Mong Lon Tinh Lai
Chu yếm nhìn Ly Luân rồi lại nhìn Văn Tiêu trong lòng. Đột nhiên nổi lên chút trêu đùa.- Ngươi có thể anh hùng cứu mỹ nhân, ta liền không thể sao.- Sao có thể giống, cô ta là người.- Hồi nảy nàng ấy đã cứu ta, hiện tại liền bị thương như vậy ta không thể bỏ mặc. Ta muốn đưa nàng ấy về Đại hoang để chữa trị.Trong lòng của Ly Luân hiện tại đang rất không vui, hồi nảy hắn giận như vậy, tên Chu Yếm này căn bản là không để tâm, vậy mà nữ nhân này bị thương 1 chút hắn lại nóng lòng như thế.- Hừ...Chu Yếm cũng không nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ trên mặt Ly Luân, cứ như vậy ôm Văn Tiêu ra khỏi y quán, Ly Luân theo sau còn có cả Ngạo Nhân.Đường đường là 2 Đại yêu mạnh nhất Đại hoang, vậy mà sau khi từ nhân gian về mỗi người lại dẫn theo một nữ nhân làm cho các tiểu yêu trong Đại hoang rất là bất ngờ " rốt cuộc thì cây vạn tuế cũng ra hoa".- Chu Yếm, Ly Luân 2 người các ngươi cũng biết đường trở về à.Anh Chiêu trên tay cầm chiếc roi mây đã thủ sẳn tư thế đánh người trước cổng sơn thần, muốn cho 2 tên nhóc này một bài học mới được. Nhưng chưa đi được mấy bước đã phải khựng lại mấy giây.- Các ngươi, các ngươi....Mặt của Anh Chiêu lúc này khó có thể hình dung ra được, trên tay của Chu Yếm vậy mà đang ôm một nữ nhân ngủ say, nữ nhân đó thế mà lại là con người.- Chu Yếm, ngươi, sao ngươi lại vô sỉ thế. Bình thường ta dạy ngươi thế nào, ngươi gây chuyện ở Đại hoang thì thôi đi, vậy mà ngươi lại bắt nữ nhân về, còn đáng ngất nàng, ngươi...Mặt của Chu Yếm hắn hiện tại khó có thể hình dung, chắc sau này ở Đại hoang sẽ có thêm chuyện hắn bắt cóc nữ tử nhà lành mất.- Anh Chiêu, người nghe ta giải thích, chuyện không phải như người nghỉ đâu, Ly Luân ngươi mau nói.Ly Luân cùng với Ngạo nhân ở bên cạnh nhìn trò vui của 2 người này bỗng nhiên bị réo tên Anh Chiêu cũng quay lại nhìn Ly Luân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to mắt nhỏ.Sau một hồi giải thích cặn kẽ, Anh Chiêu vốn định không tin nhưng nhìn thấy ánh mắt thật lòng của Chu Yếm liền động dung 1 chút, ai bảo cái tính nết của tên này dễ làm người nghĩ nhiều làm chỉ, cũng không phải là do hắn không tin a.- Được rồi tạm tin một lần, nếu để ta biết ngươi lừa ta thì ngươi mau ngoan ngoãn đưa mông ra đi.- Tạm tin, trong mắt của người ta là người không đáng tin cậy như vậy sao.- Ừm
- ỪmTiếng của Anh Chiêu và Ly Luân đồng thời vang lên nhưng là cũng hiểu rõ tính nết của tên Chu Yếm này.- Được rồi, mau đặt cô nương này vào trong, ta sẽ đi liên hệ với thần nữ.Văn Tiêu được đặt xuống một cách cẩn thận, mắt của nàng vẫn cứ nhắm nghiền lại chưa tỉnh, người của nàng càng lúc càng nóng, nếu để ai chạm vào liền có thể bị bỏng ngày lập tức. Đến hiện tại cũng đủ cảm thấy Chu Yếm đã chịu đựng để đưa Văn Tiêu về Đại hoang như thế nào.- Anh Chiêu, cô ấy sao rồi.- Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp chuyện này, ta cũng đã thông tri thần nữ, người rất nhanh sẽ đến đây, 2 người các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi là vừa, đến nhân giới liền gặp chuyện ngư vậy.Chu yếm và Ly Luân 2 người nhìn nhau, bọn hắn cũng không muốn gặp những chuyện này a, e là có duyên vậy.- Chu Yếm, chúng ta đi thôi.Đôi mắt của Chu Yếm lúc này vẫn luôn nhìn về Văn Tiêu, hắn suy nghĩ lại chuyện của mấy ngày nay, từ lúc nhìn thấy đôi mắt vô hồn của nàng khi ngắm mưa đến lúc nàng thất thố gọi hắn là " Triệu Viễn Châu" hay khi tiếng hét của nàng chạy về phía hắn, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu làm hắn muốn hiểu rõ thêm về nàng, muốn tiến lại gần nàng hơn, muốn hiểu rõ người con gái trước mắt này.
- ỪmTiếng của Anh Chiêu và Ly Luân đồng thời vang lên nhưng là cũng hiểu rõ tính nết của tên Chu Yếm này.- Được rồi, mau đặt cô nương này vào trong, ta sẽ đi liên hệ với thần nữ.Văn Tiêu được đặt xuống một cách cẩn thận, mắt của nàng vẫn cứ nhắm nghiền lại chưa tỉnh, người của nàng càng lúc càng nóng, nếu để ai chạm vào liền có thể bị bỏng ngày lập tức. Đến hiện tại cũng đủ cảm thấy Chu Yếm đã chịu đựng để đưa Văn Tiêu về Đại hoang như thế nào.- Anh Chiêu, cô ấy sao rồi.- Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp chuyện này, ta cũng đã thông tri thần nữ, người rất nhanh sẽ đến đây, 2 người các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi là vừa, đến nhân giới liền gặp chuyện ngư vậy.Chu yếm và Ly Luân 2 người nhìn nhau, bọn hắn cũng không muốn gặp những chuyện này a, e là có duyên vậy.- Chu Yếm, chúng ta đi thôi.Đôi mắt của Chu Yếm lúc này vẫn luôn nhìn về Văn Tiêu, hắn suy nghĩ lại chuyện của mấy ngày nay, từ lúc nhìn thấy đôi mắt vô hồn của nàng khi ngắm mưa đến lúc nàng thất thố gọi hắn là " Triệu Viễn Châu" hay khi tiếng hét của nàng chạy về phía hắn, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu làm hắn muốn hiểu rõ thêm về nàng, muốn tiến lại gần nàng hơn, muốn hiểu rõ người con gái trước mắt này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com