TruyenHHH.com

Momoko X Brick R18 Oneshot

Chíp chíp chíp.
- Ư...
Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng. Hương vị ân ái đêm qua vẫn dư lại, Momoko cả người ê ẩm.
Brick vẫn đang ngủ, cô hờn dỗi đánh vào ngực anh một cái.
"Kh-không ngồi dậy được..."
Momoko khổ sở, khắp lưng, eo, chân và nơi đó của cô đều đau nhức.
Nhớ lại đêm qua anh nắc vào bên trong cô mạnh mẽ như vậy, biết bao nhiêu lần cô van xin anh, vậy mà anh làm không thương tiếc. Brick là đồ đáng ghét.
Chẳng trách sao người ngợm ê ẩm.
"Thôi thì cứ tận hưởng khoảnh khắc này vậy"
Momoko nghĩ, rồi lại vùi mình vào ngực anh.
- Ừm...
Nghe thấy giọng ngái ngủ của Brick, Momoko ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của anh.
Rồi anh ngang nhiên đưa tay luồn xuống mân mê đùi cô.
Hai người đang không một mảnh vải che thân.
- Ư... Biến thái này...
Cô không còn sức chống trả, chỉ buông miệng nói vài câu rồi mặc anh làm gì thì làm.
- Anh có còn bình thường không thế... Hôm qua mới làm rất nhiều rồi mà.
Brick như bỏ ngoài tai lời nói của Momoko, tay di chuyển lên bóp mông cô.
- Chỉ là mới tỉnh giấc đã muốn trêu đùa em.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
Rồi bàn tay đang oanh tạc loạn xạ của anh dừng lại ở bụng dưới của cô, động tác có phần nâng niu.
Anh xoa nhẹ lên đó rồi nói:
- Có đau không?
Momoko giận dỗi đánh vào ngực anh:
- Đau chết người ta, anh còn nói nữa em sẽ giết anh.
Brick cười nhẹ, rồi lật chăn lên đứng dậy. Cô nhìn theo anh rời đi, bỗng muốn níu lại.
Toan nói anh đừng đi, hãy ở lại với cô thêm một chút thì Brick kéo tấm chăn trên người cô ra.
Anh bế cô theo kiểu công chúa, đi về hướng nhà tắm.
Lúc này mới thấy rõ những vết hôn trên cơ thể cô, cả những vết cắn. Chi chít ở cổ, xương quai xanh, ngực, bụng, chân... Đều có những vết hôn.
- Ôi... Không biết bao giờ mới mờ hết đây...
Momoko ảo não.
Brick nhẹ nhàng làm sạch cơ thể cô, ngắm nhìn từng ngóc ngách nơi cô.
Anh cầm vòi nước, dùng tay kiểm tra nhiệt độ của nước xem đã phù hợp chưa rồi mới xả nước cho cô.
Momoko ngoan ngoãn để yên cho anh tắm rửa, dù có hơi thẹn một chút.
Bây giờ cô đã không còn tâm trí nào để quan tâm việc bị nhìn thấy nữa.
Xong xuôi, Brick lấy khăn quấn quanh người cô rồi bế cô ra ngoài.
Momoko vùi mình vào ngực anh.
Hiện tại cô cảm thấy chỉ cần có anh thôi là không còn lo sợ gì nữa rồi.
Vậy cô giao hết thân thể này cho anh.
Trong lúc Momoko còn mơ màng, Brick tiến tới nhéo má cô rồi nói:
- Cần anh mặc quần áo cho không? Còn nhức không? Không mặc quần áo nhanh sẽ bị cảm đấy.
- A đau đau...
Momoko ôm má, nhõng nhẽo nói:
- Anh đã làm em đến thành bộ dạng này rồi, hôm nay anh phải phục tùng em.
- Gì thế này?
Brick phì cười, lấy ra một bộ quần áo ở nhà của cô. Sau khi Momoko làm theo lời nói "dơ tay" hay "nhấc chân lên" của anh, Brick thành công mặc xong quần áo cho cô.
- Đói chưa?
Brick nhẹ nhàng hỏi.
Momoko gật đầu:
- Ừm.
- Vậy thì đi ăn, anh bế em nhé?
Cô cảm giác anh đã quá cưng chiều mình rồi, lắc đầu nói:
- Em đỡ đau rồi, tự đi được.
- Hừm?
Nghe thấy anh cười, cô quay sang liếc anh khá khó hiểu, rồi nói:
- Cười gì thế? Chúng ta không xuống nhà sao?
Brick lắc đầu tỏ ý không có gì, rồi đỡ Momoko đứng dậy.
Cả hai đi xuống lầu làm bữa trưa, ánh mắt Brick vẫn dõi theo lưng cô, một cách khá biến thái.
"Thật muốn nhào lên đẩy em ấy xuống đất rồi thịt"
"Ôi Brick, mày nghĩ gì thế này..."
Gáy của cô để hở đầy vẻ quyến rũ, mà tóc buộc dây nơ cao lên nhìn lại rất dễ thương.
Brick dường như không thể cưỡng lại nổi nữa.
Không chút phòng bị, Momoko bị anh đẩy vào tường, anh áp sát vào cô, nặng nề nói:
- Anh... Muốn làm.
Cô có hơi mếu rồi né tránh anh.
- Đi ra! Bây giờ mà làm thì đau đến mức nào chứ!
Hơi thở của anh phả vào cổ cô.
- Một lần... Anh hứa.
- Arg...
Momoko bị anh làm ảnh hưởng, nhưng vừa mới tắm rửa thay quần áo sạch sẽ làm cô cảm thấy rất lười vật lộn cùng anh.
Cô lấy tay ra làm hình dấu X rồi nói:
- Anh mà làm bây giờ, em sẽ giận.
- Cả ngày đòi làm, em không có sức đâu nha!!
Nói xong, Momoko quay người đi vào bếp.
Brick chỉ đành đi đằng sau Momoko, theo phụ cô làm vài món ăn.
- Có ngon không?
Cô hào hứng.
- Rất ngon.
Brick chống tay lên cằm, mỉm cười cưng chiều với cô.
Cô còn đau nên tha cho cô hôm nay vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com