TruyenHHH.com

Mong Ha Giac Mong Mua Ha Zsww Hoan

Sau hôm đó vài ngày, Vương Nhất Bác lại gọi điện thoại cho Vương Việt Du.

Vương Việt Du nói lần này bọn họ tới đây, ngoài thăm cậu và bạn bè thân thiết, còn định nhân dịp tết này dẫn Thiên Thiên và Nam Nam đi du lịch, nên tạm thời sẽ không quay về. Mấy hôm nay, gia đình nhỏ của Vương Việt Du đang ở tạm nhà Vương Nhất Bác, chứ không quay về khách sạn.

Vương Nhất Bác nói với Vương Việt Du: "Anh hai, mấy ngày nữa là 30 rồi, anh với chị dâu dẫn Thiên Thiên và Nam Nam tới chỗ tụi em đón giao thừa đi"

Vương Việt Du không đồng ý, anh nói: "Như vậy không tiện lắm đâu, hai đứa nhỏ rất nghịch ngợm, sẽ rất phiền đó"

Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến nhờ em mời mọi người đến đó"

Vương Việt Du hơi chần chừ, sau đó nói: "Để anh suy nghĩ lại đã, với lại cũng phải hỏi ý kiến của chị dâu em, có gì buổi tối anh sẽ gọi lại"

Vốn Vương Nhất Bác đã hứa tết năm nay sẽ ra ngoài đi du lịch cùng với Tiêu Chiến, nhưng vì Vương Việt Du đã đến Bắc Kinh thăm cậu, người nhỏ hơn cũng muốn nhân dịp này vun đắp tình cảm giữa người thân và người yêu cậu. Về phần cha mẹ, đợi hết tết, sau khi họ về nhà, cậu cũng sẽ tranh thủ về quê một chuyến.

Thế là Tiêu Chiến bèn hỏi Vương Nhất Bác, có muốn đón giao thừa cùng gia đình anh hai cậu không.

Tối hôm ấy, Vương Việt Du gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác nói là sẽ đến đón giao thừa cùng nhau.

Vương Nhất Bác vui vẻ nói: "Vậy buổi chiều em đến đón mọi người, đến lúc đó đợi điện thoại của em"

Ngày 30 tết, lúc Vương Nhất Bác lái xe tới đón gia đình nhỏ của Vương Việt Du. Hai đứa nhỏ trong vô cùng hưng phấn nhảy nhót ở trong xe: "Tụi mình sắp đi đón giao thừa rồi"

Hồ Điệp vội vã kéo tụi nó ngồi xuống, nghiêm giọng trách mắng.

Xe của bọn họ nhanh chóng rời khỏi tiểu khu.

Về đến nhà, lúc Vương Nhất Bác bấm mật mã mở cửa, Vương Việt Du vẫn trông rất bình thản, nhưng ngược lại thì Hồ Điệp và Thiên Thiên Nam Nam đều có vẻ hơi hưng phấn, Hồ Điệp nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Đây là lần đầu tiên chị đến nhà của người nổi tiếng đó"

Vương Nhất Bác quay đầu qua mỉm cười với Hồ Điệp: "Trong nhà đơn giản lắm ạ, tụi em cũng không có trang trí gì cả"

Cửa nhà lạch cạch một tiếng rồi mở ra, khoảnh khắc đó Thiên Thiên bèn định từ bên chân Vương Nhất Bác xông vào nhà, Hồ Điệp vội vàng túm lấy cái mũ quả dưa trên áo phao của Thiên Thiên: "Không được chạy! Ngoan ngoãn đi theo mẹ nào!"

Nam Nam thì thận trọng hơn nhiều, nhóc con nắm lấy vạt áo của Hồ Điệp, ngẩng đầu nhìn xung quanh căn nhà.

Vương Nhất Bác mời bọn họ vào nhà.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động, bèn từ trong phòng khách đi ra, anh mặc đồ bộ ở nhà rộng rãi thoải mái, dưới chân thì mang dép lê, trên người còn buộc tạp dề, nhìn thấy mấy người Vương Việt Du bèn lộ ra nụ cười nhã nhặn.

Hồ Điệp nhìn qua, không ngờ có một ngày có thể đứng gần thần tượng như thế, hơn nữa còn trong một hoàn cảnh thường nhật gần gũi như thế này, bất chợt cảm thấy cực kì xúc động.

Vương Việt Du mỉm cười với Tiêu Chiến sau đó dẫn Thiên Thiên và Nam Nam vào phòng khách, Nam Nam thì vẫn ổn, còn Thiên Thiên thì cứ muốn chạy lung tung, Vương Việt Du phải túm nhóc con lên, sau đó ôm nó ngồi xuống ghế sopha.

Tiêu Chiến nói chuyện mấy câu với Vương Việt Du và Hồ Điệp, rồi đi vào phòng bếp đưa hoa quả đã rửa sạch sẽ ra, ngoài cherry và dâu tây đỏ tươi sáng bóng còn có thêm một dĩa dứa.

"Wow!". Thiên Thiên cảm thán một tiếng, Nam Nam cũng "Wow" theo.

Hồ Điệp dẫn hai nhóc con đến nhà vệ sinh rửa tay, rửa tay xong mới cho phép tụi nó cầm hoa quả ăn.

Tiêu Chiến nói với Hồ Điệp: "Nhất Bác ngồi đây nói chuyện với mọi người, anh đi nấu bữa tối"

Hồ Điệp vội vã nói: "Làm phiền anh rồi"

Đợi Tiêu Chiến đi vào phòng bếp, Hồ Điệp mới nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Ở nhà toàn là Tiêu Chiến nấu ăn à?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống cái ghế bên trái phòng khách, cầm lấy một miếng dứa: "Em cũng không biết nấu ăn"

Hồ Điệp nhìn về phía phòng bếp, nói: "Chị cứ có cảm giác đem lại cho hai người không ít phiền phức"

Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Không đâu ạ, em cảm thấy Tiêu Chiến vui lắm đó, trong nhà chưa từng có nhiều người đến đón giao thừa như thế này, anh ấy sợ hôm nay siêu thị sẽ đóng cửa sớm, nên hôm qua đã tranh thủ mua thức ăn và hoa quả, tối hôm qua còn bàn bạc với em xem hôm nay nên nấu món gì"

Hồ Điệp nghe vậy thì mỉm cười, cô hạ thấp giọng, đến gần Vương Nhất Bác nói: "Có phải Tiêu Chiến đối xử với em rất tốt không?"

Vương Nhất Bác vẫn đang cầm miếng dứa màu vàng óng ả trên tay, cậu cắn một miếng, không thể nén nụ cười ở trên mặt xuống được: "Vâng ạ"

Vương Việt Du bỗng nhiên hỏi: "Bình thường anh ấy nấu ăn cho em, vậy ăn xong em có rửa chén không đấy?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh cắn miếng dứa, đáp: "Bình thường ăn xong, anh ấy liền đuổi em lên phòng khách, ngay cả bỏ chén dĩa vào máy anh ấy cũng không cho em làm"

Vương Việt Du nhếch môi nói: "Nhóc con này đã lười biếng rồi mà còn ngụy biện nữa có đúng không?"

Vương Nhất Bác lập tức bặm môi trừng mắt, em không có lười, không tin thì lát nữa anh tới xem thử.

Thiên Thiên và Nam Nam ăn hoa quả được một lúc thì bắt đầu đùa giỡn trong phòng, Hồ Điệp và Vương Việt Du định ngăn tụi nó lại thì Vương Nhất Bác lại nói không sao, cũng không có đồ gì quan trọng nên cứ để tụi nó chơi đùa đi, thế là hai người không ngăn cản nữa.

Nam Nam chạy vào phòng bếp, nhìn thấy Tiêu Chiến đang cắt thức ăn, bèn đứng bên cạnh anh nhón chân lên nhìn cái thớt.

Tiêu Chiến đang cắt thịt bò kho tương đã nấu chín, anh cầm một miếng, hỏi Nam Nam: "Có muốn nếm thử không?"

Nam Nam ngại ngùng gật đầu.

Nam Nam mở miệng nhỏ cắn thịt bò, rồi nuốt hết vào miệng. Tiêu Chiến nhìn nhóc con gắng sức nhai thịt bò, hỏi: "Ngon không?"

Nam Nam ngại ngùng gật đầu.

Tiêu Chiến liền mỉm cười với nhóc con, anh nói: "Ra ngoài chơi với anh hai của cháu đi, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi"

Nam Nam bèn chạy ra bên ngoài, nhưng chạy đến cửa phòng bếp, nó lại ôm khung cửa ló đầu nhìn Tiêu Chiến một lúc, rồi mới xoay người chạy mất.

.

Trên bàn lúc này đã bày đầy món ăn, Tiêu Chiến gọi mọi người ngồi xuống ăn cơm. Vương Nhất Bác giơ tay giúp anh mở nút thắt tạp dề ở sau lưng ra, sau đó lại đưa tới cho anh một cốc nước nhỏ.

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay nhận lấy, dịu dàng nói: "Cảm ơn em"

Bữa tiệc giao thừa đêm hôm ấy rất vui vẻ, mặc dù Vương Việt Du rất kiệm lời, nhưng đã có Hồ Điệp liên tục nói chuyện với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, thêm cả Thiên Thiên và Nam Nam cãi nhau ầm ĩ, nên cực kì náo nhiệt.

Hơn nữa, Vương Nhất Bác còn cùng Hồ Điệp uống một chút rượu.

Ăn tối xong, Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho cha mẹ đang ở phương Nam ăn tết, người một nhà thay phiên nhau thăm hỏi, ngay cả Thiên Thiên và Nam Nam cũng cầm điện thoại hỏi thăm sức khỏe ông bà nội, nhưng không có ai nói đến chuyện của cậu và Tiêu Chiến.

Lúc sau, Tiêu Chiến lấy máy chiếu trong phòng xem phim ra, để cùng nhau xem chương trình tết ở trong phòng khách, đến hơn mười giờ Thiên Thiên và Nam Nam buồn ngủ, mọi người đều sớm quay về phòng nghỉ ngơi.

Hồ Điệp thu xếp xong cho hai đứa nhỏ, bèn nhỏ giọng nói với Vương Việt Du đang ngồi bên giường dùng điện thoại gửi tin nhắn chúc tết rằng: "Em thấy Tiêu Chiến đối xử rất tốt với Nhất Bác"

Vương Việt Du ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: "Anh đương nhiên nhìn ra được, chỉ là... tuổi tác chênh lệch rất lớn, Nhất Bác vẫn còn rất trẻ, đợi vài năm nữa, tuổi Tiêu Chiến càng ngày càng lớn, anh sợ nó sau này sẽ hối hận"

Hồ Điệp ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Sẽ không đâu, hai người họ không chia tay được đâu"

Vương Việt Du nghe vậy thì hơi nhấc nhấc khóe môi, anh nhíu mày nhìn vợ mình, khó hiểu hỏi: "Em làm sao chắc chắn như vậy được? Hôm nay định làm thầy bói à?"

Hồ Điệp nghe thấy thế thì hơi bĩu môi, định nói rằng huyền học đã định hai người họ là trời sinh một cặp, chẳng qua gặp nhau có hơi muộn, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện rất khẽ, Vương Việt Du không biết đang nghĩ gì mà đột nhiên đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cửa phòng mở ra một cái khe, lén lút nhìn ra bên ngoài.

"Anh nghe trộm hả?". Hồ Điệp ở sau lưng giơ tay vỗ vai Vương Việt Du.

Vương Việt Du bắt lấy tay cô, sau đó "Suỵt" một tiếng, ra hiệu bảo cô đừng lên tiếng.

Bên ngoài phòng khách không bật đèn, buổi tối Vương Nhất Bác uống rất nhiều rượu, bèn mò mẫm vào trong phòng bếp rót nước uống, cậu bật đèn phòng bếp lên, lập tức cảm thấy hơi chói mắt, sau khi híp mắt thì bắt đầu tìm ly của mình.

Chẳng bao lâu sau thì Tiêu Chiến cũng từ trong phòng đi ra, rồi theo cậu vào phòng bếp, anh cầm cái ly cậu thường dùng để uống nước ở trong tay, giúp cậu rót một ly nước ấm.

"Quay lại phòng uống nhé". Tiêu Chiến cầm cái ly trong tay, tiện tay tắt đèn phòng bếp rồi đi ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác nghịch ngợm, không muốn để Tiêu Chiến đi về phòng, bèn đi tới trước mặt giơ tay ôm anh.

Tiêu Chiến bị động bất ngờ, cái ly trong tay anh lung lay một chút, làm hơn một nửa ly nước đổ ra ngoài, một tay khác thì đưa ra đỡ lấy bạn nhỏ.

Vương Nhất Bác hôn lên cổ Tiêu Chiến, nói: "Chúc mừng năm mới"

Tiêu Chiến đứng im, hỏi cậu: "Em muốn uống nước nữa không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Muốn uống"

Tiêu Chiến nói với cậu: "Vậy em buông anh ra trước đã nào"

Hai người đứng ở phòng khách, dựa vào cạnh lưng ghế sopha, ánh sáng từ cánh cửa phòng rộng mở của bọn họ chiếu tới, có thể miễn cưỡng nhìn rõ đường nét của hai người.

Vương Việt Du đứng bên khe cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài, lúc này Hồ Điệp cũng tò mò, im lặng tiến sát lại nhìn cùng anh.

Vương Nhất Bác dựa người vào lưng ghế sopha, Tiêu Chiến đứng trước mặt cậu, đưa ly nước đến bên môi cậu, muốn đút nước cho cậu uống.

Nhưng lúc môi Vương Nhất Bác dán sát vào mép ly, cái tay đang cầm ly nước của Tiêu Chiến lại lùi về phía sau, Vương Nhất Bác thấy trên mặt Tiêu Chiến mang theo ý cười, biết anh rõ ràng đang trêu chọc mình.

Cậu nhỏ giọng nói: "Em muốn uống nước"

Tiêu Chiến nâng ly lên cao một chút, rồi nói với cậu: "Vậy em mở miệng ra đi"

Vương Nhất Bác dùng sức há miệng ra, phát ra một tiếng 'A'

Cánh tay của Tiêu Chiến ở trên không trung hơi nghiêng cái ly, kiểm soát sức mạnh của cổ tay từ miệng ly rót một cột nước vào miệng Vương Nhất Bác.

Hầu kết của bạn nhỏ trượt lên trượt xuống, nhưng nuốt chưa được mấy ngụm, nước đã sặc vào khí quản, cậu dời đầu qua chỗ khác dùng sức ho khan.

Tiêu Chiến lập tức lấy ly ra.

Vương Việt Du nghe tiếng ho của Vương Nhất Bác thì định xông ra ngoài.

Hồ Điệp lập tức kéo anh lại: "Chồng à, anh đang định làm gì thế, chúng ta đang nhìn trộm người ta đó?"

Vương Việt Du đè thấp giọng, tựa hồ đang tức giận nói: "Anh ta dám trêu em trai của anh"

Hồ Điệp không đồng ý, nói: "Cái đó là tình thú của người ta, chúng ta không hiểu đâu"

Tiếp đó, bèn nhìn thấy Tiêu Chiến hút lấy nước bên khóe môi của Vương Nhất Bác, người nhỏ hơn bèn ôm eo anh, đuổi theo môi anh, nói: "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?"

Tiêu Chiến khẽ hỏi: "Không biết xấu hổ như thế nào?"

Vương Nhất Bác nói: "Anh cướp nước uống của em, nhanh trả lại cho em", cậu ngẩng đầu, cố gắng hôn lên môi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến một tay vẫn cầm ly nước, một tay khác thì vòng quanh eo Vương Nhất Bác, ở trong bóng tối cọ xát một lát, anh mới nói với người nhỏ hơn: "Chúng ta về phòng trước"

Vương Nhất Bác ôm anh, nói: "Em muốn uống nước"

Tiêu Chiến lại cầm ly nước lên, lần này cẩn thận đút cho cậu uống.

Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu lên uống nước, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống, từng ngụm từng ngụm uống hết số nước còn lại trong ly.

Tiêu Chiến tiện tay đặt cái ly rỗng lên cái tủ nhỏ cách đó không xa, anh quay lại bên cạnh Vương Nhất Bác, dùng ngón tay chùi vệt nước trên miệng cậu, nói: "Uống nhiều nước vậy, anh sợ em ngủ được một lát lại muốn đi vệ sinh"

Vương Nhất Bác vẫn còn đang say rượu, đáng thương nói: "Vậy phải làm sao đây?"

Tiêu Chiến ghé sát vào tai cậu thấp giọng nói: "Anh bế em đi vệ sinh"

Vương Nhất Bác thở hổn hển ôm Tiêu Chiến, một lát sau cậu nói: "Bây giờ em muốn đi vệ sinh"

Tiêu Chiến liền khom người bế người nhỏ hơn lên, nói: "Đi". Tiếp đó bèn đi về phía phòng ngủ.

Vương Việt Du nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hồ Điệp đối diện với ánh mắt của anh một lúc, rồi giơ tay lên véo hai má anh, cô nói: "Anh đủ yên tâm chưa?"

Vương Việt Du đưa tay đỡ hai gò má của mình, giả bộ trừng Hồ Điệp một cái, rồi nắm tay kéo cô đi về giường ngủ.

.

Mùng 1 đầu năm, lúc Hồ Điệp thức dậy thì Vương Việt Du và hai đứa con trai sinh đôi vẫn còn đang ngủ say. Lúc này chỉ mới hơn năm giờ ba mươi sáng.

Cô mặc quần áo lại rồi ra khỏi phòng ngủ, bèn nhìn thấy Tiêu Chiến mặc một cái áo ba lỗ màu đen, ngồi xếp bằng trền sàn nhà trong phòng khách, đang ngửa đầu uống nước.

Tóc và quần áo của anh đều bị mồ hôi thấm ướt, xem ra là vừa tập gym xong.

Hồ Điệp vừa liếc mắt đã nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay anh, rồi tự nhiên bước về phía trước chào hỏi.

Tiêu Chiến đứng dậy, mỉm cười nói: "Dậy sớm vậy?"

Hồ Điệp thẳng thắn nói: "Vâng, bởi vì lạ chỗ nên có hơi khó ngủ ạ, anh cũng dậy sớm vậy?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Anh có thói quen mỗi buổi sáng sẽ tập gym một lát, rồi đợi Nhất Bác ngủ dậy sẽ nấu bữa sáng cho em ấy"

Hồ Điệp mỉm cười nói: "Cuộc sống của Nhất Bác hạnh phúc quá nhỉ"

Có mồ hôi dọc theo gò má Tiêu Chiến nhỏ xuống, anh giơ tay gẩy mái tóc mướt mồ hôi, nói với Hồ Điệp: "Em nghỉ ngơi thêm một lát đi, đợi anh tắm rửa sạch sẽ là có thể chuẩn bị ăn sáng được rồi"

Một lát sau Vương Việt Du cũng ngủ dậy, phát hiện vợ mình không ở trong phòng nữa, bèn đứng lên làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi rời giường đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng đã nghe thấy trong phòng ăn có tiếng nói chuyện nên bèn đi tới. Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Việt Du trước, liền bảo anh cùng ngồi xuống ăn sáng.

Vương Việt Du cảm thấy hơi ngại, nói: "Làm phiền anh nhiều rồi"

"Không đâu". Tiêu Chiến đáp: "Cứ coi như đây là nhà của mình đi"

Bữa sáng cũng là Tiêu Chiến nấu, buổi sáng Vương Nhất Bác thích ăn những món có nước, bình thường trong nhà chỉ có hai người họ, anh thường nấu phở, hay nấu mì rồi bỏ thêm trứng gà cho Vương Nhất Bác, hôm nay cân nhắc đến việc khách nhiều, Tiêu Chiến còn nấu cháo, hấp bánh bao, hâm nóng sữa bò.

Trước mặt Hồ Điệp và Vương Việt Du đều có một bát cháo, vị hơi mặn, bên trong có thịt gà xé và hành lá. Vương Việt Du húp một ngụm cháo, liếm liếm môi, trong lòng có mấy lời muốn thẳng thắn, nhưng cứ lưỡng lự hồi lâu, rồi vẫn nhẹ giọng nói: "Anh Chiến, anh lớn hơn Nhất Bác mười ba tuổi phải không?"

Tiêu Chiến một cổ tay khoác trên mặt bàn, bên cạnh là một ly sữa bò, nghe thấy câu hỏi của Vương Việt Du, chỉ hơi gật đầu nói: "Phải"

Vương Việt Du hít sâu một hơi, nói: "Nếu như chúng ta không đứng ở góc độ của Nhất Bác để cân nhắc, mà là đứng ở góc độ của anh, thì anh nghĩ mười hay hai mươi năm nữa, có thể đảm bảo đứa nhóc này vẫn ở bên cạnh anh không?"

Sau đó Vương Việt Du lại nói tiếp: "Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn biết, trong tình cảm này, anh có bao nhiêu chắc chắn"

Tiêu Chiến không trả lời, nhưng dáng vẻ anh vẫn rất bình tĩnh, không hề tức giận vì câu hỏi của Vương Việt Du.

Vương Việt Du nói: "Xin lỗi"

Lúc này Tiêu Chiến mới nói: "Không sao, tôi có thể hiểu ý của cậu. Chuyện tương lai chẳng có ai có thể đảm bảo được, nhưng tôi tin tưởng Nhất Bác cũng sẽ tin tưởng chính bản thân tôi, tôi sẽ không để em ấy rời xa mình"

Vương Việt Du vừa mới tỉnh ngủ không lâu, đại não vẫn chưa thực sự tỉnh táo, anh cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt.

Vương Việt Du cắn một miếng bánh bao, trầm lặng nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nói: "Hai nam nhân không có gì để ràng buộc, anh làm sao có thể đảm bảo?"

Anh hỏi như vậy không phải là không có căn cứ, bởi biết bao gia đình có con cái, hay không có con cái cũng đều có thể ly hôn, huống gì đây còn là hai nam nhân.

Giọng của Vương Việt Du không lớn, nhưng trong nhà trống trải nên có chút vang. Vừa nói xong, bèn nghe thấy có tiếng bước chân đang đi tới bên này, là tiếng bước chân giẫm dép lê của Vương Nhất Bác.

Hồ Điệp đưa chân đá vào bắp chân của Vương Việt Du, Vương Việt Du đương nhiên cũng biết đứa nhỏ kia hẳn đã nghe thấy hết mấy lời vừa rồi.

Vương Nhất Bác cũng mới ngủ dậy mà thôi, trên người vẫn mặc đồ ngủ chưa thay, cậu vẫn hơi buồn ngủ. Lúc đi đến gần thì gọi: "Anh hai, chị dâu", giọng nói lúc này còn hơi khàn khàn. Người nhỏ hơn bèn đi tới chỗ Tiêu Chiến, theo thói quen định leo lên đùi anh ngồi xuống, nhưng nhớ ra trước mặt còn có người, nên chỉ có thể nắm tay anh, nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng"

Tiêu Chiến khẽ siết chặt tay bạn nhỏ, hỏi: "Em muốn ăn cháo không?"

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu.

Tiêu Chiến đứng lên, kéo ghế ra bảo cậu ngồi xuống, mình thì đi vào phòng bếp.

Anh đi rồi, Vương Nhất Bác lập tức hơi ủ rũ, cậu nghiêng người về phía trước, tựa đầu lên cánh tay nằm nhoài trên mặt bàn, thấp giọng nói: "Chúng em có tình yêu ràng buộc mà, sao lại nói là không có gì ràng buộc được". Vương Nhất Bác im lặng một chút, sau đó lại nói: "Không phải anh ấy không thể không có em, mà là em không thể không có anh ấy. Hết tết này em đi thắt ống dẫn tinh, em không cần có con"

Thân thể Vương Việt Du lập tức cứng đờ, khó tin nhìn Vương Nhất Bác.

Hồ Điệp vội vã khuyên nhủ: "Bình tĩnh nào, hôm nay là mùng một tết, nói chuyện này làm gì"

Vương Nhất Bác nói: "Em thật sự nghiêm túc mà, dù sao cũng có Thiên Thiên và Nam Nam rồi, em và Tiêu Chiến cũng không thể có con được, em không muốn anh ấy không có lòng tin vào em"

Vương Việt Du hít thở nặng nề, khẽ nói: "Anh chỉ đang lo lắng cho em"

Vương Nhất Bác trả lời anh: "Hôm qua anh cũng nói với em sau này em phải tự chịu trách nhiệm, vậy anh cứ mặc kệ em đi. Bản thân em biết cái gì sẽ tốt cho em. Tên của anh ấy em cũng khắc lên người rồi, không thể buông bỏ được"

Lúc này, Tiêu Chiến ở trong phòng bếp kêu Vương Nhất Bác một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức quay đầu, đáp: "Em qua ngay". Nói xong cậu lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp.

Hồ Điệp đặt bàn tay lên tay Vương Việt Du, không ngừng động viên tâm trạng anh: "Anh đừng quá lo lắng nữa, em ấy đã lớn như vậy rồi mà, những chuyện cần nói cũng đã nói hết rồi, đừng quản thêm nữa"

Vương Việt Du đưa tay ấn lên trán, nói: "Anh sợ nó thiệt thòi"

Hồ Điệp thở dài một hơi, mỉm cười nói: "Hơi đâu mà lo sợ nhiều như thế không biết nữa. Có muốn ăn thêm một cái bánh bao nữa không?"

Cả nhà Vương Việt Du quay về vào ngày mùng hai tết, Tiêu Chiến mở lời muốn giữ bọn họ ở lại chơi thêm mấy ngày, nhưng Hồ Điệp nói nhà mẹ đẻ của mình vẫn còn một số họ hàng cần thăm hỏi, bọn họ nhân dịp này ít người, dẫn Thiên Thiên và Nam Nam đi chơi tất cả các điểm tham quan ở Bắc Kinh, giờ cũng nên về rồi.

Lúc về, Vương Nhất Bác lái xe tiễn họ đến sân bay.

Thời điểm xe dừng lại trước sân bay, Hồ Điệp dẫn hai nhóc con xuống xe trước, Vương Nhất Bác nói với Vương Việt Du vẫn còn ngồi trong xe: "Đợi cha mẹ về em sẽ về thăm nhà"

Vương Việt Du hỏi: "Em sẽ dẫn Tiêu Chiến về cùng à?"

Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến sẽ không về"

Vương Việt Du chỉ "Ừ" một tiếng, một lát sau lại nói: "Khoan hãy nói với cha mẹ"

Vương Nhất Bác khẽ nói: "Vâng, Tiêu Chiến cũng có ý này, anh ấy bảo em sau này rồi nói". Dù sao bây giờ Vương Nhất Bác vẫn còn trẻ, cửa ải này cho dù bất cứ lúc nào thì cũng chẳng thể bước qua một cách dễ dàng được, vậy không bằng cứ lùi lại, dù sao thời đại đang không ngừng thay đổi, tư tưởng của mọi người cũng dần thay đổi theo thời gian, điều quan trọng không phải là ở bên ai, mà là phải thật hạnh phúc.

Vương Việt Du định kéo cửa bước xuống xe.

Vương Nhất Bác lại nói một câu: "Anh hai, em xin lỗi"

Vương Việt Du dừng hành động của mình, quay đầu lại nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nói: "Em không cảm thấy có lỗi với bản thân, cũng không cảm thấy hối hận, em chỉ cảm thấy có lỗi với anh, vì làm anh lo lắng"

Vương Việt Du hơi hoảng hốt.

Giọng Vương Nhất Bác rất tủi thân: "Anh hai, anh ôm em một cái đi"

Vương Việt Du nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nói: "Em và Tiêu Chiến đi đến hiện tại cũng không dễ dàng gì, anh lo lắng cho em, em rất vui, em mong người nhà vĩnh viễn đứng phía sau em"

Cho đến thời điểm này, Vương Việt Du thật sự đã mềm lòng, anh nói: "Được, anh hai luôn đứng ở phía sau em", sau đó quay người lại, giang rộng tay ra với Vương Nhất Bác, mỉm cười nói: "Nào nào nào, tới đây ôm một cái"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Vương Việt Du tới gần, hai cánh tay ôm chặt cậu trong lồng ngực mình, bàn tay dùng sức vỗ sau lưng cậu: "Nếu Tiêu Chiến dám bắt nạt em, em nhất định phải nói cho anh biết, anh thay em đòi lại công đạo"

Vương Nhất Bác ôm chặt Vương Việt Du, nghẹn ngào nói: "Không đâu, anh ấy rất yêu em". Nói xong, cậu lại nói: "Em cũng yêu hai người"

Vương Việt Du nhìn thấy cảnh sát giao thông tới giục, bèn đẩy Vương Nhất Bác ra, rồi nói: "Mau về nhanh đi, ngoài trời lạnh lắm". Nói xong, anh đã đứng ngoài cửa, đưa tay đóng chặt cửa xe lại.

Vương Nhất Bác nhìn anh một lát, rồi sang số chuẩn bị khởi động ô tô.

Vương Việt Du bỗng nhiên lại gõ cửa sổ xe.

Vương Nhất Bác ấn cửa xe xuống, thì nghe thấy Vương Việt Du nói: "Nhớ về nhà đó"

"Vâng". Vương Nhất Bác giơ tay dụi đôi mắt đang đỏ lên, rồi lại mỉm cười gật đầu với anh.

Trên đường trở về, tâm trạng của Vương Nhất Bác hơi kích động, cậu mở cửa xe thành một cái khe nhỏ, gió lạnh thổi vào có thể làm đầu óc cậu tỉnh táo một chút. Cậu vẫn rất may mắn vì có một người anh trai như Vương Việt Du, từ nhỏ đến lớn luôn chăm sóc cho cậu, cưng chiều cậu, cho đến cuối cùng vẫn luôn đứng về phía cậu.

So với Trần Vũ, cậu may mắn hơn nhiều lắm.

Cậu biết một ngày nào đó cậu sẽ phải đối diện với cha mẹ mình, nhưng trong nhà vẫn có anh hai và chị dâu như Vương Việt Du và Hồ Điệp, bọn họ có thể hiểu cho cậu, trở thành bước đệm giữa cậu và cha mẹ, cho nên cũng không còn quá nhiều áp lực.

Người nhỏ hơn lẩm bẩm: "Vương Nhất Bác, cậu thật sự quá hạnh phúc". Nói xong, cậu chớp mắt, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ lần thứ, trở nên rõ ràng.

hiwasme.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com