Moonsun Ai Cho Ai Giua Seoul Phon Thinh
***
Máy fax trên bàn làm việc của MoonByul đột nhiên nhận tín hiệu có tin gửi tới. YongSun cầm tờ giấy vừa rơi ra bàn đưa lên đọc.
Bản kí kết hợp đồng với công ti của giám đốc Wu. Hạn trong hôm nay xin giám đốc Moon hãy mau chóng xem lại, buổi kí kết hợp đồng hợp tác đã bị chậm kế hoạch mất ba ngày. Nếu không hoàn thành sớm sẽ gây tổn thất đầu tư cho đôi bên.
YongSun cầm chiếc điện thoại trên tay, muốn gọi cho giám đốc Moon lại phát hiện danh bạ không có số. Thực ra... không phải cô ta không cho mà là YongSun nhất quyết không thèm lưu số cô ta...À thì... YongSun thừa nhận mình đúng là có chút ấu trĩ nhưng...Quay lại vấn đề chính, bây giờ làm sao liên lạc với vị giám đốc kia đây? YongSun đột nhiên bừng sáng một suy nghĩ. Cô mở vội điện thoại lên, tìm số điện thoại của người duy nhất trong Moon thị mà mình còn có lương tâm lưu lại.Ngay khi ấn gọi đi, tiếng nhạc chuông từ bên ngoài cửa phòng vang lên. Cánh cửa cùng lúc được đẩy ra.Hwasa bước vào, ngạc nhiên nhìn YongSun đang đứng trong phòng, điện thoại trên tay đang reo liền vội tắt đi khi phía sau có âm thanh của một người đàn ông vang lên."Thư kí Ahn, đây là ai?". Phía sau Ahn Hwasa là một người thân hình cao khoảng chừng mét tám, bề ngoài tuy đã có tuổi nhưng chung quy nhìn vẫn rất phong độ, lại có vẻ là người sống khá khắt khe, YongSun có thể cảm nhận điều đó khi thấy ấn đường giữa trán người đàn ông khẽ nhíu lại khi nhìn thấy cô."Chủ tịch, đây là trợ lí mới của giám đốc, cô Kim YongSun!". Hwasa khẽ liếc qua YongSun, nét mặt có chút lo lắng."Sao cô Ahn báo với tôi rằng cô trợ lí này hôm nay nghỉ ốm?". Chủ tịch Moon trầm giọng hỏi, ngữ khí có chút lạnh lẽo."Cái đó...". Hwasa ngập ngừng."Xin chào ngài, tôi là Kim YongSun, trợ lí mới của giám đốc Moon, rất hân hạnh được gặp ngài!". YongSun muốn giúp Hwasa gỡ rối liền lên tiếng chào, còn cúi người, giọng điệu vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ giống hệt nhân viên tiếp thị chuyên nghiệp ở cửa hàng kinh doanh tã lót đầu phố nhà mình.Nhưng điều không ngờ nhất chính là người đàn ông kia hoàn toàn làm lơ YongSun, trực tiếp bước qua cô mà đi vào phòng. YongSun ngượng ngùng thu lại tư thế của mình, đứng im tại chỗ, chờ đợi sự chỉ bảo của Ahn Hwasa. Còn người đàn ông kia đã tìm cho mình một vị trí ngồi xuống, là ngay chỗ bàn làm việc của giám đốc Moon. "Đây là cái gì?". Người đàn ông cầm lấy tớ giấy trên bàn vị giám đốc trẻ."Thưa ngài, là bản mẫu hợp đồng với Wu thị của Moon giám đốc!". YongSun vừa nói dứt, chủ tịch Moon liền ngước lên nhìn cô. Tiêu rồi tiêu rồi, Kim YongSun, sao cô đột nhiên lại nhanh nhảu như vậy chứ?! - Hwasa đứng một bên lo sợ nhìn vẻ mặt của chủ tịch đang từ nghiêm lạnh thành không vui."Cô Ahn, bản hợp đồng này tôi giao cho MoonByul, nó vẫn chưa làm xong ư?". Chủ tịch Moon nhấc tờ đơn lên và hỏi lại."Thưa chủ tịch, cái này... ".Chủ tịch nhìn Hwasa một lúc lâu khiến cô nàng gần như nín thở lại, bộ dạng cực kì căng thẳng như đứng trên chảo lửa. YongSun thấy vậy lại càng trở nên đề phòng hơn, không lẽ người đàn ông mang hai chữ "chủ tịch" âm hưởng vang vọng đè chết người này lại thực sự đáng sợ như vẻ ngoài của ông ta?Chủ tịch Moon ngẩng lên nhìn YongSun, hai mắt ông ta phản chiếu sự lạnh sắc của một con dao, đôi lông mày đen rậm càng tô thêm vẻ dữ dằn, tất cả đều một chưởng hất tung về phía YongSun.YongSun bị nhìn tới đứng đờ ra, không nói lên lời. Tờ hợp đồng ở trên tay chủ tịch Moon phút chốc bị ném thẳng vào thùng rác bên cạnh bàn làm việc một cách phũ phàng. YongSun mở to mắt, kích động tới mức xém chút nữa là lao tới nhặt lại tờ giấy nhưng giọng nói phía sau khiến cô khựng lại."Ngài Moon?". MoonByul chậm rãi bước vào.*
Tối thứ sáu, người người rủ nhau xuống phố dạo chơi. Trên con đường lát gạch đá, tiếng trò chuyện của người trên phố râm ran, tiếng nhạc của các tiệm ăn và shop quần áo náo nhiệt, tiếng xào nấu đầy hấp dẫn của những quán ăn vặt lề đường. Seoul phồn hoa hiện lên như một chốn thiên đường của tự do, một vẻ đẹp chưa bao giờ xưa cũ, quỹ đạo của nhịp sống, tất bật và thảnh thơi vẫn luôn trọn vẹn gắn bó với đời sống của Đại Hàn Dân Quốc này.Trái ngược với không khí sầm uất đông đúc bên ngoài, Whee In ngồi trong không gian yên tĩnh vắng lặng ở quán cà phê đầu phố, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa kính, khuôn miệng khẽ nhẩm hát một bản tình ca đã cũ. Mùi hương của ly latte phả lên, hòa vào ánh đèn vàng ấm áp giữa một ngày mùa thu se se lạnh. Cô nhóc đang chờ bạn của mình, nói đúng ra là một anh chàng mà Whee In đã thầm mến bấy lâu. Sáng hôm nay ở thư viện trường, chàng trai ấy đã giúp WheeIn nhặt mấy cuốn sách bị rơi do sự hậu đậu của cô nhóc gây nên. Để cảm ơn, WheeIn đã mạnh bạo mời chàng trai ấy đi uống cà phê. Chỉ một cái gật đầu của người ấy cũng đủ khiến Whee In không ngừng mỉm cười suốt cả ngày hôm nay. Còn điều gì hạnh phúc hơn khi được ngồi uống một cốc cà phê với người mình thích chứ? Whee In chống cằm lên bàn, cái miệng khẽ chu chu lên, việc chờ đợi làm WheeIn có hơi bồn chồn nhưng cứ nghĩ tới viễn cảnh hạnh phúc với anh chàng kia là Whee In lại gạt ngay sự bồn chồn đi, tiếp tục chờ người ta.Cuối cùng, mười phút sau, chàng trai ấy vẫn không tới, thay vào đó là một tin nhắn. "Xin lỗi cậu Whee In, hôm nay tớ phải ở lại trường làm đề án môn Hóa, biết là phải nhắn cho cậu sớm mà thầy giáo lại không cho dùng điện thoại, thật lòng xin lỗi cậu nhiều lắm. Hay mình để hôm khác nhé?"WheeIn lặng yên nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, rốt cục một phút sau đó mới nhắn lại. "Ừ không sao đâu, mình cũng tới trễ ấy mà, haha, đang tính xin lỗi cậu nữa, vậy khi khác nhé! ^^". Tin nhắn đang gửi đi. Kì thực WheeIn đã chuẩn bị cho buổi gặp mặt này mất hai tiếng và tới sớm những một tiếng đồng hồ để chờ đợi. Rốt cục lại chẳng thu được kết quả gì. Buồn cũng có, tiếc nuối cũng có, thất vọng cũng có. Nhưng WheeIn chẳng thể trách cậu ấy, là cậu ấy bận việc học, năm nay đại diện trường tham gia thi chuyên ngành Hóa, đương nhiên vất vả hơn nhiều so với mấy đứa lông bông như WheeIn. Cũng tại mình hi vọng nhiều quá thôi!WheeIn chán nản tắt nguồn điện thoại, đem bỏ vào túi xách, thở dài một hơi rồi chậm rãi nhâm nhi nốt ly latte sắp nguội. Dù sao thì WheeIn cũng trải qua cảm giác một mình này nhiều lần rồi. Hồi bà cô YongSun còn đi làm bên tòa báo, sáng nào cũng đi từ rất sớm và về khi tối muộn, chỉ có thứ bảy và ngày chủ nhật YongSun làm nửa ngày thì may ra hai chị em còn có bữa ăn chung với nhau. WheeIn cũng có gọi bạn đến ăn cho vui, nhưng mỗi lần chúng nó qua nhà WheeIn đều chơi quá giờ giới nghiêm của kí túc xá, đã bị phạt hai lần rồi, thêm lần thứ ba thì có lẽ cả lũ sẽ bị đình chỉ học luôn nên đành thôi. Thực ra cứ nhắc tới một mình, người ta sẽ cảm thán ngay cái sự cô đơn đó, sẽ bảo rằng cô đơn thật sự rất nhàm chán và đáng sợ. Nhưng WheeIn trải qua nhiều cái một mình rồi mới thấy, một mình thật ra không hề cô đơn, một mình còn có chính mình làm bạn, tự tâm sự với chính mình sẽ thấy bản thân có năng lực thấu hiểu bản ngã bên trong tới dường nào."Có lẽ là khi khác vậy...". WheeIn khẽ cười nhạt, quyết định đứng dậy khi đã uống hết ly latte và ngồi thẫn thờ trong vài phút. Bước ra tới cửa, WheeIn chợt đứng lại. "Bà cô rất thích uống trà xanh, mua một ly về thưởng cho bả vì làm việc vất vả chắc bả sẽ vui tới mất trí quá!". WheeIn thầm tưởng tượng ra bộ dạng được cho miếng ăn của YongSun, tin cô đi, chẳng ai muốn nhìn thấy cái bộ dạng người hóa ma đói đấy đâu!WheeIn trở lại quầy order, vừa cất tiếng nói: "Cho em một trà xanh cỡ lớn!" thì ở phía quầy bên cạnh cùng lúc cũng có người gọi đồ, "Một Americano nóng!". WheeIn có chút ngạc nhiên nên quay sang nhìn phía bên kia, lại nhận ra đó là một cô gái nhìn rất quen mắt. Hình như hai người đã gặp nhau ở đâu thì phải. WheeIn đứng trước quầy order, tận dụng bộ não cá vàng của mình để nhớ cho ra người kia, không để ý nhân viên bán hàng đang gọi mình. "Cô gì ơi, cô ơi!". Điều này vô tình thu hút sự chú ý của người đứng quầy bên kia, cô gái cùng mái tóc đỏ đó quay sang bên WheeIn, bất ngờ thốt lên, "Cô Jung WheeIn?".Ngay lập tức, WheeIn xác nhận được rằng người kia cũng biết mình. Sau đó WheeIn liền chắp vá suy nghĩ của mình lại, cuối cùng mới reo lên."A, cô là trợ lí của giám đốc Moon đúng không?!".Hwasa mỉm cười đáp,"Tôi lên chức thư kí rồi, hiện tại chị của cô Jung mới chính là trợ lí của giám đốc Moon!". "Ra là vậy sao!". WheeIn ồ lên một tiếng rồi gật gù. Sau đó đột nhiên cúi mặt nhìn xuống mũi giày.... chẳng biết nói gì tiếp nữa... ...thật ngại quá đi mất..."Của cô đây!". Nhân viên bán hàng gửi Americano cho Hwasa, tới lúc đó WheeIn mới giật mình thức tỉnh khỏi mớ suy nghĩ, nhìn lên cũng đã thấy trà xanh được đưa tới tay. Nhưng rõ ràng là mình chưa thanh toán mà..."Hóa đơn đều đã thanh toán vào thẻ của người kia rồi!". Nhân viên bán hàng nói cho WheeIn biết, còn đưa tay chỉ về dáng người đang đứng cạnh cửa ra vào để nghe điện thoại. Có lẽ trong lúc WheeIn mải ngượng ngùng nhìn xuống đất thì người ta đã sớm thanh toán hộ rồi.WheeIn cảm ơn nhân viên bán hàng, nhận lấy trà xanh của mình, đôi chân bước về phía Hwasa. "Cô... thanh toán luôn rồi sao?". Ngốc sao Jung WheeIn, rõ rành rành là người ta đã thanh toán cho mi rồi lại còn hỏi chuyện làm quà như thế, đúng là bất lịch sự quá! "Ừm, coi như cốc trà xanh này tôi giúp cô mua cho YongSun, cô ấy đã vất vả rồi!". Hwasa vừa nói dứt, WheeIn lập tức đứng hình. Sao- sao- sao cô ấy biết đây là mua cho YongSun?!Thấy WheeIn nhìn mình một trời hoang mang, Hwasa lập tức thu đao thu liễm lại, những bí mật của Hwasa mà bị lộ ra sẽ dọa Jung WheeIn hết hồn cho mà xem. "Là YongSun nói rằng cô ấy thích uống trà xanh nên tôi đoán vậy thôi!". Thực ra tôi chỉ biết rằng cô Jung WheeIn thích uống latte nên tôi đoán là mua cho cô YongSun thôi..."À vậy sao?" WheeIn mỉm cười, "Cũng phải cảm ơn cô một tiếng. Bà cô, à không, chị YongSun có thể được nhận vào công ti quả là rất có phúc!". Bên ngoài ông trời đổ mưa, mưa to đến lạ. Phía trên hạt mưa rơi như trút, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn. Đường phố phút chốc vắng bóng người, chỉ còn lại tiếng rào rào dội xuống nền đất. WheeIn há hốc miệng nhìn ngắm sự khắc nghiệt đầy thuận hứng của thiên nhiên. Trời rõ ràng đang khô ráo mát mẻ thì một thùng nước lạnh từ trên giáng xuống khiến lòng người rúng động tới quên cả ngôn ngữ mẹ đẻ. Nội tâm WheeIn hết sức buồn phiền!"Tối nay đài báo có mưa to, phải khá lâu mới tạnh, để tôi lái xe đưa cô về nhé!". Hwasa lên tiếng đề nghị. "Không cần đâu, tôi gọi xe taxi cũng được!". WheeIn ngại ngùng từ chối. "Giờ này đi taxi không an toàn đâu, dù sao nhà cô cũng không xa lắm, tôi đưa cô về cũng không phiền đâu mà!". Hwasa khẽ mỉm cười với WheeIn.Giữa trận mưa rào lúc đó, khi khung cảnh đều rơi vào mờ mịt và hư vô, WheeIn chỉ thấy khuôn mặt cùng nụ cười của người kia là điểm nhìn duy nhất của bản thân, hương vị của ấm áp lại không biết từ đâu len lỏi vào lòng, bất chợt muốn ôm lấy người ta thật chặt. Ngẫm lại, đúng là vì ở một mình hồi lâu mà sinh ảo giác rồi.***
Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ, người bên trái chuyên tâm lái xe, người bên phải thì im lặng nhìn ra cửa kính. Đến bây giờ thì Ahn Hwasa hiểu thế nào là không khí bức người rồi, thậm chí sự im lặng còn đáng sợ hơn cả cuộc họp nhân viên của công ti. "Cô... vẫn là sinh viên hả?". Hwasa dù sao cũng là thư kí của Moon thị, là người chịu trách nhiệm giao tiếp thay giám đốc với đối tác khi giám đốc bận việc, nếu ngay cả xã giao kết thân với người khác mà cũng không làm được thì có phải hơi hạ thấp phong độ của chính mình rồi không? Chỉ có điều, là ai cũng được, nếu là cô gái này thì có phần khó nói. Vì sao ư? Vì cái gì về cô ấy Hwasa cũng nhờ ZiTao tìm hiểu hết rồi. Và đó cũng là bí mật của Ahn Hwasa đấy. Suỵt! "Ừm, tôi là sinh viên đại học Seoul năm nhất!". Whee In gật đầu đáp. "Cô học khoa gì?". Hwasa hỏi."Khoa nghệ thuật!". WheeIn trả lời, "Từ bé tôi đã mê ca hát cho nên quyết định chọn con đường nghệ thuật!". "Vậy sao? Trùng hợp thật, tôi cũng rất mê ca hát đấy!". Hwasa cười. "Cô Ahn cũng thích hát sao?!". Whee In có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Hwasa. "Ừm, ngạc nhiên lắm sao?". Hwasa dí dỏm nhướn lông mày. "À không không phải thế, chỉ là...". WheeIn gãi gãi má mình, ngượng ngùng không biết lựa lời ra sao."Chỉ là làm sao cơ?". Hwasa thắc mắc."Chỉ là mấy người làm việc ở công sở vô cùng nghiêm túc, đôi khi tôi nghĩ những người phụ nữ thì thâm hiểm như sát thủ còn những người đàn ông thì đáng sợ không khác gì bộ chỉ huy quân đội...". WheeIn thành thực đáp với giọng điệu như kể chuyện kinh dị, nhận ra mình thái quá thì giọng điệu lại trở về vẻ e ngại khi nãy.Hwasa phì cười," Cô thực sự nghĩ thế sao?". "Ừm!". WheeIn lại thành thực gật đầu. Sau đó khuôn mặt lại ngơ ra nhìn Hwasa bật cười."Ôi trời ạ!". Hwasa cảm thán. Cô nhóc này, nói cô là vịt con đúng là không sai mà, thật sự tính cách còn sống động hơn cả những gì hồ sơ viết ra."Đừng cười nữa mà, tôi ngại lắm!". WheeIn nhìn xuống hai bàn tay đang đan xen vào nhau, giữa đêm tối mà cũng cảm thấy má mình đang dần đỏ lên. "Ừm được, được rồi!". Hwasa ngưng lại, không cười quê WheeIn nữa, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng liếc sang cô nhóc.Hwasa thật sự chưa từng gặp qua người nào như WheeIn. Tính cách chân thành, đơn thuần lại dễ thương như vậy, ở cạnh thấy rất thoải mái.Nhưng Hwasa là người thích dông dải, thích trải nghiệm và ghét sự gò bó. Hwasa thay người yêu như cơm bữa. Một mối tình của cô nàng thường chẳng kéo dài lâu, lần yêu dài nhất có lẽ là một tuần chứ chẳng có hơn. Và những cô nàng từng hẹn hò với Hwasa thì thường xuyên níu kéo và thậm chí đe dọa sẽ tự sát nếu Hwasa đòi chia tay. Kì thực Hwasa cũng quá quen với chuyện này rồi và cô nàng đều có thể xử lí được chúng một cách dễ dàng. Thầy bói nói đường duyên của Hwasa dài nhưng lật đật, phải trải qua nhiều mối tình mới có thể tìm được tình yêu đích thực. Hwasa kì thực không tin là mình sẽ tìm thấy thứ tình yêu chân thành như cổ tích đó lắm bởi cô ta chưa từng có cảm giác rung động với bất kì ai thật lòng.
Dù WheeIn cũng đáng yêu đấy, nhưng mà chắc cũng không thể lâu dài được...
Hwasa nhún vai.
***
End 11.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com