Mot Lan Yeu Anh Mot Kiep Dau Thuong
Tối hôm đó, phòng ăn đặc biệt náo nhiệt hơn hẳn mọi khi, vì nội ngoại đông đủ, đôi trẻ cũng đủ vợ đủ chồng xúng xính bên nhau, ai cũng cười nói, ngoại trừ đôi vợ chồng trẻ nhà nọ.Phi Nhung mặt mũi hậm hực không vui, Mạnh Quỳnh thì cứ bám theo cô làm đủ trò như đang năn nỉ, khiến hai người ba quyền lực bắt đầu chú ý tới."Này tiểu Quỳnh, vừa tỉnh dậy chưa bao lâu đã chọc con dâu ba dỗi rồi à?"Nhận được câu hỏi của Sở Mục, hắn liền che miệng khẽ đáp:"Con bị oan!""Mới đó lại xảy ra chuyện không vui nữa sao? Phi Nhung, có phải con lại ghen tuông bóng gió nữa không?"Tới lượt Phạm Thái chĩa mũi dùi về phía Phi Nhung khiến cô nhanh chóng chột dạ ra mặt."Ba nói gì vậy? Ghen là gì, con đâu có biết.""Tôi làm ba cô gần ba mươi năm rồi, còn lạ gì tính tình của cô nữa mà bày đặt giấu. Riêng chuyện này ba thấy con hơi bận lòng thái quá rồi đó, tiểu Hồng chỉ là có ý tốt muốn phụ giúp con thôi. Con xem, những món ăn hôm nay đều do con bé phụ hai ông già này chuẩn bị cả đấy. Tiểu Hồng dịu dàng lại lễ phép, căn bản không có tâm tư như con nghĩ."Phạm Thái không ngại chốn đông người, kể cả có tiểu Hồng ngồi cùng bàn ăn thì ông vẫn nói thẳng vấn đề, khiến Phi Nhung bất giác cảm thấy chạnh lòng.Từ nãy giờ cô có nói gì đâu, vậy mà còn bị chê trách, hiểu lầm là đang ghen tuông, làm cô chẳng biết giấu mặt vào đâu.Thấy cô im lặng, cúi mặt nhưng là đang tủi thân, Mạnh Quỳnh biết điều nên lập tức lên tiếng:"Không ấy mình bỏ qua chuyện này đi, cơm canh sắp nguội hết rồi, mọi người mau dùng cho nóng.""Vợ, em cũng ăn đi! Rồi lát nữa lên phòng muốn phạt anh cái gì cũng được!"Hắn vui vẻ giảng hòa, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa. Phi Nhung cũng ăn, nhưng tâm trạng không tốt nên ăn gì cũng không thấy ngon.Không hiểu sao cô cứ thấy bài xích tiểu Hồng, mặc dù cô ấy lầm lì ít nói, cũng hiền lành, chu đáo. Nhưng cô vẫn không có cảm tình.
Lẽ nào chỉ vì cô ấy đến gần người đàn ông của cô? Hay cô ấy lầm lì ít nói, cũng hiền lành, chu đáo. Nhưng cô vẫn không có cảm tình.Lẽ nào chỉ vì cô ấy đến gần người đàn ông của cô? Hay cô dị ứng với mấy từ em gái mưa, em gái nuôi, nên cực đoan như thế? Hay là như Phạm Thái vừa nói, cô đang ghen ư?"Anh Quỳnh anh dùng thử món này xem có hợp khẩu vị không? Em vừa tập tành nấu ăn nên có gì anh cho em nhận xét nha!"Càng nghĩ, tâm trạng càng tệ, vậy mà đúng lúc này lại tận mất chứng kiến tiểu Hồng gắp thức ăn cho Mạnh Quỳnh Cô ta nói chuyện ngọt ngào như mật, trong khi cô lại chẳng biết nói lời dịu dàng, tính tình ngang ngược. Hai người đứng gần nhau lại khác xa một trời một vực.Những ai chuộng mật ngọt rót tai, chắc chắn Phi Nhung cô không có cửa lọt vào tầm mắt đối phương.Còn hẳn, nếu thích lời ngon mật ngọt, chắc đã chẳng thể đi cùng cô tới ngày hôm nay.Nhưng tình thế trước mắt đã vậy, hắn biết tiểu Hồng còn là con gái nuôi của Sở Mục nên khó xử tột cùng, vì bên cạnh hắn còn có cô vợ đang mang vạch đen đầy trán.Tới khi cô nhận ta mới thản nhiên hỏi:"Mọi người sao không ăn đi? Nhìn con làm gì vậy? Cả anh nữa, mau ăn đi chứ."Nói rồi, cô lại dùng một đôi đũa khác. Lần lượt gắp thức ăn bỏ vào bát của Sở Mục và Phạm Thái, riêng hắn không có phần."Mời ông nội, ông ngoại của tiểu Vân dùng bữa ngon miệng!""Tiểu Hồng, em cũng ăn đi. Có gì đâu mà mọi người căng thẳng hết cả lên vậy?"Phi Nhung tự nhiên, cười nói vui vẻ với tất cả mọi người, ngoại trừ người đàn ông bên cạnh là bị cho ăn bơ cả rổ.Sau đó, mọi người bắt đầu ăn tối, cũng chỉ có mỗi mình hắn nhìn xuống bát thức ăn toàn là những món do tiểu Hồng gắp cho, mà chẳng dám động tới.Giờ hắn mới thấy não mình đúng là vận hành quá chậm trong những lúc ở bên cạnh vợ, cứ như bị cô thao túng mất một nửa tâm lý vậy. Chứ nếu vừa rồi hắn nhanh nhạy thì đâu có để tiểu Hồng gắp thức ăn đầy bát như thế.Loay hoay mãi một hồi, hắn lại bỏ đũa xuống để đưa ra đề nghị:"Con thấy ăn tối thôi thì nhàm chán quá, nên có chút rượu cho ấm bụng ba nhỉ?"Hắn vừa nói vừa nhìn Phạm Thái, chờ đợi sự hậu thuẫn từ ông ba vợ quyền lực này. Nào ngờ, ông chẳng nói gì cả đã trực tiếp bật nắp chai rượu gần chỗ mình ra, nhanh nhẹn rót ra ba ly."Ba đang chờ câu này thôi đấy. Đúng ra phải có rượu chúc mừng tiểu Quỳnh bình phục, chúc mừng lão Mục tìm được đứa con trai lưu lạc gần ba mươi năm của mình. Và chúc mừng đại gia đình ta đoàn tụ viên mãn."Lúc Phạm Thái hào khởi nói vài câu, thì Sở Mục và Mạnh Quỳnh lại ái ngại không dám đối mặt, vì được nhắc tới mối quan hệ hiện tại của nhau.Thấy vậy, Phi Nhung đã khẽ nói vào tai chồng mình vài câu:"Trước là chú cháu, cũng thân như ruột thịt rồi. Giờ chỉ đổi lại cách xưng hô thôi, anh đừng ngại. Mau gọi ba đi, cho ông ấy vui."Được vợ khuyến khích tinh thần, hẳn tăng thêm động lực bội phần. Cầm ly rượu lên tay, hắn hướng ánh mắt ôn hòa nhìn sang Sở Mục, khẽ nói:"Con mời...ba!"Một tiếng ba thiêng liêng cao cả, khiến Sở Mục không khỏi xúc động, ông đang cười nhưng hốc mắt lại đỏ au. Cố gắng lắm mới không để nước mắt rơi xuống, rồi cũng nâng ly chạm ly với hắn."Con trai của ba!""Nào, chúng ta cùng nâng ly hết đi! Chúc mừng gia đình hạnh phúc!"Phi Nhung hưởng ứng nhanh chóng, nhưng cô không được uống rượu nên chỉ có thể nâng ly nước cam hướng về phía mọi người."Cạn ly!"*Tách.Một ly rượu mừng thắt chặt tình thâm. Từ đây đã là bến bờ hạnh phúc, là trạm dừng chân cuối cùng trong đời mỗi một người họ.Bữa tối chỉ dừng lại với phụ nữ, vì Phi Nhung không được uống rượu, tiểu Hồng càng không có lý do gì để phải góp mặt trong cuộc trò chuyện của ba người đàn ông, nên thu dọn xong, cô ấy đã ra ngoài.Lúc này, Phạm Thái đã gắp cho Mạnh Quỳnh một miếng thức ăn, ông cười nói:"Ăn đi, ba biết con không dám nuốt thức ăn của tiểu Hồng gắp cho. Cũng không dám từ chối vì nể mặt lão Mục, giờ chỉ còn lại ba chúng ta thôi, thoải mái đi ha!"Hắn rất có phước khi tìm được một cô vợ là nữ cường, càng sướng hơn khi có thêm một ông ba vợ tâm lý như Phạm Thái."Cảm ơn ba!"Bấy giờ, hắn mới bắt đầu bữa tối của mình, khi cái bụng rỗng đã được tráng miệng bằng vài ly rượu trước đó."Tiểu Quỳnh này, con định giải quyết lão già Lăng Kiến Dụ như thế nào?"Nghe thấy câu hỏi của Sở Mục, nét mặt hắn nhất thời trầm sắc hơn hẳn, cũng ngưng lại việc ăn, để trả lời:"Con tưởng ba đã giải quyết xong rồi.""Hôm đó ba đã định nổ một phát súng tiễn lão ta đoàn tụ với Đào Lâm San, nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên để con quyết định, nên ba chỉ phế một bên cánh tay của lão, rồi đưa về tổ chức giam giữ, chờ con quyết định."Mạnh Quỳnh trầm mặc, nhấm chút rượu, mới nói:"Cứ giao ông ta và đồng bọn cho pháp luật trừng trị. Tuy không phải máu mủ ruột thịt, nhưng công lao dưỡng dục là thật, con không thể chối bỏ."Lòng bao dung của hắn khiến Phạm Thái và Sở Mục chỉ biết nhìn nhau, hắn có thể bỏ qua nhưng sự bất bình của Sở Mục thì vẫn còn đó."Con quên hết những gì ông ta đã gây ra cho con rồi sao? Bảy tháng hôn mê, con không uất hận một chút nào?""Cứ coi như trả hết nợ ân tình vậy."Nói rồi, hắn lại cười nhạt:"Hai người đừng nghĩ con cao thượng. Nếu đổi lại ông ta tổn thương đến người phụ nữ của con, chắc lão có chết mười lần cũng chưa khiến con hả dạ đâu.""Nhắc lại chuyện này, quả thực phải nói Phi Nhung rất may mắn. Lúc bị bắt, con bé đã mang thai hai tháng nhưng sau mọi việc vẫn bảo toàn được tính mạng của đứa trẻ, chứng tỏ con bé chưa từng bị hành hạ quá mức.""Ông ta biết cô ấy là giới hạn của con nên mới lấy cô ấy ra làm trò tiêu khiển."Mạnh Quỳnh và Phạm Thái có chung tiếng nói, khiến Sở Mục không muốn cũng phải chịu thuyết phục."Thôi được! Nếu con đã quyết như vậy thì cứ để ba lo liệu mọi chuyện.""Cảm ơn ba!"Trước lúc ra về sau bữa ăn tối cùng Mạnh Quỳnh Sở Mục lại tìm gặp tiểu Hồng."Giờ con có thể theo ba về được rồi chứ?"Đối mặt với sức ép của Sở Mục, tiểu Hồng chỉ biết cúi đầu. Im lặng hồi lâu mới nói:"Con muốn ở lại đây!"Sở Mục cau chặt mày trước sự bướng bỉnh của cô con gái nuôi còn nhỏ tuổi của mình. Tiếp tục trầm giọng tra hỏi:"Con động lòng với tiểu Quỳnh rồi đúng không?""Con không có.""Vậy tại sao cứ muốn ở lại đây? Con thừa biết nơi đây vốn dĩ không thuộc về mình mà?""Vì ở đây cho có hơi ấm của gia đình. Có mọi người để trò chuyện, tâm sự, vui hơn ở trong biệt thự của ba. Con chán ghét học tập lắm rồi, cũng không muốn trở thành thiên tài gì hết, nên ba đừng kỳ vọng vào con nữa. Con căn bản chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thiên chất thông minh chẳng đủ để tạo được thành tựu gì.""Sở Ngọc Hồng, con đang nói cái gì vậy? Ta cho con mang họ của ta, chứng tỏ đã xem như ruột thịt, nhưng hình như con không xem ta là người thân, càng hiểu sai về ta rồi đấy.""Tóm lại là con muốn ở lại đây. Ba yên tâm, con sẽ không làm loạn gia đình của con trai ba đâu."Thái độ cô gái cứng rắn, khiến Sở Mục bất mãn vô cùng, buộc ông phải lên tiếng cảnh báo:"Được! Con muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng sau này có chuyện gì bất lợi xảy ra thì đừng trách ba tuyệt tình."Sở Mục tức giận ra về. Một mình tiểu Hồng đứng bên ngoài khuôn viên nhìn theo bóng lưng của người ba nuôi ấy với nỗi lòng phức tạp.Nhưng tất cả hình ảnh đó đều được thu trọn vào tầm mắt của Phi Nhung đang đứng ngoài hành lang trên lầu nhìn xuống.Tuy không thể nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người họ, nhưng cô vẫn cảm thấy trực giác mình đang mách bảo đúng. Cô gái tiểu Hồng này quả thực có tâm tư không hề đơn giản."Đêm khuya gió lạnh, em đứng đây làm gì?"Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhận được cái ôm truyền tới từ sau lưng, khiến cô gái khẽ giật mình, nhưng rất nhanh sau lại hờ hững gỡ vòng tay đối phương ra khỏi eo mình. Sau đó, quay người lại đối mặt với hắn."Ai cho anh tới đây?""Sao lại ai cho thì mới được tới? Đây cũng là khu vực phòng của anh mà?""Của anh, nhưng em là chủ. Không có sự cho phép của em, anh không được tùy tiện bước tới."Thấy thái độ gắt gao của cô vợ bảo bối, người đàn ông liền bật cười:"Bình thường em cũng dùng thái độ này cảnh cáo mọi người trong nhà không được đến gần anh đó à? Trông em dữ như vậy, thảo nào ai cũng sợ."Bị vạch mặt,Phi Nhung liền chột dạ ngay tức thì."Sao...sao anh biết?"Hẳn không vội trả lời, chỉ cười rồi nắm tay cô gái, kéo vào lòng mình, xong mới nói:"Anh nghe dì Hoa nói lại hết rồi. Suốt mấy tháng qua, một mình em chăm sóc anh. Ngày nào cũng tranh thủ vệ sinh cá nhân cho anh. Em không cho phép ai đến gần anh, nếu chưa được em cho phép. Trước đây chỉ có dì Hoa được phép lui tới căn phòng này, gần đây lại có thêm một người thường xuyên tự tiện vào đây. Anh biết người đó là ai!"Được âu yếm, tâm trạng cô gái được xoa dịu phần nào, nên mới không từ chối cái ôm yêu thương của người đàn ông ấy nữa."Anh biết thì làm được gì chứ? Cô ta là em gái nuôi của anh đấy! Dù không nể cô ta thì cũng phải nể mặt ba. Nhưng em không hiểu sao cô ấy cứ thích ở lại nơi này? Trước đó thì diện lý do phụ giúp em chăm sóc anh, mà giờ anh cũng bình phục rồi, hình như cô ấy vẫn không chịu rời đi thì phải."Phi Nhung vừa chau mày ba giây, hắn còn chưa kịp đáp trả thì cô lại ung dung nói tiếp:"Mà thôi, nếu cô ta đã muốn ở lại đây thì cứ để tùy ý. Để xem mục đích của cô ta là gì.""Em không sợ người ta có tâm tư đặc biệt với anh à?"Hắn cười cười với câu hỏi cố tình trêu ghẹo cô gái của mình, nhưng Phi Nhung lại bĩu môi:"Nếu anh thích, thì em tặng anh cho cô ta đấy! Nhưng tốt nhất hai người lên cút ra khỏi tầm mắt của em, nếu không nhất định sẽ có thêm đồi Thông Hai Mộ thứ hai. À không, phải là người trên núi, kẻ dưới biển mới đúng, chứ nằm cạnh nhau là toại nguyện quá rồi."Ai bảo Phi Nhung không ghen, cô là ghen không tưởng, ghen ngầm, ghen lầm lì đầy nguy hiểm, nhưng hắn không sợ mà ngược lại còn đang bật cười thích thú, cất lời trêu ghẹo:"Thế mà có người từng bảo không biết ghen. Còn triết lý cái gì mà, "đàn ông tốt không cần phụ nữ quản, người thật lòng thương yêu em, sẽ tự khắc ngoan". Vợ à, em có nghe tiếng gì chưa?""Ý anh là tiếng vả mặt bôm bốp của em đấy à? Tên lưu manh nhà anh, hôm nay dám bật lại em thế hả?"Bị mắng, còn bị đánh vào ngực, nhưng hắn vẫn cứ cười và cười, rồi lại kéo cô ôm vào lòng như ban đầu."Đùa tí thôi chứ làm sao anh dám bật lại nóc nhà. Nhưng sự thật vẫn là em đang ghen!""Mạnh Quỳnh...anh..."Ê... Vợ lại nói sai nữa rồi, anh giờ là Sở Quỳnh nha.""Hừm, là sở khanh thì đúng hơn." "Vậy thì càng sai, anh chỉ chung tình với mỗi một mình em, làm gì có chuyện lừa tình ai mà em mắng anh là đồ sở khanh?""Anh...anh cút ra khỏi mắt em.""Anh to lớn như thế này, làm sao nằm trong mắt em được mà cút?"Cô nói một câu, hắn đáp một câu, kết quả cuối cùng Phi Nhung cô là người tức tới bốc khói đầu, chỉ biết mím môi, trừng mắt hậm hực nhìn đối phương, mà gằng giọng:"Đồ chồng thối, anh có giỏi thì cút đi khỏi chỗ này cho em.""Vậy thì tiếc thật, anh đây không có giỏi. Chỉ giỏi ôm em thế này thôi à!"Nói xong, hắn liền hôn chụt lên môi cô một cái, rồi nhe răng cười nịnh nọt."Thôi, anh xin lỗi! Không trêu em nữa, kẻo một hồi em tức nổ phổi rồi lại mang anh ra băm thành trăm mảnh mất.""Coi như anh còn biết điều đấy!"Ngừng lại câu chuyện trêu đùa giúp bầu không khí giữa cả hai thoải mái nhiều hơn. Họ âu yếm bên nhau ngay bên ngoài mà chẳng sợ có ai nhìn thấy."Anh bình phục rồi, từ nay coi như em bớt được một việc lớn phải gánh trên vai."Hắn đang không hiểu cô muốn nói tới vấn đề nào, nên vẫn đang cau mày:"Vợ đang nói đến việc nào?""Thì là việc tiếp quản Tập đoàn Nguyễn thị.""nguyễn thị bây giờ là của Tiểu Vân, quyền giám hộ là em, chứ đâu phải của anh! Trong di chúc anh đã nói rõ rồi mà?"Hắn đáp tỉnh bơ, khiến Phi Nhung ngạc nhiên tới mức ngây ngô ra. Cô phải tách ra khỏi người hắn, để nhìn thẳng mặt mà hỏi:"Ơ hay, thế anh định ngồi chơi xơi nước, để vợ anh bận đầu tắt mặt tối với cả hai cái công ty à?""Thì anh phụ em quản lý. Em là Chủ tịch, còn anh là Tổng giám đốc điều hành. Em chỉ việc đứng ra phát lương thôi!"Hắn vui vẻ đưa ra đề nghị vẹn toàn, nhưng Phi Nhung vẫn lắc đầu không đồng ý:"Đó là cơ ngơi của anh, em chỉ giúp anh quản lý tạm thời thôi. Vả lại Tập đoàn lớn, vận hành nhiều việc, mấy tháng qua em phải nhờ ba phụ giúp mới điều hành vững vàng được. Huống chi kinh doanh chính trị càng không phải đam mê của em.""Thế em vẫn cương quyết muốn trả lại ghế Chủ tịch cho anh à?""Vâng! Em muốn tập trung vào hội họa, còn mở phòng tranh riêng nữa, thời gian qua đã bỏ dở quá nhiều việc, giờ là lúc xây dựng lại từ đầu."Cô gái của hắn vẫn là người giàu nghị lực, ý chí phấn đấu lớn, về mặc này cô luôn là người hắn ngưỡng mộ.Nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng, tựa chiếc cằm thon lên bờ vai nuột nà của cô gái."Vậy chúng ta cùng nhau phấn đấu. Nguyễn thị sẽ được đổi thành Sở thị, sau này do tiểu Vân kế thừa. Trước lúc Tiên Tiên trưởng thành, anh cũng sẽ dành cho con bé một công ty riêng.""Thế nếu lại sinh thêm vài đứa thì anh tiếp tục mở thêm vài công ty nữa à?""Đó là điều chắc chắn. Vì thân xác và sức lực này từ giờ về sau chỉ dành cho em và con!""Dẻo miệng!"Cả hai cứ thế cùng trò chuyện, cùng cười nói, âu yếm bên nhau công khai, mà chẳng nhận ra ở góc khuất gần đó lại có ánh mắt của một người phụ nữ đang âm thầm dõi theo.
Lẽ nào chỉ vì cô ấy đến gần người đàn ông của cô? Hay cô ấy lầm lì ít nói, cũng hiền lành, chu đáo. Nhưng cô vẫn không có cảm tình.Lẽ nào chỉ vì cô ấy đến gần người đàn ông của cô? Hay cô dị ứng với mấy từ em gái mưa, em gái nuôi, nên cực đoan như thế? Hay là như Phạm Thái vừa nói, cô đang ghen ư?"Anh Quỳnh anh dùng thử món này xem có hợp khẩu vị không? Em vừa tập tành nấu ăn nên có gì anh cho em nhận xét nha!"Càng nghĩ, tâm trạng càng tệ, vậy mà đúng lúc này lại tận mất chứng kiến tiểu Hồng gắp thức ăn cho Mạnh Quỳnh Cô ta nói chuyện ngọt ngào như mật, trong khi cô lại chẳng biết nói lời dịu dàng, tính tình ngang ngược. Hai người đứng gần nhau lại khác xa một trời một vực.Những ai chuộng mật ngọt rót tai, chắc chắn Phi Nhung cô không có cửa lọt vào tầm mắt đối phương.Còn hẳn, nếu thích lời ngon mật ngọt, chắc đã chẳng thể đi cùng cô tới ngày hôm nay.Nhưng tình thế trước mắt đã vậy, hắn biết tiểu Hồng còn là con gái nuôi của Sở Mục nên khó xử tột cùng, vì bên cạnh hắn còn có cô vợ đang mang vạch đen đầy trán.Tới khi cô nhận ta mới thản nhiên hỏi:"Mọi người sao không ăn đi? Nhìn con làm gì vậy? Cả anh nữa, mau ăn đi chứ."Nói rồi, cô lại dùng một đôi đũa khác. Lần lượt gắp thức ăn bỏ vào bát của Sở Mục và Phạm Thái, riêng hắn không có phần."Mời ông nội, ông ngoại của tiểu Vân dùng bữa ngon miệng!""Tiểu Hồng, em cũng ăn đi. Có gì đâu mà mọi người căng thẳng hết cả lên vậy?"Phi Nhung tự nhiên, cười nói vui vẻ với tất cả mọi người, ngoại trừ người đàn ông bên cạnh là bị cho ăn bơ cả rổ.Sau đó, mọi người bắt đầu ăn tối, cũng chỉ có mỗi mình hắn nhìn xuống bát thức ăn toàn là những món do tiểu Hồng gắp cho, mà chẳng dám động tới.Giờ hắn mới thấy não mình đúng là vận hành quá chậm trong những lúc ở bên cạnh vợ, cứ như bị cô thao túng mất một nửa tâm lý vậy. Chứ nếu vừa rồi hắn nhanh nhạy thì đâu có để tiểu Hồng gắp thức ăn đầy bát như thế.Loay hoay mãi một hồi, hắn lại bỏ đũa xuống để đưa ra đề nghị:"Con thấy ăn tối thôi thì nhàm chán quá, nên có chút rượu cho ấm bụng ba nhỉ?"Hắn vừa nói vừa nhìn Phạm Thái, chờ đợi sự hậu thuẫn từ ông ba vợ quyền lực này. Nào ngờ, ông chẳng nói gì cả đã trực tiếp bật nắp chai rượu gần chỗ mình ra, nhanh nhẹn rót ra ba ly."Ba đang chờ câu này thôi đấy. Đúng ra phải có rượu chúc mừng tiểu Quỳnh bình phục, chúc mừng lão Mục tìm được đứa con trai lưu lạc gần ba mươi năm của mình. Và chúc mừng đại gia đình ta đoàn tụ viên mãn."Lúc Phạm Thái hào khởi nói vài câu, thì Sở Mục và Mạnh Quỳnh lại ái ngại không dám đối mặt, vì được nhắc tới mối quan hệ hiện tại của nhau.Thấy vậy, Phi Nhung đã khẽ nói vào tai chồng mình vài câu:"Trước là chú cháu, cũng thân như ruột thịt rồi. Giờ chỉ đổi lại cách xưng hô thôi, anh đừng ngại. Mau gọi ba đi, cho ông ấy vui."Được vợ khuyến khích tinh thần, hẳn tăng thêm động lực bội phần. Cầm ly rượu lên tay, hắn hướng ánh mắt ôn hòa nhìn sang Sở Mục, khẽ nói:"Con mời...ba!"Một tiếng ba thiêng liêng cao cả, khiến Sở Mục không khỏi xúc động, ông đang cười nhưng hốc mắt lại đỏ au. Cố gắng lắm mới không để nước mắt rơi xuống, rồi cũng nâng ly chạm ly với hắn."Con trai của ba!""Nào, chúng ta cùng nâng ly hết đi! Chúc mừng gia đình hạnh phúc!"Phi Nhung hưởng ứng nhanh chóng, nhưng cô không được uống rượu nên chỉ có thể nâng ly nước cam hướng về phía mọi người."Cạn ly!"*Tách.Một ly rượu mừng thắt chặt tình thâm. Từ đây đã là bến bờ hạnh phúc, là trạm dừng chân cuối cùng trong đời mỗi một người họ.Bữa tối chỉ dừng lại với phụ nữ, vì Phi Nhung không được uống rượu, tiểu Hồng càng không có lý do gì để phải góp mặt trong cuộc trò chuyện của ba người đàn ông, nên thu dọn xong, cô ấy đã ra ngoài.Lúc này, Phạm Thái đã gắp cho Mạnh Quỳnh một miếng thức ăn, ông cười nói:"Ăn đi, ba biết con không dám nuốt thức ăn của tiểu Hồng gắp cho. Cũng không dám từ chối vì nể mặt lão Mục, giờ chỉ còn lại ba chúng ta thôi, thoải mái đi ha!"Hắn rất có phước khi tìm được một cô vợ là nữ cường, càng sướng hơn khi có thêm một ông ba vợ tâm lý như Phạm Thái."Cảm ơn ba!"Bấy giờ, hắn mới bắt đầu bữa tối của mình, khi cái bụng rỗng đã được tráng miệng bằng vài ly rượu trước đó."Tiểu Quỳnh này, con định giải quyết lão già Lăng Kiến Dụ như thế nào?"Nghe thấy câu hỏi của Sở Mục, nét mặt hắn nhất thời trầm sắc hơn hẳn, cũng ngưng lại việc ăn, để trả lời:"Con tưởng ba đã giải quyết xong rồi.""Hôm đó ba đã định nổ một phát súng tiễn lão ta đoàn tụ với Đào Lâm San, nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên để con quyết định, nên ba chỉ phế một bên cánh tay của lão, rồi đưa về tổ chức giam giữ, chờ con quyết định."Mạnh Quỳnh trầm mặc, nhấm chút rượu, mới nói:"Cứ giao ông ta và đồng bọn cho pháp luật trừng trị. Tuy không phải máu mủ ruột thịt, nhưng công lao dưỡng dục là thật, con không thể chối bỏ."Lòng bao dung của hắn khiến Phạm Thái và Sở Mục chỉ biết nhìn nhau, hắn có thể bỏ qua nhưng sự bất bình của Sở Mục thì vẫn còn đó."Con quên hết những gì ông ta đã gây ra cho con rồi sao? Bảy tháng hôn mê, con không uất hận một chút nào?""Cứ coi như trả hết nợ ân tình vậy."Nói rồi, hắn lại cười nhạt:"Hai người đừng nghĩ con cao thượng. Nếu đổi lại ông ta tổn thương đến người phụ nữ của con, chắc lão có chết mười lần cũng chưa khiến con hả dạ đâu.""Nhắc lại chuyện này, quả thực phải nói Phi Nhung rất may mắn. Lúc bị bắt, con bé đã mang thai hai tháng nhưng sau mọi việc vẫn bảo toàn được tính mạng của đứa trẻ, chứng tỏ con bé chưa từng bị hành hạ quá mức.""Ông ta biết cô ấy là giới hạn của con nên mới lấy cô ấy ra làm trò tiêu khiển."Mạnh Quỳnh và Phạm Thái có chung tiếng nói, khiến Sở Mục không muốn cũng phải chịu thuyết phục."Thôi được! Nếu con đã quyết như vậy thì cứ để ba lo liệu mọi chuyện.""Cảm ơn ba!"Trước lúc ra về sau bữa ăn tối cùng Mạnh Quỳnh Sở Mục lại tìm gặp tiểu Hồng."Giờ con có thể theo ba về được rồi chứ?"Đối mặt với sức ép của Sở Mục, tiểu Hồng chỉ biết cúi đầu. Im lặng hồi lâu mới nói:"Con muốn ở lại đây!"Sở Mục cau chặt mày trước sự bướng bỉnh của cô con gái nuôi còn nhỏ tuổi của mình. Tiếp tục trầm giọng tra hỏi:"Con động lòng với tiểu Quỳnh rồi đúng không?""Con không có.""Vậy tại sao cứ muốn ở lại đây? Con thừa biết nơi đây vốn dĩ không thuộc về mình mà?""Vì ở đây cho có hơi ấm của gia đình. Có mọi người để trò chuyện, tâm sự, vui hơn ở trong biệt thự của ba. Con chán ghét học tập lắm rồi, cũng không muốn trở thành thiên tài gì hết, nên ba đừng kỳ vọng vào con nữa. Con căn bản chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thiên chất thông minh chẳng đủ để tạo được thành tựu gì.""Sở Ngọc Hồng, con đang nói cái gì vậy? Ta cho con mang họ của ta, chứng tỏ đã xem như ruột thịt, nhưng hình như con không xem ta là người thân, càng hiểu sai về ta rồi đấy.""Tóm lại là con muốn ở lại đây. Ba yên tâm, con sẽ không làm loạn gia đình của con trai ba đâu."Thái độ cô gái cứng rắn, khiến Sở Mục bất mãn vô cùng, buộc ông phải lên tiếng cảnh báo:"Được! Con muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng sau này có chuyện gì bất lợi xảy ra thì đừng trách ba tuyệt tình."Sở Mục tức giận ra về. Một mình tiểu Hồng đứng bên ngoài khuôn viên nhìn theo bóng lưng của người ba nuôi ấy với nỗi lòng phức tạp.Nhưng tất cả hình ảnh đó đều được thu trọn vào tầm mắt của Phi Nhung đang đứng ngoài hành lang trên lầu nhìn xuống.Tuy không thể nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người họ, nhưng cô vẫn cảm thấy trực giác mình đang mách bảo đúng. Cô gái tiểu Hồng này quả thực có tâm tư không hề đơn giản."Đêm khuya gió lạnh, em đứng đây làm gì?"Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhận được cái ôm truyền tới từ sau lưng, khiến cô gái khẽ giật mình, nhưng rất nhanh sau lại hờ hững gỡ vòng tay đối phương ra khỏi eo mình. Sau đó, quay người lại đối mặt với hắn."Ai cho anh tới đây?""Sao lại ai cho thì mới được tới? Đây cũng là khu vực phòng của anh mà?""Của anh, nhưng em là chủ. Không có sự cho phép của em, anh không được tùy tiện bước tới."Thấy thái độ gắt gao của cô vợ bảo bối, người đàn ông liền bật cười:"Bình thường em cũng dùng thái độ này cảnh cáo mọi người trong nhà không được đến gần anh đó à? Trông em dữ như vậy, thảo nào ai cũng sợ."Bị vạch mặt,Phi Nhung liền chột dạ ngay tức thì."Sao...sao anh biết?"Hẳn không vội trả lời, chỉ cười rồi nắm tay cô gái, kéo vào lòng mình, xong mới nói:"Anh nghe dì Hoa nói lại hết rồi. Suốt mấy tháng qua, một mình em chăm sóc anh. Ngày nào cũng tranh thủ vệ sinh cá nhân cho anh. Em không cho phép ai đến gần anh, nếu chưa được em cho phép. Trước đây chỉ có dì Hoa được phép lui tới căn phòng này, gần đây lại có thêm một người thường xuyên tự tiện vào đây. Anh biết người đó là ai!"Được âu yếm, tâm trạng cô gái được xoa dịu phần nào, nên mới không từ chối cái ôm yêu thương của người đàn ông ấy nữa."Anh biết thì làm được gì chứ? Cô ta là em gái nuôi của anh đấy! Dù không nể cô ta thì cũng phải nể mặt ba. Nhưng em không hiểu sao cô ấy cứ thích ở lại nơi này? Trước đó thì diện lý do phụ giúp em chăm sóc anh, mà giờ anh cũng bình phục rồi, hình như cô ấy vẫn không chịu rời đi thì phải."Phi Nhung vừa chau mày ba giây, hắn còn chưa kịp đáp trả thì cô lại ung dung nói tiếp:"Mà thôi, nếu cô ta đã muốn ở lại đây thì cứ để tùy ý. Để xem mục đích của cô ta là gì.""Em không sợ người ta có tâm tư đặc biệt với anh à?"Hắn cười cười với câu hỏi cố tình trêu ghẹo cô gái của mình, nhưng Phi Nhung lại bĩu môi:"Nếu anh thích, thì em tặng anh cho cô ta đấy! Nhưng tốt nhất hai người lên cút ra khỏi tầm mắt của em, nếu không nhất định sẽ có thêm đồi Thông Hai Mộ thứ hai. À không, phải là người trên núi, kẻ dưới biển mới đúng, chứ nằm cạnh nhau là toại nguyện quá rồi."Ai bảo Phi Nhung không ghen, cô là ghen không tưởng, ghen ngầm, ghen lầm lì đầy nguy hiểm, nhưng hắn không sợ mà ngược lại còn đang bật cười thích thú, cất lời trêu ghẹo:"Thế mà có người từng bảo không biết ghen. Còn triết lý cái gì mà, "đàn ông tốt không cần phụ nữ quản, người thật lòng thương yêu em, sẽ tự khắc ngoan". Vợ à, em có nghe tiếng gì chưa?""Ý anh là tiếng vả mặt bôm bốp của em đấy à? Tên lưu manh nhà anh, hôm nay dám bật lại em thế hả?"Bị mắng, còn bị đánh vào ngực, nhưng hắn vẫn cứ cười và cười, rồi lại kéo cô ôm vào lòng như ban đầu."Đùa tí thôi chứ làm sao anh dám bật lại nóc nhà. Nhưng sự thật vẫn là em đang ghen!""Mạnh Quỳnh...anh..."Ê... Vợ lại nói sai nữa rồi, anh giờ là Sở Quỳnh nha.""Hừm, là sở khanh thì đúng hơn." "Vậy thì càng sai, anh chỉ chung tình với mỗi một mình em, làm gì có chuyện lừa tình ai mà em mắng anh là đồ sở khanh?""Anh...anh cút ra khỏi mắt em.""Anh to lớn như thế này, làm sao nằm trong mắt em được mà cút?"Cô nói một câu, hắn đáp một câu, kết quả cuối cùng Phi Nhung cô là người tức tới bốc khói đầu, chỉ biết mím môi, trừng mắt hậm hực nhìn đối phương, mà gằng giọng:"Đồ chồng thối, anh có giỏi thì cút đi khỏi chỗ này cho em.""Vậy thì tiếc thật, anh đây không có giỏi. Chỉ giỏi ôm em thế này thôi à!"Nói xong, hắn liền hôn chụt lên môi cô một cái, rồi nhe răng cười nịnh nọt."Thôi, anh xin lỗi! Không trêu em nữa, kẻo một hồi em tức nổ phổi rồi lại mang anh ra băm thành trăm mảnh mất.""Coi như anh còn biết điều đấy!"Ngừng lại câu chuyện trêu đùa giúp bầu không khí giữa cả hai thoải mái nhiều hơn. Họ âu yếm bên nhau ngay bên ngoài mà chẳng sợ có ai nhìn thấy."Anh bình phục rồi, từ nay coi như em bớt được một việc lớn phải gánh trên vai."Hắn đang không hiểu cô muốn nói tới vấn đề nào, nên vẫn đang cau mày:"Vợ đang nói đến việc nào?""Thì là việc tiếp quản Tập đoàn Nguyễn thị.""nguyễn thị bây giờ là của Tiểu Vân, quyền giám hộ là em, chứ đâu phải của anh! Trong di chúc anh đã nói rõ rồi mà?"Hắn đáp tỉnh bơ, khiến Phi Nhung ngạc nhiên tới mức ngây ngô ra. Cô phải tách ra khỏi người hắn, để nhìn thẳng mặt mà hỏi:"Ơ hay, thế anh định ngồi chơi xơi nước, để vợ anh bận đầu tắt mặt tối với cả hai cái công ty à?""Thì anh phụ em quản lý. Em là Chủ tịch, còn anh là Tổng giám đốc điều hành. Em chỉ việc đứng ra phát lương thôi!"Hắn vui vẻ đưa ra đề nghị vẹn toàn, nhưng Phi Nhung vẫn lắc đầu không đồng ý:"Đó là cơ ngơi của anh, em chỉ giúp anh quản lý tạm thời thôi. Vả lại Tập đoàn lớn, vận hành nhiều việc, mấy tháng qua em phải nhờ ba phụ giúp mới điều hành vững vàng được. Huống chi kinh doanh chính trị càng không phải đam mê của em.""Thế em vẫn cương quyết muốn trả lại ghế Chủ tịch cho anh à?""Vâng! Em muốn tập trung vào hội họa, còn mở phòng tranh riêng nữa, thời gian qua đã bỏ dở quá nhiều việc, giờ là lúc xây dựng lại từ đầu."Cô gái của hắn vẫn là người giàu nghị lực, ý chí phấn đấu lớn, về mặc này cô luôn là người hắn ngưỡng mộ.Nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau lưng, tựa chiếc cằm thon lên bờ vai nuột nà của cô gái."Vậy chúng ta cùng nhau phấn đấu. Nguyễn thị sẽ được đổi thành Sở thị, sau này do tiểu Vân kế thừa. Trước lúc Tiên Tiên trưởng thành, anh cũng sẽ dành cho con bé một công ty riêng.""Thế nếu lại sinh thêm vài đứa thì anh tiếp tục mở thêm vài công ty nữa à?""Đó là điều chắc chắn. Vì thân xác và sức lực này từ giờ về sau chỉ dành cho em và con!""Dẻo miệng!"Cả hai cứ thế cùng trò chuyện, cùng cười nói, âu yếm bên nhau công khai, mà chẳng nhận ra ở góc khuất gần đó lại có ánh mắt của một người phụ nữ đang âm thầm dõi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com