Mong Giac Mo Keo Dai 4h
Ima nhìn Kogi một lúc rồi đến ngồi gần cạnh Kogi"Trà đâu? Ngươi mau đi pha nhanh lên! Nghe chưa hả! ""Ơ...Vâng!"Nói rồi Kogi đứng dậy, với dáng người hơi chao đảo đi về phía xa ( Tại nhịn ăn nửa tháng đây mà, chưa xỉu là còn may nha!).Ima ngồi đó, ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, tâm trạng bây giờ vô cùng khó chịu. (Ừ thì, à...khụ, khụ, chắc mọi người cũng hiểu ha).Không lâu sau, Kogi trở lại cùng khay đựng trà cùng với khuôn mặt đầy mệt nhọc, hơi thở lúc này phát ra cảm thấy hơi khó khăn. (Ima mới gặp mà hành người ta dữ, nhưng thôi, em hiểu mà, chẳng có tội gì con Cáo này cả, đáng đời nó)Kogi ngồi xuống, rót trà nóng ra ly, nhẹ nhàng đặt ly trà trước mặt Ima." Xin mời"Ima cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm"Hừm! Độ ấm vừa đủ, cách pha cũng tạm, là loại mà nhóc ấy thích nhỉ? Ngươi cũng không đến nỗi là đồ bỏ đi ha?"Kogi im lặng không nói, hai tay nắm chặt vào nhau, khuôn mặt vẫn lộ vẽ đau thương tột cùng. Ima đặt ly trà xuống, thở dài một tiếng rồi hỏi Kogi:" Thanh kiếm của Mikazuki...Ngươi vẫn còn giữ, đem nó ra đây"_Giọng Ima lúc này như chất chứa bao nỗi niềm không thể nói.Kogi đứng dậy, vào phòng lấy chiếc hộp kia ra, dùng tay sờ nhẹ qua hộp, lòng gọi thầm tên của người.Mikazuki...Ima vẫn ngồi đó, tay đã bỏ ly trà xuống, mắt vẫn không rời vầng trăng trên trời kia.Kogi đặt chiếc hộp bên cạnh Ima. Ima mở chiếc hộp ra, nhìn những mảnh kiếm bên trong bằng đôi mắt u buồn, lạnh lẽo."Ngươi...ra đây với ta!"Ima và Kogi ra giữa vườn.Vụt!!!Một thanh Oodachi đột nhiên xuất hiện trên tay Ima, nhắm vào Kogi.BỐP!!!Hộc...hộc..hộc...Kogi lúc này thật sự...không thể đứng vững nữa, nhưng...Ima có vẻ như không muốn dừng tay.Vụt!!! Thanh kiếm rời khỏi vỏ, lóe sáng giữa ánh trăng, chĩa thẳng vào cổ của Kogi, nó đã dừng lại, trước khi...(ai kia bị bay đầu).Vù..vù...v...ù...Gió thổi từng cơn xào xạc giữa đêm khuya tĩnh mịch, không có một âm thanh nào hiện hữu ngoài tiếng gió và hơi thở gấp của Kogi. Ima đứng đó, tay chĩa kiếm vào Kogi, ánh mắt vô hồn đầy ma mị và sự căm hờn."Ta, thật sự rất muốn giết chết ngươi. Nhưng bây giờ, thì vẫn chưa thể."Ima thu kiếm về, xoay người lại, thanh kiếm, như biến mất vào hư không. Ima đi tới lấy chiếc hộp đang đựng những mảnh vỡ từ bản thể của Mikazuki."Nghe đây! 10 ngày sau, chúng ta sẽ rèn lại thanh kiếm này, ngươi tốt nhất là nên tìm cách hồi phục sức lực và lo mà học rèn kiếm đi!""Nếu thành công, ngươi sẽ có thể gặp được Mikazuki."Kogi giật mình, ngước mặt nhìn Ima, đôi mắt đỏ mở to, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe."Gặp lại...Mikazuki...sao?""Hừ! Ngươi đã ở bên cạnh nó đến những giây phút cuối khi nó tan biến, vậy mà vẫn không biết sao hử!"_Ima xoay người về phía Kogi, tay cầm chiếc hộp, để ngang người mình._"Thanh kiếm này là bản thể của Mikazuki, chúng ta...không phải là người, mà là kiếm"."Mikazuki là...kiếm sao?...Vậy, chỉ cần rèn lại thanh kiếm ấy là có thể cứu được Mikazuki! Đúng không? Ha..ha...ư...a..hahaha..."_Kogi vừa nói, ánh mắt vừa rạng rỡ, nụ cười khẽ hiện trên môi, khuôn mặt... lúc này...đầy nước mắt."Sẽ không nếu ngươi thất bại!"_Ima nói_"Chỉ có 1 cơ hội duy nhất, hãy nhớ lấy điều này, ngươi nên chuẩn bị cho tốt đi! Mikazuki, là tuyệt tác mà phụ thân dùng hết tất cả tâm huyết và tài năng mà tạo nên. Ngươi sẽ không dễ dàng mà có thể tạo nên một tuyệt tác như thế này đâu. Vẻ đẹp, duy nhất chỉ có một!"..."Nếu ngươi thất bại, dù phải chịu bất kì hình phạt nào, ta...nhất định, sẽ giết chết ngươi, nhớ lấy điều đó, Kogi"Ánh sáng của mặt trăng bỗng bị che khuất bởi mây, một cơn gió lạnh nổi lên, khi mây tan đi, ánh sáng của mặt trăng lại xuất hiện, trong khu vườn đó, chỉ còn mỗi mình Kogi, Ima cùng bản thể của Mikazuki, đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com