TruyenHHH.com

Mot Lan Yeu Anh Mot Kiep Dau Thuong

Cuối tuần hôm nay là một ngày tồi tệ. Vì bầu trời luôn âm u bởi những tầng mây xám xịt. Giữa trưa còn trút xuống cơn mưa tầm tã, kéo dài hơn một giờ đồng hồ mới chịu ngưng hạt.

Quang cảnh thế này, thật giống như tâm trạng của hai người nào đó vừa trải qua bi sầu bởi chuyện tình cảm.

Một người chuẩn bị bước vào lễ đường, người còn lại lặng lẽ đứng nhìn tán lá trĩu nặng nước mưa, như lòng mình gánh nặng ưu tư.

Bao ngày qua,Phi Nhung luôn tự nhủ lòng, luôn cố gắng không để nước mắt ướt mi thêm một lần nào nữa, nhưng hôm nay cô không còn đủ mạnh mẽ để kìm chế.

Những giọt lệ mong manh không biết đã rơi bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã đứng bên ngoài ban công hứng gió lạnh hết bao lâu, nhưng lúc này đôi bàn tay đã tê rần vì lạnh.Hôm nay, cô nhớ người đàn ông ấy. Nhưng họ đã không còn là của cô, ít giờ nữa thôi họ sẽ là chồng của người ta.

Cô hận hắn đùa cợt tình cảm của mình, nhưng tình yêu lại lớn hơn thù hận. Cô cũng hận chính bản thân, tại sao ngoài miệng có thể nói ra những lời lẽ tuyệt tình, phũ phàng, nhưng sâu trong con tim cứ mềm yếu, cứ nhung nhớ đến hắn ta, người đã khiến trái tim cô vỡ vụn.

Ngoài kia, mưa đã ngừng đổ, nhưng lệ trên mi cô gái vẫn cứ day dứt không chịu dừng.Chính cô cũng không biết đang khóc vì điều gì. Chỉ là khi nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc cùng người đàn ông ấy, sau đó chợt nhớ tới từng biến cố xảy ra, hình ảnh, giọng nói cô nhận được từ đoạn tin nhắn, và cuối cùng là thông tin chiều nay hắn thành hôn cùng người yêu cũ, từng dòng ký ức đan xen, khiến tâm can tan nát.Yêu một người, tại sao lại khổ sở như thế này chứ?

*Cốc cốc cốc.

Qua bao nhiêu lâu một mình trong phòng chìm vào ưu sầu, cuối cùng cánh cửa phòng cũng có người gõ vào, giúp Phi Nhung tạm gác lại những nỗi buồn kia. Cô lau hết nước mắt, giữ cho nét mặt bình thường tự nhiên nhất, rồi mới đi vào mở cửa.

*Cạch.

Dì Kim đứng chờ bên ngoài, cửa phòng vừa mở, gặp được Phi Nhung bà đã cúi đầu thông báo:

"Tiểu thư, Lão gia gọi con xuống ăn trưa!"

"Con biết rồi, dì xuống trước đi. Con rửa mặt xong sẽ xuống sau."

Dì Kim khẽ cúi đầu, rồi nghe theo lời Phi Nhung rời đi trước. Còn cô đúng thật đã vào toilet rửa mặt, massage nhẹ nhàng vùng mắt một chút để giảm sưng, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ của mình.

Lúc này, Bắc Đình Nhan đã về, nên chỉ có Phạm Thái đang ngồi chờ trong phòng bếp. Thấy con gái mình xuống tới, ông khẽ mỉm cười, đến khi phát hiện đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Phi Nhung thì ông lại cau mày.

"Sao ba không ăn trước đi! Con xuống rồi ăn sau cũng được mà."

Cô nàng vẫn vui vẻ ngồi vào bàn ăn, giọng điệu nói chuyện cũng rất thoải mái, nhưng mãi không nghe thấy ba mình nói gì, nên cô mới quay qua nhìn, thì bắt gặp gương mặt nghi hoặc, cau mày của ông.

"Ba sao vậy? Mặt con dính gì hả?"

"Con lại khóc đúng không?"

Phạm Thái trầm giọng hỏi một câu, đã khiến Phi Nhung vội vàng tránh né ánh mắt của ông, nhưng sau lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi nói:

"Dạ đâu có đâu ba."

"Không có, vậy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ kia của con là sao? Đừng nói với ba là bụi bay vào."

"Ờ thì đúng thật là bụi bay vào mà ba. Tại hồi nãy con đứng ngoài ban công ngắm mưa, xong gió thổi qua làm bụi bay đầy cả mắt, nên con cứ dụi dụi một hồi cái nó sưng lên luôn."

Phi Nhung nhanh nhẹn che giấu, nói xong cô còn cười tươi để ba mình tin tưởng, nhưng cô làm sao qua được đôi mắt tinh anh của ông.Ông biết chẳng có hạt bụi nào đâu, mà thực chất là do cơn mưa nước mắt gây ra.

Mà nếu cô không muốn chia sẻ thì ông cũng không hỏi sâu vào thêm, không khéo lại khiến bầu không khí trở nên buồn bã.

"Thôi ăn đi, ba chờ con tới thức ăn nguội hết rồi này. Ăn cho no để tối nay có sức lên máy bay."

"Tối nay sao ba?"

"Đúng vậy, con ăn xong thì lên phòng thu xếp hành lý đi."

"Dạ!"

Tuy biết trước sẽ sớm rời khỏi đây, nhưng Phi Nhung vẫn chưa biết rõ là ngày nào, nên khi nghe ba mình nói tối nay lên máy bay, cô mới thoáng ngạc nhiên như thế.

Lúc này, hai cha con đã bắt đầu dùng bữa.
Bàn ăn có rất nhiều món ngon, nhưng nhìn món nào Phi Nhung cũng không muốn ăn. Thấy vậy, Phạm Thái đã gắp cho cô một miếng cá, rồi nói:

"Ăn đi, dạo này con gầy lắm rồi. Ba xót đấy!"

"Dạ, ba cũng ăn đi!"

Phi Nhung cười nhẹ, sau đó gắp miếng cá trong bát đưa lên miệng. Nhưng kì lạ thay, vừa ngửi thấy mùi cá, cô lập tức cảm thấy khó chịu.

Cứ tưởng tâm trạng không tốt làm ảnh hưởng tới khẩu vị, nên cô vẫn miễn cưỡng đưa miếng cá vào miệng, nhưng ngay sau đó Phi Nhung buộc phải che miệng rồi chạy vào toilet để nôn hết phần cá ra ngoài, nôn đến khi không còn một thứ gì nhưng cô vẫn cứ thấy khó chịu.

Nhìn thấy trạng thái bất ổn của con gái, đĩ nhiên Phạm Thái cũng lo lắng đi theo cô, nhưng ông chỉ dám đứng chờ ngoài cửa. Đợi đến khi Phi Nhung ra tới, ông sốt ruột hỏi thăm ngay:

"Con sao vậy? Không khỏe trong người hay sao?"

Phi Nhung khẽ lắc đầu, rồi nói:

"Trước đó con vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao khi ngửi thấy mùi cá lại khó chịu, buồn nôn."

Những gì Phi Nhung vừa nói, bất giác khiến Phạm Thái sững người.Buồn nôn khi ngửi thấy mùi cá. Đó không phải là biểu hiện đầu tiên của phụ nữ mang thai sao? Nếu nhớ không lầm thì lúc vợ ông mang thai Phi Nhung cũng có trạng thái y như vậy.

Những suy nghĩ đó đang khiến Phạm Thái cau chặt mày khi nhìn Phi Nhung  Và để giải đáp thắc mắc của mình, ông đã trầm giọng hỏi:

"Có phải con và Mạnh Quỳnh đã vượt rào?"

Câu hỏi của Phạm Thái khiến sắc mặt Phi Nhung thay đổi rõ rệt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt ba mình, và đó là thái độ giúpPhạm Thái càng chắc chắn suy đoán của mình không hề sai.

Kể cả khi đã ngầm biết được chuyện gì đang xảy ra với con gái mình, Phạm Thái vẫn không hề tức giận. Ông chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:

"Con trở vào ăn thêm đi, rồi lát nữa đến bệnh viện với ba."

"Sao tự dưng phải đi bệnh viện? Con vẫn khỏe mạnh bình thường. Con...con không đi đâu."

Có vẻ như Phi Nhung cũng đoán được điều gì đó, nên nhất quyết từ chối đề nghị đến bệnh viện. Sau đó, nhanh chóng bỏ lên phòng.
Cô để lại ba mình vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo với một nỗi lòng phức tạp.Sau bữa ăn, Phi Nhung trở lên phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến bay sang Pháp vào tối nay.

Lần ra đi này, không biết đến bao giờ mới trở về. Nếu ngay từ đầu cô định tiếp tục vừa trau dồi thêm kỹ năng vẽ, vừa đi làm để trang trải trong quá trình thực hiện ước mơ trở thành một họa sĩ tự do, thì bay giờ có vẽ như mọi ý định đều trở nên lệch lạc với chiều hướng ban đầu.

Cô ngồi trên giường sắp xếp quần áo vào va-li với nét mặt thất thần, rồi bỗng nhiên đưa tay đặt lên bụng mình, cùng dòng suy nghĩ:

[Cảm ơn con đã đến bên mẹ!]

Một lời cảm tự nhủ, đi đôi nụ cười hạnh phúc!

Phải, tại khoảnh khắc này cô đã biết bản thân mình được làm mẹ, vì cách đây không lâu cô đã nhờ dì Kim mua hộ que thử thai, chính chiếc que in hai vạch đỏ đã cho cô biết, từ nay mình không còn cô đơn với những nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai kia nữa.

Và dù có là kết tinh của đoạn tình duyên oan trái, chắc chắn cô cũng sẽ giữ lại giọt máu này. Vì sinh linh bé nhỏ ấy hoàn toàn vô tội.

*Ting.Lúc này, thông báo tin nhắn từ ứng dụng Wechat đã thu hút sự chú ý của Phi Nhung cô tạm gác lại mọi việc để cầm điện thoại lên xem thì mới biết người gửi tin tới là Từ Lê Na.

Sắc mặt rõ có sự thay đổi, nhưng do dự một hồi cô vẫn quyết định mở ra xem nội dung bên trong là gì.

[Gửi bạn thân ảnh cưới và thiệp mời của mình! Năm giờ chiều nay nhớ đến chung vui cùng vợ chồng mình nhé!]Đính kèm dòng tin là hai bức ảnh. Một bức là chân dung Từ Lê Na diện váy cưới lộng lẫy, bức còn lại là cận cảnh thiệp mời in tên cô dâu Từ Lê Na và chú rể Mạnh Quỳnh chỗ vị trí khách mời điền tên Phi Nhung

Xem xong nội dung tin nhắn,Phi Nhung chỉ cong môi cười nhạt, sau đó dứt khoát chuyển đoạn tin vào thùng rác, thậm chí còn xóa Từ Lê Na ra khỏi danh sách bạn bè.

Cô đã xem như chưa từng nhận được đoạn tin nhắn đả kích tinh thần nào, vẫn tiếp tục xếp từng bộ quần áo bỏ vào va-li, nhưng đâu đó trên mi lại vô thức lăn dài nước mắt.

Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ vô tâm. Nhưng nỗi đau và lệ sầu là thứ chân thật không thể phai mờ, dẫu cho cố gắng cách mấy cũng không thể làm khác hơn.Đến khoảnh khắc này mới thật sự là lúc tồi tệ nhất với người con gái ấy.

Ngày nhận ra trong bụng mình đã mang cốt nhục của người yêu, đó cũng là ngày nhận được thiệp mời thành hôn của họ với người phụ nữ khác.Quả nhiên buồn cười, cười tới mức nước mắt rơi không kịp lau.*Cốc cốc cốc...

"Phi Nhung, ba vào được không?"

Tình cờ lúc này Phạm Thái lại gõ cửa phòng tìm, nên Phi Nhung nhanh chóng lau hết nước mắt, giữ sắc mặt tự nhiên nhất, rồi cô mới lên tiếng:

"Dạ, ba vào đi!"

*Cạch.

Phạm Thái mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo ly sữa, ông mang đến đưa cho con gái mình, ôn nhu nói:

"Uống đi, để đó ba xếp cho."

Phi Nhung nhìn ly sữa, rồi nhìn người ba đáng kính của mình. Sự ấm áp từ tình cha như sưởi ấm lại trái tim đơn côi, quạnh hiu suốt những ngày vừa qua.

Cô mỉm cười hạnh phúc, rồi đưa tay nhận lấy ly sữa.

"Cảm ơn ba!"

Bấy giờ, Phạm Thái không nói gì thêm, ông chỉ cười nhẹ, rồi ngồi xuống giường giúp cô thu xếp quần áo.Qua một hồi im lặng, thật ra lúc đó Phạm Thái đang đắn đo với suy nghĩ hiện tại của mình, nên mãi một lúc sau ông mới nhìn Phi Nhung khẽ nói:

"Phi Nhung, bỏ đứa bé đi con."

Phi Nhung sững người nhìn ba mình đến vài chục giây sau mới ngập ngừng cất lời:

"Ba...ba nói gì vậy? Đứa... đứa bé nào chứ?"

"Con định giấu ba tới bao giờ nữa? Lẽ ra ba chỉ mới nghi ngờ, nhưng sau khi nhận được thứ này từ tay bà Kim thì không còn nghi vấn gì nữa rồi."

Lúc Phạm Thái nói xong, ông đã ném chiếc que thử thai in hai vạch đậm xuống trước mặt Phi Nhung. Cô đã rất bất ngờ khi nhìn thấy vật dụng mình vừa vứt vào thùng rác cách đây một tiếng trước.

Lúc này, Phạm Thái lại trầm giọng lên tiếng:

"Là dì Kim tình cờ nhìn thấy trong túi rác trên phòng con, nên mang xuống đưa cho ba. Con cũng đừng trách bà ấy, vì ai cũng muốn tốt cho con thôi."

"Tốt cho con?"

Phi Nhung bật cười trong nước mắt, nghẹn ngào hỏi lại ba mình:

"Tốt cho con, là bắt con phải tước đi mạng sống con ruột của mình sao ba?"

"Ba biết con khó lòng chấp nhận chuyện này. Nhưng đây là nghiệt chủng của thằng khốn nạn đó. Con còn trẻ, tương lai còn dài, tại sao lại chọn đi trên con đường vùi dập thanh xuân của mình chứ? Có đáng hay không?"

"Đáng hay không thì cũng là lựa chọn của con. Tại sao ba có thể nhẫn tâm bảo con giết chết con của mình chứ, nó cũng là cháu ngoại của ba mà..."

Phi Nhung vừa khóc vừa nói như một đứa trẻ ôm rất nhiều ấm ức trong lòng.

Nhìn con gái mình khổ sở thế mày, người làm cha như Phạm Thái sao có thể không xót. Nhưng ông cũng là vì không muốn cô ôm thêm một món nợ vào người, ông không nỡ nhìn thấy thanh xuân của con mình cứ thế không còn tươi đẹp chỉ vì hậu quả của một đoạn nghiệt duyên oan trái.

Nhưng hiện giờ ông cũng chết lặng sau những gì Phi Nhung vừa nói.

"Ba...con xin ba đừng ép con phải từ bỏ giọt máu của mình. Con của con nó không có tội."

Cô ấy nắm chặt tay ba mình, cố phát ra những lời van xin ngậm ngùi nơi cổ họng nghẹn cứng, cùng những giọt nước mắt tuôn rơi không thể ngừng.

Nhưng cô đâu biết tại khoảnh khắc này,Phạm Thái cũng đang đấu tranh dữ dội. Ông cũng có nổi khổ tâm của riêng mình.

Trong khi đó Phi Nhung vẫn cứ nhìn ông mà khóc, khóc tới khi cảm thấy tức ngực, khó thở, phải đưa tay đặt lên ngực trái, cố gắng kìm chế lại cảm xúc của mình, mỗi tiếng nấc phát ra dần trở nên nặng nề, khiến PhạmThái hoảng sợ.

"Phi Nhung, con sao vậy?"

"Con à..."

Phạm Thái trở nên hoảng hốt khi nhìn thấy Phi Nhung dần lịm đi, đến lúc ông kịp ôm cô vào lòng thì cô gái đáng thương ấy đã ngất xỉu.

"Phi Nhung, tỉnh lại đi con! Ba xin lỗi, ba không ép con nữa. Con à, đừng làm ba sợ mà..."

"Người đâu, mau gọi xe cấp cứu."

"Phi Nhung, mở mắt ra nhìn ba đi con à..."

*Reng reng reng...

Cùng lúc này, Mạnh Quỳnh vẫn đang đắm chìm với bình rượu trong xe thì bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Hắn liếc mắt nhìn qua di động trên chiếc ghế bên cạnh, khi thấy cái tên "Lão Quỳnh" hiển thị trên màn hình, hắn chỉ nhếch mép cười khinh một cái. Sang giây sau, lập tức cầm điện thoại ném thẳng ra ngoài, rồi lại tiếp tục nốc rượu vào người.

Thật ra thì đầu óc hẳn luôn trống rỗng, hắn bất lực trước mọi chuyện, nên cứ buồn đau là lại muốn say.

Bỗng nhiên lúc này hắn chợt cảm thấy nơi ngực trái nhói đau, cứ như có gai nhọn đâm vào. Theo bản năng, hẳn đưa tay đặt lên nơi tồn tại nhịp đập của trái tim, rồi ngã lưng tựa vào thành ghế.

Gương mặt nhuộm sắc say xỉn, tiều tụy vì thân xác mỏi mệt, cùng đôi mày kiếm nhíu chặt vì cơn nhói trong tim. Cảm giác ấy cứ như linh cảm về điều gì đó rất tồi tệ đang diễn ra với một người rất quan trọng với hắn.Phải chăng là thần giao cách cảm đang tồn tại giữa hai con người có trái tim luôn hướng về nhau, nhưng không thể gần nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com