TruyenHHH.com

Mot Doi Bao Che

Một khắc này, Lâm Tuyết Nhu thấy Nại Nại, còn tưởng mình mắt mờ.

Ấn tượng về Nại Nại của cô, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc trong quá khứ, sắc mặt Nại Nại tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ, gầy gò yếu ớt như con khỉ nhỏ, nhét vào trong đám người chỉ như đá chìm dưới đáy biển.

Từ trước đến giờ chưa thấy cô có phong cách ăn mặc như thế này.

Thanh nhã lại điềm đạm, phối với một bộ váy vừa vặn tôn lên thân hình nhỏ nhắn, có khi chưa cần trang điểm...đã đủ khiến mọi người mờ nhạt.

Trong lòng Lâm Tuyết Nhu lập tức không vui, lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Lâm Nại Nại thấy trên màn hình điện thoại hiện hai chữ "Chị gái", nhìn Lâm Tuyết Nhu đang đứng cách xa đấy một chút.

Cái này... cũng cần phải gọi sao.

Lâm Tuyết Nhu đứng trong một góc ít người chú ý, ngón tay gõ gõ vào điện thoại, ra hiệu cô tranh thủ thời gian nghe điện thoại.

"Này."

"Em đang làm cái gì vậy?" Lâm Tuyết Nhu mở đầu đã chất vấn bằng một loạt câu hỏi: "Đã bảo em đừng có đến, vậy mà em cứ đi, cố tình gây khó xử cho chị à?"

"Không phải, các bạn học đều muốn đến nhìn thử một chút, em..."

"Nại Nại, chị biết em luôn muốn xuất đạo*, nhưng không nghĩ tới em làm thế này chỉ vì lợi trước mắt!"

*Debut

Lâm Tuyết Nhu thất vọng nhìn qua cô: "Em cho rằng, bấu víu các mối quan hệ, kết giao mọi người thì em có thể bạo hồng* sao!"

*Trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.

"Em không có ý đấy."

"Em làm chị thất vọng quá." Lâm Tuyết Nhu ra tối hậu thư cho cô: "Nếu như em còn coi chị là chị của em, thì rời đi ngay lập tức."

Nại Nại thấp giọng nói: "Nếu như em...không đi."

"Vậy chị sẽ mách mẹ." Lâm Tuyết Nhu trầm giọng uy hiếp: "Tháng tiếp sau chắc em không cần phí sinh hoạt nhỉ."

"...."

Cảnh Dao thấy Nại Nại nắm chặt bàn tay, đi đến hỏi: " Sao rồi, chị cậu mất hứng rồi?"

"Ừ, tớ phải về rồi."

Mấy giây sau, Nại Nại kinh ngạc nhìn Cảnh Dao: "Cậu sao lại...biết."

Cảnh Dao nghênh cằm, chỉ chỉ Lâm Tuyết Nhu vừa tắt điện thoại trong góc vắng vẻ kia: " Hai người đều giống nhau, vừa mới cùng cầm điện thoại, chắc hẳn là gọi cho nhau, dùng ngón chân cũng biết hai người là chị em ruột."

Nại Nại khẽ thở dài: "Mọi người cứ ở lại chơi đi, chắc tớ phải về thật rồi."

"Chị ấy bảo cậu về, cậu liền nghe lời như thế à."

Nại Nại nhẹ nhàng liếm liếm môi, giải thích: "Nhà của tớ...có hình thức phạt tiền, không quay về, khả năng cao tháng sau không có phí sinh hoạt."

"Ôi, đứa nhóc đáng thương này, cậu mau mở mắt to ra nhìn cho rõ, nơi này là đại học, soái ca mỹ nữ cả nước đều tụ tập ở đây, cẩu tử* xếp hàng dài ngoài trường để chụp lén kia kìa!"

*Tay săn ảnh của các ngôi sao (paparazzi)

Cảnh Dao bóp bóp gương mặt trắng nõn của cô ta, nói: " Sợ không xoay sở được tiền sao, tuỳ tiện cho họ chụp mấy tấm trên đường đi, kiểu gì cũng kiếm được phí sinh hoạt một tháng!"

"Thật à?"

Cảnh Dao nắm đôi vai gầy của cô: "Tin tưởng chị đây đi, tròn mười tám tuổi rồi mà, sao mải sợ cái xã hội này."

______________

Lâm Tuyết Nhu thấy Nại Nại không có ý rời đi, trái tim như bị bọc trong giấy thiếc, thêm mắm thêm muối rồi dùng mồi lửa nướng lên...Vô cùng khó chịu.

Mấy võng hồng nghiêng người đến bên cạnh Lâm Tuyết Nhu, nói với cô: "Bên kia có cô gái giống hệt cậu."

"Công nhận, suýt nữa thì nhầm thành cậu."

Lâm Tuyết Nhu ngoài cười nhưng trong không cười: " Hiện tại mấy cô gái nhỏ thích phẫu thuật thẩm mỹ thành minh tinh, chẳng hiểu họ đang nghĩ gì nữa."

"Thì ra là thế."

Nhóm người võng hồng mỉm cười đầy thâm ý.

Lâm Tuyết Nhu càng khó chịu trong lòng, tóm lại, không thể để Nại Nại ở lại đây, chị ta mau chóng tìm tới đàn chị là hội trưởng hội học sinh.

Đàn chị tên là Triệu Sơ Man, một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, lăn lộn trong giới giải trí còn không nổi tiếng bằng lúc là hội trưởng hội học sinh, nên cô ta mượn vũ hội lần này để tạo quan hệ với các nghệ sĩ khác.

Lâm Tuyết Nhu chủ động nói chuyện cùng cô ta, Triệu Sơ Man liền thụ sủng nhược kinh*, bảo làm gì liền làm lấy, không dám không nghe theo.

*Được sủng ái mà lo sợ, được người khác yêu thương mà vừa mừng vừa lo.

_______________

Nại Nại đang lắng nghe một nữ diễn viên có kinh nghiệm chia sẻ quá trình quay phim.

Triệu Sơ Man đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: "Bạn học này, thư mời của em đâu?"

Nại Nại biết cô ta là hội trưởng hội học sinh, nên đưa thư mời ra cho cô ta kiểm tra.

Thư mời đương nhiên là thật.

Triệu Sơ Man tiếp tục hỏi: "Em lấy thư này từ đâu ra?"

"Lúc em đi nạp thẻ ở sân trường, rút thưởng trúng giải nhất."

Nại Nại nói như thật, Triệu Sơ Man nghe xong cười " Phốc" một tiếng, nở nụ cười: "Em đang nói đùa gì vậy, nạp thẻ trường xong, còn tiện tay rút thăm trúng giải nhất?"

Người chung quanh cũng bị tiếng cười của cô ta thu hút, tò mò hóng chuyện.

Triệu Sơ Man cười ngửa cả đầu ra sau, mà biểu cảm Nại Nại trông rất thật thà, không giống như đang nói đùa.

Cô ta cười nửa ngày mới dừng lại, nói với Nại Nại: "Em biết ở đây toàn những người như thế nào không, coi bọn tôi là đồ ngốc à?"

Nại Nại tính tình tốt, thản nhiên nói: "Đương nhiên không phải."

"Danh sách khách mời dự vũ hội lần này tôi đều đã nhìn qua nhưng không nhớ là có tên em, cái thư mời này chui từ đâu ra thế?"

"Đúng là từ rút thưởng mà có."

"Nếu như em không nói rõ lai lịch của thư mơi này, tôi mời em ra ngoài."

Tính Cảnh Dao dễ nóng giận, thấy Triệu Sơ Man hùng hổ doạ người, liền đứng ngăn trước mặt Nại Nại: "Đã kiểm tra thư mời là thật, chị có tư cách gì bảo bọn tôi ra ngoài."

Triệu Sơ Man cười lạnh, đánh giá các cô một chút: "Chúng tôi đều là những nghệ sĩ có tiếng, các em thì tính là gì, không thấy ngại khi đến đây dự tiệc à!"

Cảnh Dao hoàn toàn bị chọc giận: "Chị thì cũng có bao nhiêu nhân khí* mà dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này, cũng không tự mình xấu hổ, ba chữ Triệu Sơ Man có tra ra cũng chẳng biết là ai đâu!"

*Độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

Triệu Sơ Man tức giận mắng: "Đó là do mấy em nông cạn, mấy người tầm thường như các em, không biết ngượng mà còn đứng ở đây à."

Nại Nại im lặng từ nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng: "Bây giờ thì tầm thường, không có nghĩa mãi mãi vẫn như thế..."

"Em nói cái gì..."

Cô liếc qua Triệu Sơ Man: "Để nổi tiếng hơn chị, không khó lắm."

Triệu Sơ Man giận điên lên.

Cô bé này có dáng người nho nhỏ, ánh mắt trong suốt, không nhiễm nửa điểm tạp chất.

Rõ ràng chỉ là lời khoác lác, mà cô lại nói một cách nghiêm túc như vậy, dường như mỗi chữ đều phát ra từ đáy lòng, tràn đầy niềm tin.

Nổi tiếng hơn Triệu Sơ Man, quả thật cũng không khó.

__________

Lâm Tuyết Nhu thấy toàn bộ đều chú ý Lâm Nại Nại, trong lòng càng khó chịu, liếc mắt ra hiệu với Triệu Sơ Man.

Triệu Sơ Man hiểu ý, lời nói đầy chính nghĩa: "Nếu không nói rõ được lai lịch của thư mời, tôi liền mặc định là các em đi trộm. Là hội trưởng hội học sinh, cũng là người chủ trì tiệc tối nay, tôi yêu cầu các em rời đi. Không thì bảo vệ sẽ đến đưa các em ra ngoài, đến lúc đó, có mất mặt thì các em tự chịu."

Cảnh Dao khó chịu cùng cực, một tay lôi Lương Vãn Hạ còn đang ngất ngây truy tinh, một tay dắt Nại Nại, nói: "Đi thì đi, dù sao tôi cũng không muốn chơi nữa!"

Đúng lúc này, trước cửa vũ đường Tinh Quang, xảy ra một trận náo động.

"Cố Bình Sinh kìa!"

"Mẹ ơi, nam thần của con đến rồi!"

Tất cả tiêu điểm của mọi người đều tập trung ở cửa đại sảnh, nơi một thiếu niên ăn mặc thời thượng đang đi đến.

Áo hoodie rộng rãi, mặt trước điểm xuyết một vài nét mực hoạ, quần ống hẹp màu đen, đều là sản phẩm thời trang mà anh làm người đại diện gần đây. Mái tóc ngắn nhuộm màu xám khói, tựa trên sống mũi cao là một gọng kính râm màu hồng thời trang.

Chỉ là đi bộ thôi mà như mang theo đầy gió.

Đây chính là công tử bột nhà Cố gia, Nhị thiếu Cố Bình Sinh.

Ánh mắt mọi người đều bám theo anh, đến tận khi anh đứng trước mặt Nại Nại.

Anh nhìn Nại Nại, cất giọng trước, âm điệu phảng phất ý cười: "Thì ra, chính là em."

Lâm Nại Nại nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn lại Cố Bình Sinh, chỉ chỉ mình: "Tôi?"

Cố Bình Sinh trước nay hành động đều không kiêng kỵ gì, trực tiếp giơ tay để lên đầu Nại Nại, sau đó lắc qua lắc lại, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Dáng người nhỏ nhắn, mà bản lĩnh thì không nhỏ."

"Anh...làm gì vậy, buông ra không tôi ngất mất!"

Khả năng thăng bằng của cô không tốt, rất dễ choáng.

"Kể tôi nghe một chút, sao anh tôi lại để ý cô vậy..."

"Anh của anh?"

Chợt nhớ đến lời uy hiếp của ai đó, Cố Bình Sinh vội sửa lời: "Dù sao, cũng phục em rồi!"

Lâm Nại Nại bị anh lắc lư đến chóng cả mặt, sau lại bị anh ôm lấy bả vai, ấn ở bên người.

Một mình Cố Bình Sinh đối diện với toàn trường, tuyên bố.

"Nha đầu này, do tôi gọi tới, ai có ý kiến, tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com