Rừng cấm *So chill*
Khác với Marauders cô vẫn ăn sáng rất bình thường, sau khi ăn xong, cô ấy đi ra túp lều của chú Hagrid để thăm Fang :"Chào bác Hagrid, chào Fang, gần đây bác thế nào?"Nghe thấy chú Hagrid quay lại và trả lời:
"Catherine là cháu à, ta cứ tưởng ai. Ta gần đây rất tốt, cháu lại xuống chơi với Fang có đúng chứ?" "Bác biết mà bác Hagrid." Cô mở lời với một nụ cười ấm áp, trước khi liếc nhìn Fang: "Ngươi vẫn thế." Cô vuốt ve đầu Fang cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi.Đột nhiên ở phía sau nhóm đạo tặc chạy tới.Cô chưa để ý tới họ mà vẫn chơi với Fang, vì thế cô không nhận ra bốn người họ đã ở sau lưng cô.Bốn người đều trao đổi ánh mắt với nhau trước khi quay lưng và bỏ đi. Họ nghĩ mình sẽ không làm gì Catherine khi cô đang ở cạnh Hagrid. Nhưng bọn họ vẫn chưa xong với cô đâu, bọn họ đã có kế hoạch. Và để cho cô biết xem họ có khả năng gì.Cô quay lại phía sau. Thấy bốn người họ làm cô giật mình: "Các cậu làm gì ở đây? Sao tôi đi đâu cũng gặp các cậu vậy. Đúng là xui xẻo."
"Xui xẻo là một cách nói nhẹ nhàng đối với hoàn cảnh của cô hiện tại đấy Rosier." Peter Pettigrew rít lên, cậu ta đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta trông vừa tức giận vừa tàn nhẫn. Cậu ta ta bước tới nắm chặt cổ tay cô. "Chúng ta tán gẫu một lần nữa nhé?" Peter Pettigrew nói, và bắt đầu kéo cô về phía Rừng Cấm. "Nhưng tại sao..." cô cố nói, nhưng Pettigrew mạnh hơn vẻ bề ngoài của cậu ta rất nhiều. Cậu ta kéo cô vào rừng cấm. Nơi đây đầy cây cối tối tăm, rậm rạp, ánh mặt trời đã bị những tán cây to lớn phía trên che khuất.Cô cau mày: "Dừng lại, haizz tôi nghĩ rằng chúng ta nên có một cuộc nói chuyện tử tế.""Bạn thực sự nghĩ rằng bạn có quyền lên tiếng ở đây hả, Hufflepuff?" James Potter cười chế giễu."Chúng tôi sẽ cho bạn thấy điều gì sẽ xảy ra khi bạn gây rối với những Đạo Tặc. Không ai từng làm điều đó và có thể thoát khỏi nó."Sirius Black nói, giọng anh nhỏ giọt trong ác ý.Họ kéo cô vào rừng ngày càng sâu hơn. "Mấy cậu nên nhớ rằng các cậu chính là người đã xúc phạm tôi trước, mặc dù tôi đã xin lỗi nhưng mấy cậu vẫn tiếp tục nhục mạ tôi." Cô quay đầu nhìn Lupin: "Điều đó có đúng không?"Lupin nhìn cô với đôi mắt mở to, trông có vẻ bất ngờ. Sau đó, cậu ấy nhìn sang những người khác với ánh mắt lo lắng . Rõ ràng cậu đang nghĩ tới hậu quả của bốn người họ. Bọn họ sẽ bị phạt gì nếu cô nói với giáo sư McGonagall về việc họ đang làm."Dừng lại." Sirius Black rít lên, giọng nói đầy giận dữ. Có vẻ anh sẵn sàng tấn công cô nếu cô nói bất cứ điều gì. "Jame đã đúng. Tại cô gây sự trước.""Chúng tôi chỉ đùa thôi, và cô đã biến nó thành hận thù cá nhân." James Potter vừa nói, trừng mắt nhìn cô với sự tức giận."Xin thứ lỗi nhưng! Tôi không thích trò đùa của bạn, bạn nói rằng Hufflepuff lười biếng, yếu đuối. Đối với tôi điều đó hoàn toàn không phải là một trò đùa, đó là sự xúc phạm. Và mấy cậu có nghĩ rằng? Không phải chỉ mỗi mấy người nới lén vào rừng cấm không?""Đúng vậy. Chúng tôi không phải là người mới đối với nó. Còn cậu thì chưa biết." James Potter nói với một nụ cười tàn nhẫn. "Cậu thấy đấy Rosier, đây có thể coi là một trong nơi ẩn náu của chúng tôi, không ai biết chúng ta đang ở đây và cũng ít người kiểm tra nó."Cậu ấy nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Có lẽ họ thực sự sẽ giết cô ở đây, cô nhận ra. Họ đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này, họ sẽ làm gì cô nếu cô không chơi theo luật của họ. "Được rồi, nói quy tắc của bạn." "Bạn phải là nghe lời tớ của chúng tôi và làm bất cứ điều gì chúng tôi nói, khi chúng tôi nói điều đó. Đó là công việc của cậu, phục vụ chúng tôi và làm hài lòng chúng tôi. Còn nữa, cô sẽ phải làm vậy mà không được phàn nàn." Petter nói, trên khuôn mặt dành nhiều sự chế nhạo cho cô."Nếu không khôn ngoan lên một chút, chúng tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác địa ngục, và kể cả cậu không thích nó thì điều đó vẫn sẽ xảy ra. Hiểu chưa Rosier?" Sirius nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt anh bùng cháy sự xấu xa."Hah Làm điều đó với một cô gái sao? Tôi không nghĩ Gryffindor lại xấu xa như vậy, và tôi thực sự thất vọng về các cậu. Và đương nhiên câu trả lời của tôi sẽ luôn là không."Nói xong, cô quay đầu chạy về vào sâu trong rừng, mục đích cô muốn tìm là đàn kỳ lân ở trong rừng cấm, bởi vì cô biết bọn con trai không thể tới gần những chú Kỳ Lân*James Potter chửi thề trong miệng , và những người khác cũng làm như vậy khi họ nhìn thấy Rosier thoát khỏi nanh vuốt của họ. Tất cả khuôn mặt của họ đều thay vì giận dữ, nhưng họ không làm gì vì họ biết rừng cấm rất nguy hiểm cho dù cô thoát khỏi bọn họ và chạy vào được thì sao? Dù sao vào được cũng không đồng nghĩ với ra được. Họ đầu quay lại và bắt đầu bước ra khỏi Rừng Cấm. Họ sẽ chờ đợi thời điểm thích hợp để trả thù cô sau.
"Catherine là cháu à, ta cứ tưởng ai. Ta gần đây rất tốt, cháu lại xuống chơi với Fang có đúng chứ?" "Bác biết mà bác Hagrid." Cô mở lời với một nụ cười ấm áp, trước khi liếc nhìn Fang: "Ngươi vẫn thế." Cô vuốt ve đầu Fang cùng với nụ cười rạng rỡ trên môi.Đột nhiên ở phía sau nhóm đạo tặc chạy tới.Cô chưa để ý tới họ mà vẫn chơi với Fang, vì thế cô không nhận ra bốn người họ đã ở sau lưng cô.Bốn người đều trao đổi ánh mắt với nhau trước khi quay lưng và bỏ đi. Họ nghĩ mình sẽ không làm gì Catherine khi cô đang ở cạnh Hagrid. Nhưng bọn họ vẫn chưa xong với cô đâu, bọn họ đã có kế hoạch. Và để cho cô biết xem họ có khả năng gì.Cô quay lại phía sau. Thấy bốn người họ làm cô giật mình: "Các cậu làm gì ở đây? Sao tôi đi đâu cũng gặp các cậu vậy. Đúng là xui xẻo."
"Xui xẻo là một cách nói nhẹ nhàng đối với hoàn cảnh của cô hiện tại đấy Rosier." Peter Pettigrew rít lên, cậu ta đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta trông vừa tức giận vừa tàn nhẫn. Cậu ta ta bước tới nắm chặt cổ tay cô. "Chúng ta tán gẫu một lần nữa nhé?" Peter Pettigrew nói, và bắt đầu kéo cô về phía Rừng Cấm. "Nhưng tại sao..." cô cố nói, nhưng Pettigrew mạnh hơn vẻ bề ngoài của cậu ta rất nhiều. Cậu ta kéo cô vào rừng cấm. Nơi đây đầy cây cối tối tăm, rậm rạp, ánh mặt trời đã bị những tán cây to lớn phía trên che khuất.Cô cau mày: "Dừng lại, haizz tôi nghĩ rằng chúng ta nên có một cuộc nói chuyện tử tế.""Bạn thực sự nghĩ rằng bạn có quyền lên tiếng ở đây hả, Hufflepuff?" James Potter cười chế giễu."Chúng tôi sẽ cho bạn thấy điều gì sẽ xảy ra khi bạn gây rối với những Đạo Tặc. Không ai từng làm điều đó và có thể thoát khỏi nó."Sirius Black nói, giọng anh nhỏ giọt trong ác ý.Họ kéo cô vào rừng ngày càng sâu hơn. "Mấy cậu nên nhớ rằng các cậu chính là người đã xúc phạm tôi trước, mặc dù tôi đã xin lỗi nhưng mấy cậu vẫn tiếp tục nhục mạ tôi." Cô quay đầu nhìn Lupin: "Điều đó có đúng không?"Lupin nhìn cô với đôi mắt mở to, trông có vẻ bất ngờ. Sau đó, cậu ấy nhìn sang những người khác với ánh mắt lo lắng . Rõ ràng cậu đang nghĩ tới hậu quả của bốn người họ. Bọn họ sẽ bị phạt gì nếu cô nói với giáo sư McGonagall về việc họ đang làm."Dừng lại." Sirius Black rít lên, giọng nói đầy giận dữ. Có vẻ anh sẵn sàng tấn công cô nếu cô nói bất cứ điều gì. "Jame đã đúng. Tại cô gây sự trước.""Chúng tôi chỉ đùa thôi, và cô đã biến nó thành hận thù cá nhân." James Potter vừa nói, trừng mắt nhìn cô với sự tức giận."Xin thứ lỗi nhưng! Tôi không thích trò đùa của bạn, bạn nói rằng Hufflepuff lười biếng, yếu đuối. Đối với tôi điều đó hoàn toàn không phải là một trò đùa, đó là sự xúc phạm. Và mấy cậu có nghĩ rằng? Không phải chỉ mỗi mấy người nới lén vào rừng cấm không?""Đúng vậy. Chúng tôi không phải là người mới đối với nó. Còn cậu thì chưa biết." James Potter nói với một nụ cười tàn nhẫn. "Cậu thấy đấy Rosier, đây có thể coi là một trong nơi ẩn náu của chúng tôi, không ai biết chúng ta đang ở đây và cũng ít người kiểm tra nó."Cậu ấy nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Có lẽ họ thực sự sẽ giết cô ở đây, cô nhận ra. Họ đã lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này, họ sẽ làm gì cô nếu cô không chơi theo luật của họ. "Được rồi, nói quy tắc của bạn." "Bạn phải là nghe lời tớ của chúng tôi và làm bất cứ điều gì chúng tôi nói, khi chúng tôi nói điều đó. Đó là công việc của cậu, phục vụ chúng tôi và làm hài lòng chúng tôi. Còn nữa, cô sẽ phải làm vậy mà không được phàn nàn." Petter nói, trên khuôn mặt dành nhiều sự chế nhạo cho cô."Nếu không khôn ngoan lên một chút, chúng tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác địa ngục, và kể cả cậu không thích nó thì điều đó vẫn sẽ xảy ra. Hiểu chưa Rosier?" Sirius nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt anh bùng cháy sự xấu xa."Hah Làm điều đó với một cô gái sao? Tôi không nghĩ Gryffindor lại xấu xa như vậy, và tôi thực sự thất vọng về các cậu. Và đương nhiên câu trả lời của tôi sẽ luôn là không."Nói xong, cô quay đầu chạy về vào sâu trong rừng, mục đích cô muốn tìm là đàn kỳ lân ở trong rừng cấm, bởi vì cô biết bọn con trai không thể tới gần những chú Kỳ Lân*James Potter chửi thề trong miệng , và những người khác cũng làm như vậy khi họ nhìn thấy Rosier thoát khỏi nanh vuốt của họ. Tất cả khuôn mặt của họ đều thay vì giận dữ, nhưng họ không làm gì vì họ biết rừng cấm rất nguy hiểm cho dù cô thoát khỏi bọn họ và chạy vào được thì sao? Dù sao vào được cũng không đồng nghĩ với ra được. Họ đầu quay lại và bắt đầu bước ra khỏi Rừng Cấm. Họ sẽ chờ đợi thời điểm thích hợp để trả thù cô sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com