TruyenHHH.com

Mong Mi Den

Bé Con đưa hai tay lên chạy về phía tôi ,tôi hiểu ý liền ẩm bé con lên .Bé con xoa xoa bụng nhìn tôi mà míu máo

"Mẹ....con đói"

"Thế bé con muốn ăn gì đây?" Tôi xoa đầu bé con

"Ăn gà rán...với kem ạ" Bé con đáp

"Không được ,trẻ em không nên ăn mấy cái đó"

Bé con míu máo tuột khỏi người tôi ,bé con chạy đến chỗ bà ta đứng , bé con đưa tay kéo ống quần bà ta

"Cô xinh đẹp ơi....cô xin mẹ cho con ăn gà rán với kem đi mà"

Tôi vô thức thấy bà ta cười ,lòng tôi cũng vì vậy mà bất chợt rung lên

"Mẹ nhóc nói đúng đó ,nhóc còn nhỏ ăn mấy cái đó không tốt"

Bé con giận dỗi mà nhảy lên sofa ngồi ,tôi lắc đầu ngán ngẳm

"Bé con này....giống em thật" Bà ta đưa tay xoa đầu tôi

"Này....đừng có sờ đầu tôi" Tôi đỏ mặt đẩy tay bà ta ra

"Em ngại à? ,mặt em đỏ hết rồi....đáng yêu thật"

"Tôi...tôi không có ngại" Tôi xoay mặt qua hướng khác tránh né ánh mắt của bà ta

"Thôi không chọc em nữa....đồ em đâu ,đưa đây tôi mang lên phòng cho em"

"À đây" Tôi đi đến sofa đẩy vali lại chỗ bà ta

"Em đợi tôi một tí"

Tôi gật đầu ,bà ta xoay người cầm vali đi lên lầu .Tôi trong lúc đợi bà ta xuống không kìm được mà nhìn quanh căn nhà ,từ lúc tôi đi đến giờ nó cũng chẳng có gì thay đổi .Mắt tôi ngưng lại ở một ảnh treo trên tường ,tôi thoáng nhíu mày ,đó là bức ảnh sinh nhật tuổi mười bảy của tôi .Gương mặt thanh tú ,dáng vẻ hồn nhiên khoác cho mình bộ váy trắng ,tôi đứng phía trước nở một nụ cười tươi .Người phía sau vô cùng xinh đẹp ,người ấy tựa đầu vào vai tôi ,tay ôm eo tôi .Tôi nhìn người đó đầy thất vọng  ,người ôm eo tôi chính là bà ta .Hôm đó tôi nhớ không lầm thì bà ta uống cũng chẳng nhiều ,tủ lượng bà ta cũng không thấp nhưng sau khi uống vài ly thì cả người không còn sức lực ,tôi thấy thế cũng đưa bà ta vào phong .Ngay khi tôi định rời đi thì bà ta kéo tôi lại ,tôi ngã lên người bà ta ,bà ta nhanh chống lật tôi lại mà hôn ngấu nghiến ,tôi dùng sức lực yếu đuối mà đẩy bà ta ra nhưng không thành .Bà ta như không còn lí trí mà điên cuồng hôn tôi ,tôi ngay lúc đó thầm cầu mong sẽ có phép màu nhưng rồi hiện thực làm tôi phải tỉnh mộng .Hôm đó là lần đầu tôi biết tình dục là gì ,cũng như là lần đầu của tôi ,sự hồn nhiên của tôi cũng từ đó mà biến mất
Hình tượng Lục phu nhân cao thượng cũng dần sụp đổ trong tôi ,tôi và bà ta dần hình thành một bức tường ngăn cách .Khi đó tôi hận chẳng thế tự tay giết chết bà ta

"Em làm gì mà đứng thừ người ra vậy?"Bà ta đặt tay lên vai tôi

"Không....không có gì" Tôi giật mình

"Ừm....ăn trưa thôi ,tôi kêu người làm món em thích nhất đó"

"Ừm ,mà này.....đừng gọi tôi là em nữa"

"Có vấn đề gì sao?"

"Dù sao bà cũng lớn hơn tôi ,bà cũng là người nuôi tôi lớn"

Bà ta khẽ nhíu mày ,trong lời nói có không mấy vui vẻ "Tôi năm nay cũng chỉ mới ba mươi tám ,cũng không đến mức không gọi em là em được"

"Nhưng như vậy là không đúng"

"Chẳng có gì là không đúng cả"

"Bà...."

"Tôi làm sao? ,chẳng phải em là người thay đổi cách xưng hô trước sau"

"Chẳng phải là do bà?"

Bà ta nắm lấy hai vai tôi "Tôi đã nói với em rất nhiều lần ,đó chỉ là tai nạn"

"Với bà nó chỉ đơn giản là tai nạn thôi sao?" Tôi thất vọng nhìn bà ta

"Tôi...." Bà ta né tránh ánh mắt của tôi

"Thôi , không cần nói nữa....tôi hiểu rồi"

"Em à ,tôi là người mong nó không xảy ra hơn bất kì ai"

"Đừng nói nữa ,nhưng lời bà nói ra....tôi thấy nó rất kinh tởm"

Bà ta chết lặng nhìn tôi ,tôi đưa mắt nhìn bé con đang ngồi chơi trên sofa ,thầm nghĩ có lẽ không cho bà ta biết thì tốt hơn

"Bé con à ,mau ăn cơm thôi"

"Dạ~" Bé con chạy lại chỗ tôi và bà ta đang đứng ,tôi ẩm bé con vào bàn rồi ngồi cạnh nó .Bà ta ngồi đối diện nhìn tôi và bé con .Tôi đang gắp đồ ăn cho bé con thì bắt gặp ánh mắt bà ta cứ nhìn vào tôi và bé con ,tôi ko kìm được mà lên tiếng

"Bà không ăn mà cứ lo nhìn tôi?"

"Em cứ ăn....tôi không đói"

"Không đói thì bà vào đây làm gì?"

Bà ta chống tay trên bàn ,nân càm lên nhìn tôi

"Tôi nhìn em và con ăn"

"Đồ thần kinh"

"Mà nhìn kỹ thì....dung mạo đứa bé này rất giống tôi"

"Cô nói xàm bậy gì vậy? ,con tôi thì sao mà giống cô được"

Bà ta khẽ cười ,trong lòng có tí gợn sóng "Tôi có thể biết bố đứa nhóc này là ai không?"

"Không" Tôi thẳng thừng từ chối

"Ha...bây giờ chuyện của em tôi cũng không được phép biết?"

"Thế bà có quyền gì mà bắt tôi phải nói?"

"Trên mặt pháp lý thì tôi vẫn còn là người giám hộ của em ,tôi được quyền rồi chứ?"

"Tôi năm nay hai mươi hai rồi ,tôi đã không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi....Lục phu nhân à"

Bà ta nhìn tôi mà không nói gì ,tôi bất chợt thấy được sự thất vọng pha lẫn tức giận từ sâu đấy mắt bà ta

"Thật sự một chút gì về em...tôi cũng không được phép biết?"

"Bà có thể điều tra"

"Mọi thứ về em đều bị xoá ,tôi không tài nào tìm được thông tin về em"

Tôi vô thức nhớ ra ,khi ở Pháp tôi đã gặp một người .Cậu ta tên Lâm Thanh Vệ ,cậu ta là một trong năm gia tộc lớn mạnh ở Trung Quốc ,cậu ta cũng đã giúp tôi rất nhiều suốt thời gian mang thai và sinh con ,có lẽ cậu ta đã cho người điều tra tôi và chặn hết thông tin về tôi

"Việc này...tôi không biết"

"Có phải...đứa bé này là em lụm được?"

Bé con đang ăn thì dừng lại nhìn bà ta đầy giận dỗi "Cô xinh đẹp sao lại nói vậy ,con là của mẹ sinh ra đó"

"Nhóc con ,con mấy tuổi rồi?"

Bé con đưa bốn ngón tay lên ,gương mặt tự hào mà trả lời "Con bốn tuổi ạ"

Bà ta nghĩ gì đó ,mặt đanh lại quay sang nhìn tôi "Em...sinh đứa nhóc này năm mười tám tuổi?"

"Ừm"

"Vậy em có thai năm mười bảy?"
Tôi im lặng mắt nhìn sang hướng khác để tránh câu hỏi của bà ta

"Nói ,đứa nhóc này có phải...."

"Không" Bà ta chưa kịp dứt câu tôi đã cắt ngang ,giọng tôi pha lẫn cấu gắt và rung sợ

"Em là đang có tật giật mình" Bà ta ánh mắt trêu chọc nhìn tôi

"Tôi không"

"Tôi còn chưa nói hết cơ mà em đã cắt ngang ,hay là....em đang giấu tôi một chuyện gì đó?" Bà ta nữa đùa nữa nghiêm túc nhìn tôi

"Có phải năm đó em biết mình có thai nên mới trốn qua Pháp?"

"Tùy bà nghĩ"

"Đứa nhóc này là con của tôi à?"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com