TruyenHHH.com

Mot Doi Doi Nguoi

Trở về phòng sau bữa ăn, Lâm Mặc nhanh chóng thay đồ rồi lao vào ổ chăn của mình, "Ưm~" thầm cảm thán, cuộc sống ăn no chờ chờ chết như vầy quả thật quá hạnh phúc rồi, nếu không cần phải ngày ngày tất bật bị cho lễ cưới có lẽ sẽ càng hạnh phúc hơn, nghĩ đến chuyện sắp thành thân, Lâm Mặc lại không nhịn được có chút mong chờ, y vùi mình vào chăn, nệm chăn được phơi nắng rồi huân hương có khác, ấm áp đến mức khiến y mơ màng từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đêm nay thật là một đêm không an giấc, không hiểu sao lại mơ về những chuyện nhiều năm trước, rất nhiều rất nhiều hồi ức như kéo đèn quay trở về, còn có, còn có mối nhân duyên giữa y và hắn.

___________________

Mười hai năm trước.

Hôm đó, là đại tiệc chúc thọ bảy mươi tuổi của Lâm lão thái gia, cũng tức là ông nội của Lâm Mặc, tuy Lâm đại nhân tiếng xấu lan xa, nhưng Lâm lão thái gia lúc còn trên triều cũng là một người có danh tiếng, từng có công phò trợ hoàng đế, nổi danh là người nghiêm minh ngay thẳng, lúc còn tại chức, từng không ít lần đứng ra làm chim đầu đàn lên tiếng phản đối phe đối đầu với hoàng đế, khiến cho thánh thượng nhớ ông thật sâu. Sau này mặc dù đã cáo lão về hưu, nhưng vẫn nhận được sự quan tâm của hoàng đế, về sau, Lâm lão thái gia mất, phủ thượng thư mới chính thức dần mất đi chỗ đứng trong hoàng thành. 

Quay lại yến tiệc đêm nay, hạ nhân trong phủ bạn rộn chạy đôn chạy đáo tiếp đón khách khứa, hôm nay không chỉ có các quý nhân tới chúc mừng, còn có cả Vũ Dã hầu gia và thế tử hầu phủ cùng đến, còn có, nghe nói có thể hoàng thượng cũng sẽ đến, hạ nhân trong phủ không ai dám lơ là, mọi sự chú ý đều dồn vào dạ yến, nào có ai thèm để ý đến đứa trẻ lặng lẽ sinh trưởng tại biệt uyển như Lâm Mặc. Lâm Mặc rón rén lại gần nhà bếp, chú ý quan sát bên trong, xác định tình trạng bên trong vô cùng nhà bếp vô cùng hỗn loạn, nó nhanh chóng xác định mục tiêu, nhẹ chân nhẹ tay thó nhanh hai cái bánh bao rồi cẩn thận lần mò ra ra cửa, chuồn đi êm đẹp. 

Trong lòng nó mừng rơn, cơn đói đã hành hạ nó hơn nữa ngày trời rồi, lấy được bánh bao chẳng khác nào có được bảo bối. Nó biết hành vi ăn cắp này là không tốt, lúc trước nó cũng đắn đo đấu tranh dữ lắm, nhỡ bị phát hiện thì không thể tưởng tượng được hậu quả thế nào, nhưng nó có thể chắc chắn rằng tháng ngày của nó ở trong phủ đã khó sống sẽ càng gian nan.

 Nhũ mẫu chăm sóc cho nó từ nhỏ vừa mới mất hôm hai hôm trước, trước khi đi, bà nhìn Lâm Mặc, ánh mắt xót xa, cố gắng dùng chút sức tàn cuối cùng, khó nhọc dặn dò từng câu: " Thiếu, thiếu gia, nhũ mẫu đi rồi, ngài phải cố gắng trưởng thành cho thật tốt, ngài có thể trách, nhưng đừng hận lão gia, phu nhân trước lúc ra đi đã trăn trối không muốn ngài sau này trở thành một người lòng đầy hận thù, ngài sau này, nhất định_, nhất định phải hảo hảo sống, không cần phú quý công danh rạng rỡ, bình an qua ngày là được rồi, ngài, ngài hứa với nhũ mẫu đi được không" 

" Hu hu, nhũ mẫu, nhũ mẫu, ta hứa mà, Mặc Mặc sẽ sống thật tốt, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, ngài đừng rời xa ta được không, ngài đi rồi, ta cũng không sống nổi nữa huhu, ngài mang ta theo đi được không? Mặc Mặc không muốn xa người, huhu. "

" Hài tử ngốc, ai rồi cũng phải chia xa, nào có ai thiếu ai mà không sống được đâu , nhũ mẫu trên trời vẫn sẽ nguyện cầu chúc phúc cho ngài____."

"huhuhu, nhũ mẫu, nhũ mẫu ngài mở mắt ra đi, huhuhuhuhuhu,"Lâm Mặc vừa khóc vừa lay, nhưng nhũ mẫu của nó đã chẳng thể nào trả lời nữa rồi.

Đêm đó lâm Mặc khóc đến mệt nhoài, nằm lăn ra ngủ cạnh nhũ mẫu, tay vẫn giữ chặt vạt áo bà. Sáng hôm sau có người đến lay nó dậy , là một nô tì ở nhà chính, cô ấy thấy nhũ mẫu mấy hôm nay không đến làm việc, nên đến xem, vừa nhìn thấy thi thể nhũ mẫu lúc này đã cứng ngắc nằm đó, ánh mắt cô ấy chứa đựng sự phức tạp mà lâm Mặc của năm sáu tuổi chẳng thể nào hiểu được, bây giờ mỗi khi nhớ lại ngày hôm ấy, y mới vỡ lẽ, hóa ra cô ấy đã sớm đoán trước được kết cục này. Sau này, việc chôn cất của nhũ mẫu cũng là cô ấy lo liệu, nhũ mẫu có lẽ cũng đoán được lần này bà khó qua khỏi, trước khi đi bà đã căn dặn cô ấy chú ý đến Lâm Mặc, nhưng cố ấy cũng không thể công khai chăm sóc nó, chỉ dặn nó khi nào có việc cần nhờ vả thì đến phòng bếp tìm Lan thẩm, thẩm ấy sẽ có cách tìm cô ấy. Lâm Mặc hỏi tại sao cô ấy lại giúp mình, nô tì đó trầm ngâm một chút rồi nói rằng đã từng nhận ân huệ từ mẹ nó, cô ấy, là đến trả ân.

  Hôm nay có yến tiệc ai nấy đều bận rộn, nó cũng  không gặp được Lan tỷ, nên chỉ đành nhịn đến giờ, đến lúc không chịu nổi nữa bao tử cồn cào đến đau, nó đành đánh liều chạy đến nhà bếp thó chút đồ ăn. Nó mừng rơn ôm chặt bánh bao định bụng chạy về viện thưởng thức, ai ngờ khi chạy vòng qua hồ nước kế hoa viên, không cẩn thận đâm trúng người ngã sõng xoài trên đất, hai cái bánh bao cũng không giữ được lăn ra ngoài

" Xin lỗi, xin lỗi, ta , ta không cố ý đâm vào ngươi."  Lâm mặc cuống cuồng  xin lỗi, sợ đến mức cả người run lên cầm cập.

" không sao, đứng lên đi, ha, ta cũng không ăn thịt người, đứa trẻ này, ngươi cần gì phải run như vậy chứ."

" Thế tử, thế tử, ngài có sao không? Thân thể ngài tôn quý, lại bị thằng nhóc này đâm trúng, sao sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ, nè thằng nhóc, ngươi là hạ nhân ở chỗ nào, sao ta chưa từng gặp qua ngươi, có biết ngươi vừa đụng trúng ai không hả? Này!, sao ta hỏi mà không trả lời, giờ mới biết sợ à." Một giọng trẻ con khác vang lên, am thanh sắc nhọn chói tai, phá tan không gian yên tĩnh, hồ này mà có cá thì chắc cũng sẽ bị dọa chạy đi mất.

Lâm Mặc chấn động toàn thân, nó nhận ra giọng nói này, là của người con thứ hai của phu nhân, vị nhị ca này chỉ hơn cậu một tuổi, có lần Lâm Mặc vì tò mò nên đã lén chạy đến nhà chính đùa nghịch, lúc đi qua hồ nước vô tình nhìn thấy vị thiếu gia này trách phạt hạ nhân, cảnh tượng đó làm nó mỗi lần nhớ đến lại run sợ, huynh ấy bắt những gia nhân phạm lỗi phải đứng cởi trần giữa trời nắng gắt, giơ hai tay lên, cho thuộc hạ bên cạnh vả những tiếng chát chúa, bản thân còn đứng bên vỗ tay khen hay, hai má của những hạ nhân đó sưng rộp phồng tấy nhìn như đầu heo vậy, làm nó sợ hãi nhanh chóng chạy trở về, chỉ sợ bị bắt được thì nó thật sự chịu không nổi a, còn làm cậu gặp ác mộng suốt một tuần, sau này Lâm Mặc không dám chạy đến nhà chính nữa, cũng âm thầm đưa vị ca ca này vào danh sách phải né xa.

Trong lúc Lâm Mặc còn đang mãi nghĩ làm sao để chạy khỏi chỗ này, thì một bàn tay đã vươn đến trước mặt nó, ngón tay sạch sẽ, móng được cắt tỉa gọn gàng, khác hẳn với một thân nhếch nhác của nó, Lâm Mặc như bị thôi miên, lúc nhận ra thì tay mình đã đặt vào lòng bàn tay kia tự khi nào, Lâm Mặc nghĩ mình có lẽ cả đời cũng không quên được cảm giác lúc đó, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, kéo cậu đứng dậy, thân thể nó bởi vì không vững nên ngã nhào vào lòng người đó, hắn còn vươn tay choàng qua, giữ cho nó đứng vững, khoảnh khắc ấy, trong đầu Lâm Mặc chỉ bật ra được một câu " Thật ấm a". 

Sau này y có hỏi hắn vì sao lại làm vậy, hắn chỉ bâng quơ tựa tiếu phi tiếu mà đáp, là vì lúc đó thấy cậu sợ đến mặt cắt không còn hạt máu, run rẩy không nói được lời nào chỉ biết trợn mắt há mồm, bên cạnh còn có hai cái bánh bao rơi ra, trông vừa ngốc vừa đáng thương, là người có dáng vẻ ngốc nhất hắn từng biết, nên hắn mới không nhịn được đến kéo cậu lên, muốn xem xem cậu còn có thể bày ra bộ dáng ngốc nghếch nào nữa không. Sau đó, hắn liền bị y nhào đến dằn vặt một trận, đáng ghét, hồi ức nhớ mãi không quên của y vậy mà lại chỉ là một hành động tùy hứng của tên này.

Thân trí Lâm Mặc cuối cùng cũng chịu bay về thể xác, nó vội vàng thoát ra khỏi vòng tay ấm áp kia, lúc tách ra bị gió lạnh táp vào, Lâm Mặc đành phải thừa nhận, nó có chút luyến tiếc rồi. Đến giờ nó mới có dịp quan sát người kia, đây là thế tử hầu phủ Vũ Dã Tán Đa đại danh đỉnh đỉnh  trong lời đồn a, một thân thẳng tắp, ngũ quan sắc bén, tuy chỉ hơn nó có chút tuôi, mà trên người đã toát ra khí chất uy nghiêm, làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, đặc biệt nhất là đôi mắt sáng tinh anh, thấp thoáng tia cơ trí, như nhìn suốt lòng người. Khoảnh khắc người kia nhìn chằm chằm vào nó, không hiểu sao tim Lâm Mặc lại đập nhanh hơn mấy nhịp. 

Trời vừa vào đông, thời tiết đã se se lạnh, trên người thế tử đang khoác một cái áo choàng lông màu đen, trông thật ấm, nó lại nhìn lại mình, áo quần mỏng manh bị giặt bạc hết cả màu, trong lòng có chút tủi thân, thế tử cứ nhìn nó chằm chằm, trông cứ như đang thưởng thức phong cảnh gì thú vị lắm, làm nó cả người đều không được tự nhiên, chỉ muốn mau mau thoát ra khỏi chỗ này. Thế rồi chẳng biết nghĩ thế nào bỗng nhiên,: " Oa, huhuhuhuhuhuhuhuhu,....." nó òa lên khóc nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt nước mủi chảy tèm lem, nhưng nó dường như không nhận ra, hai tay ôm mặt khóc huhu.

....

Santa ngơ luôn rồi, cậu mới là người bị đụng trúng, chỉ vì bộ dạng ngốc nghếch của nhóc con trông khá thú vị nên mới có lòng đỡ nó lên, còn chưa kịp thốt ra nửa câu trách phạt thì không biết tại sao tên nhóc khắc trước còn nhìn cậu như mất hồn, nháy mắt đã lăn ra khóc thảm thiết như thế, không phải là cậu xui xẻo đụng trúng đồ ngốc thật đấy chứ. Santa từ nhỏ đã theo phụ thân vào quân doanh, tiếp nhận thiết quân luật nghiêm khắc, từ nhỏ đã đươc hun đúc cho tư tưởng nam nhi thà đổ máu cũng không đổ lệ, dù tập luyện cực khổ đến đâu cậu cũng chưa từng khóc, lại càng khỏi nói quanh cậu bình thường không phải thế gia công tử coi trọng mặt mũi thì cũng là quân nhân như sắt thép, tóm lại là kinh nghiệm đối phó với nước mắt bằng không. Nhìn thằng nhóc đang khóc đến khó thở trước mặt trong lòng Santa nổi lên một trận rối rắm, khó xử, cảm thấy mình đúng là như lâm đại địch. Nhưng chỉ chốc lát sau liền nổi lên hứng thú, cảm thấy tên nhóc này nom cũng thú vị phết, vậy là cậu chậm rãi ngồi xổm xuống:

" Này, sao ngươi lại khóc, ta còn chưa làm gì ngươi mà?

Sao ngươi muốn khóc là khóc được hay vậy?

Này, sao người có chút xíu mà đào đâu ra lắm nước mắt thế? Cơ thể ngươi lamg từ nước à?"

" huhuhu... hức hức..." tiếng khóc càng dữ  dội hơn.

"Này, có gì nín đi rồi nói, sao từ nãy đến giờ chỉ biết ngây ngóc rồi khóc vậy, không phải là đồ ngốc thật đấy chứ?"

" Hức hức... huhu" Đáp lại cậu vẫn chỉ có tiếng khóc, Santa thề đây là lần đâu tiên mình bất lực như vậy. Cậu chỉ đành thở dài, rút chiếc khăn trong tay áo ra đưa đến trước mặt nhóc ấy.

" Hai~, được rồi, ngốc tử, lau nước mắt trước đã."

" Ta không phải ngốc tử" Lâm Mặc cuối cùng cũng có dấu hiệu phản ứng, thút thít phản bác.

" Ô, không phải ngốc tử thì tốt, lau mặt được chứ, đứng dậy đi nào, ta cũng mỏi chân rồi." Nói rồi liền không chờ đáp trả, lập tức đứng lên.

Lâm Mặc hơi ngẩn ra một lúc, mới ngượng ngùng nhân khăn lau nước mắt nước mũi. Nó thầm thở phào trong lòng may mắn, nhìn thái độ của thế tử nó có lẽ sẽ không cần chịu phạt rồi. Nhưng nó vẫn len lén nhìn về vị nhị ca kia, không ngoài dự đoán nhận được một cái trừng mắt sắc nhọn, trong đầu nó thoáng hiện qua ám ảnh ngày xưa, tinh thần vừa mới thả lỏng của nó tức khắc lại căng như dây đàn, làm nó hốt hoảng, vậy là nó bất chấp lại nhào vào lòng thế tử lần nữa, không biết vì sao chỉ mới gặp nhau, nhưng Lâm Mặc lại cảm thấy, thế tử hắn sẽ che chở mình, cảm giác an toàn này có chút giống với khi nó ỷ lại vào nhũ mẫu.

Sau này, có lần hai người đang tán chuyện phiếm với nhau trên giường, Santa đột nhiên lại nhắc đến chuyện ấy, còn trêu y khi đó thật to gan, nếu là người khác có khi y đã bị một cước sút bay hay đem đi trừng trị rồi, chứ nào được ôm ấp thoải mái như vậy, ghẹo đến mức cổ Lâm Mặc đều đỏ lên, nhưng cậu vẫn cãi cố rằng đó là do mình thông minh, có mắt nhìn người từ nhỏ, biết được ai nên dựa dẫm. Santa không đồng ý, cho rằng lúc đó cậu chẳng qua là bị nhan sắc cùng thần thái của mình mê hoặc đến điên đảo. Lâm Mặc làm mặt khinh bỉ, cười nhạo Santa không biết lấy đâu ra tự tin đó. Santa không phục , thế là hai người lại đại chiến ba trăm hiệp cả đêm.

Có điều, Lâm Mặc không tự nhận thức được rằng, từ khi nhũ mẫu mất, cậu đã không còn ỷ lại vào ai nữa rồi, người nô tì kia dù có lòng giúp đỡ thì nó vẫn ôm trong lòng một nỗi đề phòng, Lan tỷ tuy tốt nhưng cũng không thể nào cho nó cảm giác tin tưởng hoàn toàn, bởi vì trưởng thành khắc nghiệt, Lâm Mặc nào có thể thơ ngây như vẻ bề ngoài, tuy không suy nghĩ được sâu xa như người lớn, nhưng nó cũng biết tạo ra một lớp vỏ bọc bảo vệ bản thân. 

Chỉ là, có lẽ cái ôm kia quá mức ấm áp, làm cho Lâm Mặc trong phút chóc gỡ bỏ phòng bị, để rồi đem chút ấm áp trong hồi ức ấy khắc vào trong tâm, sau này gặp lại, người đó vẫn dễ dàng như vậy tháo bỏ vỏ bọc mà y khó khăn tạo dựng ra. Dù là Lâm Mặc của ấu thơ ngây ngô hay Lâm Mặc của tuổi niên thiếu đều luôn dùng vỏ bọc tươi cười hữu lễ, khéo léo khách sáo mà đối đáp người ngoài, cũng vẫn luôn có một kẻ chỉ bằng đôi ba câu nói, vài hành hành động vô tình hữu  , là đã dễ dàng bóc tách ra một Mặc Mặc chân thật khả ái, lôi ra trêu ghẹo không ngừng.       

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com