Mongmin S World
-"chị đã nói rồi chị với cô ấy không có gì cả!!!"-"em không quan tâm, đây là lần thứ bao nhiêu chị đi chơi với mấy cô bạn thân của chị rồi hả????"-"nhưng thực sự bọn chị chỉ là bạn thôi"-"nếu chị thực sự cảm thấy chán ghét khi ở bên cạnh em đến vậy thì đi kiếm cô khác đi, em cho phép đấy!"-"kim minju!!! Em có biết mình đang nói gì không?"-"CHÚNG TA CHIA TAY ĐI"-minju hét lớn, chưa kịp để Hyewon mở lời em đã chạy một mạch ra khỏi căn hộ của cô
•
•
• Và đó chính là câu chuyện của hai tuần trước, đồng nghĩa với việc suốt hai tuần cả Hyewon và minju đều không liên lạc cũng như nhìn mặt nhau. Tối hôm đó cô đã khóc rất nhiều, đến cô còn không hiểu nổi sao mình lại có thể khóc nhiêù đến vậy. Có thể nói cô đã thức trắng ba đêm, dù dặn lòng sẽ nhất quyết không gọi điện cho minju nhưng cô lại hướng về cửa chờ đợi hình bóng một ai đó. Hôm nay hyewon đang ở trường quay phim thì nhận được một cuộc điện thoại từ Eunbi. -"unnie ạ"-"Hyewon à"-"vâng có chuyện gì sao ạ?"-"à cũng không có gì, chỉ là nãy chị có vô tình gặp minju ở phim trường, nói chuyện dăm ba câu nhưng mà sao chị thấy em ấy lạ lắm. Dạo này hai đứa vẫn ổn đấy chứ?"-"thực ra .....nói không ổn thì là nói dối ạ"-hyewon ngập ngừng-"em có tiện kể không?"-"à vâng.....chuyện là...."-hyewon kể lại về cuộc cãi vã của hai người-"trời ạ hai cái đứa trời đánh này, chuyện lớn đến mức vậy mà không nói cho chị biết"-eunbi trách móc-"em xin lỗi mà"-"cơ mà này, nghe giọng em khàn lắm. Em ốm đấy à?"-"à không em cúm sơ sơ thôi"-làm sao cô dám nói cô thức trắng ba đêm nên mới dẫn đến sốt chứ-"về chuyện hai đứa... "-"em không muốn nhắc đến đâu unnie, chị nghe rồi đấy. Minju đôi khi ghen tuông em có thể chịu được nhưng lần này là em ấy sai hoàn toàn"-"em thực sự chỉ đi chơi với bạn của em, đúng là em sai khi dạo này có đi chơi với bạn hơi nhiều nhưng thực sự em với họ không có gì cả. Minju phải là người biết rõ nhất em yêu em ấy đến nhường nào chứ"-hyewon trút hết những uất ức trong lòng-"Hyewon à, con người chúng ta sinh ra mỗi người một tính nhưng khi hai em đã là người yêu của nhau cả hai phải học cách chấp nhận chúng kể cả là những tính xấu"-"chị biết minju có tính hay lo xa, suy diễn lung tung nhưng có lẽ em cũng nên mở lòng bởi em ấy phải yêu và trân quý em đến mức nào mới còn ghen với em đến vậy"-"hai đứa còn trẻ, còn cả một chặng đường dài để đi phía trước. Đừng để vì chuyện này làm rạn nứt tình yêu mà hai đứa đã đã bồi đắp bấy lâu nay để rồi sau này phải hối hận"-eunbi ôn tồn nói Hyewon im lặng lắng nghe Eunbi, cô rơi vào trầm tư-"nếu được chị mong hai đứa nên ngồi lại nói chuyện với nhau sớm đi"-"vâng em hiểu rồi ạ, em cảm ơn unnie"-"ui dồi ơn nghĩa gì, thế thôi vậy nha chị có lịch trình rồi. Bye nha"-"nae, bye unnie" Cô đặt điện thoại xuống ngửa đầu ra sau ghế sô pha trong phòng nghỉ. -"có lẽ mình nên đi làm lành với em ấy"-"Hyewon à, sắp quay rồi em"-tiếng nữ quản lí vang lên ngoài kia-"nae, em ra liền"-hyewon đứng lên, bỗng một cơn đau đầu ập tới cô cảm thấy mọi thứ mờ dần, chao đảo như sắp ngã. Cô bám vội vào thành ghế thở dốc-"cộc....cộc....Hyewon à ra thôi em"- cô muốn trả lời lại nhưng cổ họng cô đau rát không thể thốt ra lời nào, nhiệt độ cơ thể cô càng ngày càng nóng lên-"Hyewon à"-quản lí mở cửa đi vào đập vào mắt là cảnh tượng Hyewon cúi gập người thở dốc, mặt mũi đỏ lên-"Hyewon em làm sao vâỵ!?"-quản lí hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cô, kiểm tra nhiệt độ-"trời ơi sao lại nóng thế này, ráng lên em. Chị dìu em ra xe"-"min.....ju"-cô cố nói ra được vài chữ nhưng do giọng cô đã khản đặc nên người quản lí không nghe rõ -"em muốn nói gì?"-người quản lí dí sát tai nghe-"minju"-"hyewon.....Hyewon à...."-hyewon dần ngất lịm đi
•
•
•
•-"ưm....."-hyewon từ từ mở mắt, ánh mắt chạm phải trần nhà quen thuộc. Cô cảm thấy vầng trán mình nặng trĩu nhưng lại ấm mát chứ không còn khó chịu như vừa nãy Cô cố gắng ngồi dậy, chiếc khăn chườm trên trán rơi xuống-"hửm....khăn?"-"ai đưa mình về nhà vậy?"-cô ngó quanh phòng ngủ đúng lúc cửa phòng mở ra. Minju bước vào, mắt hai người chạm nhau Minju mếu máo lập tức chạy đến ôm chầm lấy Hyewon vừa khóc vừa trách mắng -"đồ ngốc nhà chị, có biết em lo cho chị lắm không hả?"-hyewon bất ngờ, hai tay vẫn đang giơ lên không trung-"bị ốm nặng đến vậy mà vẫn đi quay phim, chị không nghĩ cho mình cũng phải biết nghĩ cho em chứ."-minju khóc nấc lên. Hyewon không nói gì, chỉ im lặng dùng tay xoa lưng em, dịu dàng nói-"chị xin lỗi"-cô vùi mặt vào tóc em-"đáng lẽ chị phải là một điểm tựa vững chắc vậy mà chị lại luôn làm em buồn, luôn làm em lo lắng"-"chị xin lỗi, minju" Minju cũng đã bình tĩnh hơn, em nhẹ nhàng tách khỏi Hyewon-"em mới là người phải nói lời xin lỗi"-"chỉ vì tính trẻ con, hay ghen tuông của em mà khiến mọi việc thành ra như thế này"-minju cúi đầu -"còn khiến chị bị bệnh nữa, em đúng là người tồi tệ"-hyewon nhẹ nâng mặt minju lên, lau nước mắt cho em. -"không được nói như vậy, em là công chúa, là nữ thần, là người yêu của chị. Là kim minju ngốc nghếch của chị"-hyewon ôn nhu nhìn em-"trong việc này cả hai ta đều có lỗi, hãy coi như đây là một bài học cho cả hai sau này"-hyewon hôn lên môi minju-"chúng ta quay lại nha"-minju gật đầu hôn lên môi Hyewon sà vào lòng cô. Hyewon đặt cằm lên đỉnh đầu em nở một nụ cười mãn nguyện>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Có ai gợi ý tui nên viết oneshot đề tài j khum😋😋
•
•
• Và đó chính là câu chuyện của hai tuần trước, đồng nghĩa với việc suốt hai tuần cả Hyewon và minju đều không liên lạc cũng như nhìn mặt nhau. Tối hôm đó cô đã khóc rất nhiều, đến cô còn không hiểu nổi sao mình lại có thể khóc nhiêù đến vậy. Có thể nói cô đã thức trắng ba đêm, dù dặn lòng sẽ nhất quyết không gọi điện cho minju nhưng cô lại hướng về cửa chờ đợi hình bóng một ai đó. Hôm nay hyewon đang ở trường quay phim thì nhận được một cuộc điện thoại từ Eunbi. -"unnie ạ"-"Hyewon à"-"vâng có chuyện gì sao ạ?"-"à cũng không có gì, chỉ là nãy chị có vô tình gặp minju ở phim trường, nói chuyện dăm ba câu nhưng mà sao chị thấy em ấy lạ lắm. Dạo này hai đứa vẫn ổn đấy chứ?"-"thực ra .....nói không ổn thì là nói dối ạ"-hyewon ngập ngừng-"em có tiện kể không?"-"à vâng.....chuyện là...."-hyewon kể lại về cuộc cãi vã của hai người-"trời ạ hai cái đứa trời đánh này, chuyện lớn đến mức vậy mà không nói cho chị biết"-eunbi trách móc-"em xin lỗi mà"-"cơ mà này, nghe giọng em khàn lắm. Em ốm đấy à?"-"à không em cúm sơ sơ thôi"-làm sao cô dám nói cô thức trắng ba đêm nên mới dẫn đến sốt chứ-"về chuyện hai đứa... "-"em không muốn nhắc đến đâu unnie, chị nghe rồi đấy. Minju đôi khi ghen tuông em có thể chịu được nhưng lần này là em ấy sai hoàn toàn"-"em thực sự chỉ đi chơi với bạn của em, đúng là em sai khi dạo này có đi chơi với bạn hơi nhiều nhưng thực sự em với họ không có gì cả. Minju phải là người biết rõ nhất em yêu em ấy đến nhường nào chứ"-hyewon trút hết những uất ức trong lòng-"Hyewon à, con người chúng ta sinh ra mỗi người một tính nhưng khi hai em đã là người yêu của nhau cả hai phải học cách chấp nhận chúng kể cả là những tính xấu"-"chị biết minju có tính hay lo xa, suy diễn lung tung nhưng có lẽ em cũng nên mở lòng bởi em ấy phải yêu và trân quý em đến mức nào mới còn ghen với em đến vậy"-"hai đứa còn trẻ, còn cả một chặng đường dài để đi phía trước. Đừng để vì chuyện này làm rạn nứt tình yêu mà hai đứa đã đã bồi đắp bấy lâu nay để rồi sau này phải hối hận"-eunbi ôn tồn nói Hyewon im lặng lắng nghe Eunbi, cô rơi vào trầm tư-"nếu được chị mong hai đứa nên ngồi lại nói chuyện với nhau sớm đi"-"vâng em hiểu rồi ạ, em cảm ơn unnie"-"ui dồi ơn nghĩa gì, thế thôi vậy nha chị có lịch trình rồi. Bye nha"-"nae, bye unnie" Cô đặt điện thoại xuống ngửa đầu ra sau ghế sô pha trong phòng nghỉ. -"có lẽ mình nên đi làm lành với em ấy"-"Hyewon à, sắp quay rồi em"-tiếng nữ quản lí vang lên ngoài kia-"nae, em ra liền"-hyewon đứng lên, bỗng một cơn đau đầu ập tới cô cảm thấy mọi thứ mờ dần, chao đảo như sắp ngã. Cô bám vội vào thành ghế thở dốc-"cộc....cộc....Hyewon à ra thôi em"- cô muốn trả lời lại nhưng cổ họng cô đau rát không thể thốt ra lời nào, nhiệt độ cơ thể cô càng ngày càng nóng lên-"Hyewon à"-quản lí mở cửa đi vào đập vào mắt là cảnh tượng Hyewon cúi gập người thở dốc, mặt mũi đỏ lên-"Hyewon em làm sao vâỵ!?"-quản lí hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cô, kiểm tra nhiệt độ-"trời ơi sao lại nóng thế này, ráng lên em. Chị dìu em ra xe"-"min.....ju"-cô cố nói ra được vài chữ nhưng do giọng cô đã khản đặc nên người quản lí không nghe rõ -"em muốn nói gì?"-người quản lí dí sát tai nghe-"minju"-"hyewon.....Hyewon à...."-hyewon dần ngất lịm đi
•
•
•
•-"ưm....."-hyewon từ từ mở mắt, ánh mắt chạm phải trần nhà quen thuộc. Cô cảm thấy vầng trán mình nặng trĩu nhưng lại ấm mát chứ không còn khó chịu như vừa nãy Cô cố gắng ngồi dậy, chiếc khăn chườm trên trán rơi xuống-"hửm....khăn?"-"ai đưa mình về nhà vậy?"-cô ngó quanh phòng ngủ đúng lúc cửa phòng mở ra. Minju bước vào, mắt hai người chạm nhau Minju mếu máo lập tức chạy đến ôm chầm lấy Hyewon vừa khóc vừa trách mắng -"đồ ngốc nhà chị, có biết em lo cho chị lắm không hả?"-hyewon bất ngờ, hai tay vẫn đang giơ lên không trung-"bị ốm nặng đến vậy mà vẫn đi quay phim, chị không nghĩ cho mình cũng phải biết nghĩ cho em chứ."-minju khóc nấc lên. Hyewon không nói gì, chỉ im lặng dùng tay xoa lưng em, dịu dàng nói-"chị xin lỗi"-cô vùi mặt vào tóc em-"đáng lẽ chị phải là một điểm tựa vững chắc vậy mà chị lại luôn làm em buồn, luôn làm em lo lắng"-"chị xin lỗi, minju" Minju cũng đã bình tĩnh hơn, em nhẹ nhàng tách khỏi Hyewon-"em mới là người phải nói lời xin lỗi"-"chỉ vì tính trẻ con, hay ghen tuông của em mà khiến mọi việc thành ra như thế này"-minju cúi đầu -"còn khiến chị bị bệnh nữa, em đúng là người tồi tệ"-hyewon nhẹ nâng mặt minju lên, lau nước mắt cho em. -"không được nói như vậy, em là công chúa, là nữ thần, là người yêu của chị. Là kim minju ngốc nghếch của chị"-hyewon ôn nhu nhìn em-"trong việc này cả hai ta đều có lỗi, hãy coi như đây là một bài học cho cả hai sau này"-hyewon hôn lên môi minju-"chúng ta quay lại nha"-minju gật đầu hôn lên môi Hyewon sà vào lòng cô. Hyewon đặt cằm lên đỉnh đầu em nở một nụ cười mãn nguyện>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>> Có ai gợi ý tui nên viết oneshot đề tài j khum😋😋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com