời.

Những lời nói nghèn nghẹn ở cổ họng. Giọt nước mắt đã bị gió hong khô.

Anh chợt nhớ về gò má người ửng hồng.

Một nụ hôn lên trán.

Hán này, em có bật khóc khi nghĩ đến anh không?

Anh mong là có.

20.
Anh xin lỗi, vì đã thất hứa.

21.
Biển khơi tận mắt chứng kiến bóng ai gieo mình trước đường chân trời.

Thanh thản ra đi, tìm về hạnh phúc.

Tỉnh giấc mộng dài.

Lời cầu xin văng vẳng bên tai.

Một lần thôi, xin hãy cho tôi được nhận lấy những gì tôi mong muốn.

Trớ trêu thay số mệnh cuộc đời, con người đầy sai lầm như tôi vẫn được Chúa trời ban phước.

Và sự trừng phạt.

Những đêm tối lặng lẽo, những ảo mộng vô thực, em đứng cạnh tôi mỉm cười, để tôi biết rằng, tôi đã sống để huỷ hoại bản thân và chết đi cũng tìm cách để bào mòn tâm trí. Dường như tôi cũng đã mất dần khái niệm tốt xấu.

Vậy mà khi áp tai lên mặt đồng hồ, từng giây trôi qua lại cảm thấy đã gần đến thời khắc tái sinh.

Nhưng đôi mình vẫn chưa nói lời từ biệt.

Đáng buồn làm sao.

Tôi vẫn cứ mãi cô độc.

22.
Hán này, nếu lỡ đôi mình phải rời xa nhau, liệu em sẽ đợi chứ?

Hửm?

Đợi cho thời gian nhanh hơn và những đoàn tàu ngoài kia dần chậm lại.

Đợi ngày anh trở về. Đợi ngày đôi mình không còn bị chia cắt.

Liệu khi đó Hán có còn đến bên cạnh anh, còn nắm lấy tay anh thật chặt?

Vì anh không muốn xa em thêm một lần nào nữa, Hán ơi.

Người cười hiền với đôi mắt mèo.

Tôi đã mong cho thời gian ngừng lại.

Thạc này,
anh có tưởng tượng được không, mùa hè dài vĩnh viễn?

Bọn mình ngồi trên ghế đá ở hành lang trường, khi phượng nở đỏ một khoảng trời và màn mưa trắng xoá.

Mưa xuống để dịu đi cái nắng gắt

Giống như những ngày trước kia.

Những ngày trước kia.

Một quá khứ anh và em bí mật cất giữ.

Thạc cứ thơ thẩn bước về phía đối diện, về nơi anh nghĩ rằng Thừa Hán vẫn đang chờ đợi mình.

Thừa Hán.

Sau này chỉ mãi mãi đọng lại tên người nơi đầu môi.

Hán, Hồng Thừa Hán.

Lại được cảm nhận hơi ấm của đối phương. Tàu hoả chạy ngang qua, mùi khói vừa hôi vừa nồng bốc lên, vậy mà cứ như đã đắm chìm vào hương anh đào, hương gió thoảng, những gì đẹp đẽ nhất của một mùa ta tìm thấy nhau. Tay của Thạc đặt lên eo người thương, kéo người vào lòng mình.

Vẫn còn hút thuốc nhỉ? Lại còn là vị đào cơ.

Người lại cười. Những câu hẹn ước không thể khiến đôi ta chia xa.

Anh thì vẫn rất thích em.

Và nhớ em.

Không.

Anh nghĩ rằng mình rất nhớ em.

Rất nhớ em.

23.
"Bước qua nhau khi thời gian mãi không ngừng.

Cho dù phải chịu đau đớn, chỉ thoáng chốc.

Và rồi cùng biến mất, hoàn toàn không còn tồn tại."

Hãy mang đi thôi, tia sáng ấy, hãy cất giữ những yêu thương, nếu ta còn tồn tại, và vĩnh viễn chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

Kính cho một ngày mai không hoàn hảo. Một bản hoà ca trong bóng đêm vô tận, và tia sáng bất tử. Hãy ôm nhau, nếu ta còn có thể, và rời xa nhau vào một bình minh có tiếng chim hót.

Hãy nhớ về nhau, nếu hận thù không chiếm lấy con tim, và nghĩ đến nhau vẹn toàn như những cánh phượng của mùa hè năm ấy. Ta mang theo niềm đau vĩnh hằng để sống cho qua đời, một cuộc đời tự huỷ hoại bản thân.

Hãy gặp lại nhau tại biển sâu hun hút. Bình yên sẽ không thể tìm đến xác người đã vùi mình tại nơi đáy lòng. Hãy chia đôi con tim để càng cảm nhận rõ ràng hơn thứ tình cảm đã khiến cho dấu yêu không còn tồn tại.

Hít thở trong làn nước lạnh, người có ngửi thấy không, hương vị của thời gian?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com