TruyenHHH.com

Moonlight X Lies Nhat Ky Song Chung Cua Soi Bac Va Keo Bong Gon

[MOONLIGHT X LIES] HƯƠNG THƠM NGỌT NGÀO

Author: Tiêu Dao

Ideal: Rinka Rukato

Disclaimer: Nhân vật thuộc về game và Neteast

Pairing: JosJos (Moonlight x Lies)

Ratting: 18+

Waring: OOC, rape, violent

.

Căn phòng chỉ độc một màu xám, với những mảng tường âm u, không có lấy một chút trang trí để gia tăng sinh khí.

Cửa sổ nửa đóng nửa mở, ánh trăng lênh láng chảy vào, đọng thành vũng trên sàn nhà, miễn cưỡng soi sáng một phần ba căn phòng.

Trong chiếc ghế bành kiểu cổ, Moonlight im lặng nhấn chìm bản thân vào bóng tối. Cả người hắn đều bất động, hệt như pho tượng chết, chỉ duy có cổ tay và những ngón tay đầy vuốt sắc là đang cử động máy móc một cách vô thức.

"Cạch" một tiếng, chiếc đồng hồ cát trước mặt bị hắn lật lại. Dòng chảy màu xanh lấp lánh nhè nhẹ tuôn rơi, lạc vào trong đôi đồng tử còn chưa tan vằn đỏ của Moonlight, nhức nhối tới đau mắt.

Kể cả giữa những bức tường khép chặt này, tiếng nấc nghẹn đầy kìm nén của Liar vẫn như từ quá khứ cách đó hai tiếng vọng về, lẩn quất khắp không khí, cọ xát vào thính giác của hắn, cắt trái tim hắn ra thành từng vết thương sâu hoắm.

Giá kể em ấy cứ khóc lên, cứ gào thét, cứ đánh hắn, mắng hắn, Moonlight còn cảm thấy cõi lòng đỡ đau đớn hơn một chút. Nhưng sự kiềm chế nghẹn ngào này, đối với hắn mà nói, so với giông bão quay cuồng lại càng đáng sợ hơn. Tựa như có một một lưỡi dao găm vô hình cứ từng nhát, từng nhát xoáy sâu vào lòng, mọc ra chi chít ngạnh gai không ngừng đâm chọc tứ phía, rồi lại hóa hình thành dây thép sắc lạnh thít chặt lấy lục phủ ngũ tạng, khiến hắn hít thở không thông...

Moonlight không ngờ, có một ngày, kẻ làm tổn thương em ấy lại chính là hắn.

Loạng choạng rời khỏi cái ghế bành, hắn tựa như một cái xác vô hồn cứng ngắc lướt ra hành lang. Ánh trăng sắc lạnh loang lổ điểm những hình thù kỳ quái trên sàn nhà, bị gió không ngừng lay động, tựa như những bóng ma tới từ địa ngục vươn tay về phía hắn mời gọi, thét gào. Tác dụng phụ của dược hương Vera chế ra vẫn âm ỉ trong người, như một đoàn kiến khổng lồ râm ran cắn xé, hành quân khắp các mạch máu, khiến Moonlight muốn dùng ngay bộ vuốt sắc của mình mà xé rách toang cơ thể tội lỗi này.

Ánh trăng rọi lên gương mặt tái nhợt của hắn, rọi lên trang phục có phần lộn xộn, nhăn nhúm. Là một quý ông chuẩn mực, có lẽ đây là lần đầu tiên Moonlight thất thố tới mức này.

Hắn cứ như vậy mà đi tới cánh cửa phòng quen thuộc. Theo mỗi bước chân, ảo giác về tiếng nấc ngắt quãng lại càng rõ ràng hơn, chà xát tâm can hắn tới đầm đìa máu chảy.

Không đúng.

Moonlight dừng trước cánh cửa, nghiêng tai nghe ngóng.

Là thật.

Tiếng nấc nghẹn lần này là thật, đang từ sau cánh cửa phòng này mà khe khẽ truyền ra. Từng âm, từng tiếng đều cho thấy Liar đang cố kìm nén nước mắt tới mức nghẹt thở, phải hổn hển thở dốc xen giữa những tràng nấc nghẹn ngào.

Moonlight đứng trước cửa phòng hồi lâu, lâu tới nỗi toàn thân đều bị cái lạnh đêm đông làm cho cứng ngắc. Hắn vươn tay, muốn gõ cửa phòng, nhưng lại không cách nào nhấc tay lên nổi, cũng không có can đảm đối mặt cùng người đang ở trong phòng kia.

Ký ức tựa lũ thác tràn về, xoáy mạnh trong đại não, khiến hắn choáng váng cực độ. Moonlight khom người trên mặt đất, há miệng thở dốc, áp chế cơn buồn nôn đang quặn thắt từ dạ dày dâng lên tới cổ.

Hắn ghê tởm, ghê tởm chính bản thân mình.

Chúa trời cố tình trêu ngươi, dù cho lúc đó bị hương liệu kích thích, thần trí tan rã, bản năng nguyên thủy nhất từ sâu trong tâm khảm tựa như nước lũ vỡ đập ào ào tuôn ra từng mạch máu, kiểm soát từng dây thần kinh, nhưng hắn vẫn nhớ, nhớ từng chi tiết nhỏ nhất, vụn vặt nhất của tội ác mình làm trong lúc đó...

Hắn nhớ Liar đã giãy dụa, đã van xin, đã gào thét tới khản cổ, đã hét gọi tên hắn, đã cố gắng chống trả, đã tuyệt vọng buông tay...

Hắn nhớ bản thân mình đã điên cuồng tới mức nào, xé tan trang phục trên người em ấy, ghì chặt em ấy trên giường, để lại vô số vết cào xé rướm máu trên cơ thể mềm mại nhỏ nhắn ấy...

Hắn nhớ cơ thể bất động cùng đôi mắt mở to đong đầy nước mắt của Liar khi tâm trí hắn dần thanh tỉnh lại. Em ấy không phản ứng, một chút cũng không phản ứng lời hắn gọi, trong đáy mắt đều chỉ là kinh hoàng cùng sợ hãi, thế nhưng khi hắn vươn tay tới muốn giúp Liar thanh lý tạm các vết thương, thì cậu nhóc tựa như bị điện giật mà bật dậy, vừa run rẩy lùi tới góc tường, vừa kéo chăn bọc kín mình, òa lên khóc đầy kinh hoảng.

Trong khoảnh khắc đó, Moonlight tựa như bị đóng băng. Một cảm giác rét buốt chạy dọc toàn thân, khiến hắn không cách nào thở nổi. Bàn tay hắn vẫn đang khựng lại một cách bối rối giữa không trung. Ánh nhìn của Liar hoàn toàn tập trung vào đó, kinh sợ và đề phòng tràn đầy trên gương mặt bầu bĩnh tái nhợt.

Không phải. Mối quan hệ giữa hai người vốn không phải như vậy – Moonlight chua chát thầm nghĩ. Hắn đã từng là người em ấy ỷ lại nhất, tin tưởng nhất. Em ấy chính là người hắn đã thề phải dùng cả mạng sống để nâng niu và bảo vệ.

Vậy mà... hắn đã... làm cái gì thế này?

Moonlight chua chát hạ tay xuống, cổ họng khản đặc khiến cho giọng nói càng thêm phần đáng sợ:

- Xin lỗi, xin lỗi em, Liar.

Đáp lại hắn, Liar chỉ là càng run rẩy mà lùi sâu hơn vào góc tường.

Căn phòng loang lổ ánh trăng vụn nát, Moonlight loạng choạng lê bước ra khỏi đó, gõ cửa phòng Michiko, nhờ cô tìm Emily tới chăm sóc cho Liar, rồi lại loạng choạng lết về căn phòng xám xịt cuối hành lang của mình – nơi đã từ rất lâu rồi hắn không còn về đấy nữa.

Khí lạnh xuyên qua những vết xé rách trên trang phục, thấm vào cơ thể khiến đầu hắn thanh tỉnh hơn đôi chút. Nhưng tiếng nấc nghẹn ngào uất ức và hoảng hốt của Liar ban nãy từng thanh từng tiếng cứ quanh quẩn bên tai, như tố cáo tội ác hắn vừa gây nên.

Đoạn ký ức kinh hoàng ấy mỗi lần hồi tưởng lại đều khiến Moonlight vừa căm hận vừa ghê tởm, thậm chí là muốn tự sát tạ tội trước mặt Liar. Hắn thống khổ ôm đầu, tựa vào cửa, chỉ hận không thể quét sạch đoạn ký ức tàn nhẫn và dơ bẩn kia ra khỏi tâm trí.

Cửa lạnh lẽo, sàn nhà cũng lạnh lẽo, tâm tư hắn bây giờ lại càng như tro nguội.

Cuối cùng, hắn vẫn không có dũng khí gõ cửa, chỉ lặng lẽ gục ở bên ngoài, cách một tầng gỗ bách thanh dày, không ngừng lặp đi lặp lại:

- Xin lỗi em, Liar, xin lỗi...

* * *

Ánh trăng vỡ vụn chao đảo trong phòng tối, Liar mở to đôi mắt vô thần ra ngắm những bông hồng ánh trăng rực rỡ khoe sắc ngoài cửa sổ, toàn thân, toàn tâm đều bị đau đớn giày vò.

Những âm thanh khàn khàn khẩn thiết lọt qua khe cửa, vỡ tung bên tai cậu. Đều là lời xin lỗi.

Liar không phải không muốn tha thứ cho Moonlight. Nhưng cậu làm không được...

Lúc này, toàn thân cậu đều đau, tựa như có kẻ cho cậu vào cối xay bột mà nghiền qua vò lại, từ những vết cào rướm máu, những vết ứ máu tím bầm cho tới từng khớp xương trên cơ thể đều đau rã rời.

Nhưng trái tim của cậu còn đau hơn gấp vạn lần...

Bởi vì, người đó là Moonlight.

Từ khi quen nhau tới giờ, Moonlight luôn dành cho cậu sự dịu dàng và chiều chuộng hết mực, cũng bảo vệ và che chở cậu hết mực. Nhưng đêm hôm qua, lần đầu tiên Liar được chứng kiến một Moonlight hoàn toàn khác.

Một Moonlight không hề vì những lời khẩn khoản van nài của cậu mà dừng tay.

Một Moonlight đôi mắt đục ngầu vằn lên những tia máu, chìm trong dục vọng nguyên thủy nhất của loài sói, mạnh mẽ chiếm đoạt bất chấp tất cả.

Một Moonlight trong mắt không hề có yêu thương dịu dàng, chỉ có cuồng nộ và xâm chiếm.

Liar gọi tên anh, van nài anh, nhưng anh đều không nghe thấy...

Khoảnh khắc đó, Liar tựa như nghe thấy từng tiếng nứt vỡ răng rắc vang lên từ sâu thẳm trái tim, không khác gì một tấm gương trong trẻo bị đầu búa mạnh mẽ giáng xuống, nứt ra những khe rãnh ngoằn ngèo, xấu xí...

Nội tâm vỡ vụn, lí trí cũng vỡ vụn...

Liar, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy nghi ngờ lựa chọn của bản thân mình.

Cậu không hiểu gì về Moonlight cả, chưa từng nhìn thấu bản chất con người anh, vậy mà lại liều lĩnh mang cả thân thể và đức tin của mình ra đánh cược.

Là cậu đã quá vội vàng, hay là quá ngu ngốc đây?

* * *

Moonlight biến mất trước mắt Liar kể từ ngày đó.

Nhưng mỗi sáng thức dậy, cậu đều nhìn thấy một phần bánh dâu tây mình thích ăn nhất cùng một lọ thuốc trị thương để bên ngoài cửa, kèm một mảnh giấy nhỏ.

"Tôi xin lỗi."

Liar cầm lọ thuốc lên. Giữa trời đông giá rét, vỏ hộp vẫn truyền tới sự ấm áp của thân nhiệt, cho thấy người kia vẫn rời đi chưa lâu. Một nụ cười hạnh phúc nhè nhẹ vô thức lan tỏa trên gương mặt bầu bĩnh của Liar, sau đó lại dần dần bị cái nhíu mi thống khổ xua tan.

Liar biết, mình vẫn chưa thể chấp nhận.

Vết thương trên da thịt sau vài ngày bôi thuốc là sẽ dần lành lại, có ngứa đôi chút, xót đôi chút, nhưng chung quy vẫn biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng vết thương trong lòng mỗi một ngày đều chưa từng khép miệng. Hằng đêm, Liar vẫn giật mình trong những cơn ác mộng quay cuồng. Trong đó, Moonlight chưa từng cười cùng cậu, chỉ lạnh lùng giơ lên bộ vuốt đỏ đẫm máu, đôi con người đỏ rực cuồng dã chằm chằm xoáy sâu vào người cậu, khiến toàn thân cậu như rơi vào một hầm băng.

Moonlight không dám đối mặt với Liar, Liar lại càng không có biện pháp đối diện với Moonlight, bởi cậu không cách nào xác định nổi, bản thân là thích một Moonlight dịu dàng nâng niu chiều chuộng cậu, hay chính là thích Moonlight, chỉ Moonlight mà thôi, dù anh có như thế nào chăng nữa...

* * *

Cuộc đời luôn là một định nghĩa đầy nghiệt ngã. Dù cho bản thân có bị thương tích đầy mình, dù cho tâm trạng có rối bời như tơ vò đi chăng nữa, các thợ săn và người sống sót của trang viên vẫn phải đi làm nhiệm vụ mỗi đêm.

Và với Liar, đêm nay cũng là một trận đi săn nhàm chán nhưng không thể tránh khỏi, như thường lệ.

Cậu phá lệ đeo găng để che đi những vết bầm chưa tan hết nơi cổ tay, kiểm tra lại kiếm, tiến sâu vào rừng.

Sương đêm lạnh buốt buông xuống, như một lớp màn la đà che lấp ánh trăng. Liar có chút rùng mình, lại nhạy bén phát hiện rừng đêm hôm nay yên ắng khác thường.

Gió ào ào lay động cành lá. Liar dừng lại, mơ hồ nhận ra một mùi hương quen thuộc đang len lỏi qua tán cây rừng mà bay tới, khiến cậu rùng mình.

Là hương liệu của Vera.

Ký ức không lấy gì làm tốt đẹp cuồn cuộn trào về, khiến Liar không thể không dừng lại, chống mũi kiếm xuống mặt đất mà khom người thở dốc. Cậu vẫn còn nhớ như in, giữa cậu và Moonlight thành ra như bây giờ, chính là bởi một bình hương liệu kích thích bản năng đen tối của Vera.

Liar dợm quay người rời đi, nhưng trách nhiệm của một thợ săn không cho phép cậu làm điều đó.

"Cố lên" – Siết chặt chuôi kiếm, Liar khẽ tự động viên mình – "Ngươi là một thợ săn, còn Vera là người sống sót"

Dần dần, cái lạnh của đêm đông cũng khiến cho cậu tỉnh táo lại đôi chút, đôi tay cứng ngắc cũng dần lấy lại cảm giác. Hít sâu một hơi, Liar vung kiếm trong tay, lần theo mùi hương mà tiến về phía trước.

Bóng đêm đông đặc mang tới cảm giác áp bức khác thường, ngoại trừ tiếng gió gào thét qua tán cây, tuyệt nhiên không hề nghe thấy bất cứ âm thanh côn trùng kêu rả rích nào.

Thực sự không ổn.

Liar là một người sở hữu giác quan cực kỳ mẫn cảm. Càng tiến về phía trước, cậu lại càng thấy nghi vấn tràn ngập. Không khí càng lúc càng lạnh một cách kỳ quái, tới nỗi sương trắng dần kết cụm lại dày đặc, che khuất tầm nhìn. Liar có chút khó chịu mà xoay xoay cây kiếm trong tay, bốn phía đều trắng xóa một màu, tựa như bốn bức tường kiên cố vững chắc vây bọc, mang tới cảm giác đè nén ngột ngạt vô cùng. Dần dần, cậu có chút không rõ bản thân là đang đi hay đang mò mẫm trong màn sương mịt mù này nữa.

Thời gian chậm rãi trôi. Tới lúc Liar mất kiên nhẫn, dự định từ bỏ lộ trình mà quay sang hướng khác, thì phía trước bỗng dưng có tiếng động.

Cậu lập tức dừng lại, giơ kiếm thủ thế, nghiêng đầu nghe ngóng.

Là tiếng bước chân chạy, hơn thế nữa còn vô cùng gấp gáp, thậm chí vấp ngã hay bị cành cây loạt xoạt ngăn cản cũng chưa từng dừng lại.

Làm thợ săn của trang viên đã lâu, kinh qua nhiều trận đánh lớn nhỏ, chưa bao giờ Liar thấy trường hợp người sống sót chạy thẳng về phía thợ săn, bất chấp tất cả như thế này.

Âm thanh càng lúc càng gần. Từ trong màn sương dày trắng xóa, vạt váy xanh quen thuộc của Emma dần hiện ra. Cô nàng hớt hải chạy như ma đuổi, trên người đều ngập tràn vết thương, nhìn thấy Liar thì mắt sáng lên, tựa như giữa dòng thác lũ vớ được chiếc cọc cứu mạng, lớn tiếng hô to, không ngừng vẫy tay:

- Ngài Liar!!!

Những vết máu loang lổ khắp người Emma làm Liar nhíu mày. Trận này, Emma thuộc nhóm con mồi của cậu. Nếu thợ săn là cậu còn chưa tìm thấy cô mà ra tay, thì ai có thể làm chuyện này đây?

Chưa kịp để Liar suy xét cho kỹ, Emma đã nhào tới, tựa như đã cạn kiệt hết sức mà té nhào trên mặt đất, một bàn tay run rẩy níu lấy vạt áo của cậu:

- Ngài Liar... Cứu... Bọn họ... Phía trước...

Liar vội vàng đỡ lấy Emma tựa vào một gốc cây gần đó. Nhìn ở cự ly gần, cậu mới nhận ra, trên người cô bé chỉ toàn là những vết thương sâu hoắm song song, tựa như là...

Toàn thân Liar dường như bị một luồng khí lạnh bao phủ lấy, phút chốc khiến cậu không cách nào cử động.

Vết thương đó, hệt như là bị móng vuốt cào xuống – so với những vết thương mấy nay vẫn ám ảnh tâm trí cậu thì chín, mười phần tương tự.

... Lẽ nào là, Moonlight lại không kiểm soát được bản thân rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com