TruyenHHH.com

Mot Doi Khuynh Thanh Lanh Cung Bo Phi Lanh Thanh Sam

Ta và Lưu Tam Nhi sắp thành thân.

Thật ra thành thân ở thôn sơn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bởi vì cưới ta, cũng bởi vì tân lang là Lưu Tam Nhi, khó tránh mọi người sẽ sôi nổi nghị luận, mà việc bị nói nhiều nhất đương nhiên là bụng của ta.

Trước đây ta được hắn cứu từ dưới sông lên, trên người lại đầy thương tích, bây giờ trở về còn lớn bụng, chỉ cần tính toán tháng, người bình thường nghĩ một chút là biết chuyện thế nào.

Thôn dân tuy chất phác nhưng với nữ tử trải qua "chuyện này" ít nhiều cũng có vẻ chướng mắt.

Lúc đầu có vài người ở ngoài cửa nghị luận, cũng có người thầm khuyên Lưu Tam Nhi, sau đó ngay cả trưởng thôn cũng tới khuyên bảo, kế tiếp là một đám phụ nhân, thậm chí có một đại nương ngày thường vô cùng đanh đá chỉ thẳng vào mặt ta, nói: "Loại nữ nhân ô uế này vác bụng bầu còn muốn gả cho người ta, đúng là đồi phong bại tục! Lưu Tam Nhi, ngươi bị sao thế hả?"

Vừa nghe những lời này, Lưu Tam Nhi lập tức xanh mặt.

Những người xung quanh cũng hùa theo phụ họa, có mấy tiểu tức phụ thân với Vân Hương còn che miệng cười lạnh: "Nếu ta là ả, bị nam nhân... Sớm đã đập đầu tự tử, làm gì có mặt mũi gả chồng chứ!"

"Thì đã sao!" Đến tận giờ, Lưu Tam Nhi không thể nhịn được nữa, nắm chặt hai tay, "Các ngươi..."

Tôi vội duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn.

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng bất ngờ lại thấy ta khẽ cười, nhẹ giọng: "Đừng giận." Sau đó, ta đi tới trước mặt mấy phụ nhân kia, "Ý mọi người là ta nên đập đầu tự vẫn?"

Phụ nhân kia hừ lạnh: "Đương nhiên."

Ta mỉm cười: "Nếu bây giờ ta tát tỷ một cái, tỷ có tự vẫn không?"

Sắc mặt phụ nhân kia lập tức thay đổi, cả giận hỏi lại: "Ngươi nói gì đấy hả? Ngươi đánh ta, ta tại sao phải tự tử?"

"Đúng vậy. Kẻ khác tổn thương ta, tại sao ta phải đi tìm cái chết?"

Mọi người nghe vậy, không khỏi sững sờ.

Tuy ta vẫn đang cười nhưng trong lòng sớm đã khuất nhục đến mức hai mắt ửng đỏ. Ta biết bọn họ không phải người xấu, chẳng qua thói đời đã dạy họ phải như vậy. Nhưng ta đã làm sai gì chứ? Ta và nam nhân kia đã kết thúc, dùng "cái chết" của ta để kết thúc, ta tại sao còn phải gánh trên lưng sai lầm của quá khứ, để bản thân đau khổ mãi?

Ta rõ ràng đã "chết" rất nhiều lần rồi.

Ta nhìn thôn dân xung quanh, nhìn những thôn phụ không cho là đúng, nhìn thôn trưởng tận tình khuyên bảo, cười nói: "Ta chẳng làm sai gì cả, có kẻ tổn thương ta không phải lỗi của ta, là lỗi của kẻ đã tổn thương ta."

"..."

"Ta đã chết một lần, nhưng Lưu Tam Nhi đã cứu ta, mạng của ta là của chàng, ta sẽ không vì kẻ tổn thương mình mà hủy hoại nửa đời còn lại, ta phải quý trọng bản thân ta, sống cho thật tốt."

"..."

"Ta biết mọi người cảm thấy ta không xứng với Lưu Tam Nhi."

Vừa nghe ta nói đến đây, Lưu Tam Nhi nóng vội, lập tức nắm lấy tay ta.

Ta quay đầu nhìn hắn, kiên định nói: "Nhưng người cưới ta là chàng, không phải ai khác."

"Khinh Doanh..."

"Ta sẽ không quan tâm những người khác nói gì, ta sẽ cố gắng trở thành thê tử tốt của chàng, cũng chàng răng long đầu bạc."

Nghe vậy, Lưu Tam Nhi hạnh phúc nở nụ cười, dùng sức nắm chặt tay ta như muốn cho ta tất cả năng lượng trong sinh mệnh, ta cũng nắm tay hắn thật chặt.

Những người khác đều im lặng, không biết qua bao lâu, họ mới hoàn hồn nhưng dường như vẫn không cam lòng, có người bước lên nói: "Nhưng Tam Nhi à..."

Còn chưa hết câu, Lưu Tam Nhi đã quay đầu lại, nổi giận đùng đùng: "Mấy người quản trời quản đất còn muốn xen vào trái tim ta hả?"

Một câu hết sức đơn giản lại chặn miệng tất cả mọi người.

Đúng vậy, sao có thể quản được trái tim của một người chứ? Ngay cả chính mình còn không quản được, sao có thể xen vào trái tim người ta?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nói nữa, thậm chí lần lượt xoay người bỏ đi. Ta và Lưu Tam Nhi nắm chặt tay nhau không rời, mồ hôi ở lòng bàn tay dung hòa vào nhau, có một độ ấm truyền tới trái tim.

Ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kiên định của hắn, nắm tay hắn thật chặt.

...

Mấy ngày sau, ta đã thêu xong chăn gối của hồi môn cho mình, hôn lễ cửa hành ở tiểu viện.

Ta bây giờ không hợp tổ chức yến tiệc mạnh tay, vì thế sau khi thương lượng với Lưu đại ma, chúng ta quyết định chỉ đãi mấy bàn rượu, mời hàng xóm láng giềng thân thiết ăn uống một bữa là được.

Tiệc cưới ở nông thôn chính là như vậy, không có quá nhiều bố trí xa hoa, cũng không cần lễ nghi phức tạp.

Sáng sớm, Lưu Tam Nhi mặc đồ tân lang, màu đỏ thẫm tôn lên nước da ngăm đen khiến hắn trông càng tuấn lãng, cũng khiến nụ cười của hắn trông có vẻ ngượng ngùng. Ta cũng thay một bộ đồ màu đỏ, thoải mái cùng hắn ra ngoài đón tiếp hương thân tới chúc mừng.

Người tới ai nấy đều tươi cười, vừa vào cửa liền ôm hai tay cười nói: "Chúc mừng chúc mừng."

"Hoan nghênh hoan nghênh, mời ngồi."

"Chúc mừng Lưu Tam Nhi, ngươi xem như có bến đỗ rồi."

"Đại thúc, thúc lại giễu cợt cháu."

Ta đi theo sau Lưu Tam Nhi tươi cười hỏi thăm người đến chúc mừng, mời bọn họ vào bàn ngồi xuống. Trong viện nho nhỏ đã đầy người, mùi rượu và tiếng cười khắp nơi, dưới bếp đang hầm một nồi cá, một nồi canh gà, mấy bác gái được mời tới hỗ trợ đều dùng hết bản lĩnh, rất nhanh từng mâm đồ ăn đã được ra lò.

Còn chưa khai tiệc, mọi người đều ngồi uống rượu gạo, ăn đậu phồng, lớn tiếng nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ngựa hí vang.

Ở nơi nhỏ bé như vậy người mua nổi ngựa không nhiều lắm, ta lập tức đoán được người tới là ai, Lưu Tam Nhi cũng vực dậy tinh thần, vội cùng ta ra ngoài tiếp đón. Xe ngựa dừng lại bên ngoài, màn được vén lên, Hoàng Thiên Bá nhảy xuống, sau đó xoay người đỡ Mộ Hoa.

Ta và Lưu Tam Nhi vội bước lên: "Hoàng gia, phu nhân."

Hoàng Thiên Bá quay đầu nhìn chúng ta.

Vì dự tiệc, hắn mặc một bộ xiêm y màu xanh lơ, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn không có quá nhiều biểu cảm, chỉ khẽ cười, ánh mắt ôn nhuận, vẻ đẹp này đủ để khiến người ta không rời mắt được.

Hắn mỉm cười chắp tay với chúng ta: "Hai vị tân nhân, chúc mừng chúc mừng."

"Hoàng gia." Lưu Tam Nhi kích động, "Ngài tới đúng là bồng tất sinh huy (*)."

(*) Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa...

"Đừng nói vậy." Hoàng Thiên Bá mỉm cười, nhận một cái hộp trong tay Mộ Hoa, đưa cho hắn, "Chút tâm ý."

"Khiến ngài tiêu pha, đa tạ!" Lưu Tam Nhi nhận lễ vật, quay đầu đưa cho ta, nhẹ giọng, "Nàng giữ đi."

"Ừ." Ta gật đầu.

Hắn lại thì thầm vào tai ta: "Vào trong ngồi một lát đi rồi ra, nàng không thể đứng lâu."

Mấy hôm nay hắn đã quen nói chuyện với ta như vậy, ta cũng quen nghe theo, mỉm cười nhìn hắn, gật đầu.

Hoàng Thiên Bá và Mộ Hoa chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh này, lúc này Mộ Hoa cũng bước lên, cười nói với Lưu Tam Nhi: "Tân lang đúng là tuấn tú lịch sự, hai người quả thật do duyên trời tác hợp, thật khiến người ta hâm mộ!"

"Phu nhân khách khí."

Ta tươi cười duỗi tay vào trong: "Hai vị vào chỗ trước đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Bọn họ gật đầu, vào trong.

Hoàng Thiên Bá vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, mấy đại cô nương tiểu tức phụ liền hướng mắt về phía hắn không rời, mặt ửng đỏ. Hắn lại hoàn toàn không quan tâm, chỉ có Mộ Hoa trừng mắt nhìn mấy lần.

Nhìn cảnh này, ta hơi nhíu mày, nhưng bây giờ không có thời gian nghĩ nhiều nên cầm lễ vật của họ vào buồng trong.

Hôm nay các hương thân tới phần lớn không dư dả mấy, lễ vật hoặc là một xấp vải, hoặc là một rổ trứng gà, trên giường trong buồng đã chất đầy, ta cẩn thận đặt lễ vật lên, sau đó đứng bên cạnh nhìn mọi thứ đến sững sờ.

Ta sắp gả cho người ta rồi.

Lần trước, thời điểm gả chồng...

Trước mặt là trang sức vàng óng ánh, đá quý ngọc khí, tất cả các phi tần đều nhìn ta, nhìn ta từ một cung nữ trở thành tài nhân, một bước bay lên trời cao biến thành phượng hoàng, tất cả sủng ái, phú quý đều có đủ trong một đêm.

Sau đó...

Nam nhân kia ôm ta, trong cảnh mơ rét lạnh nhất ôm ta, nói...

Câu nói đó vừa vang lên bên tai lập tức bị tiếng ầm ĩ bên ngoài cắt ngang, ảo cảnh trước mặt cũng bị dập tắt. Ta ngơ ngẩn ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài, dưới ánh mặt trời chói lọi, mọi người đều đang vui vẻ nói cười, còn có thể nghe thấy tiếng của Lưu Tam Nhi, hắn cũng đang cười.

Không cần nhìn ta cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười của hắn, đôi mắt trên làn da ngăm đen hơi cong như trăng rằm, miệng cười to để lộ hàm răng tuyết trắng, nụ cười ấm áp ấy ngay cả cảnh rét lạnh trong mơ cũng bị hòa tan.

Ta đứng trong phòng nhìn bóng hắn in trên cửa sổ, cũng cười.

Đang định ra ngoài thì thấy Hoàng Thiên Bá đứng trước mặt, mỉm cười nhìn ta.

"Hoàng gia."

Hắn như quan sát ta một hồi, sau đó gật đầu, cười nói: "Tân nương đúng là xinh đẹp."

Ta đỏ mặt.

Bộ đồ này là ta tự may, chỉ có cổ tay áo và cổ áo được thêu hoa đơn giản, không có bất kỳ trang sức gì, váy cũng được cắt rộng mới có thể che được bụng ta, đây có thể nói là bộ xiêm y đơn giản nhất ta từng mặc nhưng Hoàng Thiên Bá lại nói đẹp.

Ta biết hắn đang ám chỉ cái gì, vẫn cười nói: "Hoàng gia đừng cười ta."

Hoàng Thiên Bá lắc đầu, sau đó đưa cho ta một cái hồng bao.

Đây là...

Ta thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải Hoàng gia mới tặng sao?"

"Đó là hạ lễ."

"Vậy cái này là..."

"Là tiền riêng người nhà mẹ đẻ cho ngươi."

Hai mắt ta lập tức ươn ướt: "Hoàng gia..."

Hắn mỉm cười: "Ta biết hiện giờ cho dù có khổ, ngươi cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Nhưng ta mong rằng ngươi đừng chịu khổ nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com