TruyenHHH.com

Mot Giay Mot Phut Muoi Nam Ca Doi Vyeon

Như lời Hyo Min nói, cô đừng ảo tưởng và mơ mộng nữa. Sẽ chẳng có cái gọi là giấc mơ dự đoán tương lai hay tình yêu sét đánh như trong tiểu thuyết. Càng không có tình huống duyên mình gặp gỡ như trên phim truyền hình.

Vì sao ư? Vì từ sau bữa tối hôm đó cô và Kim Tae Hyung không còn liên lạc. Anh làm việc của anh, cô bận bịu với đề án tốt nghiệp của cô. Từ xuân sang hè, từ hè sang thu. Nhanh như vậy đã sáu tháng trôi qua.

Cô từ một sinh viên Đại học trở thành nghiên cứu sinh của Cao học. Nói dễ hiểu hơn, là cô đang học lên Thạc sĩ. Còn bạn thân Hyo Min của cô thì đã tốt nghiệp và bắt đầu chuyên tâm phát triển sự nghiệp người mẫu của cô ấy.

Tháng 10 là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong năm. Đây là giai đoạn mùa thu đang chín và mùa đông đang đến gần.

Những con đường rợp lá vàng, mặt hồ trong xanh phản chiếu sắc đỏ của rừng lá phong hoà với bầu không khí mát mẻ trong lành. Tất cả khiến cho tháng 10 trở thành thời khắc khó quên nhất.

Park Ji Yeon vừa kết thúc buổi học của mình, cô dạo bước trên con phố đầy lá vàng, đỏ. Tận hưởng và đắm chìm trong quang cảnh trước mắt, cô chợt muốn có người yêu.

Dưới trời thu lãng mạn, cô ghen tị với các cặp đôi tay trong tay trên đường. Ghen tị với những cửa hàng treo biển mua một tặng một và ghen tị cả với những cặp vợ chồng già cùng nhau đi tập thể dục dưới nắng hoàng hôn.

Chính cái thời tiết và khung cảnh này khiến cô thấy hối hận. Cô hối hận vì bản thân ngày trước đã không chủ động. Nếu cô chủ động hơn có lẽ sẽ giống trong giấc mơ đó. Cô có anh, có người yêu mình, có người cùng cô trải qua những mùa thay lá như thời khắc này.

Nếu trên đời có thứ gọi là cơ hội, vậy hẳn cô đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Đầu tiên là bỏ lỡ tình yêu chớm nở của tuổi học trò. Tiếp đến là bỏ lỡ đối tượng làm chồng hoàn hảo như Kim Tae Hyung. Sau này nếu có duyên gặp lại, cô nhất định sẽ can đảm hơn, chủ động hơn để theo đuổi anh. Nhất định là vậy!

"Ji Yeonie?"

Tiếng gọi làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, Park Ji Yeon ngẩn đầu nhìn. Là bạn học chung lớp cấp hai với cô - Lee Ji Eun.

"Ji Eunie?"

"Đúng là Ji Yeon rồi. Mình còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Cậu có tiện uống một ly cà phê không?"

"Được chứ." Park Ji Yeon đồng ý.

Hồi năm cuối cấp hai, Lee Ji Eun và Yoo Seung Ho là một đôi. Nhưng nghe nói sau khi tốt nghiệp cả hai đã chia tay. Yoo Seung Ho bây giờ đã có bạn gái mới, không những vậy cậu ấy còn đang kinh doanh nữa.

Sau khi tốt nghiệp, cô bị mất điện thoại, tài khoản KakaoTalk cũ vì không nhớ mật khẩu nên phải bỏ. Nhóm lớp cấp hai vì vậy cũng không còn. Mọi chuyện về cậu ấy cô đều góp nhặt từ một người bạn thân cũ, cô và người bạn đó thi thoảng sẽ gặp mặt nói chuyện. Thí dụ như một năm hai đến ba lần, không nhiều.

Phục vụ đặt ly Americano đá bên Park Ji Yeon còn ly nước bưởi bên Lee Ji Eun, sau đó rời đi.

"Bảy năm không gặp, quả thật có nhiều thứ đã thay đổi." Người mở đầu là Lee Ji Eun.

Park Ji Yeon "ừ!" một tiếng rồi uống một ngụm cà phê.

"Mình vẫn nhớ cậu rất thích uống trà sữa."

"Trưởng thành rồi, sở thích cũng thay đổi."

Lee Ji Eun nhẹ gật đầu, cô ấy không tiếp tục nói, không khí giữa hai người cứ vậy rơi vào im lặng.

"Cậu thế nào? Bây giờ làm gì?" Lần này người hỏi là Park Ji Yeon.

"Mình học Quản trị Kinh doanh, bây giờ đang làm ở Samsung."

"Ồ!" Park Ji Yeon không ngạc nhiên lắm. Với học lực tốt như Lee Ji Eun không khó để hiểu tại sao cô ấy chọn ngành này.

"Còn cậu?"

"Mình đang là nghiên cứu sinh. Vẫn còn đi học."

"Cậu học lên Cao học sao? Giỏi thật đó! Sau này sẽ làm gì vậy?"

"Khảo cổ học! Đại loại như, nếu cậu đào được thứ gì hiếm dưới lòng đất, có khả năng là một cổ vật hoặc bảo vật của đất nước thì mình có trách nhiệm tới phân tích và xác định niên đại của nó. Sau đó tiến hành nghiên cứu khai quật rồi đưa nó về bảo tàng lưu giữ và trưng bày."

"Hay thật!" Nghe Park Ji Yeon nói, Lee Ji Eun cảm thán.

"Có được thành quả cũng khá vất vả."

"Đúng rồi, mải ôn chuyện cũ nên mình quên mất. Chủ Nhật tuần này tổ chức họp lớp, cậu có tới không?"

Khuấy đảo ly armericano, Park Ji Yeon do dự.

"Mình thấy nick Kakaotalk của cậu vẫn còn trong nhóm lớp nhưng chẳng bao giờ thấy cậu trả lời tin nhắn."

"À~" một tiếng, Park Ji Yeon chậm rãi giải thích: "Điện thoại cũ bị mất, mình không nhớ mất khẩu nên nick đó mình bỏ lâu rồi."

"Thì ra là thế. Vậy mình add cậu vào lại nhé?"

Ngước nhìn Lee Ji Eun, Park Ji Yeon không lập tức trả lời. Đây là Lee Ji Eun muốn xin số điện thoại của cô.

"Bảy năm mới gặp lại, lần trước họp lớp cậu không tới. Nếu lần này cậu đến mọi người sẽ vui lắm. Bạn cũ gặp lại cùng nhau hàn huyên sẽ khó mà nói hết chuyệt."

"Được!"

Park Ji Yeon đồng ý một phần vì nể mặt, phần khác là vì tò mò. Cô thật sự muốn biết, bảy năm qua mọi người thế nào? Hiện giờ ra sao? Đặc biệt là cậu ấy. Cuối tuần này cậu ấy có tới họp lớp không? Cậu ấy bây giờ trông thế nào? Có giống như những tin tức cô góp nhặt được hay không? Cô rất muốn biết. Vô cùng muốn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com