Mot Manh Tinh
9:00 - Sáng.An đang ngủ.Anh nằm dài trên chiếc ghế sô-pha màu xám tro, lúc anh ngủ, nhìn anh mềm mại như con mèo nhỏ, đặc-biệt-xinh-đẹp. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên những vệt gồ trên lớp da xám. Mặc dù chiếc ghế này luôn được tôi lau dọn sạch sẽ theo chu kỳ mỗi lần đến thì hình ảnh già cỗi của nó vẫn in mãi trên lớp da đã sớm nhăn nhúm, một đống những vệt xám tro (hệt chân chim trên đuôi mắt tầng lớp cổ thụ) trải khắp trông như đã qua vài chục năm (mà có lẽ cũng không sai, tôi đoán vậy). Nếu như đem nó nhân hoá thành một ông lão, hẳn bây giờ ông ta cũng đã 60 tuổi đời rồi.Đã đến lúc cần đem đi thay thế."Ừm.." Tôi đưa mắt lên nhìn, thấy mày An nhíu chặt. Trong vô thức tôi đưa tay ấn vào nơi hai mi mắt anh, day nhẹ đến khi nó trở về yên tĩnh. Anh lại mơ thấy điều gì đó tồi tệ nữa rồi.Hầu như mỗi khi anh ngủ, anh đều mơ thấy những giấc mơ tồi tệ. Tôi không rõ vì không thể nằm cạnh anh mọi lúc mọi nơi, nhưng trong vô số lần tôi bắt gặp anh khi anh đang trong mơ, chiếm phần đa hình ảnh là anh đang nhăn mày, hoặc anh đang khóc, rền rĩ, mệt nhoài.Có lẽ vì vậy mà dưới mi mắt anh thâm sạm, giống như cái thân mất đi linh hồn, độc mỗi vỏ rỗng.Thật khiến tôi đau xót.Nếu có thể, tôi muốn gánh hết tất cả những đớn đau mà anh gặp phải trong đời."An."Tôi gọi khẽ, tay vén tóc mai anh sang một bên tai.Anh nhíu mày, có vẻ chưa muốn tỉnh."An à.""An.""Anh An."Và tôi gọi mấy lần thế: An, An - rồi vẫn là cái nhăn mày, nhưng đôi mắt anh đã dần hé mở. Trông có chút mơ màng. Anh dụi mắt, lầm bầm đôi ba từ mà tai tôi không bắt được vì âm lượng quá nhỏ. Tôi cố tình cúi đầu, để ánh mắt mình chỉ cách anh đúng ngón áp út, một khoảng nhỏ, nhỏ nhất để không khiến anh khó xử. Rồi, bắt nhịp, mi mắt anh nâng lên, rung lên, run rẩy, anh nhìn vào mắt tôi một cách mà theo tôi là ngạc nhiên; bỡ ngỡ; ngỡ ngàng.. - tôi chẳng biết nói thế nào cho đúng, nhưng về cơ bản, ánh mắt ấy có ý tứ như thế.- Ban nãy anh nói gì? Em chưa nghe rõ.Tôi xem như không thấy ánh mắt cùng vẻ mặt anh, đặt câu hỏi để anh mang suy nghĩ rằng vì "bạn" anh không nghe được lời anh nói nên mới phải cúi đầu."Anh đã nói gì à?" - An hơi nghiêng đầu, có vẻ như không nhớ.Đáng yêu.Đưa tay lên vén vài sợi tóc lòa xòa bên má anh sang một bên rồi lên tiếng: Để em búi tóc cho anh, rồi em sẽ trả lời cho."Không cần đâu."- Vậy anh không muốn nghe nữa à?"Chắc không phải là điều gì quan trọng đâu."- Hình như anh có nhắc đến bố mình.Tôi nhướn mày, có vẻ tôi đã chạm tay trúng một giới hạn nào đó của anh, An mở lớn mắt nhìn tôi chỉ một khắc sau câu nói ấy. Anh nghiến răng. Ánh mắt anh mãnh liệt. Tay cuộn lại và người anh run lên.- Anh còn nói gì nữa?- Cho em búi tóc lên cho anh đã. - Tôi vờ như không để ý đến trạng thái bất thường của anh, cố gắng đạt được mục đích của mình.Cuối cùng anh im lặng, lấy dây búi tóc đeo trên cổ tay đưa cho tôi, xem kìa. Tôi nhận lấy rồi đứng lên, vòng ra sau anh và bắt đầu đan tay vào tia nắng rơi từ mặt trời.Mềm. Thơm.Ngon.Tóc anh mềm, chất tóc như cánh hoa vừa được tưới nước, trơn tuột khỏi tay tôi như chất lỏng nơi đại dương mà lúc nhỏ tôi thường được mẹ dắt đi. Anh thơm, trên người anh thoang thoảng mùi của nước xả vài cùng mùi sách, An tỏa ra cái vị hoài cổ mà chẳng ai có được. Anh chẳng khác nào là tạo vật được Trời tạo ra, uốn nắn để đưa đến tay tôi dạy dỗ, chăm bón.
An của tôi như cây liễu đơn côi đung đưa trong gió đông, đôi mắt xám với quầng đen của anh sâu hoắm, cả người anh chìm trong cô đơn, từng tế bào, máu thịt anh gần như bị cắn nuốt bởi tuyết trắng.Và đó, chính là kiểu người lôi cuốn tôi, một nửa của lòng tôi.Tôi muốn ôm lấy anh, nhấn chìm anh, để anh phụ thuộc vào tôi (dù cho bản thân tôi chẳng có gì cả).Nhưng, ít nhất, tôi muốn có được anh, An."Em đã xong chưa?"Giật mình.- Em xong rồi.An đứng lên rồi ngồi xuống nền trắng, để lưng dựa vào thành bàn, ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt anh dò hỏi.Tôi đứng sau lưng ghế, dần vòng về trước, ngồi xuống đúng chỗ vừa rồi anh đã ngồi, gác chân lên chân kia.Từ trên cao nhìn xuống anh. Bức tranh này chẳng khác nào chủ nhân và mèo con của nàng.- Cũng không có gì nhiều, anh chỉ gọi bố thôi. - Tôi nhìn vào mắt anh, đáp lại."Bố.. dượng.. ư.. làm ơn.. hức.. đừng.."
"Đừng chạm.. đừng chạm vào.. con.."- Có thật không? - Anh lại hỏi - Thật.Nghe được đáp án khẳng định của tôi, anh im lặng, giống như đã thoả hiệp rằng đó là đáp án chính xác; dù cho tôi biết anh vẫn còn ngờ vực lắm.Móng tay anh cào nhẹ xuống sàn nhà, tiềm thức tôi đột nhiên réo lên tiếng chuông báo động, một cơn lạnh trườn theo sống lưng tôi chạy ngược lên.Tôi có linh cảm không lành.An bắt đầu muốn chạy.Chết tiệt."Anh nghĩ là chúng ta.."- An. Ngày mai đi dạo phố cùng em đi. An ngước mắt lên: Hả?Anh cắn môi, ngón tay tiếp tục gảy trên sàn."Nhưng anh..."- Em sống ở đây rất lâu rồi, cũng chưa từng đi dạo phố với ai. Anh thấy đấy, em hầu như không quen nhiều người ở đây, anh là người bạn đầu tiên của em tại chốn này. Em thật sự muốn dành thời gian cho anh đó.Nghe tôi chậm rãi nói, biểu cảm trên khuôn mặt anh càng trở nên sống động hơn bao giờ hết. Tôi cúi người, vén bên tóc rơi trên mặt anh. Đôi mắt xám nhìn tôi một cách ngây thơ.- Không phải anh nói anh là bạn em sao? Hay.. em đã nhầm? "Không phải."- Ra là vậy, em cứ nghĩ em với anh đã trở thành bạn bè. Em đã có một vị trí trong tim anh. Hoá ra tất cả chỉ là lầm tưởng của em."Không, không phải, Iris.. ý anh không phải thế."- Vậy ý anh là sao? Anh không muốn đi dạo phố cùng em, là do anh không tin tưởng em, không xem em là bạn còn gì?Tôi cất cao giọng lên, lại dùng lực để nén xuống, làm cho âm thanh trở nên nặng nề như đang quở trách. Tôi nhăn mày, biểu cảm đau đớn cùng ánh mắt chất vấn hướng về phía anh.Và đúng như tôi dự đoán, con vật nhỏ trước mắt tôi co rúm lại, không ngừng run rẩy."Được."Bật cười, tôi đứng lên rồi đỡ anh dậy "Nào, sàn nhà lạnh" anh cũng thuận theo, theo tay tôi đứng lên rồi ngồi xuống ghế.- Em về cửa hàng đây, anh cứ đọc sách đi nhé. Tầm chiều tối em sẽ qua nấu cơm cho anh."Được."- Và nhớ rằng ngày mai có hẹn với em đấy, đừng quên, An.Một lúc sau, tiếng "được" một lần nữa vang lên, tôi mới rời đi cùng nụ cười không mấy đẹp đẽ trên môi.
An của tôi như cây liễu đơn côi đung đưa trong gió đông, đôi mắt xám với quầng đen của anh sâu hoắm, cả người anh chìm trong cô đơn, từng tế bào, máu thịt anh gần như bị cắn nuốt bởi tuyết trắng.Và đó, chính là kiểu người lôi cuốn tôi, một nửa của lòng tôi.Tôi muốn ôm lấy anh, nhấn chìm anh, để anh phụ thuộc vào tôi (dù cho bản thân tôi chẳng có gì cả).Nhưng, ít nhất, tôi muốn có được anh, An."Em đã xong chưa?"Giật mình.- Em xong rồi.An đứng lên rồi ngồi xuống nền trắng, để lưng dựa vào thành bàn, ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt anh dò hỏi.Tôi đứng sau lưng ghế, dần vòng về trước, ngồi xuống đúng chỗ vừa rồi anh đã ngồi, gác chân lên chân kia.Từ trên cao nhìn xuống anh. Bức tranh này chẳng khác nào chủ nhân và mèo con của nàng.- Cũng không có gì nhiều, anh chỉ gọi bố thôi. - Tôi nhìn vào mắt anh, đáp lại."Bố.. dượng.. ư.. làm ơn.. hức.. đừng.."
"Đừng chạm.. đừng chạm vào.. con.."- Có thật không? - Anh lại hỏi - Thật.Nghe được đáp án khẳng định của tôi, anh im lặng, giống như đã thoả hiệp rằng đó là đáp án chính xác; dù cho tôi biết anh vẫn còn ngờ vực lắm.Móng tay anh cào nhẹ xuống sàn nhà, tiềm thức tôi đột nhiên réo lên tiếng chuông báo động, một cơn lạnh trườn theo sống lưng tôi chạy ngược lên.Tôi có linh cảm không lành.An bắt đầu muốn chạy.Chết tiệt."Anh nghĩ là chúng ta.."- An. Ngày mai đi dạo phố cùng em đi. An ngước mắt lên: Hả?Anh cắn môi, ngón tay tiếp tục gảy trên sàn."Nhưng anh..."- Em sống ở đây rất lâu rồi, cũng chưa từng đi dạo phố với ai. Anh thấy đấy, em hầu như không quen nhiều người ở đây, anh là người bạn đầu tiên của em tại chốn này. Em thật sự muốn dành thời gian cho anh đó.Nghe tôi chậm rãi nói, biểu cảm trên khuôn mặt anh càng trở nên sống động hơn bao giờ hết. Tôi cúi người, vén bên tóc rơi trên mặt anh. Đôi mắt xám nhìn tôi một cách ngây thơ.- Không phải anh nói anh là bạn em sao? Hay.. em đã nhầm? "Không phải."- Ra là vậy, em cứ nghĩ em với anh đã trở thành bạn bè. Em đã có một vị trí trong tim anh. Hoá ra tất cả chỉ là lầm tưởng của em."Không, không phải, Iris.. ý anh không phải thế."- Vậy ý anh là sao? Anh không muốn đi dạo phố cùng em, là do anh không tin tưởng em, không xem em là bạn còn gì?Tôi cất cao giọng lên, lại dùng lực để nén xuống, làm cho âm thanh trở nên nặng nề như đang quở trách. Tôi nhăn mày, biểu cảm đau đớn cùng ánh mắt chất vấn hướng về phía anh.Và đúng như tôi dự đoán, con vật nhỏ trước mắt tôi co rúm lại, không ngừng run rẩy."Được."Bật cười, tôi đứng lên rồi đỡ anh dậy "Nào, sàn nhà lạnh" anh cũng thuận theo, theo tay tôi đứng lên rồi ngồi xuống ghế.- Em về cửa hàng đây, anh cứ đọc sách đi nhé. Tầm chiều tối em sẽ qua nấu cơm cho anh."Được."- Và nhớ rằng ngày mai có hẹn với em đấy, đừng quên, An.Một lúc sau, tiếng "được" một lần nữa vang lên, tôi mới rời đi cùng nụ cười không mấy đẹp đẽ trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com