Một số mẫu truyện về Shin Soukoku🎀.
#5
Vết lặng.
Qua mẩu truyện mới nàa<3.
___
Atsushi và hắn có lẽ đang mập mờ với nhau cũng gần một tuần rồi, song cả hai vẫn chưa quen được với cái cảm giác này.
Atsushi có chút rụt rè cất tiếng hỏi.
- À.. ừm.. Anh có thể cho tôi ngồi cạnh được không.?.
- ... Tùy._ Akutagawa im lặng một lúc rồi lại vứt cho anh một tiếng.
Atsushi dịu dàng ngồi xuống cạnh hắn, có chút rụt rè. Cả hai chỉ ngồi im lặng như vậy mà chờ thời gian trôi, chẳng nói gì nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp của hắn.
___
A
tsushi giật mình tỉnh giấc trong cơn mê mang đầy sự hoảng loạn, tim cậu đập loạn đến mức muốn nhảy ra ngoài. Ánh trăng yếu ớt đưa qua chiếc cửa sổ cũ kĩ, tia sáng dịu dàng hạ mình lên mái tóc bạch kim của anh. Cơn ác mộng liệu còn vương vấn trong tâm trí anh – như một cõi hư vô tàn mang giấc mộng uyên ương, sương mù như che lấp một bóng hình hư ảo.. [P/S: Trích từ nhạc ra=)).]Chợt, anh nhận ra bản thân chẳng thể nhớ rõ được những vương vấn trong ảo mộng hoang tàn ấy. Những dòng hồi ức ấy cứ mờ ảo, chẳng được trọn vẹn; về một người, người mà anh chẳng thể gọi tên. Như thể, cái cảm giác ấy đang cố níu lấy trong vô vàn sự huyễn hoặc; liệu có phải là một mảnh vỡ mà chính anh đã từ bỏ song chẳng thể quên..?.Ở phía đối diện, Akutagawa lặng lẽ đứng nhìn anh; ánh mắt đầy sự nghiêm túc mà nhìn anh. Liệu, anh đã biết; Hay có lẽ, anh chỉ đang đợi chờ một thứ gì đó.?. Lặng lẽ chờ trong một tia hy vọng mong manh, chờ cơn gió xoay chiều, một lần khẽ chạm vào thực và mộng – để giải thoát cả hai khỏi vòng xoáy vô tận của không gian.Mối quan hệ giữa anh và hắn chưa bao giờ là đơn giản. Bởi vì hai người chính là hai điểm chân trời vô định. Đó là một bản nhạc dang dở, những hòa âm chưa được cất lên, sự thật được vùi lấp.Atsushi ngẩn ngơ ngồi đấy, còn Akutagawa thì chẳng nói gì, chỉ nhìn anh. Một khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm cả hai, mãi một lúc sau thì Atsushi mới nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.- Aku... Akutagawa, anh không ngủ à..?._ Giọng anh có chút rụt rè.
- Không, tôi ngủ giấc không sâu._ Akutagawa quay sang chỗ khác, giọng có chút thờ ơ.
- ..._ Atsushi chẳng dám nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.Akutagawa vẫn đứng đó, một khoảng cách vô hình được tạo ra; liệu, cả anh và hắn có những âm thanh câm lặng của ký ức bị vùi lấp trong sương mờ của không gian. Có lẽ, những hồi ức ấy tựa một bản nhạc buồn của ánh trăng nhẹ nhàng – Tựa ánh trăng in trên mặt nước, chỉ cần với tay chạm tới liền hòa vào nước, nhưng lại chẳng thể xua đi trong tâm trí.- Ngươi nhớ được gì rồi đúng không.?._ Akutagawa trầm mặc nhìn anh, giọng có chút trầm thấp, có chút nghi ngờ mà cất tiếng. Liệu, đó chỉ là một câu đơn giản hỏi hay một thứ gì đó sâu sắc hơn.?. Atsushi không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu, đặt đôi mắt dị sắc tím ánh lên những suy tư mông lung. Cậu đang nhớ, hay chỉ đang cố chấp vá những mảnh vỡ mơ hồ chẳng đủ hình thể. Anh chẳng để ý mà hắn đã đi từ lúc nào chẳng hay.
Atsushi nheo mắt, hơi thở vẫn chưa ổn định sau ảo mộng hoang tàn tận. Những mảnh ghép mơ hồ không ngừng bám lấy tâm trí cậu, như vệt sương mong manh vương vấn lại trên chiếc lá. Đêm tối trong căn phòng kéo dài đến vô tận, chỉ còn lại những thứ ánh sáng lặng lẽ đưa lên từ ngoài cửa sổ – mờ ảo và lạnh lẽo, như thể ánh trăng cũng chẳng đủ để chiếu rọi nhân gian.
Cậu đưa tay lên ôm lấy trán, những ký ức rời rạc cứ chất chồng lên nhau. Chẳng biết nó bắt đầu từ đâu, cũng không rõ điều gì đã khiến bản thân có cảm giác lạ lùng đến thế. Giữa những mảnh vỡ chồng chéo ấy, có một người – một người chẳng thể gọi tên, nhưng trái tim cậu lại rung động theo cách dư âm đến đau lòng.Bên ngoài, Akutagawa đứng tựa nhẹ lưng vào bức tường, tay siết chặt dưới lớp áo khoác màu đen. Hắn đã đứng đó từ lâu, lẳng lặng như một chiếc bóng chẳng thể bị phát hiện. Trong đôi mắt lạnh nhạt ấy là một thứ gì đó không rõ ràng – hối tiếc, do dự, hay chỉ đơn thuần là một loại cảm xúc chẳng thể đặt tên.Có những điều, dù muốn hay không, nó cũng vẫn chẳng thể chối bỏ. Và có những sự thật, dù đã bị chôn vùi sâu đến đâu, vẫn sẽ có ngày nó được khởi xướng lên.Hắn biết.Atsushi rồi cũng sẽ nhớ lại.Nhớ lại những hồi ức mờ ảo mà hắn không muốn anh biết.Hắn tự thắc mắc rằng."Liệu bản thân đang đợi một câu hỏi từ cậu, hay chỉ đang thu thập những mảnh tàn tro của ánh trăng dưới mặt nước trong dịu dàng, để rồi chúng tan biến trước khi kịp chạm vào?"____Buổi sáng ấm áp hôm nay có lẽ chẳng còn bình yên được nữa. Atsushi nhìn vào đôi mắt vô hồn của Akutagawa, nơi mà anh từng tìm thấy những cảm giác bình yên. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại sự mơ hồ không an toàn, giống như những đợt sóng vỗ về bờ, rồi lại cuốn đi những gì vừa được dâng lên. Anh chớp mắt, cảm nhận được sự cô độc của căn phòng, như thể không khí cũng đang cố tình vùi dập mọi bí mật của thời gian. Trong phút giây ấy, anh tự hỏi bản thân; liệu có phải chính bản thân anh cũng đang vây quanh mình bằng những màn sương mờ, không dám nhìn thẳng vào những thứ đang dần khuất dần trước mắt.?.Akutagawa khẽ cử động, chỉ một chút, nhưng đủ để Atsushi cảm nhận được cơn gió lạnh vừa khẽ lướt qua. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy vẫn nhìn anh như thể đang chờ đợi một điều gì. Anh có thể cảm nhận được sự phức tạp trong ánh mắt đó, cùng sự kiệt quệ chẳng thể che giấu. Và ngay cả cậu cũng không biết liệu mình có thể là điểm tựa cho người ấy hay không..Bầu không khí trong phòng càng lúc càng dày đặc, như thể mỗi từ ngữ đều trở thành một lưỡi dao sắc nhọn. Anh cảm thấy như một kẻ lạc lõng giữa biển đêm tĩnh lặng, chẳng biết phương hướng, chỉ biết bơi mãi trong những câu hỏi chẳng thể có câu trả lời.Akutagawa không nhìn đi đâu nữa, đôi mắt anh đọng lại trên người Atsushi, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời từ cậu. Nhưng Atsushi chỉ có thể cảm nhận được sự im lặng khó khăn này. Làm sao để giải thích những gì không thể diễn tả thành âm kia.?. Cái bóng của quá khứ, cái khoảng cách không thể vượt qua, và cảm giác không thuộc về thế gian này – tất cả chúng chỉ có thể được giải thoát bằng cách nào đó mà anh chẳng thể hiểu.Một phần trong anh muốn lên tiếng, muốn hỏi hắn, muốn hắn đưa ra một câu trả lời cho tất cả những gì không thể nói thành lời ấy. Nhưng có phải đó là điều hắn đang tìm kiếm?. Hay có lẽ, những từ ngữ ấy chỉ là thứ vô nghĩa trong thế giới này.?. Atsushi không biết. Cậu chỉ biết đứng đó, nhìn vào mắt anh, nơi mọi thứ như thể đang trôi dạt vào những vòng xoáy của sự tĩnh lặng._ Atsushi là sự mơ hồ của không gian. Còn Akutagawa chính là sự né tránh._
- Phải chăng quá khứ và hiện tại chỉ là hai mặt của cùng một tấm gương, mà họ vô tình phản chiếu lẫn nhau? -
P/S:
- Ý là nay t mệt ấy, ráng sức viết cho mọi người đọc:') nên cốt truyện có thể bị nhanh a.- Ừmmm, đây là lần đầu tớ vt truyện ấy, nên mong m.n thông cảm cho a=))..
Với cả tớ mong là nó sẽ giúp cậu giải trí hơn ạ. Cảm ơn mọi người aa🧸🎀.: Nói một chút về cốt truyện nhó<3- Atsushi và Akutagawa đang mập mờ, anh sống một cuộc đời bình lặng, tưởng chừng đã quên hết quá khứ. Nhưng một đêm nọ, những ký ức mơ hồ dội về – lạnh lẽo như cơn gió mùa đông, xa xôi nhưng vẫn để lại dư âm. Anh không thể nhớ rõ, chỉ có một cảm giác trống rỗng ùa lấy anh, như thể một phần quan trọng đã bị xóa nhòa.Akutagawa vẫn luôn dõi theo cậu từ xa. Hắn biết rõ điều gì đã bị chôn vùi, nhưng không thể cất lời. Cảm giác dằn vặt đeo bám hắn như một lời nguyền. Là hắn đã từng đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của họ, hay đó chỉ là một sự sắp đặt tàn nhẫn của số phận?Khi những mảnh ghép từ quá khứ dần hé lộ, Atsushi nhận ra có điều gì đó không đúng. Những đoạn ký ức bị bỏ ngỏ, những giấc mơ không liền mạch, và ánh mắt của Akutagawa – lạnh lùng, nhưng chất chứa một nỗi đau không thể gọi tên.Hai con người, hai thế giới tưởng như tách biệt, lại vô tình bị kéo vào nhau một lần nữa. Họ bị mắc kẹt giữa những lời chưa từng nói, những xúc cảm chưa từng được thừa nhận. Là quá khứ đeo bám họ, hay chính họ đang níu giữ quá khứ?Liệu một lời giải thích có thể thay đổi tất cả? Liệu có lối thoát nào cho cả hai, hay họ chỉ có thể tiếp tục lạc lối trong vòng lặp của ký ức và hiện thực?: Lười ghi nên t bỏ dở ấy chứ...
Ngày mới tốt lành💗.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com