TruyenHHH.com

Mong Canh Kookjin End

Ta không có sai! Ai dám nói ta sai!!

Ta rõ ràng còn có pháp thuật vô địch, có năng lực làm tộc trưởng, dựa vào cái gì mà bọn họ muốn Jeon gia làm chủ?!

Ta không phục! Ta nhịn ngàn năm cũng không thể cam tâm!!

Các ngươi là một lũ ngu xuẩn, trục ta rời khỏi Huyền thành, còn nói cái gì mà khai trừ một mặt...... Các ngươi sẽ hối hận !!

Các ngươi ngu xuẩn không ai bằng, nhất định ta sẽ ở tương lai trả giá thảm thống đại giới!

Cho rằng sinh mệnh ta sống không lâu sao? Hừ! Các ngươi chờ xem. Ta sẽ không chết , sẽ không!!

Chung quy có một ngày, ta Kim Nam Joon sẽ đem khuất nhục này trăm ngàn lần hoàn trả!!

Ta muốn mọi người trong Huyền thành, người người phanh thây!

Ta nhất định hủy diệt toàn bộ Huyền thành!!

Bắt đầu là từ Jeon gia các ngươi!!

== == == ==

Phía trước là đâu?

Luyện Ngục ? Âm phủ U Minh?

Không có gì khác biệt, là ta đi không được.

Chúng ta nếu tử vong, trở thành đám khói, biến mất sạch sẽ.

Ta không có tuân thủ lời hứa, anh Jimin, trách em chứ? Em xin lỗi.

Dù sao chúng ta không có linh hồn cũng chẳng được làm quỷ.
Dù sao ta tùy hứng trong tộc không người đấu lại.
Huống hồ nay ngay cả anh cũng không ở, vậy thì thật là không ai làm bậy tùy hứng hơn em rồi.

Anh Jimin, em...... nhớ anh lắm.

Rất nhớ anh qua vài thập niên anh bên ngoài phiêu bạc, em cũng chưa từng tưởng niệm đến đau lòng, hô hấp giờ đây thật khó thuận.

Hàm ý của vĩnh biệt, em biết. Đó là vĩnh viễn , vô luận có nhớ, vô luận có khát vọng gặp mặt, có cầu xin ra sao, hay đau lòng thế nào, vẫn không thấy được.

Anh Jimin, em biết cho dù em có làm ra kết quả, anh cũng không thể trở về, khả năng bước rập khuôn theo anh càng sâu, em sẽ đi tìm anh.
Không, em tìm không thấy anh, bởi vì chúng ta là bị nguyền rủa một đám Hấp Huyết Quỷ.

Khi chết chúng ta đã vĩnh viễn yên giấc, kết cục tuyệt đối.

Nhưng anh Jimin, em không thể không làm như vậy, em hết sự lựa chọn rồi. Em vẫn nhớ như in khoảnh khắc kia, anh máu tươi chảy tuôn như suối, mặt trắng bệch như bụi, anh cứ như vậy mà chết trước mặt em.

Huynh trưởng duy nhất của em, là bị em hại chết — em không thể quên, càng không thể tha thứ, vô luận là gã Kim Nam Joon, hay bản thân mình, đều phải trả giá!!

Mà Jin...... Jin...... Ta nên làm gì với ngươi bây giờ?
Ta không nỡ sát thương ngươi, ta phải xử trí ngươi sao đây?

Ngươi cũng thân bất do kỷ đúng không? Ngươi không có ý định muốn hại ta, ngươi nghĩ muốn cứu ta...... đúng không?

Anh Jimin, em nhất định báo thù cho anh, mong anh hãy bỏ qua Jin, tha thứ hắn, vứt bỏ thị phi ân cừu ở ngoài?

== == == ==

" Ngươi ôm chặt ta, chịu khó nhịn một chút nữa là tới nơi ." chạy vội trên đường, Jung Kook ôm chặt người trong lòng, thấp giọng dặn.

Mắt không thể nhìn thấy, chỉ nghe tiếng gió gào thét qua tai, cả người rét lạnh. Mà lúc này, sự quan tâm nhỏ, khiến người ta càng cảm thấy bi ai.

Con đường này, là điểm cuối.

Nên đi chậm lại một ít tâm hồn lạnh lẽo của tôi, trộm nửa khắc ấm áp......

" Jung Kook thiếu gia, giao cậu ấy cho tôi đi." cách đó không xa, theo sát thân ảnh thản nhiên mở miệng.

" Không." dưới chân không ngừng, cự tuyệt trực tiếp. Rồi sau đó, không nói thêm gì nữa.

Bất giác mệt, có lẽ đây là lần cuối cùng dựa sát vào nhau.

......

Ba người, tâm tư đều phiên giảo......

Sắp đến nơi.

......

" Tới thật kịp lúc, lại đây ngồi đi" dưới ánh trăng, lão thái lộ mặt, mang theo đắc ý cười.

" Ta đưa bọn họ đến" Taehyung chậm rãi tiến lên, nửa người dấu Jung Kook, Jin ở sau, tay trái ẩn nấp vẽ cái vòng. Ánh mắt cảnh giác nhìn Kim Nam Joon nhàn nhã uống rượu.

" Ừm...... lời ngươi nói ta luôn luôn tin. Jin về nhà sao lại bất hòa không muốn chào cha nuôi vậy?" cười hỏi, ngữ khí sủng nịch, âm lãnh ánh mắt. Nhợt nhạt nhấp khẩu rượu.

"......" nhà ? Thật chẳng câu nào châm chọc hơn. Còn muốn nói gì nữa. Giả dối sống trăm năm, phút cuối cùng còn phải trái lương tâm sao?

" Jin, cha nuôi ngày thường đâu có dạy con như vậy, để cho người khác chế giễu phải không? Kia là đứa nhỏ Jeon gia đúng không? Bộ dạng thật sự là hảo. Tên gọi là gì? Luận thân phận, ngươi nên xưng hô ta một tiếng Kim thúc mới phải" nhuyễn ngôn khinh trách, trêu ghẹo. Nếp nhăn hiện đầy trên mặt, lộ vẻ từ ái cười.

Vừa già lại xấu , chính là hung thủ sát hại anh Jimin ?!

Hảo!

Tốt lắm!!

" Kim thúc? Đáng lẽ ông sớm chết rồi không phải à? Sao giờ còn mang bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này? Ai nha, thật sự là dọa chết người." như là trĩ nhi đồng ngôn vô kỵ, nháy mắt xinh đẹp. Jung Kook lộ ngữ khí làm nũng.

Tuyệt đối không buông tha ngươi nợ máu nhất định phải trả bằng máu!!

" Ha ha...... Hảo hài tử, ngươi nói chuyện như vậy, Kim thúc sẽ tức giận nha." tươi cười chưa biến, trong tay chén rượu lại 'Phanh' một tiếng bị dập nát.

" Nói thật mà cũng không chịu a ? Kim húc keo kiệt quá à, mẹ nói thành thật mới là hảo hài tử. Ta ở trong tộc chưa từng thấy qua người nào xấu như ông , kinh hãi cũng là tự nhiên thôi. Nhìn bộ dạng ma chê quỷ hờn của ông kìa" một tay gãi gãi đầu, thiên chân vô hạn chu mỏ nói.

Giận dữ thì sơ hở sẽ lộ ra, phòng bị sẽ giảm đi rất nhiều, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua thì nhất định không thể vãn hồi!

Không thể thua!!

" Ahaha...... Nhanh mồm nhanh miệng, hảo thằng nhãi con Jeon Jung Kook kia!" cười trở nên miễn cưỡng. Sát khí dần dần tràn ngập, làm tỉnh Tước điểu yên giấc trên cây.

Cường tự lòng yên tĩnh, Jung Kook mặc niệm nhất quyết, trong lòng bàn tay một đoàn nho nhỏ Lam Hỏa, khuếch tán ra vầng sáng quanh thân, bảo vệ Jin và quản gia Taehyung.

Hết sức căng thẳng......

Bỗng nhiên, "Jung Kook thiếu gia, tôi không phải đã dạy cậu, thanh niên đừng có mả hấp tấp bộp chộp" Taehyung quay đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Jung Kook, giống như ôn tồn khuyên nhủ. Vô ba vô lan trong mắt, cố ý dấu đi tuyệt quyết thương cảm.

Trăm năm đến, nhìn cậu từ trẻ nhỏ trưởng thành đến nay, nhìn cậu nghịch ngợm gây sự, làm nũng, hay khóc hay cười, sau lại tâm động, lại vì anh trai báo thù, tôi cũng coi như một phần tư vị cảm giác người làm cha mẹ, nên thỏa mãn .

Hảo hài tử cám ơn cậu. Về sau, phải bảo trọng.

"Đại thúc?" nhìn trước mắt hiện xinh đẹp tươi cười, cảm thấy bắt đầu ẩn ẩn bất an, trực giác.......

" Thiếu gia...... tên của ta, là Taehyung. Cậu nhớ rõ nhé, Taehyung." nhỏ giọng nói hoàn. Quay đầu, dứt khoát đi ra khỏi kết giới. Ngăn cản Jung Kook vọng động.

" Kim Nam Joon, ta muốn đáp án, ngươi hiện tại cho sao?" thanh âm dễ nghe, không mang theo một tia cảm xúc, nhất quán lạnh nhạt.

" Ngươi đem xích liên trên cổ nó lấy xuống dưới cho ta, ta lập tức liền nói cho ngươi biết người của ngươi rơi xuống như thế nào." tùy ý vỗ vỗ quần áo, phủi đi trong đó lưu lại từ mảnh vỡ, trực tiếp lấy ra bầu rượu, đưa lên miệng.

" Xích liên...... là muốn ta xuống tay giết cậu ấy? Hảo!!" lời còn chưa dứt , bóng người đã như tên bắn, bắn về phía Kim Nam Joon đang thảnh thơi uống rượu.

Huyết chiến, bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com